Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi
-
Chương 3: Đến nhà cầu hôn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tiểu thư! Tiểu thư, chị bình tĩnh lại! Chủ tịch chỉ đồng ý cho chị hai tỷ, nếu còn tiếp tục kêu giá nữa chúng ta không đối phó nổi đâu!" Sợ đại tiểu thư đầu óc nóng lên làm ra cái chuyện hối hận cả đởi, trợ lý Chu cố gắng hết sức khuyên bảo.
Lạc Đồng An ở bên cạnh một khắc cũng không dám buông lỏng, vừa dụ dỗ vừa khuyên bảo: "Không sai, cậu phải biết rằng, cái tòa nhà này nhất định trị giá chỉ khoảng hai tỷ, bây giờ Doãn Tân nguyện ý chi ra ba tỷ rưỡi thì cậu cứ để cho cô ta mua đi, cô ta bị lỗ một tỷ rưỡi cũng xem như chúng ta được lời."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Đạo lý như vậy ai ai cũng đều hiểu, chỉ là trong tình cảnh này, nghe vào lỗ tai cũng chỉ giống như là tiếng ong ong, nhưng âm thanh của người chủ trì đặc biệt đinh tai nhức óc.
"Ba tỷ năm trăm triệu lần một, ba tỷ năm trăm triệu lần hai, ba tỷ năm trăm triệu lần..."
"Ba tỷ năm trăm lẻ một triệu!" Cuối cùng Triệu Tiểu Tiên cũng không quản được cái miệng của mình.
Cùng lúc đó Doãn Tân buồn cười cúi thấp đầu, miễn cho ý cười trêи mặt của mình kϊƈɦ thích đến người khác.
"Bốn tỷ."
Triệu Tiểu Tiên không thể tưởng tượng nhìn nữ nhân kia nhẹ nhàng thoải mái ném ra một con số. "Doãn Tân, có phải cô bị điên rồi hay không?"
Hai người đang ngồi gần nhau, không cần nói lớn tiếng thì âm thanh cũng truyền đến lỗ tai của đối phương. Doãn Tân nghe vậy quay đầu nhìn về phía Triệu Tiểu Tiên, thoạt nhìn cũng không tức giận, thậm chí vẻ mặt còn vô cùng hiền lành. "Cũng vậy thôi." Cô nói: "Tôi đã nói, cô sớm một chút nhận thua, tôi có thể nhường lại cho cô."
"Không cần!" Triệu Tiểu Tiên khí đã lên đến đỉnh đầu, giơ cao bảng lên. "Bốn tỷ năm trăm triệu!"
Cùng lắm thì quay về nhận sai với phụ thân đại nhân, vung tay quá trán, chỉ cần có thể giết chết cái tai họa Doãn Tân này, nàng bị ai đánh cũng đều đáng giá.
Mười mấy nhân vật lão làng ở bên trong hội trường cũng sôi nổi ồn ào, nghẹn lời khϊế͙p͙ sợ đối với hai cái người trẻ tuổi đang thay phiên nhau thể hiện, các nhân viên kiểm soát hiện trường cũng không ngừng chiếu đèn về hướng bên này, dù sao ngoại trừ hai kẻ điên là Doãn Tân và Triệu Tiểu Tiên, cũng sẽ không có người thứ ba tham gia vào trận đấu giá này.
Doãn Tân: "Bốn tỷ tám."
Triệu Tiểu Tiên tức giận đến mức giống như một con cá nóc, nàng thật sự không thể khống chế được bản thân, nếu Doãn Tân còn muốn nâng giá lên, nàng có thể sẽ cầm cái bảng số đập lên đầu cô ta.
"Năm tỷ!!"
Mọi người: "...!!!"
Triệu Tiểu Tiên tay cầm bảng siết chặt lại, đốt ngón tay trắng bệch, lòng bàn tay quả thật là bị đâm đến muốn chảy máu. Lạc Đồng An và Chu Tịnh ở bên cạnh sau khi khuyên bảo trăm lần cũng không có kết quả, đành lựa chọn tuyệt vọng che mặt lại, dù sao tiểu tổ tông không chịu nghe lời khuyên, có thời gian còn không bằng ngẫm lại làm sao để giải quyết tốt hậu quả.
Triệu Tiểu Tiên tim đập nhanh đến lợi hại, nàng đã chuẩn bị xong, nếu Doãn Tân lại mở miệng, nàng lập tức nổ tung tại chỗ.
Nhưng mà chuyện trong dự đoán lại không có xảy ra, Triệu Tiểu Tiên nhìn Doãn Tân hướng về phía mình hơi hơi mỉm cười, tiếp theo là vỗ vỗ tay với bộ dạng "kính phục".
Người chủ trì giọng nói bởi vì kϊƈɦ động mà có chút run rẩy. "Năm tỷ lần một... năm tỷ lần hai... năm tỷ..."
Mãi cho đến bây giờ, Triệu Tiểu Tiên tựa hồ mới có chút phục hồi lại tinh thần từ trong sự cạnh tranh mù quáng, trong tầm mắt nhìn thấy Doãn Tân đang thản nhiên ung dung ngồi một bên, cô ta thậm chí còn đang cúi đầu cạy vết xước ở cạnh móng tay giống như mọi chuyện không liên quan đến mình...
Nói tóm lại, hoàn toàn nhìn không ra có chút biểu hiện nào muốn tiếp tục kêu giá.
Nhìn thấy thắng lợi ở ngay trước mắt, Triệu Tiểu Tiên lại đột nhiên cười không nổi.
"Năm tỷ thành giao!" Âm thanh chấn động của cây dùi làm cho Triệu Tiểu Tiên chóng mặt nhức đầu.
Lời châm chọc của Doãn Tân vẫn không dứt ở bên tai. "Chúc mừng a, xem ra vẫn là Triệu tiểu thư có thực lực, vô cùng giàu có."
Triệu Tiểu Tiên còn có chút mờ mịt, nàng hiển nhiên không nghe rõ Doãn Tân đang nói cái gì, chỉ là ánh mắt thẳng tắp nhìn đối phương. "Cô... tại sao lại không kêu nữa?"
Doãn Tân nhún vai, thản nhiên nói. "Không có tiền a."
------------------------
"Hồ nháo!!" Triệu Đông Tuyền đập tay xuống mặt bàn một cái, trêи gương mặt lớn tuổi vì tức giận mà đỏ bừng, một câu nói ra làm không ai dám lên tiếng.
Triệu Tiểu Tiên cúi đầu đứng ở một bên, hai tay nhỏ vò vò góc áo, ngay cả thở mạnh cũng không dám, cố gắng hết sức ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
"Năm tỷ?! Con bỏ ra năm tỷ để mua cái tòa nhà kia?" Triệu Đông Tuyền vừa oán giận lại vừa đau xót, thiếu chút nữa là bị đứa con gái ngốc này làm cho rơi lệ. "Lúc trước ba đã nói gì với con? Không thể nhiều hơn hai tỷ, vậy mà con đã làm cái gì, chê mạng của lão già này quá dài, nên muốn tặng cho ba một cái kinh hỉ lớn như vậy có phải hay không?"
"Ba..."
"Tôi không phải là ba của cô!" Lão phụ thân che mặt ngồi ở trêи sôpha. "Làm ba của cô quá đắt, tôi làm không nổi."
Triệu Tiểu Tiên cắn môi, ủy khuất hít hít cái mũi.
Triệu Đông Tuyền mặc dù rất tức giận, nhưng lại không chịu nổi bộ dạng này của bảo bối, lập tức dịu xuống. "Ba biết là con rất chán ghét cái tên Doãn Tân kia, nhưng cũng chỉ là chuyện riêng. Bây giờ con đã biết người ta chính là kêu chơi, mục đích chủ yếu là gài bẫy con! Nếu con sớm để cô ta đem ba tỷ rưỡi ra mua cái tòa nhà kia, thì lúc này đến lượt cô ta ở nhà chờ trả tiền."
Nói đến đây, rốt cục cảm xúc của Triệu Tiểu Tiên cũng không kiềm nén được, bên miệng lập tức phát ra tiếng khóc.
Thật ra cũng không phải là hoàn toàn giả vờ khóc, trong đó có bảy phần là vô cùng hối hận. Lúc đó Lạc Đồng An cũng nói với nàng những lời này, chỉ là trong lòng nàng đang tức giận nên không chịu nghe.
Bây giờ ngược lại thì tốt rồi, tòa nhà mặc dù đã lấy được, nhưng Doãn Tân vẫn là không tốn một phân tiền chân chính trêи danh nghĩa đạt được thắng lợi.
"Được rồi được rồi, đừng khóc nữa." Triệu Đông Tuyền nhìn không thuận mắt, nhanh chóng để phu nhân đưa cho con gái hai tờ khăn giấy.
Triệu Tiểu Tiên tiếp nhận khăn giấy mẹ đưa cho, làm ra vẻ lau hai cái, ngược lại càng khóc dữ dội hơn. "Cái kia... tiền..." Nàng bịt mũi lại, thận trọng từng ly từng tý hỏi. "Tiền làm sao bây giờ?"
Nhà đấu giá có quy định là phải trong ngày thanh toán một lần hết toàn bộ số tiền, nếu không thì có thể thanh toán trước hai mươi phần trăm, số còn lại trong vòng một tuần sau phải thanh toán đủ.
Đương nhiên loại hình thức châm chước này không phải bất kỳ người nào cũng có được, tập đoàn Triệu thị thanh danh vang dội, ban tổ chức trải qua các đánh giá và suy xét về mọi mặt, cuối cùng mới đồng ý cho phép trả theo từng kỳ.
Nói một cách khác, món nợ kia chính là danh dự của Triệu thị.
"Còn nhắc đến tiền?!" Vừa nói đến tiền, cơn giận của Triệu Đông Tuyền mới vừa tiêu đi một chút liền lập tức bùng lên, tuy rằng Triệu gia là nhà giàu không thiếu tiền, nhưng cho dù là người có tiền, một lần chi ra năm tỷ cũng là quá sức.
Lúc này Triệu Đông Tuyền không phải là muốn tức giận, chỉ cần năm tỷ này tích góp được một chút thì ông cũng không phải giống như con kiến đang bò trong cái chảo nóng.
"Lão gia, Doãn tiểu thư đến." Đang hốt hoảng lo lắng, quản gia vội vã chạy đến báo tin.
Thời điểm Triệu Đông Tuyền nghi hoặc ngẩng đầu lên, Triệu Tiểu Tiên cũng ngạc nhiên ngước mắt nhìn về phía quản gia. "Ai?!"
Quản gia âm thầm lau mồ hôi. "Doãn... Doãn tiểu thư."
"Doãn Tân?! Cô ta còn dám đến đây?!!"
Triệu Đông Tuyền vội ngăn lại con gái của mình đang xắn tay áo lên giống như muốn ra ngoài đánh người. "Con bình tĩnh một chút, nhìn xem còn ra thể thống gì!"
"Cô ta khẳng định là đến đây bỏ đá xuống giếng!"
Quản gia cúi đầu nơm nớp lo sợ. "Vậy... tôi đuổi cô ta về?"
"Đợi một chút!" Triệu Đông Tuyền nói. "Cô ta đi một mình đến đây?"
"Còn mang theo một trợ lý."
Triệu Đông Tuyền nghĩ nghĩ, sau khi suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng nói. "Mời cô ta vào đi."
"Ba!"
"Tạm thời đừng tức giận!" Triệu Đông Tuyền nói. "Con yên tâm, nếu như cô ta dám bỏ đá xuống giếng, ba sẽ giúp con đánh cô ta ra ngoài."
Doãn Tân ở ngoài cửa đứng đợi mười mấy phút, quản gia sau khi nói muốn vào trong thông báo liền đóng cửa lại, cũng không cho cô bước vào nhà, đừng nói chi đến việc mời vào phòng khách ngồi xuống, uống ly nước trà.
Rõ ràng, mình xác thật là không được hoan nghênh.
Doãn Tân buồn chán muốn chết đi qua đi lại, thư ký Tôn đứng ở một bên lưng thẳng tắp, trong tay cầm một túi văn kiện, là lợi thế để ngày hôm nay đi đàm phán.
"Tổng giám đốc, chúng ta bây giờ đến đây, có phải hay không..." có ý muốn đến thương thảo? Câu nói kế tiếp tiểu thư ký không dám nói ra, nhưng cũng đủ để hiểu.
Bước chân của Doãn Tân không dừng lại, nói thật cô cũng có chút phiền muộn. Hành động ngày hôm nay của cô quả thật có chút chọc giận người khác, tiểu công chúa bị tức giận không nhẹ, vẻ mặt giống như muốn đem mình ăn tươi nuốt sống.
Tuy rằng tức giận thật đáng yêu nhưng vẫn là có chút đáng sợ.
Thời điểm cửa lớn lại lần nữa được mở ra, Doãn Tân mới dừng lại bước chân, lễ phép hướng về phía quản gia gật gật đầu, sau đó nghe được đối phương phê chuẩn: "Mời vào."
Không có ai nhàm chán đến mức tự chuốc lấy nhục nhã, lúc này chạy đến cửa để bỏ đá xuống giếng, Triệu Đông Tuyền tin tưởng Doãn Tân là loại người thông minh, cũng sẽ không làm cái chuyện thiếu đầu óc, cho nên mới để cho người vào, kỳ thật là tò mò, Doãn Tân rốt cuộc có mục đích gì.
Mãi cho đến khi đối phương lấy ra một tờ chi phiếu ghi rõ năm tỷ.
Ba người của Triệu gia ngay khi nhìn thấy tờ chi phiếu giấy trắng mực đen kia, đồng thời ngây ngốc tại chỗ.
Kỳ thật con số năm tỷ này Doãn Tân cũng suy nghĩ tính toán rất kỹ, sợ nâng lên quá cao, Triệu Tiểu Tiên lại không dám kêu tiếp, còn sợ nâng lên không đủ cao, thì không thể làm cho Triệu gia sứt đầu mẻ trán.
Cũng may khi nhìn thấy ba người của Triệu Gia ở trước mắt, trêи mặt mỗi người đều viết "Muốn mạng", Doãn Tân mới mơ hồ thở ra một hơi, cảm thấy bàn tính của mình tính toán vẫn còn rất thuận lợi.
"Có ý gì?" Triệu lão gia khó hiểu nói.
Doãn Tân nói: "Ngày hôm nay vãn bối đến đây, kỳ thật chỉ vì một chuyện."
"Chuyện gì?"
Doãn Tân cúi thấp đầu, thế nhưng làm người khác hiếm thấy là từ trêи người cô nhìn ra được một tia ngượng ngùng.
Nhưng rất mau cái màu đỏ nhàn nhạt kia lập tức khôi phục như thường, Doãn Tân ngẩng đầu, ánh mắt đầy thâm tình nhìn về phía Triệu Tiểu Tiên đang dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn xéo mình, sau đó nói ra hai chữ không phù hợp với quan hệ của hai bên.
"Cầu hôn."
--------------------------------
Ngày 05-05-2020
"Tiểu thư! Tiểu thư, chị bình tĩnh lại! Chủ tịch chỉ đồng ý cho chị hai tỷ, nếu còn tiếp tục kêu giá nữa chúng ta không đối phó nổi đâu!" Sợ đại tiểu thư đầu óc nóng lên làm ra cái chuyện hối hận cả đởi, trợ lý Chu cố gắng hết sức khuyên bảo.
Lạc Đồng An ở bên cạnh một khắc cũng không dám buông lỏng, vừa dụ dỗ vừa khuyên bảo: "Không sai, cậu phải biết rằng, cái tòa nhà này nhất định trị giá chỉ khoảng hai tỷ, bây giờ Doãn Tân nguyện ý chi ra ba tỷ rưỡi thì cậu cứ để cho cô ta mua đi, cô ta bị lỗ một tỷ rưỡi cũng xem như chúng ta được lời."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Đạo lý như vậy ai ai cũng đều hiểu, chỉ là trong tình cảnh này, nghe vào lỗ tai cũng chỉ giống như là tiếng ong ong, nhưng âm thanh của người chủ trì đặc biệt đinh tai nhức óc.
"Ba tỷ năm trăm triệu lần một, ba tỷ năm trăm triệu lần hai, ba tỷ năm trăm triệu lần..."
"Ba tỷ năm trăm lẻ một triệu!" Cuối cùng Triệu Tiểu Tiên cũng không quản được cái miệng của mình.
Cùng lúc đó Doãn Tân buồn cười cúi thấp đầu, miễn cho ý cười trêи mặt của mình kϊƈɦ thích đến người khác.
"Bốn tỷ."
Triệu Tiểu Tiên không thể tưởng tượng nhìn nữ nhân kia nhẹ nhàng thoải mái ném ra một con số. "Doãn Tân, có phải cô bị điên rồi hay không?"
Hai người đang ngồi gần nhau, không cần nói lớn tiếng thì âm thanh cũng truyền đến lỗ tai của đối phương. Doãn Tân nghe vậy quay đầu nhìn về phía Triệu Tiểu Tiên, thoạt nhìn cũng không tức giận, thậm chí vẻ mặt còn vô cùng hiền lành. "Cũng vậy thôi." Cô nói: "Tôi đã nói, cô sớm một chút nhận thua, tôi có thể nhường lại cho cô."
"Không cần!" Triệu Tiểu Tiên khí đã lên đến đỉnh đầu, giơ cao bảng lên. "Bốn tỷ năm trăm triệu!"
Cùng lắm thì quay về nhận sai với phụ thân đại nhân, vung tay quá trán, chỉ cần có thể giết chết cái tai họa Doãn Tân này, nàng bị ai đánh cũng đều đáng giá.
Mười mấy nhân vật lão làng ở bên trong hội trường cũng sôi nổi ồn ào, nghẹn lời khϊế͙p͙ sợ đối với hai cái người trẻ tuổi đang thay phiên nhau thể hiện, các nhân viên kiểm soát hiện trường cũng không ngừng chiếu đèn về hướng bên này, dù sao ngoại trừ hai kẻ điên là Doãn Tân và Triệu Tiểu Tiên, cũng sẽ không có người thứ ba tham gia vào trận đấu giá này.
Doãn Tân: "Bốn tỷ tám."
Triệu Tiểu Tiên tức giận đến mức giống như một con cá nóc, nàng thật sự không thể khống chế được bản thân, nếu Doãn Tân còn muốn nâng giá lên, nàng có thể sẽ cầm cái bảng số đập lên đầu cô ta.
"Năm tỷ!!"
Mọi người: "...!!!"
Triệu Tiểu Tiên tay cầm bảng siết chặt lại, đốt ngón tay trắng bệch, lòng bàn tay quả thật là bị đâm đến muốn chảy máu. Lạc Đồng An và Chu Tịnh ở bên cạnh sau khi khuyên bảo trăm lần cũng không có kết quả, đành lựa chọn tuyệt vọng che mặt lại, dù sao tiểu tổ tông không chịu nghe lời khuyên, có thời gian còn không bằng ngẫm lại làm sao để giải quyết tốt hậu quả.
Triệu Tiểu Tiên tim đập nhanh đến lợi hại, nàng đã chuẩn bị xong, nếu Doãn Tân lại mở miệng, nàng lập tức nổ tung tại chỗ.
Nhưng mà chuyện trong dự đoán lại không có xảy ra, Triệu Tiểu Tiên nhìn Doãn Tân hướng về phía mình hơi hơi mỉm cười, tiếp theo là vỗ vỗ tay với bộ dạng "kính phục".
Người chủ trì giọng nói bởi vì kϊƈɦ động mà có chút run rẩy. "Năm tỷ lần một... năm tỷ lần hai... năm tỷ..."
Mãi cho đến bây giờ, Triệu Tiểu Tiên tựa hồ mới có chút phục hồi lại tinh thần từ trong sự cạnh tranh mù quáng, trong tầm mắt nhìn thấy Doãn Tân đang thản nhiên ung dung ngồi một bên, cô ta thậm chí còn đang cúi đầu cạy vết xước ở cạnh móng tay giống như mọi chuyện không liên quan đến mình...
Nói tóm lại, hoàn toàn nhìn không ra có chút biểu hiện nào muốn tiếp tục kêu giá.
Nhìn thấy thắng lợi ở ngay trước mắt, Triệu Tiểu Tiên lại đột nhiên cười không nổi.
"Năm tỷ thành giao!" Âm thanh chấn động của cây dùi làm cho Triệu Tiểu Tiên chóng mặt nhức đầu.
Lời châm chọc của Doãn Tân vẫn không dứt ở bên tai. "Chúc mừng a, xem ra vẫn là Triệu tiểu thư có thực lực, vô cùng giàu có."
Triệu Tiểu Tiên còn có chút mờ mịt, nàng hiển nhiên không nghe rõ Doãn Tân đang nói cái gì, chỉ là ánh mắt thẳng tắp nhìn đối phương. "Cô... tại sao lại không kêu nữa?"
Doãn Tân nhún vai, thản nhiên nói. "Không có tiền a."
------------------------
"Hồ nháo!!" Triệu Đông Tuyền đập tay xuống mặt bàn một cái, trêи gương mặt lớn tuổi vì tức giận mà đỏ bừng, một câu nói ra làm không ai dám lên tiếng.
Triệu Tiểu Tiên cúi đầu đứng ở một bên, hai tay nhỏ vò vò góc áo, ngay cả thở mạnh cũng không dám, cố gắng hết sức ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
"Năm tỷ?! Con bỏ ra năm tỷ để mua cái tòa nhà kia?" Triệu Đông Tuyền vừa oán giận lại vừa đau xót, thiếu chút nữa là bị đứa con gái ngốc này làm cho rơi lệ. "Lúc trước ba đã nói gì với con? Không thể nhiều hơn hai tỷ, vậy mà con đã làm cái gì, chê mạng của lão già này quá dài, nên muốn tặng cho ba một cái kinh hỉ lớn như vậy có phải hay không?"
"Ba..."
"Tôi không phải là ba của cô!" Lão phụ thân che mặt ngồi ở trêи sôpha. "Làm ba của cô quá đắt, tôi làm không nổi."
Triệu Tiểu Tiên cắn môi, ủy khuất hít hít cái mũi.
Triệu Đông Tuyền mặc dù rất tức giận, nhưng lại không chịu nổi bộ dạng này của bảo bối, lập tức dịu xuống. "Ba biết là con rất chán ghét cái tên Doãn Tân kia, nhưng cũng chỉ là chuyện riêng. Bây giờ con đã biết người ta chính là kêu chơi, mục đích chủ yếu là gài bẫy con! Nếu con sớm để cô ta đem ba tỷ rưỡi ra mua cái tòa nhà kia, thì lúc này đến lượt cô ta ở nhà chờ trả tiền."
Nói đến đây, rốt cục cảm xúc của Triệu Tiểu Tiên cũng không kiềm nén được, bên miệng lập tức phát ra tiếng khóc.
Thật ra cũng không phải là hoàn toàn giả vờ khóc, trong đó có bảy phần là vô cùng hối hận. Lúc đó Lạc Đồng An cũng nói với nàng những lời này, chỉ là trong lòng nàng đang tức giận nên không chịu nghe.
Bây giờ ngược lại thì tốt rồi, tòa nhà mặc dù đã lấy được, nhưng Doãn Tân vẫn là không tốn một phân tiền chân chính trêи danh nghĩa đạt được thắng lợi.
"Được rồi được rồi, đừng khóc nữa." Triệu Đông Tuyền nhìn không thuận mắt, nhanh chóng để phu nhân đưa cho con gái hai tờ khăn giấy.
Triệu Tiểu Tiên tiếp nhận khăn giấy mẹ đưa cho, làm ra vẻ lau hai cái, ngược lại càng khóc dữ dội hơn. "Cái kia... tiền..." Nàng bịt mũi lại, thận trọng từng ly từng tý hỏi. "Tiền làm sao bây giờ?"
Nhà đấu giá có quy định là phải trong ngày thanh toán một lần hết toàn bộ số tiền, nếu không thì có thể thanh toán trước hai mươi phần trăm, số còn lại trong vòng một tuần sau phải thanh toán đủ.
Đương nhiên loại hình thức châm chước này không phải bất kỳ người nào cũng có được, tập đoàn Triệu thị thanh danh vang dội, ban tổ chức trải qua các đánh giá và suy xét về mọi mặt, cuối cùng mới đồng ý cho phép trả theo từng kỳ.
Nói một cách khác, món nợ kia chính là danh dự của Triệu thị.
"Còn nhắc đến tiền?!" Vừa nói đến tiền, cơn giận của Triệu Đông Tuyền mới vừa tiêu đi một chút liền lập tức bùng lên, tuy rằng Triệu gia là nhà giàu không thiếu tiền, nhưng cho dù là người có tiền, một lần chi ra năm tỷ cũng là quá sức.
Lúc này Triệu Đông Tuyền không phải là muốn tức giận, chỉ cần năm tỷ này tích góp được một chút thì ông cũng không phải giống như con kiến đang bò trong cái chảo nóng.
"Lão gia, Doãn tiểu thư đến." Đang hốt hoảng lo lắng, quản gia vội vã chạy đến báo tin.
Thời điểm Triệu Đông Tuyền nghi hoặc ngẩng đầu lên, Triệu Tiểu Tiên cũng ngạc nhiên ngước mắt nhìn về phía quản gia. "Ai?!"
Quản gia âm thầm lau mồ hôi. "Doãn... Doãn tiểu thư."
"Doãn Tân?! Cô ta còn dám đến đây?!!"
Triệu Đông Tuyền vội ngăn lại con gái của mình đang xắn tay áo lên giống như muốn ra ngoài đánh người. "Con bình tĩnh một chút, nhìn xem còn ra thể thống gì!"
"Cô ta khẳng định là đến đây bỏ đá xuống giếng!"
Quản gia cúi đầu nơm nớp lo sợ. "Vậy... tôi đuổi cô ta về?"
"Đợi một chút!" Triệu Đông Tuyền nói. "Cô ta đi một mình đến đây?"
"Còn mang theo một trợ lý."
Triệu Đông Tuyền nghĩ nghĩ, sau khi suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng nói. "Mời cô ta vào đi."
"Ba!"
"Tạm thời đừng tức giận!" Triệu Đông Tuyền nói. "Con yên tâm, nếu như cô ta dám bỏ đá xuống giếng, ba sẽ giúp con đánh cô ta ra ngoài."
Doãn Tân ở ngoài cửa đứng đợi mười mấy phút, quản gia sau khi nói muốn vào trong thông báo liền đóng cửa lại, cũng không cho cô bước vào nhà, đừng nói chi đến việc mời vào phòng khách ngồi xuống, uống ly nước trà.
Rõ ràng, mình xác thật là không được hoan nghênh.
Doãn Tân buồn chán muốn chết đi qua đi lại, thư ký Tôn đứng ở một bên lưng thẳng tắp, trong tay cầm một túi văn kiện, là lợi thế để ngày hôm nay đi đàm phán.
"Tổng giám đốc, chúng ta bây giờ đến đây, có phải hay không..." có ý muốn đến thương thảo? Câu nói kế tiếp tiểu thư ký không dám nói ra, nhưng cũng đủ để hiểu.
Bước chân của Doãn Tân không dừng lại, nói thật cô cũng có chút phiền muộn. Hành động ngày hôm nay của cô quả thật có chút chọc giận người khác, tiểu công chúa bị tức giận không nhẹ, vẻ mặt giống như muốn đem mình ăn tươi nuốt sống.
Tuy rằng tức giận thật đáng yêu nhưng vẫn là có chút đáng sợ.
Thời điểm cửa lớn lại lần nữa được mở ra, Doãn Tân mới dừng lại bước chân, lễ phép hướng về phía quản gia gật gật đầu, sau đó nghe được đối phương phê chuẩn: "Mời vào."
Không có ai nhàm chán đến mức tự chuốc lấy nhục nhã, lúc này chạy đến cửa để bỏ đá xuống giếng, Triệu Đông Tuyền tin tưởng Doãn Tân là loại người thông minh, cũng sẽ không làm cái chuyện thiếu đầu óc, cho nên mới để cho người vào, kỳ thật là tò mò, Doãn Tân rốt cuộc có mục đích gì.
Mãi cho đến khi đối phương lấy ra một tờ chi phiếu ghi rõ năm tỷ.
Ba người của Triệu gia ngay khi nhìn thấy tờ chi phiếu giấy trắng mực đen kia, đồng thời ngây ngốc tại chỗ.
Kỳ thật con số năm tỷ này Doãn Tân cũng suy nghĩ tính toán rất kỹ, sợ nâng lên quá cao, Triệu Tiểu Tiên lại không dám kêu tiếp, còn sợ nâng lên không đủ cao, thì không thể làm cho Triệu gia sứt đầu mẻ trán.
Cũng may khi nhìn thấy ba người của Triệu Gia ở trước mắt, trêи mặt mỗi người đều viết "Muốn mạng", Doãn Tân mới mơ hồ thở ra một hơi, cảm thấy bàn tính của mình tính toán vẫn còn rất thuận lợi.
"Có ý gì?" Triệu lão gia khó hiểu nói.
Doãn Tân nói: "Ngày hôm nay vãn bối đến đây, kỳ thật chỉ vì một chuyện."
"Chuyện gì?"
Doãn Tân cúi thấp đầu, thế nhưng làm người khác hiếm thấy là từ trêи người cô nhìn ra được một tia ngượng ngùng.
Nhưng rất mau cái màu đỏ nhàn nhạt kia lập tức khôi phục như thường, Doãn Tân ngẩng đầu, ánh mắt đầy thâm tình nhìn về phía Triệu Tiểu Tiên đang dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn xéo mình, sau đó nói ra hai chữ không phù hợp với quan hệ của hai bên.
"Cầu hôn."
--------------------------------
Ngày 05-05-2020
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook