Ba vụn tổ ong chiết xuất được khoảng một hai cân sáp ong, dùng ống trúc làm khuôn vẫn hơi lớn, nàng làm được hai mươi cây nến hoàng lạp.
Nếu như khuôn tinh xảo hơn, làm cây nến nhỏ dài thường gặp, chắc có thể được nhiều cây hơn.
Nếu như một cây nến thật sự có thể bán được mấy trăm văn! Dư Đào suy nghĩ thôi đã vui vẻ, không nhịn được lại có suy nghĩ nuôi ong, nhưng trước đó, nàng phải xem lợi nhuận thế nào.
Dư Đào cũng không lãng phí nước dư lại khi nấu sáp ong, nàng dùng vải thưa lọc mấy lần, lọc hết cặn nhỏ vụn, đặt nước còn lại lên bếp, nhóm lửa từ từ nấu.
Nước đường sôi trào cuồn cuộn, càng nấu càng đặc, tản ra mùi ngọt, đây chính là kẹo mật ong.
Nàng không định cầm đi bán, mà để lại cho Trân Trân chơi: “Trân Trân, hôm nay ngươi giúp ta rất nhiều, cho ngươi chơi cái này.
”Kẹo mật nấu xong có màu nâu sậm, tính chất như kẹo mạch nha, sền sệt còn có thể kéo sợi, Dư Đào dùng hai cây đũa quấn thành cục, biểu diễn cách quấn kẹo cho Trân Trân.
Trân Trân nhìn chằm chằm, nhưng mặc dù quấn kẹo rất vui, con bé vẫn thích ăn kẹo hơn: “Có ăn được không?”Dư Đào bật cười: “Được.
”Trân Trân chơi một lúc đã không nhịn được bỏ vào miệng, con bé mỉm cười, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm: “Ngọt quá, ngon quá!”Dư Đào cũng không dám cho con bé ăn nhiều: “Lát nữa phải ăn cơm, ngày mai lại ăn, của ngươi hết.
”Trân Trân không dám tin: “Của ta hết sao?”“Đúng, của ngươi hết, nhưng ngươi không thể ăn hết luôn, cẩn thận hỏng răng.
” Dư Đào hù dọa con bé.
“Vậy Trân Trân có thể cho Cẩu Đản ăn không? Còn có Tiểu Hổ Tử ca ca, Tiểu Đông ca ca! ” Trân Trân bẻ ngón tay đếm.
Dư Đào cười: “Tùy ngươi.
”“Tốt quá! Trân Trân thích cữu mẫu nhất!” Trân Trân nhảy cỡn lên, ôm Dư Đào hôn chụt chụt.
Chờ chập tối người Chu gia đều quay về, Dư Đào đã làm xong nến.
Nến mật vàng sáng, tản ra hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt, nhìn kỹ có thể thấy bề ngoài còn có đường vân của gân lá, hoàn toàn tự nhiên, rất đẹp.
Văn Phương Phương cảm thán: “Ôi chao, Tiểu Đào nhà chúng ta thật tài giỏi.
”Chu Tùng gật đầu liên tục.
“Không ngờ một tổ ong, lấy mật ong xong còn có thể làm nến.
” Chu Hỉ cầm nến mật nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Cái này có thể bán bao nhiêu tiền?”Dư Đào cười: “Những cây nến này không bán, đây là làm cho An Lang dùng, đèn dầu dùng lâu sẽ bốc khói đen, không tốt cho cơ thể.
”Vừa nói ra, xung quanh đột nhiên yên tĩnh.
Chu lão gia tử vẫn vui vẻ, Văn Phương Phương và Chu Tùng trao đổi ánh mắt, trong lòng nửa vui nửa buồn, mừng là tình cảm của hai đứa càng ngày càng tốt, buồn là sức khỏe của Chu An không được tốt, hai người vẫn phải chia phòng ngủ.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook