"Thủy Oa thúc!" Tử Ngọc nhập gia tùy tục, nói.

Ai biết thế mà lại làm Thủy Oa cảm động muốn khóc, già trẻ trong thôn toàn gọi thẳng hắn là Thủy Oa, cho tới bây giờ chưa có ai gọi hắn một tiếng “thúc”.

Thảo nào vị tiểu công tử này một thân quý khí, lại có học thức, cách nói năng đúng là không tầm thường.

Tử Ngọc nghe Thủy Oa nói mới biết được, giờ Mùi ngày mai thủy triều sẽ xuống, đó là giờ giấc thích hợp để nàng ra khỏi phủ Thượng Đô.

"Thủy Oa thúc, ta xin đi về trước, ngày mai trước khi thủy triều xuống ta sẽ đến thu mua cả đồ tươi và khô.

"
"Tiểu công tử nhất định phải đến đấy! Chúng ta nhất định sẽ chuẩn bị loại hàng tốt nhất.

"

Thủy Oa kìm nén lòng hưng phấn, những người khác cũng mang vẻ mong đợi nhìn Tử Ngọc.

Bọn họ thậm chí còn muốn giữ người lại, sợ hắn mà đi là sẽ không trở về.

"Đến, nhất định sẽ đến!"
Mọi người nhìn theo xe la cho tới khi xe đã đi khuất mới thôi, Tiểu Hải nhỏ giọng nói thầm.

"Nương, vừa rồi ngươi quá hung dữ! Công tử vốn muốn đến ở tạm trong thôn vài ngày, lại bị các ngươi dọa đến nỗi không dám nữa.

Người ta còn có một đệ đệ, bộ dạng rất đẹp, trắng trẻo mềm mại cứ như trứng gà mới bóc vỏ ấy.


Nương Tiểu Hải kéo cổ áo Tiểu Hải, trừng mắt, gương mặt vốn đã đen lại càng đen hơn.

“Ngươi chê lão nương hung dữ đúng không! Ta là vì ai, hả, về nhà!”
Bốn người Thủy Oa nhìn nhau một cái, cầm lấy đồ đạc mình mang đến, giải tán về nhà thu gom hoa quả khô sáng mai muốn bán, Thủy Oa nhanh trí hơn còn chuẩn bị vật dụng để ngày mai đi biển bắt hải sản.


Tử Ngọc đã biết làng chài ở cổ đại là như thế nào, nên không lại đến thăm thôn khác, mà trực tiếp trở về phủ Thượng Đô.

Hai người ăn một bát mì hải sản lớn ở quán nhỏ ven đường, trong lúc đi dạo còn mua thêm một ít đồ ăn vặt.

Tử Ngọc tìm thấy nơi bán muối thô, không bị hạn chế về số lượng, rẻ hơn ở tất cả các thị trấn khác trên đường từ phía bắc xuống.

Mười văn tiền một cân muối thô, hạt muối lớn chưa qua chế biến, chứa một ít tạp chất, dễ bị ẩm, hơi có vị đắng chát.


Loại muối này khác hẳn với loại muối trắng tinh mà Tử Ngọc lấy được từ cửa hàng tạp hóa của nhà An Quốc Hầu.

Giá cả chênh lệch gấp mười lần, có thể thấy được lợi nhuận trong đó lớn đến mức nào.

Tử Ngọc tiện tay mua 20 cân muối thô, thấy chủ quán không nghi ngờ gì mới yên lòng, bởi vì muối ở nơi khác là mặt hàng bị khống chế.

Không phải muốn mua bao nhiêu là có thể mua bấy nhiêu, hơn nữa giá cả là hai mươi văn một cân.

Nàng cũng muốn thừa dịp này tích trữ thêm chút muối, nói không chừng sẽ có ngày cần đến.

Vàng bạc lạnh như băng, giữ lại trên tay không ăn được cũng chẳng uống được, còn không bằng đổi thành những thứ hữu dụng.


Trở lại khách điếm, Tử Ngọc ôm Tiểu Lạc ra, thùng gỗ và muối trong xe thì bị nàng giấu vào không gian.

Cứ ở khách điếm cũng bất tiện, cách tốt nhất vẫn là thuê một tiểu viện để ở, như vậy là hợp lý nhất.

Ở khách điếm người đến người đi, không những ồn ào, còn dễ bị người theo dõi, nàng còn mang theo một đứa bé hai tuổi.


Tử Ngọc trở lại phòng khách điếm, gọi người mang hai thùng nước nóng tới rửa mặt, sau đó đóng chặt cửa phòng, đặt Tiểu Lạc lên giường ngủ.

Ánh chiều tà ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu xuống mặt đất, bụi bặm bay múa trong luồng sáng, như đang khoe với khách trong phòng dáng múa linh hoạt của mình.

Tử Ngọc nghiêng người dựa vào ghế, lắng nghe tiếng ồn ào từ lầu trên lầu dưới, trong không gian nhỏ này lại không cảm thấy khó chịu.

Đây chính là cuộc sống bình thường nàng mơ ước đã nhiều năm!
Tiểu ẩn ẩn lăng tẩu, đại ẩn ẩn triều thị*, nhưng nàng chủ yếu vẫn thích tiểu ẩn ẩn lăng tẩu hơn, đương nhiên phải ở trong điều kiện có đầy đủ vật tư.

(Tiểu ẩn ẩn lăng tẩu, đại ẩn ẩn triều thị: Người ở ẩn bình thường ẩn nơi khâu gò hương dã, bậc đại ẩn ở ẩn ngay tại triều đình hoặc nơi chợ búa.

)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương