Sau Khi Dưỡng Thành Đại Nông Hộ
-
Chương 47: Cầu trợ giúp
Sau khi Kỳ Hữu Vọng được Chu Thư kiểm soát tác phong ăn uống, chưa đến một tháng, mặt nàng đã béo lên trông thấy, tuy rằng chỉnh thể thoạt nhìn vẫn khá nhỏ gầy, nhưng thần sắc gương mặt làm người ta cảm giác càng thêm có tinh thần, linh động hơn.
Chu lão mẫu vui mừng lại có chút thất lạc báo việc này cho Phương thị, Phương thị nói: "Xuân Ca nhi là do chúng ta nhìn nàng lớn lên, cho nên khó tránh khỏi nuông chiều nàng, nàng vừa làm nũng, chúng ta đã không còn cách nào rồi. Nhưng Chu tiểu thư thì khác, nàng ấy cũng không phải vì Xuân Ca nhi làm nũng mà chịu thỏa hiệp."
Lúc trước đáp ứng việc cầu thân hoang đường này cho Kỳ Hữu Vọng, sao Phương thị lại không muốn mượn một tay Chu Thư, để cuộc sống của Kỳ Hữu Vọng thay đổi theo chiều hướng tốt hơn chứ!
Lúc nói chuyện, bên ngoài viện Phương thị lại truyền đến chút động tĩnh, Chu lão mẫu có chút tò mò, nhưng không thể hiện ra. Mà Phương thị lại nhắm mắt thở dài, hiển nhiên là đã dự liệu được chuyện gì xảy ra.
Chỉ chốc lát sau, hạ nhân liền đến báo: "Lão phu nhân, tam công tử đến thỉnh an lão phu nhân."
Phương thị nói: "Không cần, nói hắn về đi!"
Chu lão mẫu khẽ giật mình, trước khi Phương thị cố kị 'Điềm xấu' của tam công tử, trước hết đều nghĩ đến hắn là tôn nhi của bà, cho nên bất luận là thế nào, bà cũng không cự tuyệt việc tam công tử thỉnh an, cũng sẽ không bỏ qua sự tồn tại của hắn, mà bây giờ là thế nào đây?
Phương thị biết bà tò mò, nói một chút về chuyện này: "Hắn xem trọng một nữ nhi nông gia, muốn cầu thân, nhưng cha hắn không chịu, Ngọc Nhiêu cũng sợ nếu hắn thật sự cưới nữ nhi nông gia này, ngày sau sẽ bị người nói khắt khe với giả tử, cũng không đáp ứng. Hắn liền đến nơi này của ta, hi vọng ta thay hắn biện hộ."
Chu lão mẫu sáng tỏ, công tử Kỳ gia nếu không cưới nữ nhi quan gia, thì ít nhất cũng là nữ nhi phú hộ, mà nữ tử không quyền không thế lại là nông gia thật đúng là không lọt vào được mắt người Kỳ gia.
Huống hồ cho dù tam công tử thật sự cưới nữ nhi nông gia về, lúc đó địa vị của nàng ấy không ngang hàng với các tẩu đệ tức, sẽ tạo cho nàng ấy áp lực rất lớn đến lúc đó ảnh hưởng đến tình cảm phu thê, phụ tử huynh đệ, như thế mới thật sự là nghiệp chướng!
Phương thị lại nói: "Hắn còn lấy Trương gia Trương Thanh An ở Lâm Xuyên Phủ Châu làm ví dụ, nói Trương Thanh An cũng là quan hộ, nhưng cuối cùng vẫn cưới nữ nhi nông hộ Hạ gia, thế nhân cũng không nói bọn họ không môn đăng hộ đối."
Chu lão mẫu nói: "Sao có thể giống nhau được? Trương Thanh An này là thứ xuất, năm đó lại đã phân gia rồi."
Tình cảnh năm đó của Trương Hạc có thể xem như là kém hơn cả Kỳ tam lang, nhưng lúc ấy Trương gia cũng chỉ có Trương Đình Hiên là làm quan trong triều, Trương Hạc cũng không phải thân tử của Trương Đình Hiên, cho nên Kỳ tam lang muốn bắt chước theo 'Hắn' cưới nữ nhi nông gia căn bản đó là không thể thực hiện được.
Như địa vị trong nhà của hắn có thật sự không quá tốt cũng thôi, nhưng ai chẳng biết dù hắn bị xem thường, nhưng địa vị của hắn vẫn là Kỳ tam công tử con đích thê thì vẫn không thể dao động.
"Nếu hắn thật sự suy nghĩ cẩn thận, hà tất gì phải dây dưa đau khổ lâu như vậy!" Phương thị nói.
Kỳ tam lang biết dù thế nào Phương thị cũng không chịu giúp hắn, hắn nghĩ đến Phương thị thương yêu Kỳ Hữu Vọng, có lẽ Kỳ Hữu Vọng ra mặt có thể thuyết phục bà, vì thế hắn trực tiếp đi ra ngoài tìm Kỳ Hữu Vọng.
Thời điểm Kỳ tam lang đến, Kỳ Hữu Vọng đang cùng Chu viên ngoại nướng heo sữa trong tiểu viện Chu viên ngoại thuê, Chu Thư đang đắm mình nghiên cứu phương thức chế trà mới nên không rảnh nướng heo với bọn họ.
Đương nhiên, những việc như giết heo, nhổ lông heo không cần bọn họ động thủ, bọn họ đang ngồi trong phòng, vừa nói chuyện vừa chờ heo nướng xong.
Hàng xóm ngửi được mùi đều vịn ở đầu tường nhìn vào con heo sữa vàng óng mà nuốt nước miếng, trong lòng mắng té tát: "Kỳ tứ công tử này thật ngoan độc, bình thường ở nhà hắn nổi lửa nướng heo sữa thì cũng thôi đi, dù sao mùi hương cũng không bay được đến trong thôn, nhưng hôm nay lại ở ngày trong thôn mà nổi lửa nướng heo, đây là muốn mạng người ta mà!"
Kỳ tam lang ngửi được mùi hương này, liền nhớ đến bản thân đã từng ăn thịt heo vài lần, cũng nuốt nước miếng. Nhưng nhớ đến chính sự của mình, hắn không thể không chống đỡ sự tập kích của hương thơm này, đi vào tiểu viện nông gia.
Thời điểm hắn phát hiện Chu viên ngoại cũng ở dây, liền biết những lời muốn nói với Kỳ Hữu Vọng cũng không tiện nói ra.
Chu viên ngoại nhận ra hắn, lần trước hắn cùng người Kỳ gia đến đưa sính lễ, tuy rằng không nói gì, nhưng dáng vẻ, cử chỉ của mỗi vị khách quý, Chu viên ngoại đều nhớ kỹ trong lòng.
Song phương làm lễ gặp mặt xong, lại hàn huyên vài câu, Kỳ tam lang liền hỏi Kỳ Hữu Vọng: "Sao không nướng ở nhà, mà lại đến đây nướng?"
Kỳ Hữu Vọng nói: "Nhạc phụ đến nơi này tĩnh dưỡng giải sầu, ta thấy thường ngày ông và tiểu thư ăn cơm đều là những món thanh nhạt, lại không thơm, nên bắt heo đến làm heo nướng! Tiểu thư và nhạc phụ đều thích ăn!"
Lời này của nàng cũng không né tránh Chu viên ngoại, người phía sau vừa nghe, mặt già cũng đỏ lên: Cái này giống như nói ông tham thịt heo vậy... Được rồi, quả thật ông cũng tham heo Kỳ Hữu Vọng nuôi, tuy rằng ăn nhiều thịt cũng không tốt cho thân thể, nhưng ông ăn nhiều vậy rồi, cũng không thấy thân thể có chỗ nào không tốt.
Vốn nữ nhi kiểm soát lượng thịt ông ăn, sau khi biết được là heo Kỳ Hữu Vọng nuôi, ngược lại cũng không còn phản đối nữa.
Kỳ tam lang nói: "Các ngươi còn chưa thành thân, nhanh như vậy đã gọi nhạc phụ rồi sao?"
"Hôn sự đã định xuống rồi, xem như là chuyện như đinh đóng cột, ta gọi trước thì có vấn đề gì?"
Kỳ tam lang nhìn về phía Chu viên ngoại, hẳn là ông đã quen với da mặt dày của nàng ấy rồi, ông cũng lười xen vào.
Chờ khi heo nướng xong, Kỳ Hữu Vọng cho người cắt nơi có chất thịt non mềm nhất bỏ vào hộp cơm, tính đưa đến trà viên cho Chu Thư, Chu viên ngoại hết sức hài lòng với hành động này của nàng, nhưng nhịn không được mà nói: "Ôi, tứ lang, chừa lại một phần cho ta."
Kỳ Hữu Vọng trừng lớn hai mắt, tựa hồ không rõ vì sao da mặt Chu viên ngoại lại dày như vậy, cư nhiên lại giành ăn với nữ nhi của mình.
Chu viên ngoại xem như không thấy ánh mắt này của nàng, còn nói: "Thư Thư không thích ăn thịt, để một nửa cho nàng thôi được rồi."
Vì cái ăn, ông cũng bất cứ giá nào, không biết xấu hổ thì không biết xấu hổ vậy, dù sao nơi này cũng không có ngoại nhân!
Kỳ tam lang: "..."
Ngay thời điểm Kỳ Hữu Vọng và Chu viên ngoại giằng co với nhau, Chu Thư cũng đã trở lại. Nàng phát hiện không khí kỳ quái đang tràn ngập trong tiểu viện này, trong phút chốc cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
"Tiểu thư, Thư Thư, nàng về rồi sao?!" Kỳ Hữu Vọng và Chu viên ngoại trăm miệng một lời mà lên tiếng.
Chu thư nói: "Biết hai người nướng heo, cũng không thể để hai người đưa cơm đến cho ta được, cho nên trở về ăn cơm cũng hai người. Đây là thế nào vậy?"
Chu viên ngoại cười nói: "Con đã trở lại vậy thì tốt rồi!"
Ông có thể tính là yên tâm, ông hiểu nữ nhi của ông nhất, nàng cũng không ăn được bao nhiêu thịt, đến lúc đó những miếng thịt non mềm này, còn không phải là vào miệng ông sao?!
Trong lòng Chu viên ngoại tính toán, lại cho người chuẩn bị thêm thức ăn, sau đó rửa tay, bốn người cùng ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
Dân chúng bình thường không có thói quen phân chia thức ăn, bọn họ sẽ chuẩn bị lượng thức ăn cho cả nhà, sau đó đặt hết lên bàn, người một nhà cũng nhau dùng bữa.
Có một số người phân chia bàn nam nữ, nhưng nơi này chỉ có Chu Thư là nữ tử duy nhất, tất nhiên không thể để nàng không ngồi vào bàn ăn, vì thế trên bàn vuông, Chu viên ngoại ngồi chủ vị, Chu Thư ngồi bên cạnh, mà Kỳ Hữu Vọng và Kỳ tam lang lại ngồi ở ghế khách.
Heo nướng được cắt thành miếng nhỏ, bày biện ngay ngắn trên bàn, Kỳ Hữu Vọng gắp cho Chu Thư miếng thịt heo nướng trước: "Tiểu thư mau ăn lúc còn nóng đi, ngon lắm!"
Chu viên ngoại hắng giọng, Chu Thư nhìn ông một cái, bỗng nhiên liền hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, nàng cười khẽ rồi gắp miếng thịt cho Chu viên ngoại, "Cha ăn trước đi."
Chu viên ngoại vừa lòng gật gật đầu: "Đều động đũa đi!"
Chu Thư thấy Kỳ Hữu Vọng lầm bầm trong miệng, vẻ mặt mất hứng, nên cũng gắp cho nàng ấy một miếng, nói nhỏ: "Tứ lang cũng ăn đi."
Nhất thời trên mặt Kỳ Hữu Vọng trời quang mây tạnh, vui vẻ rạo rực bắt đầu ăn, Chu Thư nhìn nàng ấy ăn, mới bắt đầu động đũa.
Kỳ tam lang cảm thấy bản thân đang ở vị trí rất xấu hổ, dù sao hắn cũng không phải hài tử của Chu viên ngoại, cũng không phải hôn phu của Chu Thư, cho nên cả bàn này không ai khách khí để gắp thức ăn cho hắn. Nhưng Chu Thư đãi khách cũng xem như chu đáo, nói với hắn: "Đây là heo sữa nướng của tứ lang, Kỳ tam công tử cũng là huynh trưởng của tứ lang, không cần khách khí làm gì."
Kỳ tam lang không còn xấu hổ, liền cùng bọn họ bắt đầu dùng cơm.
Ăn cơm xong, Chu viên ngoại đến trà sơn tản bộ, thuận tiện xử lý chút việc trong trà viên. Kỳ Hữu Vọng không chịu ngồi yên, muốn đến sinh cơ nhàn viên, Chu Thư liền giữ chặt nàng ấy, nói: "Tứ lang đợi chút đã, sợ là tam ca nàng tìm nàng có việc, nàng không ngại xem đó là việc gì sao."
Kỳ Hữu Vọng có hơi giật mình: "Huynh ấy tìm ta có việc? Sao tiểu thư nhìn ra được?"
Chu Thư nhịn xuống mà không trợn trừng mắt, nói: "Nếu hắn không phải đến tìm nàng, sao có thể đến tiểu viện này?"
Kỳ Hữu Vọng nói: "Ta không biết suy nghĩ trong lòng tam ca, trước kia huynh ấy cũng là không nói tiếng nào mà chạy đến chỗ ta ăn không uống không, lần này có lẽ cũng là đến ăn không uống không!"
Chu Thư: "..."
Nàng không lại quan tâm đến Kỳ Hữu Vọng nữa, nàng ấy đại để cũng biết Kỳ tam lang là thật sự có việc tìm mình, cho nên không còn ý định đến sinh cơ nhàn viên nữa.
"Tam ca, tiểu thư nói hình như Trần cô nương về nhà rồi."
Kỳ tam lang tức giận mà nói: "Ta đã sớm biết nàng ấy về nhà rồi, ngày đó nàng ấy cáo biệt ngươi ta cũng ở đó, không cần ngươi nói với ta."
Kỳ Hữu Vọng: "Cũng đúng!"
"Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta là vì nàng mà đến tìm ngươi sao?" Kỳ tam lang lại hỏi.
Kỳ Hữu Vọng ứng thanh: "Vậy tam ca là vì heo của ta mà đến?"
Kỳ tam lang nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt thoạt nhìn có chút hung, nhưng Kỳ Hữu Vọng cũng không khiếp sợ hắn chút nào. Kỳ tam lang bại trận trước, không thể không thừa nhận: "...Quả thật ta là vì Trần cô nương mà đến."
Hắn muốn Kỳ Hữu Vọng hỗ trợ biện hộ cho hắn, đại khái hắn có thể chỉ cần nói là nữ nhi nông gia để lừa nàng, nhưng hắn suy nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn thành khẩn nói rõ.
Lời đến bên miệng, hắn lại có chút do dự, hắn biết Trần Kiến Kiều có tâm ý với Kỳ Hữu Vọng, nếu hắn gạt Kỳ Hữu Vọng thuyết phục Kỳ Hữu Vọng giúp hắn, sau này Trần Kiến Kiều biết được có thất vọng về Kỳ Hữu Vọng hay không?
"Chẳng lẽ tam ca muốn cầu thân với Trần cô nương, nhưng cha lại không đồng ý?" Kỳ Hữu Vọng hỏi.
Trong đầu Kỳ tam lang nhất thời mù mờ, hỏi nàng: "Sao ngươi biết được?"
"Lần trước ta về nhà thấy huynh và cha tranh chấp, ta nghe thấy! Huynh nói muốn cưới nữ nhi nông gia, ta nghĩ nữ tử xuất thân nông gia mà huynh quen biết cũng không nhiều, chỉ có một mình Trần cô nương, cho nên hẳn là nàng ấy!"
"Đây..."
"Nhưng mà tam ca, ta không phải bà mối, ta cũng không làm mai." Kỳ Hữu Vọng vừa mở miệng đã bóp chết những lời Kỳ tam lang muốn nói lại trong yết hầu.
Kỳ tam lang cảm thấy tia hi vọng cuối cùng cũng đã tan biến, hắn bất lực ngồi sụp xuống, ôm đầu nức nở khóc rống.
Kỳ Hữu Vọng thầm thở dài, không phải nàng không muốn giúp tam ca nàng, mà là vì nàng hiểu rõ bản thân không thể làm được gì, cũng không giúp được gì, càng đừng nói đến việc nàng căm thù đến tận xương chuyện manh hôn ách giá* của thời phong kiến, trước tình huống không rõ Trần Kiến Kiều có thích huynh ấy hay không, mà đã vội gả cho người đó, cuối cùng song phương nháo loạn cũng không hạnh phúc thì làm thế nào.
(*Hôn nhân mù quáng, giống như việc hôn nhân cha mẹ đặt đâu con ngồi đó)
Việc này vẫn quanh quẫn trong lòng nàng, đến nỗi Chu Thư phát hiện mấy ngày này nàng không còn vui tươi như trước nữa, nàng suy nghĩ, liền nói bóng nói gió: "Tứ lang đến nguyệt sự rồi sao?"
Kỳ Hữu Vọng có vẻ rất kinh ngạc, sau đó gương mặt đỏ lên, công khai lên án nàng: "Tiểu thư thu mua lão mẫu rồi phải không, bằng không sao nàng lại biết được chuyện này."
Vốn nàng nghĩ có phải Chu Thư nhìn trộm nàng hay không, nhưng suy nghĩ hoang đường này vừa chợt lóe lên, nàng lập tức thấy xấu hổ vì bản thân lại ác ý phỏng đoán Chu Thư.
Chu Thư không ngờ bản thân chỉ thuận miệng đoán bậy mà cũng trúng, nàng lặng cười một lúc, mới mỉm cười nói: "Thấy tâm trạng nàng không tốt, khi ta có nguyệt sự cũng dễ bị như vậy, cho nên liền đoán vậy thôi."
Khi cùng Chu Thư thảo luận chuyện nguyệt sự, Kỳ Hữu Vọng phát giác nội tâm của mình có chút ngượng ngùng và khẩn trương, rõ ràng kiếp trước khi nàng cùng đồng học thảo luận về dì cả, cùng với kiếp này khi đề cập chuyện này với Phương thị, Chu lão mẫu, nàng cũng không có loại cảm giác này.
Nàng rầm rì mà nói: "Cũng không cho là ta gặp chuyện không vui sao?"
Lời này đánh đúng ý lòng Chu Thư, nàng vờ kinh ngạc nói: "Tứ lang nhà ta cũng có lúc không vui sao? Đây thật đúng là khó có được, có thể nói ta nghe được không?"
'Tứ lang nhà ta' nghe vô cùng cưng chiều, con sâu trong lòng Kỳ Hữu Vọng lại bắt đầu ngọ nguậy, lời này như mật ngọt chảy vào tim nàng, bao lấy lòng nàng.
Đối với tình huống này của bản thân, trong đầu Kỳ Hữu Vọng có một đáp án chậm rãi hiện lên.
- -----
Tác giả có lời muốn nói
Vượng Vượng: *Chọt chọt*, nương tử nhìn trộm ta!
Thư Thư: Ta hiểu rõ thân thể nàng còn nhiều hơn cả chuyện nguyệt sự nữa đó.
Vượng Vượng:...
Chu lão mẫu vui mừng lại có chút thất lạc báo việc này cho Phương thị, Phương thị nói: "Xuân Ca nhi là do chúng ta nhìn nàng lớn lên, cho nên khó tránh khỏi nuông chiều nàng, nàng vừa làm nũng, chúng ta đã không còn cách nào rồi. Nhưng Chu tiểu thư thì khác, nàng ấy cũng không phải vì Xuân Ca nhi làm nũng mà chịu thỏa hiệp."
Lúc trước đáp ứng việc cầu thân hoang đường này cho Kỳ Hữu Vọng, sao Phương thị lại không muốn mượn một tay Chu Thư, để cuộc sống của Kỳ Hữu Vọng thay đổi theo chiều hướng tốt hơn chứ!
Lúc nói chuyện, bên ngoài viện Phương thị lại truyền đến chút động tĩnh, Chu lão mẫu có chút tò mò, nhưng không thể hiện ra. Mà Phương thị lại nhắm mắt thở dài, hiển nhiên là đã dự liệu được chuyện gì xảy ra.
Chỉ chốc lát sau, hạ nhân liền đến báo: "Lão phu nhân, tam công tử đến thỉnh an lão phu nhân."
Phương thị nói: "Không cần, nói hắn về đi!"
Chu lão mẫu khẽ giật mình, trước khi Phương thị cố kị 'Điềm xấu' của tam công tử, trước hết đều nghĩ đến hắn là tôn nhi của bà, cho nên bất luận là thế nào, bà cũng không cự tuyệt việc tam công tử thỉnh an, cũng sẽ không bỏ qua sự tồn tại của hắn, mà bây giờ là thế nào đây?
Phương thị biết bà tò mò, nói một chút về chuyện này: "Hắn xem trọng một nữ nhi nông gia, muốn cầu thân, nhưng cha hắn không chịu, Ngọc Nhiêu cũng sợ nếu hắn thật sự cưới nữ nhi nông gia này, ngày sau sẽ bị người nói khắt khe với giả tử, cũng không đáp ứng. Hắn liền đến nơi này của ta, hi vọng ta thay hắn biện hộ."
Chu lão mẫu sáng tỏ, công tử Kỳ gia nếu không cưới nữ nhi quan gia, thì ít nhất cũng là nữ nhi phú hộ, mà nữ tử không quyền không thế lại là nông gia thật đúng là không lọt vào được mắt người Kỳ gia.
Huống hồ cho dù tam công tử thật sự cưới nữ nhi nông gia về, lúc đó địa vị của nàng ấy không ngang hàng với các tẩu đệ tức, sẽ tạo cho nàng ấy áp lực rất lớn đến lúc đó ảnh hưởng đến tình cảm phu thê, phụ tử huynh đệ, như thế mới thật sự là nghiệp chướng!
Phương thị lại nói: "Hắn còn lấy Trương gia Trương Thanh An ở Lâm Xuyên Phủ Châu làm ví dụ, nói Trương Thanh An cũng là quan hộ, nhưng cuối cùng vẫn cưới nữ nhi nông hộ Hạ gia, thế nhân cũng không nói bọn họ không môn đăng hộ đối."
Chu lão mẫu nói: "Sao có thể giống nhau được? Trương Thanh An này là thứ xuất, năm đó lại đã phân gia rồi."
Tình cảnh năm đó của Trương Hạc có thể xem như là kém hơn cả Kỳ tam lang, nhưng lúc ấy Trương gia cũng chỉ có Trương Đình Hiên là làm quan trong triều, Trương Hạc cũng không phải thân tử của Trương Đình Hiên, cho nên Kỳ tam lang muốn bắt chước theo 'Hắn' cưới nữ nhi nông gia căn bản đó là không thể thực hiện được.
Như địa vị trong nhà của hắn có thật sự không quá tốt cũng thôi, nhưng ai chẳng biết dù hắn bị xem thường, nhưng địa vị của hắn vẫn là Kỳ tam công tử con đích thê thì vẫn không thể dao động.
"Nếu hắn thật sự suy nghĩ cẩn thận, hà tất gì phải dây dưa đau khổ lâu như vậy!" Phương thị nói.
Kỳ tam lang biết dù thế nào Phương thị cũng không chịu giúp hắn, hắn nghĩ đến Phương thị thương yêu Kỳ Hữu Vọng, có lẽ Kỳ Hữu Vọng ra mặt có thể thuyết phục bà, vì thế hắn trực tiếp đi ra ngoài tìm Kỳ Hữu Vọng.
Thời điểm Kỳ tam lang đến, Kỳ Hữu Vọng đang cùng Chu viên ngoại nướng heo sữa trong tiểu viện Chu viên ngoại thuê, Chu Thư đang đắm mình nghiên cứu phương thức chế trà mới nên không rảnh nướng heo với bọn họ.
Đương nhiên, những việc như giết heo, nhổ lông heo không cần bọn họ động thủ, bọn họ đang ngồi trong phòng, vừa nói chuyện vừa chờ heo nướng xong.
Hàng xóm ngửi được mùi đều vịn ở đầu tường nhìn vào con heo sữa vàng óng mà nuốt nước miếng, trong lòng mắng té tát: "Kỳ tứ công tử này thật ngoan độc, bình thường ở nhà hắn nổi lửa nướng heo sữa thì cũng thôi đi, dù sao mùi hương cũng không bay được đến trong thôn, nhưng hôm nay lại ở ngày trong thôn mà nổi lửa nướng heo, đây là muốn mạng người ta mà!"
Kỳ tam lang ngửi được mùi hương này, liền nhớ đến bản thân đã từng ăn thịt heo vài lần, cũng nuốt nước miếng. Nhưng nhớ đến chính sự của mình, hắn không thể không chống đỡ sự tập kích của hương thơm này, đi vào tiểu viện nông gia.
Thời điểm hắn phát hiện Chu viên ngoại cũng ở dây, liền biết những lời muốn nói với Kỳ Hữu Vọng cũng không tiện nói ra.
Chu viên ngoại nhận ra hắn, lần trước hắn cùng người Kỳ gia đến đưa sính lễ, tuy rằng không nói gì, nhưng dáng vẻ, cử chỉ của mỗi vị khách quý, Chu viên ngoại đều nhớ kỹ trong lòng.
Song phương làm lễ gặp mặt xong, lại hàn huyên vài câu, Kỳ tam lang liền hỏi Kỳ Hữu Vọng: "Sao không nướng ở nhà, mà lại đến đây nướng?"
Kỳ Hữu Vọng nói: "Nhạc phụ đến nơi này tĩnh dưỡng giải sầu, ta thấy thường ngày ông và tiểu thư ăn cơm đều là những món thanh nhạt, lại không thơm, nên bắt heo đến làm heo nướng! Tiểu thư và nhạc phụ đều thích ăn!"
Lời này của nàng cũng không né tránh Chu viên ngoại, người phía sau vừa nghe, mặt già cũng đỏ lên: Cái này giống như nói ông tham thịt heo vậy... Được rồi, quả thật ông cũng tham heo Kỳ Hữu Vọng nuôi, tuy rằng ăn nhiều thịt cũng không tốt cho thân thể, nhưng ông ăn nhiều vậy rồi, cũng không thấy thân thể có chỗ nào không tốt.
Vốn nữ nhi kiểm soát lượng thịt ông ăn, sau khi biết được là heo Kỳ Hữu Vọng nuôi, ngược lại cũng không còn phản đối nữa.
Kỳ tam lang nói: "Các ngươi còn chưa thành thân, nhanh như vậy đã gọi nhạc phụ rồi sao?"
"Hôn sự đã định xuống rồi, xem như là chuyện như đinh đóng cột, ta gọi trước thì có vấn đề gì?"
Kỳ tam lang nhìn về phía Chu viên ngoại, hẳn là ông đã quen với da mặt dày của nàng ấy rồi, ông cũng lười xen vào.
Chờ khi heo nướng xong, Kỳ Hữu Vọng cho người cắt nơi có chất thịt non mềm nhất bỏ vào hộp cơm, tính đưa đến trà viên cho Chu Thư, Chu viên ngoại hết sức hài lòng với hành động này của nàng, nhưng nhịn không được mà nói: "Ôi, tứ lang, chừa lại một phần cho ta."
Kỳ Hữu Vọng trừng lớn hai mắt, tựa hồ không rõ vì sao da mặt Chu viên ngoại lại dày như vậy, cư nhiên lại giành ăn với nữ nhi của mình.
Chu viên ngoại xem như không thấy ánh mắt này của nàng, còn nói: "Thư Thư không thích ăn thịt, để một nửa cho nàng thôi được rồi."
Vì cái ăn, ông cũng bất cứ giá nào, không biết xấu hổ thì không biết xấu hổ vậy, dù sao nơi này cũng không có ngoại nhân!
Kỳ tam lang: "..."
Ngay thời điểm Kỳ Hữu Vọng và Chu viên ngoại giằng co với nhau, Chu Thư cũng đã trở lại. Nàng phát hiện không khí kỳ quái đang tràn ngập trong tiểu viện này, trong phút chốc cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
"Tiểu thư, Thư Thư, nàng về rồi sao?!" Kỳ Hữu Vọng và Chu viên ngoại trăm miệng một lời mà lên tiếng.
Chu thư nói: "Biết hai người nướng heo, cũng không thể để hai người đưa cơm đến cho ta được, cho nên trở về ăn cơm cũng hai người. Đây là thế nào vậy?"
Chu viên ngoại cười nói: "Con đã trở lại vậy thì tốt rồi!"
Ông có thể tính là yên tâm, ông hiểu nữ nhi của ông nhất, nàng cũng không ăn được bao nhiêu thịt, đến lúc đó những miếng thịt non mềm này, còn không phải là vào miệng ông sao?!
Trong lòng Chu viên ngoại tính toán, lại cho người chuẩn bị thêm thức ăn, sau đó rửa tay, bốn người cùng ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
Dân chúng bình thường không có thói quen phân chia thức ăn, bọn họ sẽ chuẩn bị lượng thức ăn cho cả nhà, sau đó đặt hết lên bàn, người một nhà cũng nhau dùng bữa.
Có một số người phân chia bàn nam nữ, nhưng nơi này chỉ có Chu Thư là nữ tử duy nhất, tất nhiên không thể để nàng không ngồi vào bàn ăn, vì thế trên bàn vuông, Chu viên ngoại ngồi chủ vị, Chu Thư ngồi bên cạnh, mà Kỳ Hữu Vọng và Kỳ tam lang lại ngồi ở ghế khách.
Heo nướng được cắt thành miếng nhỏ, bày biện ngay ngắn trên bàn, Kỳ Hữu Vọng gắp cho Chu Thư miếng thịt heo nướng trước: "Tiểu thư mau ăn lúc còn nóng đi, ngon lắm!"
Chu viên ngoại hắng giọng, Chu Thư nhìn ông một cái, bỗng nhiên liền hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, nàng cười khẽ rồi gắp miếng thịt cho Chu viên ngoại, "Cha ăn trước đi."
Chu viên ngoại vừa lòng gật gật đầu: "Đều động đũa đi!"
Chu Thư thấy Kỳ Hữu Vọng lầm bầm trong miệng, vẻ mặt mất hứng, nên cũng gắp cho nàng ấy một miếng, nói nhỏ: "Tứ lang cũng ăn đi."
Nhất thời trên mặt Kỳ Hữu Vọng trời quang mây tạnh, vui vẻ rạo rực bắt đầu ăn, Chu Thư nhìn nàng ấy ăn, mới bắt đầu động đũa.
Kỳ tam lang cảm thấy bản thân đang ở vị trí rất xấu hổ, dù sao hắn cũng không phải hài tử của Chu viên ngoại, cũng không phải hôn phu của Chu Thư, cho nên cả bàn này không ai khách khí để gắp thức ăn cho hắn. Nhưng Chu Thư đãi khách cũng xem như chu đáo, nói với hắn: "Đây là heo sữa nướng của tứ lang, Kỳ tam công tử cũng là huynh trưởng của tứ lang, không cần khách khí làm gì."
Kỳ tam lang không còn xấu hổ, liền cùng bọn họ bắt đầu dùng cơm.
Ăn cơm xong, Chu viên ngoại đến trà sơn tản bộ, thuận tiện xử lý chút việc trong trà viên. Kỳ Hữu Vọng không chịu ngồi yên, muốn đến sinh cơ nhàn viên, Chu Thư liền giữ chặt nàng ấy, nói: "Tứ lang đợi chút đã, sợ là tam ca nàng tìm nàng có việc, nàng không ngại xem đó là việc gì sao."
Kỳ Hữu Vọng có hơi giật mình: "Huynh ấy tìm ta có việc? Sao tiểu thư nhìn ra được?"
Chu Thư nhịn xuống mà không trợn trừng mắt, nói: "Nếu hắn không phải đến tìm nàng, sao có thể đến tiểu viện này?"
Kỳ Hữu Vọng nói: "Ta không biết suy nghĩ trong lòng tam ca, trước kia huynh ấy cũng là không nói tiếng nào mà chạy đến chỗ ta ăn không uống không, lần này có lẽ cũng là đến ăn không uống không!"
Chu Thư: "..."
Nàng không lại quan tâm đến Kỳ Hữu Vọng nữa, nàng ấy đại để cũng biết Kỳ tam lang là thật sự có việc tìm mình, cho nên không còn ý định đến sinh cơ nhàn viên nữa.
"Tam ca, tiểu thư nói hình như Trần cô nương về nhà rồi."
Kỳ tam lang tức giận mà nói: "Ta đã sớm biết nàng ấy về nhà rồi, ngày đó nàng ấy cáo biệt ngươi ta cũng ở đó, không cần ngươi nói với ta."
Kỳ Hữu Vọng: "Cũng đúng!"
"Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta là vì nàng mà đến tìm ngươi sao?" Kỳ tam lang lại hỏi.
Kỳ Hữu Vọng ứng thanh: "Vậy tam ca là vì heo của ta mà đến?"
Kỳ tam lang nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt thoạt nhìn có chút hung, nhưng Kỳ Hữu Vọng cũng không khiếp sợ hắn chút nào. Kỳ tam lang bại trận trước, không thể không thừa nhận: "...Quả thật ta là vì Trần cô nương mà đến."
Hắn muốn Kỳ Hữu Vọng hỗ trợ biện hộ cho hắn, đại khái hắn có thể chỉ cần nói là nữ nhi nông gia để lừa nàng, nhưng hắn suy nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn thành khẩn nói rõ.
Lời đến bên miệng, hắn lại có chút do dự, hắn biết Trần Kiến Kiều có tâm ý với Kỳ Hữu Vọng, nếu hắn gạt Kỳ Hữu Vọng thuyết phục Kỳ Hữu Vọng giúp hắn, sau này Trần Kiến Kiều biết được có thất vọng về Kỳ Hữu Vọng hay không?
"Chẳng lẽ tam ca muốn cầu thân với Trần cô nương, nhưng cha lại không đồng ý?" Kỳ Hữu Vọng hỏi.
Trong đầu Kỳ tam lang nhất thời mù mờ, hỏi nàng: "Sao ngươi biết được?"
"Lần trước ta về nhà thấy huynh và cha tranh chấp, ta nghe thấy! Huynh nói muốn cưới nữ nhi nông gia, ta nghĩ nữ tử xuất thân nông gia mà huynh quen biết cũng không nhiều, chỉ có một mình Trần cô nương, cho nên hẳn là nàng ấy!"
"Đây..."
"Nhưng mà tam ca, ta không phải bà mối, ta cũng không làm mai." Kỳ Hữu Vọng vừa mở miệng đã bóp chết những lời Kỳ tam lang muốn nói lại trong yết hầu.
Kỳ tam lang cảm thấy tia hi vọng cuối cùng cũng đã tan biến, hắn bất lực ngồi sụp xuống, ôm đầu nức nở khóc rống.
Kỳ Hữu Vọng thầm thở dài, không phải nàng không muốn giúp tam ca nàng, mà là vì nàng hiểu rõ bản thân không thể làm được gì, cũng không giúp được gì, càng đừng nói đến việc nàng căm thù đến tận xương chuyện manh hôn ách giá* của thời phong kiến, trước tình huống không rõ Trần Kiến Kiều có thích huynh ấy hay không, mà đã vội gả cho người đó, cuối cùng song phương nháo loạn cũng không hạnh phúc thì làm thế nào.
(*Hôn nhân mù quáng, giống như việc hôn nhân cha mẹ đặt đâu con ngồi đó)
Việc này vẫn quanh quẫn trong lòng nàng, đến nỗi Chu Thư phát hiện mấy ngày này nàng không còn vui tươi như trước nữa, nàng suy nghĩ, liền nói bóng nói gió: "Tứ lang đến nguyệt sự rồi sao?"
Kỳ Hữu Vọng có vẻ rất kinh ngạc, sau đó gương mặt đỏ lên, công khai lên án nàng: "Tiểu thư thu mua lão mẫu rồi phải không, bằng không sao nàng lại biết được chuyện này."
Vốn nàng nghĩ có phải Chu Thư nhìn trộm nàng hay không, nhưng suy nghĩ hoang đường này vừa chợt lóe lên, nàng lập tức thấy xấu hổ vì bản thân lại ác ý phỏng đoán Chu Thư.
Chu Thư không ngờ bản thân chỉ thuận miệng đoán bậy mà cũng trúng, nàng lặng cười một lúc, mới mỉm cười nói: "Thấy tâm trạng nàng không tốt, khi ta có nguyệt sự cũng dễ bị như vậy, cho nên liền đoán vậy thôi."
Khi cùng Chu Thư thảo luận chuyện nguyệt sự, Kỳ Hữu Vọng phát giác nội tâm của mình có chút ngượng ngùng và khẩn trương, rõ ràng kiếp trước khi nàng cùng đồng học thảo luận về dì cả, cùng với kiếp này khi đề cập chuyện này với Phương thị, Chu lão mẫu, nàng cũng không có loại cảm giác này.
Nàng rầm rì mà nói: "Cũng không cho là ta gặp chuyện không vui sao?"
Lời này đánh đúng ý lòng Chu Thư, nàng vờ kinh ngạc nói: "Tứ lang nhà ta cũng có lúc không vui sao? Đây thật đúng là khó có được, có thể nói ta nghe được không?"
'Tứ lang nhà ta' nghe vô cùng cưng chiều, con sâu trong lòng Kỳ Hữu Vọng lại bắt đầu ngọ nguậy, lời này như mật ngọt chảy vào tim nàng, bao lấy lòng nàng.
Đối với tình huống này của bản thân, trong đầu Kỳ Hữu Vọng có một đáp án chậm rãi hiện lên.
- -----
Tác giả có lời muốn nói
Vượng Vượng: *Chọt chọt*, nương tử nhìn trộm ta!
Thư Thư: Ta hiểu rõ thân thể nàng còn nhiều hơn cả chuyện nguyệt sự nữa đó.
Vượng Vượng:...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook