Gió biển thổi qua, trên bãi cát trống trải không có một bóng người, dưới bầu trời đêm, một đống sọt lớn biến mất dưới bàn tay người đang xoay vòng.

Xe la để lại đầy dấu xe trên mặt đất, mang theo hai người dần dần đi xa, biến mất ở trong bóng đêm.

Tử Ngọc không kịp trở về thành trước khi cửa thành phủ Thượng Đô đóng lại, nên chọn một nơi yên tĩnh ở trên đường, sau đó cả người lẫn xe la đều biến mất.

Tử Lạc cũng đã theo nàng bôn ba hơn nửa đêm, cuộn mình ở trên xe la ngủ say như chết, Tử Ngọc cũng không đánh thức hắn dậy.

Hải sản thu vào không gian quá nhiều, tôm cua sò hến cùng các loại cá được chia ra thả vào hai cái ao nhỏ, để tiện cho lần sau mua thêm Tử Ngọc lại tranh thủ đào thêm hai cái ao lớn rộng nửa mẫu.


"Ca ca, Tiểu Lạc đói bụng rồi!"
Tử Lạc không biết đã tỉnh lúc nào, dụi mắt theo tiếng động chạy tới chỗ nàng, dáng đi mỏi mệt, nhìn qua cực kỳ đáng thương.

"Ca ca đi thay y phục, sau đó làm đồ ăn ngon cho ngươi ăn.

" Tử Ngọc nhảy xuống khỏi máy nông nghiệp đa năng, véo mặt Tiểu Lạc một cái, nói.


“Được, Tiểu Lạc chờ ca ca.


Tiểu tử kia vừa nghe thấy có đồ ngon, lập tức tinh thần tỉnh táo, kiễng chân ngửa mặt để cho ca ca vô lương tâm bóp thoải mái.

Một nén hương sau, hai con tôm xanh hấp tỏi băm nặng ba cân, hai con cua hoa xanh hấp to bằng cái đĩa được bày lên bàn.

Ngửi được mùi thơm của thức ăn, hai người đang đói bụng mỗi người ôm một con tôm xanh ăn ngấu nghiến.

Tiểu Lạc không lớn nhưng lại cực kỳ thích mỹ thực, vừa ăn vừa không quên khen ngợi.

"Ca ca, ngon quá! Tiểu Lạc yêu ca ca nhất!"
"Tiểu quỷ chỉ biết ăn, thứ ngươi yêu nhất chính là thịt tôm mới đúng, đừng ăn no quá!"
Cho dù Tử Ngọc đã từng ăn không ít hải sản cực phẩm, nàng vẫn cảm thấy hương vị kia kém hơn hẳn thứ hải sản cổ đại tươi sống thuần hoang dã không ô nhiễm này!
Giá rẻ đến mức khiến người ta hoài nghi nhân sinh!
Tử Lạc ăn no xong, cầm hai cái càng tôm lớn một mình chơi đùa, Tử Ngọc giải quyết xong toàn bộ đồ vật trên bàn, vẫn còn chưa đã thèm.

Nàng lại cạy hai con hàu sống ra để nướng ăn, xong rồi mới thỏa mãn quét dọn chiến trường, gom vỏ thành một đống, tích lũy đến một số lượng nhất định sẽ mài thành bột để bổ sung canxi cho gia cầm.


Hoa màu trong ruộng sau khi gieo xong không cần Tử Ngọc quan tâm, cũng sẽ tự mọc khỏe mạnh trên đất ruộng màu mỡ.

Cỏ chăn nuôi nàng bỏ nhiều tiền mua tới cũng hoàn toàn có thể cung cấp đủ thức ăn cho chưa tới 500 con gia cầm các loại.


Ngày hôm sau, Tử Ngọc vào thành trước hừng đông, lại thuê một tiểu viện để ở tạm, mỗi ngày lại mua mấy chục cân muối thô ở cửa hàng tạp hóa khác nhau, tích tiểu thành đại, cũng không khiến cho người khác chú ý.

Cứ cách ba ngày rhid nàng lại đến thôn Sa Thạch một chuyến, thu mua hải sản, gà vịt đã được xử lý xong, còn có trứng gà vịt tươi.

Như vậy vừa giúp nàng bổ sung lượng thức ăn dự trữ của mình, vừa cung cấp thu nhập đáng kể cho thôn dân Sa Thạch.

Mỗi nhà đều có đồ mới, mặc y phục mới, ăn được một bữa cơm trắng, có người thương hài tử, cắn răng đưa nam hài trong nhà đi học hai năm, tương lai cũng có hi vọng hơn.

Ngày mà tàu buôn xa khơi hằng năm trở về cảng Tử Ngọc cũng ngừng buôn bán với thôn Sa Thạch, mà sự thay đổi của thôn Sa Thạch cũng đã thu hút sự chú ý của các thương gia bá chiếm thị trường.

Bọn họ đang giăng lưới ngoài thôn Sa Thạch, chờ kẻ ngoại lai không hiểu quy củ xông vào, ai ngờ lại vồ hụt.

Bởi vì lúc này Tử Ngọc đang ở bến tàu, cùng đám đông kiễng chân chờ mong, nhìn tàu chở hàng từ xa xa đã sắp cập bến cảng.

Để chen vào trong đám người, Tử Ngọc đành phải giấu Tiểu Lạc ở trong ba lô lớn hình thúng, buộc ở trên lưng, phòng ngừa hắn đi lạc.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương