Sau Khi Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Đại Lão Tàn Tật
-
Chương 22: Chương 22
Ngày hôm sau, bời vì hai người đã hẹn nhau đến dự tiệc của Lâu thị, Lạc Lệnh Thanh khó được hôm về nhà ăn trưa.
"Tôi đã xem trước rồi, sẽ mất 40 phút để đến địa điểm tổ chức bữa tiệc." Thi Duẫn Nam nhìn nhìn thời gian trên điện thoại, nói với Lạc Lệnh Thanh, "Nửa tiếng nữa chúng ta đi nhé?"
Thi Duẫn Nam đã chuẩn bị xong hết rồi.
Bộ lễ phục màu đen có kim tuyến tinh xảo, cổ áo hình chữ V được mở ra, trên ngực còn cài một kim cài hình hồ ly bằng kim cương.
Được màu sắc của chất liệu hỗ trợ, làn da của cậu trông càng trắng nõn và thanh tú hơn, khiến người khác muốn nhìn vào bên trong cổ áo.
Vừa hoang dã vừa cay.
Vẫn là phong cách yêu thích của cậu.
Lạc Lệnh Thanh dùng khăn ướt lau tay, cúi đầu nhìn bộ đồ của mình, "Được, tôi lên lầu thay đồ."
Bộ quần áo ngày thường vẫn được coi là vừa vặn nhưng tối hôm qua chọn tới chọn lui vẫn không chọn được, mặc dù gần tới giờ rồi nhưng anh vẫn đắn đo trong việc chọn quần áo mặc.
Lạc Lệnh Thanh điều khiển xe lăn vào thang máy thì nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, "Lạc Lệnh Thanh, hay là tôi giúp anh chọn?"
Thi Duẫn Nam hoàn toàn không biết đối phương đang rối rắm việc áo quần, chỉ nói ra quan điểm của mình.
"Đây là lần đầu tiên chúng ta tham dự bữa tiệc cùng nhau đúng không? Mặc đồ......!trông giống một cặp hơn thì thế nào?"
Có lẽ vì tính chuyên nghiệp nên Thi Duẫn Nam rất để ý những chi tiết này.
Vì đã là hôn ước nên trước mặt người ngoài, bọn họ đương nhiên phải làm tốt mọi việc.
Lạc Lệnh Thanh đẩy đẩy mắt kính, dùng tay che giấu sự vui mừng trong con ngươi, "Được."
Năm phút sau.
Lạc Lệnh Thanh yên lặng chờ trước cửa phòng thay đồ, nhìn Thi Duẫn Nam chọn một bộ vest từ trong phòng đầy những bộ vest chỉnh tề, cười hỏi.
"Bộ này được không? Các sọc chéo sáng lấp lánh, các chi tiết rất phù hợp với bộ quần áo ngày hôm nay của tôi."
"Được." Lạc Lệnh Thanh không thay đổi sắc mặt, "Tôi không sao cả."
Thi Duẫn Nam cần bộ quần áo đưa cho anh, rắm cầu vồng nói thả là thả, "Lạc gia chủ là móc quần áo, đương nhiên có chọn quần áo hay không cũng không quan trọng."
Cậu khom lưng, ý cười trêu chọc rất rõ ràng "Anh có cần tôi giúp hay không? Tôi rất vui lòng cống hiến sức lực."
Nói thật đấy, tối hôm qua cậu chưa được nhìn kỹ, cậu thật sự muốn nhìn thấy cơ bụng giấu dưới lớp quần áo của Lạc Lệnh Thanh.
Muốn nhìn xem người này kỷ luật mình như thế nào? Cơ thể ẩn dưới lớp vải gợi cảm như thế nào?
Lạc Lệnh Thanh nhìn thấu ý đồ của Thi Duẫn Nam, hơi cong môi.
Anh đưa tay cầm lấy quần áo, lòng bàn tay vô tình chạm phải mu bàn tay của đối phương, nói lại——
"Thi nhị thiếu gia muốn thay quần áo cho tôi, hay là muốn cởi quần áo cho tôi?"
"......"
Mu bàn tay tê dại, cảm giác ái muội vô hình dâng lên.
Thi Duẫn Nam ngơ ngẩn, cứ cảm thấy Lạc Lệnh Thanh đang cố tình ghẹo cậu, nhưng lại không biểu hiện rõ ràng.
Rất nhanh cậu mới ý thức được rằng là mình đang ngây người, đứng dậy ngay lập tức, "Tôi, tôi làm gì có ý này, anh tự thay đi, cần thì tôi sẽ vào giúp."
Nói xong, cậu vội vã rời khỏi phòng thay đồ.
Lạc Lệnh Thanh nghe thấy tiếng bước chân bối rối của cậu, ý cười vui vẻ thể hiện rõ lên mặt.
Anh chậm rãi giơ tay, nhìn chằm chằm chỗ ngón tay cái vừa mới tiếp xúc một giây, không khỏi cười một tiếng, "Sao lại buồn cười thế này?"
Lạc Lệnh Thanh không thích tiếp xúc thân thể với người khác, ngay cả khi hành động không tiện, anh sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành mọi thứ trong khả năng cơ thể mình cho phép.
Một lúc sau, anh ra khỏi phòng thay đồ với bộ vest chỉnh tề.
Thi Duẫn Nam đứng chờ ở cửa phòng bước lên, cúi xuống cái một chiếc khuy bạc trên tay áo của anh.
Hoàn toàn không nhắc đến không khí ái muội ban nãy.
"Đây là cái gì?"
"Phụ kiện đi kèm, từ một collection động vật của một nhà thiết kế."
Những đường cong trông giống như không liên kết với nhau khi nhìn kỹ thì có thể nhìn ra đường nét chung của con vật.
"Khuy măng sét của anh là con hổ."
Thi Duẫn Nam nói xong, lại chỉ cài áo của mình, "Của tôi chính là hồ ly, chi tiết nhỏ liên quan tới nhau, được không?"
Đôi mắt Thi Duẫn Nam sáng lên khi đặt câu hỏi, đột nhiên khiến Lạc Lệnh Thanh nhớ tới cá vàng nhỏ rất thích được khen ngợi.
Lạc Lệnh Thanh tạm dừng hai giây,"Được, thẩm mỹ của cậu rất tốt."
Thi Duẫn Nam thỏa mãn hừ môt tiếng, không hề khiêm tốn, "Đó là đương nhiên, thẩm mỹ của tôi nhất định phải tốt."
Nếu không thì sao tôi có thể thấy anh đẹp cực kì, là món ăn trời cho chứ.
Lạc Lệnh Thanh nở nụ cười, chỉ cảm thấy Thi Duẫn Nam giống một con hồ ly đang vui vẻ vẫy đuôi.
"Đi thôi, đừng đến trễ."
"Được."
......
Tên thật của Lâu phu nhân là Lâu Anh, chồng của bà cũng cùng họ với bà tên là Lâu Đức Thịnh.
Khi cả hai còn trẻ, mỗi người đều có một mối tình không mấy suôn sẻ, rồi đến với nhau nhờ sự giúp đỡ của bố mẹ.
Cha mẹ của cả hai bên ban đầu là đối tác kinh doanh, vì vậy cặp đôi đã tiếp quản thành công thương hiệu trang điểm Hoa Trọng Các của Lâu thị.
Hai mươi lăm năm trong nháy mắt.
Tiệc kỷ niệm ngày cưới của vợ chồng Lâu rất khiêm tốn, họ không cố ý mời những người giàu có và nổi tiếng không thân thiết mà chỉ mời một số bạn bè và người thân có thể trò chuyện với nhau vào ngày thường.
Bởi vậy, khi Thi Duẫn Nam dẫn Lạc Lệnh Thanh đến thật sự đã khiến vợ chồng Lâu thị hoảng sợ.
"Thi nhị thiếu gia, Lạc gia chủ? Hai người mau vào đi!"
Lâu phu nhân biết Lạc Lệnh Thanh là một nhân vật lớn, không khỏi lo lắng nhìn về phía chồng mình.
Lâu phu nhân là người rất biết điều, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, bà chưa bao giờ nghĩ muốn dựa vào quan hệ với Thi Duẫn Nam để tiếp cận Lạc Lệnh Thanh.
Khi viết thư mời, bà đã cân nhắc đến mối quan hệ giữa hai người, nhưng bà sợ rằng lời mời đột ngột của mình với Lạc Lệnh Thanh sẽ khiến đối phương cảm thấy mục đích của mình không trong sáng.
Cuối cùng, bà chỉ viết mỗi tên của Thi Duẫn Nam , hoàn toàn là để cảm ơn đối phương đã giúp mình trong bữa tiệc.
Không ngờ hôm nay hai người lại đồng thời xuất hiện.
"Lâu tổng, đây là món quá nhỏ mà chúng tôi tặng cho hai người, xin hãy nhận lấy."
Thi Duẫn Nam đã sớm chuẩn bị món quà để bày tỏ tấm lòng.
"Khách, khách sáo rồi."
Lâu Đức Thịnh vừa mừng vừa bối rối, có chút ngại ngùng nới với Lạc Lệnh Thanh, "Tôi không ngờ Lạc gia chủ sẽ đồng ý tới, bữa tiệc này tôi chuẩn bị hơi đơn giản, sợ là sẽ chiêu đãi không chu toàn."
"......!Bây giờ tôi sẽ đi kêu người chuẩn bị lại lần nữa!"
"Lâu tổng, không cần phiền như vậy đâu." Lạc Lệnh Thanh ngăn lại, vẻ mặt bình tĩnh.
"Tôi tới cùng với Duẫn Nam, mọi người cứ thoải mái, không cần vì một vị khách không mời mà tới là tôi mà thay đổi cách tổ chức."
Thi Duẫn Nam phối hợp gật đầu, cũng cảm thấy điều này bình thường.
Cậu với Lạc Lệnh Thanh đều không phải người thích ở những bữa tiệc này quá lâu, cậu đưa thiệp mời và quà đến, cùng lắm là ngồi một hồi liền đi.
Vợ chồng Lâu thị vội vàng mời hai người vào chỗ ngồi.
Trong sảnh, rất nhanh đã có người nhận ra Lạc Lệnh Thanh, mỗi người đều không giấu được vẻ mặt kinh ngạc, bắt đầu nhỏ giọng thảo luận——
"Tôi không nhìn lần chứ? Lạc Lệnh Thanh sẽ đến dự tiệc nhà họ Lâu sao?"
"Vợ chồng nhà Lâu tổng quen Lạc Lệnh Thanh từ khi nào thế? Thật sự là ghê gớm."
"Người trẻ tuổi đứng bên cạnh là Thi Duẫn Nam có đúng không? Tôi nghe nói lần trước cậu ấy mới công khai quan hệ với Lạc gia chủ đó."
"Đúng vậy, lúc ấy trong bữa tiệc Triệu phu nhân cố tình khiến Lâu phu nhân khó xử, còn động đến Thi Duẫn Nam......"
"Nếu mà phải nói thì Triệu phu nhân chính là người không biết ý, giờ thì tốt rồi, nhà mình không không hợp tác được với Lạc thị, ngược lại lại đưa cơ hội đó cho Lâu thị."
"Tôi thì tình nguyện để cơ hội cho nhà Lâu tổng, vợ chồng bọn họ là người rất tốt."
Trong lúc mọi người đang bàn tán, Lạc Lệnh Thanh cùng Thi Duẫn Nam đã được mời vào căn phòng riêng tương đối yên tĩnh.
Con gái của hai người họ Lâu Nguyên nghe nói có khách quý đến, vội vàng tới chào hỏi, "Ba, mẹ."
"Nguyên Nguyên, mẹ giới thiệu cho con, hai vị này chính là Lạc Lệnh Thanh tiên sinh cùng nhị thiếu gia nhà họ Thi Thi Duẫn Nam."
Lâu Nguyên là con gái của bọn họ, năm nay mới vừa tốt nghiệp đại học, hiện tại đang phụ trách quảng bá cho thương hiệu nhà họ Lâu.
"Hai vị, xin chào, cảm ơn đã ghé thăm." Lâu Nguyên cúi đầu chào hai người.
Thi Duẫn Nam cười đáp, "Tôi biết Lâu phu nhân có khí chất như vậy, cô con gái mà bà ấy nuôi dưỡng thực sự rất thanh tú."
Thi Duẫn Nam cảm thấy Lâu Nguyên khá đẹp.
Tất nhiên, kiểu khen ngợi này chỉ là sự ngưỡng mộ của nhà thiết kế đối với những thứ đẹp đẽ, và không có yếu tố nào khác.
"Đúng rồi, trong túi quà còn có một món phụ kiện của Lâu tiểu thư, hi vọng cô sẽ thích."
Trong bữa tiệc Triệu thị ngày hôm đó, hai anh em nghe Lâu phu nhân tình cờ nhắc đến "chiếc váy là do con gái tôi mua" nên đã mua thêm một món khi chọn quà.
Lạc Lệnh Thanh ngồi trên xe lăn khẽ nheo mắt, không nói gì.
"Món quà ạ?" Lâu Nguyên vừa nghe liền ngó mắt nhìn vào túi quà mẹ mình đang cầm.
Cô là một người thẳng tính, thấy Thi Duẫn Nam đồng ý mới mở món quà ra ——
Một chiếc lắc tay rất tinh xảo, đặc biệt rất phù hợp với thẩm mỹ của con gái lứa tuổi hai mươi.
"Cảm ơn Thi tiên sinh, tôi rất thích."
"Không cần khách sáo, chiếc vòng này rất hợp với Lâu tiểu thư."
Hai người trò chuyện vài ba câu, trông rất vui vẻ.
Lạc Lệnh Thanh dán chặt mắt vào chiếc khuy măng sét trên tay áo, đột nhiên cảm thấy có chút bực mình, áp suất toàn thân cũng theo đó mà giảm xuống.
Thật ra anh biết, Thi Duẫn Nam không có bất kì khoảng cách nào khi giao tiếp với người khác, giống như bây giờ, nói lời ngon ngọt rất dễ ấy lòng các cô gái.
Lợi dụng khoảng dừng lúc tán gẫu, Lạc Lệnh Thanh gọn gàng chuyển sang đề tài khác, "Có rượu không?"
Thi Duẫn Nam lập tức dời sự chú ý về Lạc Lệnh Thanh, cười hỏi, "Bình thường đâu có thấy anh uống rượu, anh muốn uống cái gì? Tôi đi lấy cho anh."
Lạc Lệnh Thanh dịu đi, "Đều được."
"Hai vị cứ ngồi đó đi, để tôi đi lấy." Lâu tổng là chủ vội vàng phụ trách việc này, bước ra khỏi phòng riêng ra lệnh cho người phục vụ mang lên.
...
Bởi vì Lạc Lệnh Thanh là một nhân vật lớn, vợ chồng Lâu thị trở về phòng riêng sau khi bữa tiệc đơn giản bắt đầu.
Thi Duẫn Nam đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn và nhìn khung cảnh bên ngoài khách sạn, mới nhận ra rằng có một bảng hiệu nhà máy cách đó không xa với chữ Lâu thị mơ hồ trên đó.
"Lâu tổng, bên kia là......"
"Xưởng sản xuất của chúng tôi." Lâu Đức Thịnh nói, "Quy mô hơi nhỏ, khiến hai người chê cười rồi."
"Lạc tiên sinh, Thi tiên sinh, hai người không biết sao, cha mẹ tôi sở dĩ chọn khách sạn này để tổ chức yến tiệc, là bởi vì nó gần chỗ sản xuất, nhân viên có thể đi lại."
Lâu Nguyên chỉ xuống, "Tầng năm và sáu của khách sạn cũng là của gia đình chúng tôi, các nhân viên đều đang ăn tối ở tầng dưới."
Lâu phu nhân ôn hòa giải thích, "Mấy năm nay thị trường không tốt, chúng tôi cũng không có cách nào tăng lương cho những công nhân cũ, chỉ có thể thừa dịp ngày này mở tiệc chiêu đãi mọi người."
Thi Duẫn Nam nghe vậy, gật đầu tán thưởng.
Cậu cũng biết vợ chồng Lâu thị đều là những người hào phóng, tốt bụng, họ đều có nguyên tắc riêng khi đối xử với mọi người.
Thi Duẫn Nam nhớ lại đoạn kết của việc mua lại Lâu thị được đề cập trong cuốn sách giấc mơ ban đầu, cảm thấy hơi phức tạp.
"Lâu phu nhân, tôi không biết nhiều về mỹ phẩm, nhưng nghe nói nhà hai người là nhãn hiệu lâu đời phải không?"
"Xem như là thế, chúng tôi bắt đầu với các sản phẩm chăm sóc da và sau đó phát triển mỹ phẩm dựa trên các đơn thuốc cổ xưa."
Lâu phu nhân nhìn con gái mình.
Lâu Nguyên nhanh chóng ra khỏi phòng, rồi bước vào với một số món quà lưu niệm được đóng gói tinh xảo.
"Những sản phẩm này vốn là một trong những món quà hôm nay cho khách, nếu Lạc tiên sinh cùng Thi tiên sinh không chê thì có thể mang về tặng cho một bạn nữ nào đó."
"Bạn nữ?"
Thi Duẫn Nam nhìn về phía Lạc Lệnh Thanh, đùa vui, "Bọn tôi chính là người đã kết hôn rồi, cũng không thể tùy tiện tặng cho phái nữ nào hết."
Lạc Lệnh Thanh nhớ tới chiếc vòng Thi Duẫn Nam mới tặng ban nãy, chút ghen tuông trào ra từ đáy mắt.
Ánh mắt Lâu Nguyên đảo qua đảo lại giữa hai người, lộ ra một nụ cười.
Cô thấy Lạc gia chủ với Thi tiên sinh đúng là một cặp đôi hoàn hảo!
Đang nghĩ ngợi thì Thi Duẫn Nam tò mò mở hộp quà, lấy ra một chiếc bình hình trụ phẳng với thành ngoài trong suốt và bên trong là kem dưỡng da màu vàng nhạt.
Sau khi mở nắp chai, một mùi hương hoa rất tao nhã tỏa ra và xộc vào chóp mũi.
Sao cái mùi này quen thế nhỉ?
Vẻ mặt của Thi Duẫn Nam thay đổi ngay lập tức, những ký ức còn sót lại về mẹ anh tràn ngập trong tâm trí cậu——
Khuôn mặt của Thi Duẫn Nam khi còn trẻ đầy mỡ sữa, mỗi khi Ôn Mẫn đưa tay vuốt ve má cậu, mùi hương hoa dường như không rõ ràng này luôn có thể quanh quẩn quanh cậu.
Điều này cũng khiến Thi Duẫn Nam có ấn tượng sâu sắc nhất về mẹ mình.
Thi Duẫn Nam không ngờ rằng sau gần hai mươi năm, cậu sẽ lại ngửi thấy mùi hương khiến mình hoài niệm này.
Nỗi chua xót trong lòng đột nhiên xuất hiện, Thi Duẫn Nam không kìm được đôi mắt đỏ hoe trong giây lát.
"Đây là sản phẩm cũ của gia đình chúng tôi.
Nó là tinh dầu hoa dưỡng da, mùi thơm nhẹ mà độc đáo.
Tinh khiết tự nhiên, là loại duy nhất trên thị trường không có hàng nhái."
Bà Lou chìm trong hồi ức không để ý đến vẻ mặt của cậu, "Khi tôi còn trẻ, sản phẩm này luôn bán rất chạy..."
Lạc Lệnh Thanh là người đầu tiên nhận ra Thi Duẫn Nam có điều gì đó không ổn, ngắt lời, "Cậu sao thế?"
Ba người nhà họ Lâu được anh nhắc nhở, cuối cùng họ cũng nhận ra cảm xúc của Thi Duẫn Nam, họ có hơi bối rối.
"Thi nhị thiếu gia, cậu không thoải mái chỗ nào sao? Hay là tôi nói gì sai?"
"Không có đâu."
Thi Duẫn Nam không muốn mình thất thố quá, lập tức điều lại vẻ mặt và nở nụ cười, "Tôi chỉ vừa nhớ đến khi mẹ tôi còn sống hình như bà đã dùng sản phẩm của mọi người."
Cậu cẩn thận lục tìm trong trí nhớ, "Có phải sản phẩm ban đầu được đóng gói là một chiếc lọ màu trắng, bên trên có in một bó hoa lớn không?"
Thi Duẫn Nam mấyt mẹ từ nhỏ, trong giai đoạn cần người thân ở bên mình nhất lại bị ném ra nước ngoài không ai thương......
Chính vì phải trưởng thành rất sớm nên Thi Duẫn Nam nhớ mãi những ký ức đẹp về mẹ, cậu không quên được.
Lâu phu nhân vừa nghe thì vội vàng đáp.
"Đúng vậy, trên thực tế, sản phẩm này năm đó rất nổi tiếng trong giới thượng lưu.
Không ngờ mẹ của Thi nhị thiếu gia cũng là một trong những khách hàng của chúng tôi."
Lâu Đức Thịnh thấy Thi Duẫn Nam quan tâm đến sản phẩm này thì nói, "5 năm trước, chúng tôi đã cố gắng nâng cấp bao bì sản phẩm và muốn tiến gần hơn đến thiết kế của các thương hiệu lớn nước ngoài."
Lâu thị muốn sử dụng điều này để mở rộng doanh số bán hàng, nhưng hiệu quả là rất ít.
Thi Duẫn Nam nghe thấy lời này của đối phương, lắc đầu tỏ ý kiến, "Thiết kế như thế thật sự là hiểu lầm."
"Các thương hiệu trong nước bắt chước một cách mù quáng thiết kế ngoại hình của các thương hiệu nước ngoài, nhưng họ không thể đáp ứng các tiêu chuẩn cao về chất liệu và giá thành của họ, vì vậy chỉ có thể xuất hiện với giá rẻ."
Lạc Lệnh Thanh không nói gì, nhưng trong lòng đồng ý với quan điểm của Thi Duẫn Nam ——
Thương hiệu trong nước muốn có chỗ đứng thì thứ nhất là không có sản phẩm thay thế, thứ hai là phải tạo được phong cách riêng.
Đang nghĩ thì Thi Duẫn Nam cũng nói điều tương tự như thế.
"Lâu thị là một thương hiệu lâu đời trong nước và có ưu thế về trình độ như vậy nên hãng này nên tạo ra những đặc điểm về ngoại hình của riêng mình."
Tuy nói khác nghề như cách núi, nhưng với tư cách là một nhà thiết kế trang sức, việc thiết kế sản phẩm cũng sẽ có một chút gì đó liên quan.
"Hoa trọng các."
Thi Duẫn Nam lẩm bẩm, đưa ra ý kiến của mình ——
"Sử dụng các yếu tố của hàng trăm bông hoa và phong cách Trung Hoa làm cốt lõi của thiết kế sẽ tốt hơn so với vẻ ngoài bắt chước trước đây."
"Thi tiên sinh nói đúng, ý tưởng này tôi đã đề xuất từ lâu rồi"
Biết rằng suy nghĩ của Thi Duẫn Nam cũng giống suy nghĩ của mình, Lâu Nguyên lập tức đồng ý.
Lâu phu nhân thở dài, "Thi nhị thiếu gia có điều không biết, cho dù là chi phí để thiết kế cao cấp, hay là khâu đóng gói sau khi thiết kế được sản phẩm......"
Đều là một chi phí rất lớn.
Bây giờ kinh phí sản xuất của Lâu thị eo hẹp, không thể hỗ trợ họ làm việc đó.
Điều họ sợ nhất là, nếu sau khi sửa đổi, doanh số bán hàng không tăng đáng kể thì sao?
Lạc Lệnh Thanh thấy vẻ mặt của họ, chỉ ra vấn đề, "Sản phẩm của Lâu thị bây giờ không bán được?"
Vợ chồng họ Lâu nhìn nhau, cảm thấy bất lực.
Lâu Nguyên hiểu rõ tình cảnh nhà mình nhất, cô thấy Lạc Lệnh Thanh hỏi, dứt khoát nói thẳng, "Ngày nay, tiếp thị qua Internet đang nắm quyền.
Nói trắng ra, chỉ có tiền mới làm được mọi việc."
"Lý do tại sao những sản phẩm của người nổi tiếng online đó bán chạy là vì họ chi rất nhiều tiền cho việc tiếp thị, tuy nhiên cũng có rất nhiều người trong số họ đã biến mất khỏi thị trường sau khi kiếm được tiền."
Sản phẩm của Lâu thị đòi hỏi tay nghề tận tâm, giá thành đã cao hơn một chút so với sản phẩm làm thô sơ, nhưng vì sự cạnh tranh của các đồng nghiệp nên không thể bán được giá thị trường cao, tỷ suất lợi nhuận cũng không thể giảm xuống.
Toàn bộ số tiền công ty kiếm được sẽ được dùng để sản xuất sản phẩm của mùa mới, nếu không có tiền quảng cáo, tiếp thị thì thị trường sẽ ngày càng thu hẹp, kéo theo đó là một không gian nhỏ hơn.
Đó là một vòng luẩn quẩn!
Kể từ đó, chỉ cần còn một đồng nghiệp nhìn trúng công ty nhà họ, việc bị thu mua là chuyện sớm hay muộn.
"Đều là lỗi của tôi, do lúc trước tôi bảo thủ quá." Lâu Đức Thịnh lắc đầu.
Khi mua sắm trực tuyến mới xuất hiện, Lâu thị đã đi sau một bước, đến khi họ cố gắng bắt kịp thì không theo nổi nữa rồi.
Đặc biệt là trong năm năm qua, toàn bộ dòng sản phẩm của họ đã được thay thế bằng các sản phẩm tiếp thị mới, với tình hình hiện tại không biết họ có thể tồn tại bao lâu.
Thi Duẫn Nam cúi đầu nhìn sản phẩm trong tay, có lẽ là vì luyến tiếc người mẹ đã khuất của mình, dù sao thì cậu cũng hơi mềm lòng.
"Về mặt thiết kế sản phẩm, tôi có thể giúp đỡ."
Mặc dù có những khác biệt nhất định trong lĩnh vực thiết kế trang sức và thiết kế ngoại hình, nhưng chúng không phải là không liên quan.
Hơn nữa, Thi Duẫn Nam biết rất nhiều người bạn thiết kế ngoại hình nên cậu có thể nhờ giúp đỡ.
Lạc Lệnh Thanh nhìn về phía hắn, "Cậu biết thiết kế sao?"
"Hiểu sơ sơ thôi, phương diện này tôi có mấy người bạn biết rõ." Thi Duẫn Nam cố tình giấu dốt.
Cậu nói với nhà Lâu thị, "Tôi không cần tiền thiết kế, cũng có thể cố gắng tiết kiệm chi phí cho mọi người mà vẫn đảm bảo chất lượng."
"Đương nhiên, có cần hay không là chuyện của mọi người, tôi không ép."
Thi Duẫn Nam khó được một lần làm người tốt, nhưng cậu cũng không phải thánh, nếu người ta không chấp nhận thì cậu cũng không cần phải phí sức phí tâm.
Lâu Đức Thịnh không nghĩ là Thi Duẫn Nam sẽ có ý nghĩ như vậy, ông cảm động nhưng do dự không dám nhận, "Thi tiên sinh, cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng như vậy thì không tốt lắm."
"Đúng vậy." Lâu phu nhân cảm kích nhưng vẫn lắc đầu
"Ngay cả khi thiết kế một vẻ ngoài thẩm mỹ với chi phí thấp, chi phí sản xuất và chi phí tiếp thị được liên kết với nhau...!Kinh phí sản xuất của chúng tôi thực sự có hạn, chúng tôi sợ lãng phí ý tưởng của cậu."
Thi Duẫn Nam cau mày, hiểu được——
Lâu phu nhân chọn đi đến yến tiệc của Triệu thị để mong có thể gặp được người chịu hợp tác với mình, nhưng bởi vì bị Triệu phu nhân chế giễu trước mắt mọi người, lúc này chắc chắn là sẽ không có ai đồng ý giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, Thi Duẫn Nam nảy ra ý tưởng đầu tư nhưng lại bị cậu nhanh chóng gạt bỏ.
Hộp đêm còn chưa mở cửa cho công chúng, đầu tư còn chưa hoàn vốn, huống chi đầu tư vào công ty, cần một số tiền rất lớn.
Cậu không muốn mặt dày đi gặp Lạc Lệnh Thanh để thảo luận mượn thêm một khoản tiền kếch xù nữa.
"Ba, mẹ!"
Lâu Nguyên lo lắng, "Không đủ tài chính có thể đi tìm các công ty khác đầu tư, nếu không được nữa thì hãy tiếp tục vay ngân hàng......"
"Nguyên Nguyên! Đừng nói nữa!" Lâu phu nhân vội vàng ngăn lại, đột nhiên có hơi xấu hổ.
Con gái quá lo lắng chuyện công ty, lỡ nói ra câu hợp tác đầu tư trước mặt Lạc Lệnh Thanh, lỡ may anh hiểu nhầm ý của họ thì thật sự không biết phải làm sao!
Lạc Lệnh Thanh có thể hiểu gia đình họ đang nghĩ gì, "Lâu tổng, Lâu phu nhân, hai người không cần phải sợ tôi hiểu nhầm, tuy rằng Lạc mỗ không lớn tuổi bằng hai người nhưng kinh nghiệm thì vẫn phải có."
So với người bình thường, vợ chồng Lâu rất biết chừng mực.
Anh suy nghĩ mấy giây, bình tĩnh mở miệng, "Tôi cần thông tin toàn diện về toàn bộ dòng sản phẩm của hai người cũng như trình độ sản xuất và báo cáo thử nghiệm sản phẩm......"
Nghe thấy Lạc Lệnh Thanh ngắn gọn nói vài ba câu, Lâu Đức Thịnh không thể tin được, hỏi, "Lạc gia chủ, cậu đang muốn đầu tư hay sao?"
Lạc Lệnh Thanh mặt không đổi sắc tiếp tục nói, "Tôi cần thông tin toàn diện về toàn bộ dòng sản phẩm của hai người, cũng như trình độ sản xuất và báo cáo thử nghiệm sản phẩm."
"Vâng vâng vâng, chúng tôi đều hiểu mà, đương nhiên phải thế, đương nhiên." Lâu Đức Thịnh kích động xoa xoa tay, khuôn mặt đỏ ửng.
Thi Duẫn Nam kinh ngạc với quyết định của Lạc Lệnh Thanh, sau đó lại nghe đối phương nói tiếp ——
"Nếu khoản đầu tư được xác nhận thì Thi Duẫn Nam chính là đối tác đầu tư của mọi người, đến lúc đó phí thiết kế sẽ dựa theo giá thị trường, sau này lỗ vốn thì tôi chịu trách nhiệm, lợi nhuận sẽ là của Thi Duẫn Nam."
Một câu đã trực tiếp đặt Thi Duẫn Nam lên vị trí thụ hưởng.
"......"
Thi Duẫn Nam ngẩn ngơ, hoàn toàn không nghĩ tới Lạc Lệnh Thanh sẽ sắp xếp như vậy.
Vợ chồng Lâu nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, cảm thấy như có một cái bánh rơi xuống từ trên trời, cứ như đang mơ.
Lâu Nguyên chịu không nổi sự khúm núm của ba mẹ, nhịn không được quyết đoán trả lời trước bọn họ, "Lạc tiên sinh, Thi tiên sinh, xin hai người hãy tin tưởng, Lâu thị là một doanh nghiệp có lương tâm."
"Tôi tin rằng chỉ cần có cơ hội đột phá khó khăn, nhất định sẽ có thị trường!"
Cô lấy tấm danh thiếp từ trong túi xách của mình, đưa qua, "Mong hai người suy nghĩ kỹ, cảm ơn."
Thi Duẫn Nam nhìn thấy tấm danh thiếp đã đưa đến trước mặt mình, không thể không nhận lấy, nhưng chưa kịp nhận thì Lạc Lệnh Thanh đã nhanh tay hơn.
"Lâu tiểu thư, tôi sẽ cho người liên lạc với cô."
Nói xong, anh cất danh thiếp vào túi.
Thi Duẫn Nam thấy Lạc Lệnh Thanh chủ động khác thường, vô thức hạ khóe miệng đang cong xuống.
Cậu lén nhìn Lâu Nguyên, hoàn toàn quên mất lời khen ban đầu của mình ——
Cũng được thôi mà?
Cũng chỉ là hơi thanh tú thôi.
...
Hai người ở lại phòng riêng của Lâu thị nửa tiếng ròi đứng dậy rời đi.
Cho tới khi lên xe, Lạc Lệnh Thanh mới đưa danh thiếp của Lâu Nguyên cho Tần Giản, "Tìm người đánh giá Lâu thị, nếu không thành vấn đề, chúng ta sẽ xác nhận hợp tác trong vòng một tuần."
Tần Giản kinh ngạc, không tin được Lạc Lệnh Thanh sẽ thấy hứng thú với công ty nhỏ này.
"Gia chủ, anh muốn hợp tác với Lâu thị?"
Thi Duẫn Nam dựa vào lưng ghế xe, thuận miệng xì một tiếng, "Đúng vậy, tôi còn tưởng rằng gia chủ hai người tham gia bữa tiệc này sẽ thấy chán, ai mà ngờ......"
"Vợ chồng Lâu đúng là có mị lực, có thể lọt vào mắt xanh của Lạc gia chủ."
—— Lạc Lệnh Thanh ngay từ đầu chỉ là miễn cưỡng đi, còn giờ thì chủ động ra tay giúp đỡ đầu tư, không phải là anh thật sự coi trọng Lâu Nguyên đó chứ?
Thi Duẫn Nam liếc nhìn Lạc Lệnh Thanh, đúng lúc nghe được lời phản bác của bên kia.
"Tôi lại cảm thấy, Lâu thị hoàn toàn có thể lọt vào mắt xanh của Thi nhị thiếu gia, được cậu chọn quà, còn chủ động yêu cầu thiết kế."
"......"
Thi Duẫn Nam nghẹn họng, suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra câu phản bác, "......!Chỉ là tôi nhớ mẹ mà thôi, lúc bà còn sống rất hay dùng sản phẩm của nhà họ."
Câu này được nói rất nhẹ nhàng.
Lạc Lệnh Thanh bắt gặp sự cô đơn trong ánh mắt cậu, im lặng không nói.
Thi Duẫn Nam không phải người thích tỏ ra đáng thương, cậu gạt bỏ những cảm xúc của mình, nghiêm túc đặt câu hỏi.
"Anh thật sự muốn đầu tư cho Lâu thị hả? Tôi nói muốn hỗ trợ thiết kế hoàn toàn là tình cảm cá nhân.
Nhưng anh thì không cần thiết, nếu mà lỗ vốn thì sao?"
"Lỗ vốn? Lạc thị chưa bao giờ buôn bán thu lỗ." Lạc Lệnh Thanh bình tĩnh nhưng tự tin vô cùng.
Anh dừng một chút, lại hỏi, "Nếu kiếm được tiền, lấy làm tiền tiêu vặt cho cậu không tốt hay sao?"
"Tiền tiêu vặt?"
Thi Duẫn Nam khẽ cười, cảm thấy từ này rất thú vị.
Cậu đã qua cái tuổi muốn được cho tiền tiêu vặt rồi, nhưng Lạc Lệnh Thanh lại cho cậu một cảm giác mãi mãi không lớn lên.
Thi Duẫn Nam kím ném xúc động trong lòng, thản nhiên trêu chọc, "Khó trách có nhiều người xem anh như thịt Đường Tăng, chỉ hận không thể có một tí xíu quan hệ với anh, tiền tiêu vặt của Lạc gia chủ cho cũng hào phóng quá chừng."
Lạc Lệnh Thanh không phản bác, anh chuyển ánh mắt để áp chế một tầng lý trí khác trong lòng.
Việc anh sẵn sàng đầu tư vào Lâu thị hoàn toàn là do Thi Duẫn Nam hoài niệm về người mẹ đã khuất của mình.
Mùi hương và sản phẩm lưu lại trong trí nhớ của đối phương, cho dù có lỗ vốn, anh đều nguyện ý thay Thi Duẫn Nam giữ chúng lại.
...
Cảnh quan bên đường lùi lại.
Một lát sau hai người đã về tới trang viên Lạc thị.
Quản gia Tần bá ra đón, "Gia chủ, nhị thiếu gia, hai người đã về."
"Đúng, chỉ đến một tí mà thôi."
Thi Duẫn Nam cúi đầu nhìn về phía Lạc Lệnh Thanh, trêu ghẹo, "Gia chủ của mọi người lại đại Phật ở bên kia lâu quá rồi, tôi sợ rằng các khách mời sẽ sợ quá không dám nói gì hết."
Tần bá nghe thấy lời đùa của Thi Duẫn Nam, lập tức vui vẻ nở nụ cười, ông cầm lấy món quà đóng gói tinh xảo cất trong ngăn tủ.
"Nhị thiếu gia, người giao hàng đã đến đưa thứ này, nói là món quà cậu đặt nửa tháng trước?"
Tần bá đưa hộp quà nặng trĩu cho Thi Duẫn Nam.
"Đúng rồi, là tôi mua đó." Thi Duẫn Nam nhìn Lạc Lệnh Thanh bên cạnh, hơi ngập ngừng,"Không còn chuyện gì thì tôi về phòng đây."
Lạc Lệnh Thanh nhìn bóng dáng Thi Duẫn Nam vội vã lên lầu, thấp giọng hỏi, "Cậu ấy mua gì vậy ạ?"
Tần bá lắc đầu, "Bên ngoài hộp quà không có logo, không có sự đồng ý của nhị thiếu gia, tôi cũng không dám tự tiện mở."
Lạc Lệnh Thanh không hỏi tới cùng, nói sang chuyện chính, "Tần Giản, những vấn đề liên quan đến Lâu thị nên được xử lý càng sớm càng tốt.
Nếu không có vi phạm nào trong công ty của họ thì tìm chuyên gia đến phụ trách."
"Đã rõ."
Tần Giản nhớ lại cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa hai người trong xe, thăm dò hỏi, "Gia chủ, Thi nhị thiếu gia nói muốn thiết kế bao bì sản phẩm Lâu thị sao? Việc này có cần tìm người giúp không ạ?"
Năng lực thiết kế Thi Duẫn Nam giấu rất kỹ, Lạc Lệnh Thanh không biết nhiều về điều đó, anh nghĩ một lúc vẫn là muốn tôn trọng đối phương.
"Cứ để cậu ấy làm, nếu cậu ấy cần giúp thì sắp xếp người."
"Được ạ."
Vừa dứt lời, Tần bá tranh thủ nhắc nhớ, "Gia chủ, nhóm bác sĩ bên Mĩ đã gọi điện thoại tới, nói đã sắp xếp khóa điều trị phục hồi của tháng này rồi."
Lạc Lệnh Thanh rũ mắt nhìn xuống đôi chân của mình, lần đầu tiên không cảm thấy ghét bỏ.
"Được, đặt vé máy bay ngày mai đi."
......
Thi Duẫn Nam về phòng thì lập tức mở hộp đồ ra, cậu nhìn chằm chằm món đó mới tinh bên trong, khó được lúc nặng nề thở dài một hơi, "......!Mém nữa thì quên mất chuyện này."
Hành lang vang lên động tĩnh rất nhỏ, là tiếng xe lăn của Lạc Lệnh Thanh.
Ánh mắt Thi Duẫn Nam dừng trên hộp quà, nghĩ một hồi vẫn cầm quá đứng dậy, đẩy cửa gọi một tiếng, "Lạc Lệnh Thanh."
Lạc Lệnh Thanh dừng xe lăn trước cửa thư phòng, sau đó anh lại điều khiển xe quay lại đối diện với Thi Duẫn Nam, "Có việc gì sao?"
"Có một món đồ muốn đưa cho anh."
Thi Duẫn Nam bước lên hai bước, đứng yên, mở nắp hộp quà trên tay đưa qua, "......!Anh có muốn không?"
Lạc Lệnh Thanh nhìn vào ——
Bên trong hộp quà là một chiếc đồng hồ nam, bên ngoài mặt đồng hồ được làm bằng vàng nguyên chất, xung quanh là những viên kim cương hình thoi, mặt số được làm bằng gốm sứ tinh vi với nền màu trắng, dây đeo cổ tay bắt mắt nhất là da thuộc họa tiết động vật màu xanh đậm.
Vừa mang đến cho người ta cảm giác sang trọng, lại vừa mang phong cách trầm tĩnh, rất phù hợp với Lạc Lệnh Thanh.
Thi Duẫn Nam thấy anh im lặng một lúc không nói lời nói, cậu hắng giọng giải thích, "Hồi trước trong lúc tôi dạo các trang web official thì thấy nó đẹp nên đã mua......"
Do nhu cầu nghề nghiệp, Thi Duẫn Nam đã quen với việc xem các trang web chính thức của nhiều mặt hàng xa xỉ khác nhau khi rảnh rỗi để tìm hiểu về từng sản phẩm mới và xu hướng của các yếu tố phổ biến trong mùa.
Hôm đó là ngày mà cậu mới mượn được tiền của Lạc Lệnh Thanh để đầu tư cho hộp đêm, tối hôm đó lượt web thì thấy đồng hồ này.
Sau khi nhấp vào để mua thì cậu nhận ra rằng đó là một chiếc đồng hồ đôi của một thương hiệu xa xỉ
Cũng không biết sao mà Thi Duẫn Nam nhìn chiếc đồng hồ này lại nhớ tới Lạc Lệnh Thanh.
Chờ tới khi cậu hết ngẩn người thì bản thân đã chốt đơn xong rồi, cậu thật sự đã mua hai chiếc đồng hồ đôi này.
Quá trình hoàn trả trên trang web quốc tế rất phức tạp, mà Thi Duẫn Nam lại ngại phiền, hơn nữa vì ngày hôm sau cậu quá bận nên đã quên mất.
Bây giờ thì, hai chiếc đồng hồ đôi đã đưa đến tay cậu.
Thi Duẫn Nam do dự một lúc, tính đưa một cái, "Anh có hay đeo đồng hồ không? Có thích hay không?"
Trong thời gian họ ở chung, thật ra Thi Duẫn Nam chưa từng thấy Lạc Lệnh Thanh đeo đồng hồ.
Lạc Lệnh Thanh nhìn vào đôi mắt cậu, "Cậu tùy tiện mua hay là cố ý mua cho tôi?"
Hai cái này có gì khác hả?
Thi Duẫn Nam định nói thì cậu bắt gặp sự vui vẻ chợt lóe qua trong đôi mắt Lạc Lệnh Thanh.
Một sự yêu thích ngắn ngủi dễ giấu đi.
Cảm giác thấp thỏm khi tặng quà của Thi Duẫn Nam biến mất, cậu cố tình kéo gần khoảng cách của hai người, giọng điệu khen ngợi ——
"Tôi cảm thấy nó phù hợp với anh nên cố ý mua cho anh, được rồi chứ? Nếu anh không cần thì để tôi đưa cho người khác."
Vừa dứt lời, Lạc Lệnh Thanh liền cầm lấy hộp quà.
Anh chậm rãi đeo lên cổ tay mình, nhưng lại hỏi, "Hình như cậu rất thích tặng quà cho người khác? Ban nãy còn tặng vòng tay cho Lâu Nguyên."
Nửa câu sau nói là cố ý.
Đáng tiếc lực chú ý của Thi Duẫn Nam hoàn toàn tập trung ở cái tên Lâu nguyên , hoàn toàn không nhận thấy câu hỏi có chủ ý này.
Tâm trạng mới vừa tốt hơn của Thi Duẫn Nam lập tức trở nên sa sút, cậu nói thẳng, "Quà cho nhà họ Lâu đều là anh trai tôi chọn, anh ấy nói tặng quà là lễ nghi."
"Tôi cũng không quen Lâu tiểu thư, mắc gì lần đầu gặp tôi phải tặng quà cho cô ấy?"
Thi Duẫn Nam nói, nhìn người đàn ông trước mắt mình với ánh nhìn phức tạp, "Lạc Lệnh Thanh, có phải anh cảm thấy hứng thú với Lâu Nguyên không?"
"Vừa nãy nhận danh thiếp của cô ta tích cực như vậy, ngay cả món quà cô ấy nhận từ tôi cũng phải tính toán chi li."
"......"
Lạc Lệnh Thanh khó được lúc không biết phải làm sao, hoàn toàn không nghĩ tới đối phương sẽ đi lạc hướng như vậy.
Con hồ ly nhỏ này, sự thông minh ngày thường chạy đi đâu mất rồi?
Lạc Lệnh Thanh thở dài một hơi, cong mắt cười nói.
"Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có hứng thú với những cô gái trẻ mới tốt nghiệp."
Thi Duẫn Nam nghe được đáp án này, vô thức giấu đi độ cong khóe miệng, "Ồ, tôi đâu có nghĩ gì đâu."
"Phải không?"
Lạc Lệnh Thanh điều khiển xe lăn để đến gần bên chân Thi Duẫn Na, ý cười rõ ràng trên mặt khiến người khác khó nắm bắt, "Tôi còn đang tưởng rằng Thi nhị thiếu gia ghen chứ."
Chữ ghen này đặc biệt rõ ràng.
Thi Duẫn Nam đối diện ánh mắt Lạc Lệnh Thanh, suy nghĩ trở nên hỗn loạn
Người đàn ông này lẳng lặng ngồi trước mặt cậu, tròng kính như có ánh sáng, đôi mắt thâm thúy đằng sau tạo cho người khác một cảm giác thần bí.
Nụ cười kia giống như một cơn gió ấm, thổi bay sự lãnh đạm quá mức kiềm chế kia, khiến người ta cứ ngỡ rằng anh đang thả thính.
Thi Duẫn Nam tự nhận rằng mình rất kén chọn.
Mấy năm nay ở nước ngoài, cậu gặp qua vô số mỹ nam mỹ nữ, nhưng chưa có một ai khiến cậu kinh ngạc hay động lòng.
Mà khi Thi Duẫn Nam lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Lệnh Thanh ở nhà họ Thi, cậu đã không thể không thừa nhận ——
Người này hoàn toàn hợp gu cậu.
Nếu không, với tính cách tùy ý của Thi Duẫn Nam sao có thể nhanh chóng đồng ý hợp đồng hôn nhân hoang đường này.
Cậu cũng không phải loại người gặp ai cũng có thể tùy tiện trêu ghẹo người ta mọi lúc, mọi nơi.
Hôm nay, Thi Duẫn Nam chưa bao giờ suy nghĩ sâu sắc về bất cứ điều gì, chỉ vào lúc này ——
Cậu đột nhiên có một sự thôi thúc mà cậu chưa từng có trước đây, và có lẽ là cậu không nên có.
Thi Duẫn Nam cúi người nhìn thẳng vào đôi mắt sau mắt kính của Lạc Lệnh Thanh, nở nụ cười đón nhận ánh nhìn của anh, "Lạc Lệnh Thanh, tôi có thể......"
Tôi có thể theo đuổi anh không?
Tác giả có lời muốn nói:
# gia chủ: Không cần theo đuổi, tôi cho không.
Rence: Chương này dài xĩu luôn các bác ạ, 7k chữ lận, nhưng mà hai người này cứ khoái ghen ghê á, quen thì không quen luôn đi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook