Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi
-
Chương 26: Còn leo lên giường, tôi chính là heo!!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rốt cuộc Doãn Tân không nhịn được liền bật cười, cái câu trả lời này của Du Lý thật sự hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Doãn Tân cười đến nỗi không dừng lại được, mà đối phương hình như cảm thấy câu nói của mình còn chưa đủ buồn cười, vì thế lại bổ sung thêm một câu: "Cô ấy cảm thấy hình như rất có lý, ngay cả Chu Tịnh cũng cảm thấy rất có lý."
Đối với những gia đình có thu nhập bình thường mà nói, thậm chí là một ít gia đình có thu nhập tốt hơn, sinh em bé quả thật là một hạng mục cần bỏ vốn đầu tư lớn.
Nhưng mà với đầu óc của Triệu Tiểu Tiên, đại khái còn có chút hiểu lầm đối với kinh tế tài chính của cô, chỉ cần là cô muốn, đừng nói là sinh một đứa bé, cho dù là sinh mấy đội bóng đá, cô cũng có thể nuôi mà không có bất kỳ áp lực nào.
Chính là có một chút kỳ quái, nghĩ lại cũng chính là những chuyện đã phát sinh trong hai ngày qua, nha đầu kia còn có lời thề son sắt là không muốn cùng cô sinh con.
Doãn Tân nói: "Thật không thể tưởng tượng được cái loại đề nghị này sẽ từ trong miệng cô nói ra."
Du Lý không nói tiếp, tầm mắt của cô lại chuyển hướng về nơi khác, có thể là lại nghĩ đến chuyện gì, khi mở miệng cũng trực tiếp chuyển đề tài.
Du Lý từ trêи ban công đi xuống. "Ngoài ra, hình như cô ấy đã từ bỏ ý định để cho tôi đi quyến rũ cô."
Ý cười ở bên miệng của Doãn Tân vẫn như cũ không có phai nhạt. "Đại khái cũng là cảm thấy cô là một người không quá thú vị."
Du Lý cũng không có phủ nhận, cô từ bên người Doãn Tân đi qua, thoạt nhìn là giống như chuẩn bị rời đi. "Thật ra nếu giá cả có thể thỏa thuận, thì tôi cũng có thể hoàn toàn suy nghĩ một chút."
"Uy!" Lúc này Doãn Tân mới tạm thời thu lại ý cười, tuy rằng nghe giống như là lời nói đùa, nhưng thật ra cô biết Du Lý không có nói giỡn. "Cô thật sự thiếu tiền đến như vậy sao?"
Trả lời cô chính là bóng dáng của Du Lý dần dần chìm vào trong bóng tối.
Doãn Tân nhìn vị trí ngoài cửa lớn nơi Du Lý rời đi trong chốc lát, một hồi lâu sau mới thở dài.
Du Lý nói "sinh em bé lãng phí tiền", có lẽ cũng không phải là thuận miệng nói. Doãn Tân luôn luôn biết gia cảnh của cô ấy không được tốt, chẳng qua là cho dù đã quen biết rất lâu, nhưng về những chuyện trong gia đình của cô ấy thì vẫn như cũ hoàn toàn không biết chút gì.
Du Lý người này, tiếc chữ như vàng, ngược lại cũng không phải hoàn toàn là không thích nói, càng giống như là lười nói.
Đại khái cũng chỉ có thời điểm không thể nín nhịn được, mới có thể lôi kéo cô ấy uống một chút rượu, nhân tiện biến thành một người lắm lời, đem những lời ít nói trước kia đúng lúc nói ra hết.
Doãn Tân lắc lắc đầu, tạm thời cứ như vậy trước đã.
Doãn Tân từ trêи ghế đứng lên, cũng đi vào bên trong nhà.
Trêи đường quay về phòng Doãn Tân vẫn còn đang suy nghĩ những lời mà Du Lý vừa nói, suy nghĩ một chút, Triệu Tiểu Tiên nếu thật sự cảm thấy con đường sinh em bé này rất có lý, vậy hai ngày này có thể có hành động gì đặc biệt hay không?
Không thể không nói, nghĩ lại chuyện này còn khiến cho người khác cao hứng.
Thời điểm đi vào trong phòng thì Triệu Tiểu Tiên còn đang tắm rửa, vừa tắm còn vừa khẽ ngâm nga hát, nghe ra được tâm tình cũng không tệ.
Doãn Tân cởi đồng hồ, thay bộ đồ ngủ, ngồi ở trêи sôpha lướt xem tin tức, lúc này tiếng nước ở trong phòng tắm mới dần dần ngừng lại.
Triệu Tiểu Tiên tung tăng nhảy nhót mở cửa đi ra, biểu tình vui vẻ đang thể hiện ở trêи mặt kia khi nhìn thấy Doãn Tân đang ngồi trêи sôpha thì không tự chủ được cương lại một chút.
Không được không được, không thể biểu hiện quá rõ ràng như vậy.
Triệu Tiểu Tiên nhanh chóng tự thuyết phục bản thân, sau đó lại một lần nữa làm cho bản thân có biểu hiện thoạt nhìn bình thường một chút.
"Về... về rồi sao?"
Doãn Tân:!
Câu nói ân cần hỏi thăm lần đầu tiên này đương nhiên làm cho Doãn Tân vô cùng thụ sủng nhược kinh.
Hình như hiệu quả có hơi nhanh a.
Đúng như Doãn Tân suy nghĩ, ý nghĩ trong đầu của Triệu Tiểu Tiên chính là như vậy, nếu muốn sinh em bé, nếu muốn loại bỏ được mâu thuẫn sinh lý, như vậy trước tiên chỉ có thể từ trong tinh thần, ép buộc bản thân mình tiếp nhận một chút. Cho dù đến cuối cùng hiệu quả cũng không rõ rệt, nhưng mà có còn hơn không, có thể tốt hơn một chút cũng được.
"Ân." Doãn Tân yên lặng theo dõi tình hình rồi lên tiếng: "Cô... vẫn còn tốt chứ?"
Triệu Tiểu Tiên lấy ra trái cây đã cho người gọt sẵn từ bên trong tủ lạnh mini, lúc này vừa tắm rửa xong nên cả người nóng bức, đúng lúc để giải khát.
"Tôi khá tốt a." Tâm trạng của Triệu Tiểu Tiên giống như không có việc gì, vừa nói vừa hết sức bình thường ngồi xuống, cắm một miếng dưa lưới nhỏ bỏ vào trong miệng. "Ân, rất ngọt, có muốn ăn thử không?" Thậm chí còn chủ động đưa cho Doãn Tân một cái nĩa bằng gỗ nhỏ.
Cho dù từ trước đến nay, bản thân mình rất chờ mong đến một ngày kia có thể cùng Triệu Tiểu Tiên chung sống hòa bình thân thiện như thế này, nhưng thời điểm chuyện này đột nhiên xảy ra, trái tim của Doãn Tân lại treo lên, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Cô biết là Triệu Tiểu Tiên có mục đích riêng, nhưng cũng không cần thiết phải rõ ràng như vậy chứ?
Doãn Tân vẫn có chút do dự, kết quả liền vươn tay ra nhận lấy cái nĩa Triệu Tiểu Tiên đưa. "Thật không có việc gì?"
"Haizz, cái người này tại sao lại kỳ lạ như thế, cứ mong cho tôi có việc phải hay không?"
"Không không, cũng không phải." Doãn Tân không nghĩ rằng bản thân mình luôn luôn bó tay không có biện pháp, vậy mà lại có một ngày dưới tình huống trước mắt, được Triệu Tiểu Tiên chủ động đối xử tốt. "Không có việc gì thì tốt."
Triệu Tiểu Tiên lại nói: "Tôi đã suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy cô nói rất đúng."
Doãn Tân:?
Triệu Tiểu Tiên: "Nếu như chúng ta đã kết hôn, vậy nên phải cùng giường chung gối, cùng nhau tạo ra một cuộc sống tốt đẹp sau khi kết hôn."
Doãn Tân: "..."
Nói đến đây, Doãn Tân mới tự động liếc mắt nhìn cái sôpha mà Triệu Tiểu Tiên đã ngủ hai ngày nay, chăn đệm gối đầu ở bên trêи đều đã hoàn toàn bị dẹp bỏ, nhìn lại về phía giường lớn, quả nhiên đều đã chuyển hết lên trêи giường.
"Cho nên từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cùng cô ngủ ở trêи giường." Triệu Tiểu Tiên nói.
Dù sao hai ngày nay cũng là ngủ ở trêи giường, còn phải lén lút cùng với áp lực tâm lý lớn như vậy, chi bằng gọn gàng dứt khoát một chút.
Ít nhất thì trước mắt ngủ cùng với Doãn Tân hình như cũng không làm người khác phản cảm.
Ôm cũng còn... còn rất thoải mái...
Hơn nữa Triệu Tiểu Tiên cũng khắc sâu ý nghĩ, chuyện sinh em bé này dù sao cũng là chuyện của hai người, tự bản thân nàng xây dựng tốt tâm lý cũng còn chưa đủ, cũng phải để cho Doãn Tân chuẩn bị tốt tâm lý, trước tiên là trải sẵn đường.
Nếu không lỡ như chuyện xảy ra trước mắt, Doãn Tân không muốn thì làm sao bây giờ? Cũng không thể bỏ thuốc đối với cô ta chứ?
Người này lại không thích chính mình, đối với loại chuyện này có lẽ chưa chắc sẽ giống như những gì cô ấy nói ngoài miệng, không có vấn đề gì.
Nhưng mà nói ngược lại, thật ra bỏ thuốc cũng được, dù sao Doãn Tân từ trước đến giờ làm việc luôn là cường mua ép bán, bản thân mình nhiều lắm cũng chỉ là biểu lộ cảm xúc, chủ động học tập một chút.
"Được." Doãn Tân đối với chuyện Triệu Tiểu Tiên ngủ ở trêи giường hoàn toàn không có ý kiến, thậm chí còn rất hoan nghênh, cho dù là giống như hai ngày trước bị ép đến mức cô thở không nổi cũng đáng.
Nhưng mà thời điểm hai người chân chính đi ngủ, tình hình thực tế cùng với trong tưởng tượng lại hoàn toàn không giống nhau.
Doãn Tân vẫn như thường ngày nằm ngủ ở bên phải, còn Triệu Tiểu Tiên thì nằm ngủ ở bên trái, chỉ là cái thân thể nhỏ kia gần như muốn dán ở bên mép giường, chỉ cần một giây đều có thể rơi xuống, vậy mà người này dường như còn chưa thỏa mãn, cố gắng hết mọi khả năng kéo dài khoảng cách.
Vốn dĩ giường đã rất lớn, Doãn Tân cảm thấy khoảng cách hiện tại giữa hai người, cho dù có thêm hai người nằm ngủ cũng vẫn dư sức.
Cũng may là trêи giường có đến hai cái chăn, nếu không lúc này tám phần Doãn Tân đã bị đẩy ra bên ngoài.
Doãn Tân hơi hơi trở mình, giơ tay lên nghiêng mặt chống bên gò má, thở dài nói: "Đến mức đó sao?"
Triệu Tiểu Tiên: "Cái... cái gì?"
Còn mạnh miệng cãi lại.
Doãn Tân buồn cười nói: "Cô sắp rớt xuống dưới."
"Sẽ không, trong lòng tôi hiểu rõ."
Doãn Tân lại không cho là đúng, đột nhiên vươn ra một bàn tay, nắm lấy cái chăn của Triệu Tiểu Tiên. Ngay sau đó liền mang theo người cùng chăn từ bên mép giường kéo đến bên cạnh mình.
"Nếu sợ tôi như vậy, tại sao lại muốn ngủ ở trêи giường?"
"Ai... ai sợ cô chứ!" Triệu Tiểu Tiên không phục nói, nàng lại dịch chuyển thân thể một lần nữa. "Tôi... tôi thích ngủ ở mép giường không được hay sao?"
"Thích?" Doãn Tân cười cười nhìn Triệu Tiểu Tiên. "Tại sao tôi lại cảm thấy, cô càng thích ôm tôi ngủ?"
"...!" Triệu Tiểu Tiên ngay lập tức lại kéo ra một khoảng cách. "Nói hươu nói vượn! Đó chỉ là... chỉ là ngoài ý muốn!"
"Liên tục xảy ra hai ngày ngoài ý muốn?"
"Cũng... cũng chỉ có hai lần đó!" Triệu Tiểu Tiên ngạnh cổ nói, nói xong mới phát hiện có gì không đúng. "Đợi một chút, cô nói hai lần? Vậy... vậy buổi tối hôm trước, cô cũng biết...?"
Ánh mắt của Doãn Tân nhìn bộ dạng Triệu Tiểu Tiên, không nói lời nào, hiển nhiên biểu đạt thừa nhận.
Triệu Tiểu Tiên: "...!!"
Trời ạ! Nàng còn tưởng rằng chỉ có buổi tối ngày hôm qua! Lúc trước nàng còn tưởng rằng Doãn Tân cái gì cũng không biết!
Người này... Người này cũng quá giả vờ đi!!
Triệu Tiểu Tiên ném mặt mũi đến nhà bà ngoại, ngay lập tức xoay người, che mặt đưa lưng về phía Doãn Tân. Một lát sau thanh âm rầu rĩ mới truyền đến, lại còn ra vẻ đúng lý hợp tình: "Hai lần, chỉ có hai lần, tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba!"
Doãn Tân bình tĩnh nói: "Nếu như có lần thứ ba thì làm sao bây giờ?"
"Không có khả năng!"
"Trước tiên đừng có vội khẳng định như vậy, nói mà không làm cũng không phải là thói quen tốt."
Triệu Tiểu Tiên chợt vén chăn lên, tức muốn hộc máu nói: "Nếu như có lần thứ ba, tôi chính là đầu heo!!"
Sáng sớm khoảng bảy giờ ba mươi phút, Doãn Tân nhìn Triệu Tiểu Tiên mơ mơ màng màng mở một con mắt. "Chào buổi sáng, tiểu thư heo."
------------------
Vốn dĩ cứ tưởng là do sôpha không thoải mái, cho nên trong tiềm thức mới có thể thúc giục bản thân leo lên giường, đi đến một nơi tương đối thoải mái để ngủ. Sau đó trong lúc mơ mơ màng màng tìm kiếm, không khéo đúng lúc ở trêи người của Doãn Tân tìm được một góc độ và tư thế nào đó thích hợp, mới có thể dẫn đến cảnh tượng hai bên nhìn nhau sau khi thức dậy vào buổi sáng ngày hôm sau.
Cho nên Triệu Tiểu Tiên nghĩ rằng chỉ cần bản thân ngay từ đầu ngủ ở trêи giường lớn thoải mái, thì khẳng định sẽ không xuất hiện những cái chuyện ở phía sau.
Ranh giới Sở Hà sau khi được thiết lập rõ ràng, hai người các nàng mỗi người ngủ một bên, nước sông không phạm nước giếng.
Ai mà biết, kết quả lại chính là tiết kiệm được cho bản thân một bước mộng du leo lên giường kia mà thôi!
Cho nên rốt cuộc là vì cái gì a!! Trêи người của Doãn Tân có vàng hay sao, hay là do sức hút của trái đất?
Triệu Tiểu Tiên cảm giác bản thân sắp điên rồi, giống như là sự anh minh tích góp được trong suốt hai mươi mấy năm sống trêи đời, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã bị nàng tiêu xài hầu như không còn lại gì.
"Cô có muốn giải thích một chút gì hay không?" Thời điểm Doãn Tân đứng dậy thay quần áo, không nhanh không chậm hỏi một câu.
Triệu Tiểu Tiên đầu tiên là mờ mịt nhìn Doãn Tân, thuận tiện nhìn thấy Doãn Tân cứ như vậy không e dè bắt đầu ở trước mặt nàng cởi ra áo ngủ, liền vội vàng cúi đầu xuống.
Không hiểu sao cô cảm thấy khẩn trương nuốt nước miếng một cái, sắc mặt có chút nóng lên, lại giả vờ mạnh mẽ như cũ bình tĩnh mở miệng: "Tôi... lúc trước tôi có một cái gối ôm siêu cấp lớn, tôi rất thích ôm cái gối đó mà ngủ." Nàng giải thích có trình tự: "Cho nên, chỉ là chưa có thích ứng mà thôi."
"Nha ~" Doãn Tân làm như hiểu rõ gật gật đầu, cô đưa lưng về phía Triệu Tiểu Tiên gài lại cái nút áo ngực, sau đó lại mặc vào cái áo sơmi rồi xoay người lại, vừa đi đến gần vừa dùng cái ngón tay thon dài kia, thong thả ung dung cài lại nút áo.
"Cho nên, ở trong mắt của cô tôi chỉ là một cái gối ôm?"
"Ân..." Triệu Tiểu Tiên cân nhắc cái giả thuyết này, cảm thấy rất được. "Đúng vậy!"
Doãn Tân lại đột nhiên cúi người xuống, ánh mắt sáng rực nhìn vào đôi mắt trong như nước lộ ra một chút hoảng hốt của Triệu Tiểu Tiên. "Vậy cô đối với cái gối ôm này, có vừa lòng hay không?"
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Người này, có phải là có tật xấu hay không?
Triệu Tiểu Tiên tránh đi tầm mắt của Doãn Tân, tuy rằng bị nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, giống như muốn trốn cũng trốn không được, cuối cùng vẫn là cố gắng duy trì vẻ ngoài trấn định mạnh mẽ, ý đồ dùng tính tình nóng nảy để che lấp đi tâm tình quái dị: "Không hài lòng!"
Doãn Tân: "Tại sao không hài lòng?"
"Cái gối ôm cũng không có nói nhảm nhiều giống như cô vậy!"
Doãn Tân nhìn cái khuôn mặt nhỏ đang tức giận kia của Triệu Tiểu Tiên, sau khi ngẩn người một chút, đột nhiên nở nụ cười.
Cô nhịn không được vươn tay xoa xoa đầu tóc vốn dĩ đã loạn thành một đoàn sau khi ngủ dậy của Triệu Tiểu Tiên, nhưng ngay sau đó lại bị đối phương giơ chân múa tay đẩy ra.
"Cô... cô làm gì vậy, cười cái gì mà cười?!" Triệu Tiểu Tiên ôm chăn, nhất thời rụt lại một chút.
"Cười cô quá đáng yêu."
Áo sơmi của Doãn Tân chỉ mới cài duy nhất một cái nút ở trêи cùng, liền bị chủ nhân bỏ quên qua một bên. Thế cho nên ở bên dưới vạt áo đang mở rộng, chính là một cái bụng nhỏ săn chắc, cơ bụng múi nào ra múi đó, cho dù là đang nghiêng người như vậy, cũng không lòi ra được một chút mỡ thừa nào.
Thời điểm ánh mắt của Triệu Tiểu Tiên không cẩn thẩn đảo qua, trong lòng lộp bộp một chút, muốn tức khắc nuốt lại ** đang mãnh liệt hơn mấy phần.
Nàng không khỏi liên tưởng một chút đến bụng nhỏ của mình, "cái phao bơi" ở phía trêи mỗi ngày đều không ngừng phát triển.
Đột nhiên, thật là muốn biết một chút, có được cơ bụng thì sẽ có cái cảm giác gì.
Nhưng mà cái loại ý nghĩ đáng sợ này lập tức bị nàng bóp chết ở trong nôi, Triệu Tiểu Tiên quay đầu thề sống thề chết không liếc mắt nhìn Doãn Tân một cái. "Cô có thể mặc cho xong quần áo rồi mới nói chuyện được hay không!"
Nhưng hiếm khi lần này Doãn Tân chịu nghe lời, cô nhìn thoáng qua thời gian, sau đó thành thạo đem những cái nút khác nhanh chóng gài lại đúng vị trí.
"Buổi tối gặp."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Mặc dù trước đó cảm thấy vô cùng kiên định không gì sánh bằng, Doãn Tân cùng mình kết hôn khẳng định là có mục đích khác, nhưng lúc này mới trải qua có mấy ngày ngắn ngủi, Triệu Tiểu Tiên vô số lần dao động với cái ý tưởng này.
Thậm chí Triệu Tiểu Tiên còn hoài nghi có phải bản thân mình xuất hiện ảo giác hay không, thế nhưng lại làm cho nàng cảm thấy Doãn Tân thật sự đối xử tốt với nàng.
Ít nhất là nhìn từ bên ngoài vào, cái tên quỷ chán ghét này quả thật là đối với bản thân mình không có chỗ nào chê được, cái loại cảm giác này thật giống như những cái đối chọi trong mười mấy năm qua dường như không có tồn tại, ấn tượng ban đầu của nàng đối với Doãn Tân đang chậm rãi biến mất, thay thế chính là nữ nhân nhu tình như nước ở trước mắt.
Triệu Tiểu Tiên quả thật không biết tại sao bản thân mình sẽ dùng đến cái dạng từ buồn nôn như là "nhu tình như nước". Có thể là do bản thân đã trải nghiệm được người kia đối với mình vừa bao dung lại vừa nhường nhịn, thậm chí là dung túng cùng cưng chiều.
Triệu Tiểu Tiên:...
Điên rồi điên rồi, cái này vẫn là Doãn Tân hay sao?
Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ gần một tiếng đồng hồ cũng nghĩ không ra, vì sao Doãn Tân lại đột ngột trở thành như bây giờ, đặc biệt là nàng cảm thấy, nếu thật sự vẫn cứ tiếp diễn như vậy, bản thân mình có phải cũng sẽ thật sự thích cô ta hay không.
Rốt cục Triệu Tiểu Tiên đối với trạng thái sinh hoạt hiện tại, quả thật là vừa lòng đến không thể bắt bẻ.
"Chú Tề." Thời điểm đang ăn sáng, Triệu Tiểu Tiên hỏi: "Doãn Tân trước đây, có từng sinh bệnh hay không?"
Chú Tề: "Sinh bệnh...?"
Triệu Tiểu Tiên giống như suy tư điều gì, cắn cắn chiếc đũa. "Ân."
"Không có a." Chú tề nói: "Thân thể của tiểu thư vẫn luôn rất khỏe mạnh, mấy tháng gần đây ngay cả cảm mạo nhỏ cũng đều không có."
Triệu Tiểu Tiên: ...Không nên a.
"Vậy có chuyện không cẩn thận bị đụng trúng chỗ nào hay không, ví dụ như là đụng vào đầu?"
Chú Tề kỳ quái nhìn Triệu Tiểu Tiên. "Cũng không có."
Triệu Tiểu Tiên còn chưa từ bỏ ý định, chẳng lẽ là hồn xuyên? Bên trong bị thay đổi?
"Vậy chú có cảm thấy gần đây tính cách của Doãn Tân thay đổi cực lớn hay không, không giống như trước kia?"
Chú Tề vẫn lắc đầu như cũ. "Không có."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Chú Tề đột nhiên hỏi lại một câu: "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Này, vẫn chưa nói rõ a?
Triệu Tiểu Tiên thay đổi chủ đề khác: "Lúc trước khi Doãn Tân ở nhà, có phải đã từng nhắc qua cháu hay không?"
"Có." Chú Tề không chút suy nghĩ, khẳng định nói.
Triệu Tiểu Tiên trong nháy mắt liền hăng hái: "Nói như thế nào?"
"Tiểu thư không có nói với mọi người về chuyện của cô ấy, nhưng mà cô ấy thường xuyên sẽ cùng với lão gia và phu nhân nói về cô."
Triệu tiểu thư gấp gáp không chịu nổi: "Ai nha, chú mau nói cho cháu biết, cô ấy đã nói về cháu cái gì?"
"Đại khái chính là, đáng yêu, xinh đẹp..."
"Còn có gì nữa?"
"Còn có, không thể nói."
Triệu Tiểu Tiên: "...??"
"Như thế nào còn có không thể nói?"
Lão quản gia suy nghĩ, "Đầu óc không tốt lắm", "Tính tình còn hung dữ" những cái linh tinh giống như vậy, chắc là không thể nói.
Chú Tề lễ phép hơi hơi mỉm cười, dưới ánh mắt ngầm cưỡng ép mạnh mẽ của Triệu Tiểu Tiên, thuận tiện giữ kín giư bưng rồi yên lặng lui xuống,
Triệu Tiểu Tiên: Xem ra quả nhiên là có chút mờ ám.
Nhưng mà quả thật cũng không nghĩ đến, thời điểm Doãn Tân ở sau lưng nàng, vậy mà cũng nói lời khen nàng?
"Tiểu thư." Thời điểm Chu Tịnh đến Triệu Tiểu Tiên còn đang đi vào cõi thần tiên, trong tay còn đang cầm một túi văn kiện lớn. "Đây là tài liệu chứng minh quyền sở hữu cùng quyền chứng minh tài sản của tòa nhà thương mại văn phòng Thiên Hạc Hồ."
Triệu Tiểu Tiên nghe vậy cúi đầu nhìn thoáng qua một đống giấy đang được đặt ở trêи bàn. "Đều đã làm xong?"
Chu Tịnh: "Phải, có thể bắt đầu đăng quảng cáo cho thuê."
"Ân." Nghĩ đến việc rất nhanh sẽ có thu nhập, đây cũng coi như là một sự kiện đặc biệt có ý nghĩa đáng để vui mừng, nhưng mà thân là người chủ sở hữu tài sản, Triệu Tiểu Tiên lại hoàn toàn không muốn đụng đến những chuyện phiền toái này. "Em tiếp tục sắp xếp đi."
Chuyện này nằm trong dự kiến của Chu Tịnh, nghe vậy liền gật gật đầu. "Được." Cô nhìn gương mặt mang đầy tâm tư của Triệu Tiểu Tiên. "Tiểu thư, chị có tâm sự a?"
Triệu Tiểu Tiên: "Em nói thử xem, nếu chị... Chị chỉ nói là nếu a."
Chu Tịnh: "...Ân."
Triệu Tiểu Tiên: "Nếu như đột nhiên có một ngày, chị đối với Doãn Tân có cảm giác, có phải là sự kiện vô cùng đặc biệt châm chọc hay không."
"Châm chọc?" Chu Tịnh chớp chớp mắt. "Có cái gì hay mà phải châm chọc."
Triệu Tiểu Tiên vội la lên: "Chị nói rất nhiều chuyện nhưng lại không giữ lời!"
Chu Tịnh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lại nở nụ cười. "Tiểu thư, chị sẽ không nhanh như vậy liền nghĩ thông suốt rồi chứ?"
Triệu Tiểu Tiên buồn bực nắm tóc, thế nhưng lúc này lại không có tức giận bởi vì bị Chu Tịnh trêu ghẹo. "Em hiểu chị mà, chị cảm thấy hiện tại chị nên rất tức giận, rất khổ sở, rất phản cảm, thậm chí là rất buồn nôn! Em hiểu không?"
"Ân ân..." Chu Tịnh tỏ vẻ bản thân mình đang nghiêm túc lắng nghe.
"Em có biết trước đây chị chán ghét Doãn Tân
biết bao nhiêu hay không, chị cảm thấy cô ta chính là một tuyệt thế đại ngốc, chuyện lớn nhỏ gì cũng đều so với chị, khiến chị bị sặc, làm chị gặp phiền toái, hãm hại chị, tố cáo chị... Cho dù có giết chết cô ta cũng khó có thể hả được mối hận kia, mà chị dưới tình thế ép buộc lại không thể không cưỡng ép bản thân kết hôn cùng cô ta!" Triệu Tiểu Tiên không thể tưởng tượng nói: "Em có thể lý giải loại cảm nhận này hay không?"
Chu Tịnh chớp chớp mắt. "Có thể lý giải."
Triệu Tiểu Tiên sau một hồi phát tiết xong hết tất cả bất mãn, bỗng nhiên vô lực nằm ở trêи ghế. "Nhưng mà bây giờ một chút cảm giác chị cũng không có. Không có tức giận, không có khổ sở, không có phản cảm, không có buồn nôn." Thậm chí còn có một chút sảng kɧօáϊ.
"Có phải là chị bị bệnh gì hay không?" Triệu Tiểu Tiên mờ mịt nói.
Chu Tịnh cố nhịn cười, nghiêm túc phân tích: "Vậy hiện tại khi chị nhìn thấy Doãn tổng, cụ thể thì chị sẽ có cảm giác gì?"
Triệu Tiểu Tiên trầm tư nửa phút, sau đó tổng kết ném ra hai chữ: "Rất đẹp."
Chu Tịnh tặc lưỡi: "Bệnh nguy kịch, đã không thể cứu."
Triệu Tiểu Tiên:...
"Chị nghĩ còn có thể giãy giụa thêm một chút."
Cái gọi là giãy giụa của Triệu Tiểu Tiên đại khái chính là tiếp tục lãng phí, thế nhưng cái chuyện mua sắm này, theo một ý nghĩa nào đó cũng là một môn đòi hỏi thể lực.
Cho nên phương châm của Triệu Tiểu Tiên là từ việc mệt mỏi đi ra cửa chuyển thành mua ở trêи mạng, lại tiếp tục phát triển, từ đòi hỏi thể lực biến thành đòi hỏi trí lực —— Triệu Tiểu Tiên mỗi ngày ngồi ở nhà, càng ngày càng không biết bản thân mình nên mua cái gì.
Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ, những người bán hàng này, tại sao lại không đem giá cả nâng lên cao thêm một chút nữa?
Món đồ có mấy chục tệ, mấy trăm tệ, có cái gì tốt mà bán?
Ngược lại Doãn Tân ở bên này, mỗi ngày ngoại trừ bận rộn công việc ở bên ngoài còn đúng hạn nhận được một phần thông báo Triệu Tiểu Tiên tiêu tiền như nước.
Điều đáng vui mừng chính là, tổng cộng các khoản thanh toán từ lúc ban đầu là trêи mấy triệu, từng ngày từng ngày trôi qua lại giảm dần thành một, hai triệu... Cuối cùng chỉ còn lại mấy trăm ngàn, mấy chục ngàn.
"Một trăm chín mươi chín?" Doãn Tân buồn cười nhìn cái hóa đơn bán hàng ở trêи tay. "Đây là cái gì?"
Mấy con số này ở phía sau có phải còn thiếu bốn con số không hay không a?
"Ngày hôm nay phu nhân chỗ nào cũng không đi, chỉ ở nhà xem phim, sau đó nhìn thấy mấy đoạn quảng cáo bán hàng, hình như là bán bình giữ nhiệt, liền mua hai cái." Tôn Ngang giải thích nói.
Doãn tổng vui vẻ cũng không biết nên nói cái gì. "Vậy cho nên chín mươi chín là tiền ship?"
"Đúng vậy."
Thật là được.
Mấy ngày nay cô cùng Triệu Tiểu Tiên sống chung với nhau cũng coi như là tương kính như tân, ban ngày thì không thể gặp mặt, chỉ có buổi tối mới có thể đụng mặt nhau.
Triệu Tiểu Tiên lúc ban đầu còn vì bản thân mà tìm lý do giải vây, nhưng đến hiện tại thì đã không cần bất kỳ lý do gì nữa, buổi sáng thức dậy phát hiện bản thân đang ôm Doãn Tân, thì có thể mặt không đỏ tim không nhảy, trở mình một cái, tập mãi thành thói quen tiếp tục ngủ.
Duy nhất chỉ có việc tiếp tục tiêu xài lãng phí, lúc ấy Doãn Tân còn tưởng rằng Triệu Tiểu Tiên dự định thực hiện cùng lúc hai kế hoạch.
Một bên dốc hết sức để tiêu xài tiền, thúc ép Doãn Tân đối với nàng không thể chịu đựng thêm được nữa, thậm chí là đề nghị ly hôn, một bên tính toán nếu như kế hoạch này không thành công, vậy thì tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chuẩn bị cho việc sinh em bé.
Nhưng mà hiện tại xem ra, sức chiến đấu của Triệu Tiểu Tiên không quá được rồi a.
Doãn Tân bị tiêu tiền cũng không còn có cảm giác gì, còn ở phía bên kia trước tiên cũng đã tạm thời bất động.
Nhưng cái loại suy nghĩ này cũng không duy trì được bao lâu, một ngày kia Doãn Tân liền thu hoạch được một tờ giấy mới.
"Mười triệu??"
Tôn Ngang: "Thời điểm phu nhân đang xem tin tức, cảm thấy những trung tâm trẻ mồ côi thật là đáng thương, cho nên quyên góp năm triệu."
Doãn Tân: "Vậy còn năm triệu kia thì sao?"
Tôn Ngang: "Bảo tồn động vật hoang dã, mọi người đều có trách nhiệm."
Doãn Tân: "..."
Triệu Tiểu Tiên giống như là phát hiện một tân đại lục, một loại phương pháp có thể tiêu xài một số tiền lớn mà không cần phải tốn một chút sức lực.
Cho nên trong vòng ngắn ngủi có mấy ngày Triệu Tiểu Tiên liền đem hết tất cả tổ chức mà nàng có thể nghĩ ra, lần lượt quyên góp cho từng nơi hết một lần, làm cho những nơi nhận được tiền quyên góp đều thay phiên nhau gọi điện đến để gửi lời cảm tạ, mà dãy số bị để lại là của Chu Tịnh, phụ trách thay mặt - người giấu mình không chịu nhận công lao Triệu Tiểu Tiên - xử lý hết tất cả các công tác đối đáp.
"Hôm nay quyên góp bao nhiêu?" Câu hỏi này hầu như mỗi ngày Doãn tổng đều hỏi sau khi trở về nhà, tuy rằng khả năng rất lớn là đã biết rõ còn cố hỏi.
"Một triệu." Triệu Tiểu Tiên vừa ăn trái cây vừa lướt Weibo, không chút để ý liền trả lời.
"Ít như vậy?"
Triệu Tiểu Tiên giống như có chút bất mãn vì bị ghét bỏ, nhíu mày nói: "Có một ông cụ cần thay tim, không cần dùng nhiều tiền."
Doãn Tân suy nghĩ, xem ra việc quyên tiền này cũng giống như việc mua sắm, cũng có thời kỳ bị tắc nghẽn, Triệu Tiểu Tiên liền từ niềm say mê to lớn, dần dần sức chiến đấu ở khắp nơi chuyển sang cá nhân.
Doãn Tân từ trong túi lấy ra cái văn kiện, sau đó lại đưa đến trong tay của Triệu Tiểu Tiên.
"Đây là cái gì?" Triệu Tiểu Tiên nghi hoặc nói, nàng đặt di động xuống, tùy tiện mở ra nhìn thoáng qua. "Quỹ từ thiện của Doãn thị?"
"Quá phức tạp có khả năng cô xem cũng không hiểu, đây là tôi kêu người làm đơn giản ngắn gọn, ở bên trêи có ghi rõ ràng tỉ mỉ từng tổ chức từ thiện mà Doãn thị tham gia, cùng với sức lực và tài chính mà mỗi năm quyên góp cho các tổ chức đó." Doãn Tân nói: "Đại khái là từ khi Doãn thị thành lập cho đến nay, chưa từng có khi nào bị gián đoạn."
Chẳng những không có gián đoạn, mà kinh phí quyên góp cũng liên tục tăng lên.
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Tựa như Doãn Tân nói, loại sổ sách này cho dù Triệu Tiểu Tiên có là đồ ngốc cũng có thể xem hiểu được, cho nên nàng lập tức bị những con số hằng trăm triệu phát sinh kia làm cho bối rối.
So sánh với nhau, năm triệu, mười triệu mà nàng quyên góp, giống như căn bản cũng không tính là gì.
"Mấy con số này là thật sao?"
"Đương nhiên." Doãn Tân nói: "Doãn thị tự mình thành lập quỹ từ thiện, trong đó không hề kiếm lợi nhuận chêch lệch, mỗi một phân mỗi một đồng đều sẽ chính xác đưa đến tay người được nhận."
Triệu Tiểu Tiên lúc này mới bỗng nhiên nhớ đến cái gì, hình như lúc trước có nhìn thấy qua một chút tin tức nói về việc Doãn gia làm từ thiện, lúc đó nàng còn khịt mũi coi thường và không ngừng chế giễu, cảm thấy chắc chắn là Doãn thị chỉ làm bộ làm dáng mà thôi.
Không nghĩ đến, thế nhưng là sự thật.
"Cho nên sau này nếu như cô đặc biệt muốn giúp đỡ tổ chức hay là người nào đều có thể trực tiếp nói cho tôi biết, Doãn thị có một hệ thống từ thiện hoàn hảo, có thể đem sự yêu thương vô vàn của cô lan tỏa một cách đầy đủ."
Triệu Tiểu Tiên ngơ ngẩn nhìn Doãn Tân —— xong rồi, lại thêm một con đường tương lai sáng lạn bị phá hủy.
Nàng khép lại văn kiện, tùy tiện ném lên trêи bàn, tức giận tiếp tục cầm di động lên lướt Weibo.
Lúc này Doãn Tân mới nói tiếp: "Đúng rồi, có một buổi tiệc rượu gửi thiệp mời cho cô."
Triệu Tiểu Tiên lại một lần nữa ngẩng đầu lên. "Thiệp mời gì?"
"Đại khái chính là đám tiểu thư chị em kia của cô, không phải lâu lâu sẽ thường tụ tập một lần hay sao?"
"Nha..." Nói thẳng ra chính là một đám đại tiểu thư chơi bời lêu lổng, ăn no không có chuyện gì làm, đi mua cái gì mà quần áo mới túi xách mới, sau đó tụ tập lại với nhau rồi đem ra khoe khoang. Hoặc là có chuyện bát quái gì mới, làm các nàng gấp gáp chờ không nổi muốn cùng nhau xoi mói.
Triệu Tiểu Tiên cảm thấy dưới tình huống trước mắt, nếu như bản thân mình đi đến đó, nhất định sẽ trở thành cái đối tượng kia để bình luận.
"Không đúng." Triệu Tiểu Tiên đột nhiên phát hiện ra vấn đề. "Mời tôi, vậy tại sao tôi lại không nhận được thiệp mời?"
Doãn Tân: "Nói cho chính xác, là gửi cho Doãn phu nhân."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Bởi vì hiện tại với cái thân phận là "Doãn phu nhân", Triệu Tiểu Tiên vốn dĩ là không muốn đi, cuối cùng sở dĩ lại thay đổi chủ ý đại khái là bởi vì không cẩn thận nhìn thấy trêи danh sách khách mời, có tên của Lạc Đồng An.
Thật ra có đôi khi Triệu Tiểu Tiên rất hâm mộ Doãn Tân, tuổi tác không khác biệt lắm với những đại tiểu thư nổi danh kia, tựa hồ cũng chỉ có Doãn Tân không cần phải tham gia những loại bữa tiệc tụ hội nhàm chán này, không cần phải ứng phó với những người phụ nữ cố tình làm ra vẻ kia.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, khi nghĩ đến những người mà Doãn Tân phải đối mặt chính là nhóm khách hàng khó chơi khác, khả năng rất lớn còn là những ông chú trung niên bụng bia, Triệu Tiểu Tiên đột nhiên cũng không còn cảm thấy hâm mộ.
Chỉ là không biết có phải trong khoảng thời gian này được Doãn Tân che chở quá dễ chịu quá thoải mái hay không, khiến cho Triệu Tiểu Tiên đã lâu không có đi gặp gỡ người khác, đột nhiên bản thân lại phải tham gia những trường hợp như vậy, trong lòng có cảm giác rất không tự tin.
Tuy rằng Chu Tịnh vẫn luôn đi theo bên người, nhưng mà cái loại cảm giác an toàn vẫn là thiếu thiếu một chút.
Cái loại cảm giác an toàn này cũng không phải dựa vào Du Lý làm vệ sĩ dùng nắm đấm nói chuyện thì có thể bù đắp.
Lỡ như thật sự có đụng chạm, hoặc là thật sự bị người khác ức hϊế͙p͙ thì phải làm sao bây giờ?
Triệu đại tiểu thư luôn luôn oán trời oán đất oán không khí, đột nhiên kinh ngạc phát hiện, bản thân mình vậy mà lại khϊế͙p͙ sợ!
Nói đến cùng vẫn là do Doãn Tân! Hiện tại tất cả mọi người đều biết, nàng vì một tòa nhà mà đưa Triệu gia vào hố tử, còn bị ép buộc phải đem bán bản thân.
Tuy rằng lần trước đã thay Lục Nguyệt Hi sửa chữa lại quan niệm sai lầm, nhưng mà không thể nghi ngờ, chắc chắn là sẽ có không ít người phụ nữ cũng có ý nghĩ giống như vậy. Cho dù là đã công khai việc kết hôn với bên ngoài, nhưng tám phần đều sẽ cảm thấy nàng ở nhà giàu sống rất thảm.
---------------------
"Tổng giám đốc, cô thật sự yên tâm để một mình phu nhân đi đến đó?" Buổi chiều, sau khi báo cáo xong công việc, Tôn Ngang nhiều chuyện hỏi một câu.
Doãn tổng đầu cũng không ngẩng lên. "Như thế nào?"
"Lạc tiểu thư cũng ở đó."
"Vậy thì thế nào, Lạc Đồng An có thể làm gì?"
Tôn Ngang vội la lên: "Vậy cũng không đảm bảo cô ấy thật sự sẽ làm gì a!"
Doãn Tân lúc này mới dừng bút lại, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Tôn Ngang tiếp tục nói: "Hơn nữa, còn có đám chị em gió chiều nào theo chiều đó kia, cô không sợ lúc phu nhân tham dự tiệc rượu, sẽ bị người khác khi dễ hay sao?"
"Người của Doãn gia, ai dám khi dễ?"
Tôn Ngang vỗ miệng mình một cái, suy nghĩ xem tại sao lúc này Doãn Tân lại hồ đồ. "Quan hệ trước kia của hai người như thế nào có ai mà không biết, phu nhân lại không phải là đi theo con đường gả vào nhà, người khác chắc chắn sẽ cho là phu nhân ở Doãn gia không được chào đón."
Doãn Tân nhíu mày, trong chốc lát giống như đang suy nghĩ, cũng đúng.
Nhưng mà...
"Cái gì gọi là không phải, theo, con đường gả vào?"
Tôn Ngang: "...Cô xem như là cái gì tôi cũng chưa nói."
Cho dù có chút bất mãn đối với loại lời nói này của thư ký Tôn, nhưng mà Doãn Tân vẫn không khỏi cẩn thận tự hỏi một chút, cuối cùng là giơ tay xoa một chút ở giữa lông mày, lắc đầu nói: "Buổi tối có cuộc họp, không thể nào dời lại được."
--------------------
Vì để biểu hiện là cuộc sống của bản thân ở trong nhà giàu thật ra rất thoải mái và dễ chịu, Triệu Tiểu Tiên tốn rất nhiều thời gian để chọn lựa quần áo, trang điểm, làm tóc...
Kết quả là tay đang bận rộn trang điểm được một nửa, Tề quản gia đột nhiên gõ cửa một cái.
Triệu Tiểu Tiên bị tiếng đập cửa làm cho hoảng sợ đến run cả tay, bút chì kẻ lập tức kéo một đường đến mí mắt.
"..."
Với cách trang điểm không có lời nào để tả này, Triệu Tiểu Tiên chán chường đi ra mở cửa phòng. "Chú Tề, làm sao vậy?"
Chú Tề vươn một cánh tay ý bảo. "Phu nhân mời cùng tôi đi ra đây."
Tuy rằng đã ở trong Doãn gia được một quãng thời gian, nhưng Triệu Tiểu Tiên cũng không thật sự giống như lời của Doãn Tân nói, rảnh rỗi đến không có việc gì làm mà muốn đi lung tung trong nhà, hiểu biết cấu tạo bố cục gì đó.
Mãi cho đến lúc này, sau khi đi theo quản gia vào một căn phòng, Triệu Tiểu Tiên mới biết được, bên trong tòa thành này vậy mà còn có một căn phòng có thể so sánh được với phòng trang điểm ở bên trong hậu trường của đài truyền hình.
Có thể tưởng tượng được, công dụng của căn phòng này đại khái cũng đã rất lâu rồi không được sử dụng, nhưng mà trước mắt Triệu Tiểu Tiên lúc này, nhìn thấy lại là một nơi không nhiễm chút bụi nào, thậm chí ngay cả mặt bàn được làm bằng đá cẩm thạch, đều có thể sạch sẽ sáng bóng đến nỗi có thể dùng để soi chiếu như một tấm gương.
Ngoại trừ cái đó ra, trong phòng vẫn còn có những hình thái khác khau, nam nữ mặc những bộ quần áo kỳ dị... hoặc là nói, cũng không biết là nam hay là nữ.
"Những vị này đều là những chuyên gia trang điểm mà tiểu thư mời về cho phu nhân, tạo hình của phu nhân trong buổi tiệc rượu tối nay, tất cả sẽ để cho họ phụ trách."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Triệu tiểu thư đối với giới thời trang cũng chú ý không ít, cho nên đối với một số ít nhân vật cao cấp trong giới cũng có biết một chút, những người có mặt ở đây thì có hai người nhìn rất quen mắt, nghĩ lại hình như còn có thể kêu tên.
Nàng ngây ngây ngô ngô bị người khác kéo đến ngồi xuống trước bàn trang điểm, mặc dù trước kia cũng thường xuyên đi đến một số cửa tiệm cao cấp để trang điểm, nhưng mà cái loại cảm giác ở trước mắt này thật đúng là không quá giống nhau.
Thậm chí là hiệu quả cũng hoàn toàn không giống nhau.
Triệu Tiểu Tiên nhìn bản thân mình ở trong gương, có một loại ảo giác ngay lập tức phải đi lên sân khấu biểu diễn.
Lễ phục là trang phục mới nhất trong tuần lễ thời trang ở Milan, nghe nói là bởi vì chi phí thiết kế quá cao, cho nên toàn thế giới cũng chỉ có một bộ duy nhất, yêu cầu gần cả trăm người thợ tốn thời gian làm thủ công hơn một tháng, cuối cùng mới có thể hoàn thành được tác phẩm.
Vậy mà bây giờ, cái bộ lễ phục độc nhất vô nhị này, cứ như vậy mà mặc ở trêи người của Triệu Tiểu Tiên.
Nàng không phải đang nằm mơ chứ?
Chuyện này thật sự là do Doãn Tân vì nàng mà chuẩn bị??
Chính là không thể tưởng tượng được, cứ như là đi vào cõi thần tiên, nhân viên trang điểm lựa chọn một cái túi xách ở trêи bàn rồi cầm lấy. đối phương mang theo một món đồ chỉ có trong tiết mục giám bảo chuyên nghiệp, cứ như vậy không chút do dự để vào trong tay của Triệu Tiểu Tiên.
"Cái này... chắc là rất đắt phải không?"
Đồ vật có thể để cho Triệu Tiểu Tiên cảm thấy rất đắt đúng là không có nhiều lắm, tuy rằng nàng luôn tiêu xài phung phí, nhưng lại rất hiếm khi giống như bây giờ sẽ bởi vì đắt giá mà sinh ra cảm giác tội lỗi cùng ý thức trách nhiệm. Lỡ như làm hỏng hay là làm dơ, vậy còn không phải thua thiệt đến chết a?
"Doãn tổng đã thanh toán xong hết, hiện tại những thứ này chính là vật sở hữu của phu nhân."
"..."
Chú Tề: "Phu nhân, xe đã ở dưới lầu chờ ngài."
Trong một khoảng thời gian rất dài Triệu Tiểu Tiên cũng chưa thể phục hồi lại tinh thần từ trong "kinh hỉ", nàng ngồi vào trong xe, Chu Tịnh ngồi ở bên cạnh dọc đường đi một giây cũng không ngừng khen ngợi cùng cực kỳ hâm mộ.
Thời điểm Triệu Tiểu Tiên hơi hơi lấy lại tinh thần thì đã sắp đến cửa khách sạn, mất một lúc sau nàng mới liếc mắt một cái đánh giá Chu Tịnh cùng với Du Lý đang ngồi ở ghế trước.
Thật ra ngược lại Chu Tịnh trang điểm cũng rất xinh đẹp, còn thay cả bộ lễ phục được nhét ở dưới đáy hòm. Nhưng mà còn Du Lý thì... Không có gì thay đổi.
Triệu Tiểu Tiên hoài nghi có phải cô ấy có mười bộ quần áo, sơmi cùng áo khoác giống như như đúc hay không.
Ngoài cửa khách sạn đã sớm tụ tập mấy thiên kim tiểu thư nổi danh, từng người đều trang điểm lộng lẫy xinh đẹp, đang xôn xao nói cười, ánh mắt lại như có như không chú ý đến mỗi người ở xung quanh.
Những người phụ nữ này tuy rằng bản thân đều sinh ra ở gia đình giàu có, nhưng vẫn như cũ không tránh khỏi giấc mộng được gả vào gia đình giàu có hơn, cho nên những nơi tập hợp những ông lớn, theo bản năng lập tức liền thể hiện bộ dáng hấp dẫn nhất để thu hút sự chú ý của người khác.
"Ôi, đây là ai a?"
"Chiếc xe này cũng quá soái đi?"
"Chiếc xe này hình như là phiên bản giới hạn, ngay cả ba của tôi cũng không mua được cho tôi!"
"Ngay cả chồng của tôi cũng không chịu mua, nói là quá đắt."
Thời điểm xe còn chưa dừng lại, Triệu Tiểu Tiên cứ như vậy mà nhận được sự chú ý cao nhất, từng người phụ nữ đưa ra suy đoán, cơ thể theo bản năng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, dự định sau khi chủ nhân của chiếc xe bước xuống, liền lập tức thể hiện.
Kết quả lại khiến cho người ta hoàn toàn thất vọng chính là, không có xuất hiện cái gì mà quý tộc độc thân, ngược lại Triệu Tiểu Tiên cứ như vậy mà đi ra, giống như là cành vàng lá ngọc.
Những người phụ nữ kia sau khi thể hiện biểu tình mất mát, liền biểu hiện các loại xem thường và khinh thường khác nhau, cuối cùng khi Triệu Tiểu Tiên giống như phong cảnh tươi đẹp đến gần, tất cả đều trở nên ân cần nịnh nọt.
"Ai nha, đây không phải là Triệu tiểu thư sao..."
"Nói bừa cái gì đó, người ta hiện tại là Doãn phu nhân."
"Đúng đúng, xin chào Doãn phu nhân."
"Hôm nay Doãn phu nhân cũng rất xinh đẹp..."
Triệu Tiểu Tiên không hề có một chút hứng thú giao tiếp nào với những người phụ nữ này, cho nên hơi hơi làm một tư thế lịch sự rồi tập tức đi vào bên trong.
Những tiếng nói khe khẽ ở phía sau không có vì vậy mà ngừng lại, thậm chí càng diễn ra ác liệt hơn.
"Cái váy kia làm sao cô ta có thể mua được?"
"Cô ta làm sao có thể mua nổi, chắc chắn là hàng giả!"
"Vậy còn xe thì sao?"
"Thì đi thuê."
"Cũng không nhất định, Doãn tổng thật sự có tiền."
"Cho dù có tiền cũng sẽ không cho cô ta xài a! Cô không biết Doãn tổng có bao nhiêu chán ghét cô ta? Cũng không biết là cô ta dùng thủ đoạn gì, vậy mà có thể ép Doãn tổng kết hôn cùng cô ta."
"Nghe nói là do Triệu Tiểu Tiên nóng máu đi mua một cái tòa nhà, làm hại Triệu gia thiếu chút nữa là phá sản, Triệu Tiểu Tiên lúc đó không còn cách nào khác, vì tiền mà đem bản thân bán cho Doãn tổng."
"Chậc chậc, cũng làm khó Doãn tổng có thể thu nhận."
"Không thể tưởng tượng được, không thể tin được a, cóc ghẻ mà đúng là đòi ăn thịt thiên nga!" Có người cảm khái nói: "Nhưng mà cũng không cần phải hâm mộ, với cái tính tình kia của cô ta, không chừng chưa được bao lâu liền ly hôn."
Thời điểm mấy người phụ nữ kia nói những lời này vô cùng nhập tâm và thỏa mãn, cho nên cũng không chú ý đến phía sau có một người đang đi đến.
Bóng dáng của Triệu Tiểu Tiên đã khuất ở sau cánh cửa khách sạn, mà thời điểm Du Lý bước xuống xe liền nhận được điện thoại, cho nên đến muộn trong chốc lát, đúng lúc lại nghe được những câu không nên nghe.
"Cho dù có ly hôn, cũng sẽ không cưới các cô."
Mọi người: "...?!"
Du Lý mặt không biểu tình dùng bản thân cản đường mấy người phụ nữ này, thuận tiện khi đối phương còn đang kinh ngạc thì tiếp tục mở miệng: "Huống hồ, váy là của Doãn tổng mua cho phu nhân, xe cũng là của Doãn tổng mua cho phu nhân, tình cảm của hai người họ rất tốt, sẽ không ly hôn."
Mọi người:...
--------------------
Ngày 19-09-2020
Rốt cuộc Doãn Tân không nhịn được liền bật cười, cái câu trả lời này của Du Lý thật sự hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Doãn Tân cười đến nỗi không dừng lại được, mà đối phương hình như cảm thấy câu nói của mình còn chưa đủ buồn cười, vì thế lại bổ sung thêm một câu: "Cô ấy cảm thấy hình như rất có lý, ngay cả Chu Tịnh cũng cảm thấy rất có lý."
Đối với những gia đình có thu nhập bình thường mà nói, thậm chí là một ít gia đình có thu nhập tốt hơn, sinh em bé quả thật là một hạng mục cần bỏ vốn đầu tư lớn.
Nhưng mà với đầu óc của Triệu Tiểu Tiên, đại khái còn có chút hiểu lầm đối với kinh tế tài chính của cô, chỉ cần là cô muốn, đừng nói là sinh một đứa bé, cho dù là sinh mấy đội bóng đá, cô cũng có thể nuôi mà không có bất kỳ áp lực nào.
Chính là có một chút kỳ quái, nghĩ lại cũng chính là những chuyện đã phát sinh trong hai ngày qua, nha đầu kia còn có lời thề son sắt là không muốn cùng cô sinh con.
Doãn Tân nói: "Thật không thể tưởng tượng được cái loại đề nghị này sẽ từ trong miệng cô nói ra."
Du Lý không nói tiếp, tầm mắt của cô lại chuyển hướng về nơi khác, có thể là lại nghĩ đến chuyện gì, khi mở miệng cũng trực tiếp chuyển đề tài.
Du Lý từ trêи ban công đi xuống. "Ngoài ra, hình như cô ấy đã từ bỏ ý định để cho tôi đi quyến rũ cô."
Ý cười ở bên miệng của Doãn Tân vẫn như cũ không có phai nhạt. "Đại khái cũng là cảm thấy cô là một người không quá thú vị."
Du Lý cũng không có phủ nhận, cô từ bên người Doãn Tân đi qua, thoạt nhìn là giống như chuẩn bị rời đi. "Thật ra nếu giá cả có thể thỏa thuận, thì tôi cũng có thể hoàn toàn suy nghĩ một chút."
"Uy!" Lúc này Doãn Tân mới tạm thời thu lại ý cười, tuy rằng nghe giống như là lời nói đùa, nhưng thật ra cô biết Du Lý không có nói giỡn. "Cô thật sự thiếu tiền đến như vậy sao?"
Trả lời cô chính là bóng dáng của Du Lý dần dần chìm vào trong bóng tối.
Doãn Tân nhìn vị trí ngoài cửa lớn nơi Du Lý rời đi trong chốc lát, một hồi lâu sau mới thở dài.
Du Lý nói "sinh em bé lãng phí tiền", có lẽ cũng không phải là thuận miệng nói. Doãn Tân luôn luôn biết gia cảnh của cô ấy không được tốt, chẳng qua là cho dù đã quen biết rất lâu, nhưng về những chuyện trong gia đình của cô ấy thì vẫn như cũ hoàn toàn không biết chút gì.
Du Lý người này, tiếc chữ như vàng, ngược lại cũng không phải hoàn toàn là không thích nói, càng giống như là lười nói.
Đại khái cũng chỉ có thời điểm không thể nín nhịn được, mới có thể lôi kéo cô ấy uống một chút rượu, nhân tiện biến thành một người lắm lời, đem những lời ít nói trước kia đúng lúc nói ra hết.
Doãn Tân lắc lắc đầu, tạm thời cứ như vậy trước đã.
Doãn Tân từ trêи ghế đứng lên, cũng đi vào bên trong nhà.
Trêи đường quay về phòng Doãn Tân vẫn còn đang suy nghĩ những lời mà Du Lý vừa nói, suy nghĩ một chút, Triệu Tiểu Tiên nếu thật sự cảm thấy con đường sinh em bé này rất có lý, vậy hai ngày này có thể có hành động gì đặc biệt hay không?
Không thể không nói, nghĩ lại chuyện này còn khiến cho người khác cao hứng.
Thời điểm đi vào trong phòng thì Triệu Tiểu Tiên còn đang tắm rửa, vừa tắm còn vừa khẽ ngâm nga hát, nghe ra được tâm tình cũng không tệ.
Doãn Tân cởi đồng hồ, thay bộ đồ ngủ, ngồi ở trêи sôpha lướt xem tin tức, lúc này tiếng nước ở trong phòng tắm mới dần dần ngừng lại.
Triệu Tiểu Tiên tung tăng nhảy nhót mở cửa đi ra, biểu tình vui vẻ đang thể hiện ở trêи mặt kia khi nhìn thấy Doãn Tân đang ngồi trêи sôpha thì không tự chủ được cương lại một chút.
Không được không được, không thể biểu hiện quá rõ ràng như vậy.
Triệu Tiểu Tiên nhanh chóng tự thuyết phục bản thân, sau đó lại một lần nữa làm cho bản thân có biểu hiện thoạt nhìn bình thường một chút.
"Về... về rồi sao?"
Doãn Tân:!
Câu nói ân cần hỏi thăm lần đầu tiên này đương nhiên làm cho Doãn Tân vô cùng thụ sủng nhược kinh.
Hình như hiệu quả có hơi nhanh a.
Đúng như Doãn Tân suy nghĩ, ý nghĩ trong đầu của Triệu Tiểu Tiên chính là như vậy, nếu muốn sinh em bé, nếu muốn loại bỏ được mâu thuẫn sinh lý, như vậy trước tiên chỉ có thể từ trong tinh thần, ép buộc bản thân mình tiếp nhận một chút. Cho dù đến cuối cùng hiệu quả cũng không rõ rệt, nhưng mà có còn hơn không, có thể tốt hơn một chút cũng được.
"Ân." Doãn Tân yên lặng theo dõi tình hình rồi lên tiếng: "Cô... vẫn còn tốt chứ?"
Triệu Tiểu Tiên lấy ra trái cây đã cho người gọt sẵn từ bên trong tủ lạnh mini, lúc này vừa tắm rửa xong nên cả người nóng bức, đúng lúc để giải khát.
"Tôi khá tốt a." Tâm trạng của Triệu Tiểu Tiên giống như không có việc gì, vừa nói vừa hết sức bình thường ngồi xuống, cắm một miếng dưa lưới nhỏ bỏ vào trong miệng. "Ân, rất ngọt, có muốn ăn thử không?" Thậm chí còn chủ động đưa cho Doãn Tân một cái nĩa bằng gỗ nhỏ.
Cho dù từ trước đến nay, bản thân mình rất chờ mong đến một ngày kia có thể cùng Triệu Tiểu Tiên chung sống hòa bình thân thiện như thế này, nhưng thời điểm chuyện này đột nhiên xảy ra, trái tim của Doãn Tân lại treo lên, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Cô biết là Triệu Tiểu Tiên có mục đích riêng, nhưng cũng không cần thiết phải rõ ràng như vậy chứ?
Doãn Tân vẫn có chút do dự, kết quả liền vươn tay ra nhận lấy cái nĩa Triệu Tiểu Tiên đưa. "Thật không có việc gì?"
"Haizz, cái người này tại sao lại kỳ lạ như thế, cứ mong cho tôi có việc phải hay không?"
"Không không, cũng không phải." Doãn Tân không nghĩ rằng bản thân mình luôn luôn bó tay không có biện pháp, vậy mà lại có một ngày dưới tình huống trước mắt, được Triệu Tiểu Tiên chủ động đối xử tốt. "Không có việc gì thì tốt."
Triệu Tiểu Tiên lại nói: "Tôi đã suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy cô nói rất đúng."
Doãn Tân:?
Triệu Tiểu Tiên: "Nếu như chúng ta đã kết hôn, vậy nên phải cùng giường chung gối, cùng nhau tạo ra một cuộc sống tốt đẹp sau khi kết hôn."
Doãn Tân: "..."
Nói đến đây, Doãn Tân mới tự động liếc mắt nhìn cái sôpha mà Triệu Tiểu Tiên đã ngủ hai ngày nay, chăn đệm gối đầu ở bên trêи đều đã hoàn toàn bị dẹp bỏ, nhìn lại về phía giường lớn, quả nhiên đều đã chuyển hết lên trêи giường.
"Cho nên từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cùng cô ngủ ở trêи giường." Triệu Tiểu Tiên nói.
Dù sao hai ngày nay cũng là ngủ ở trêи giường, còn phải lén lút cùng với áp lực tâm lý lớn như vậy, chi bằng gọn gàng dứt khoát một chút.
Ít nhất thì trước mắt ngủ cùng với Doãn Tân hình như cũng không làm người khác phản cảm.
Ôm cũng còn... còn rất thoải mái...
Hơn nữa Triệu Tiểu Tiên cũng khắc sâu ý nghĩ, chuyện sinh em bé này dù sao cũng là chuyện của hai người, tự bản thân nàng xây dựng tốt tâm lý cũng còn chưa đủ, cũng phải để cho Doãn Tân chuẩn bị tốt tâm lý, trước tiên là trải sẵn đường.
Nếu không lỡ như chuyện xảy ra trước mắt, Doãn Tân không muốn thì làm sao bây giờ? Cũng không thể bỏ thuốc đối với cô ta chứ?
Người này lại không thích chính mình, đối với loại chuyện này có lẽ chưa chắc sẽ giống như những gì cô ấy nói ngoài miệng, không có vấn đề gì.
Nhưng mà nói ngược lại, thật ra bỏ thuốc cũng được, dù sao Doãn Tân từ trước đến giờ làm việc luôn là cường mua ép bán, bản thân mình nhiều lắm cũng chỉ là biểu lộ cảm xúc, chủ động học tập một chút.
"Được." Doãn Tân đối với chuyện Triệu Tiểu Tiên ngủ ở trêи giường hoàn toàn không có ý kiến, thậm chí còn rất hoan nghênh, cho dù là giống như hai ngày trước bị ép đến mức cô thở không nổi cũng đáng.
Nhưng mà thời điểm hai người chân chính đi ngủ, tình hình thực tế cùng với trong tưởng tượng lại hoàn toàn không giống nhau.
Doãn Tân vẫn như thường ngày nằm ngủ ở bên phải, còn Triệu Tiểu Tiên thì nằm ngủ ở bên trái, chỉ là cái thân thể nhỏ kia gần như muốn dán ở bên mép giường, chỉ cần một giây đều có thể rơi xuống, vậy mà người này dường như còn chưa thỏa mãn, cố gắng hết mọi khả năng kéo dài khoảng cách.
Vốn dĩ giường đã rất lớn, Doãn Tân cảm thấy khoảng cách hiện tại giữa hai người, cho dù có thêm hai người nằm ngủ cũng vẫn dư sức.
Cũng may là trêи giường có đến hai cái chăn, nếu không lúc này tám phần Doãn Tân đã bị đẩy ra bên ngoài.
Doãn Tân hơi hơi trở mình, giơ tay lên nghiêng mặt chống bên gò má, thở dài nói: "Đến mức đó sao?"
Triệu Tiểu Tiên: "Cái... cái gì?"
Còn mạnh miệng cãi lại.
Doãn Tân buồn cười nói: "Cô sắp rớt xuống dưới."
"Sẽ không, trong lòng tôi hiểu rõ."
Doãn Tân lại không cho là đúng, đột nhiên vươn ra một bàn tay, nắm lấy cái chăn của Triệu Tiểu Tiên. Ngay sau đó liền mang theo người cùng chăn từ bên mép giường kéo đến bên cạnh mình.
"Nếu sợ tôi như vậy, tại sao lại muốn ngủ ở trêи giường?"
"Ai... ai sợ cô chứ!" Triệu Tiểu Tiên không phục nói, nàng lại dịch chuyển thân thể một lần nữa. "Tôi... tôi thích ngủ ở mép giường không được hay sao?"
"Thích?" Doãn Tân cười cười nhìn Triệu Tiểu Tiên. "Tại sao tôi lại cảm thấy, cô càng thích ôm tôi ngủ?"
"...!" Triệu Tiểu Tiên ngay lập tức lại kéo ra một khoảng cách. "Nói hươu nói vượn! Đó chỉ là... chỉ là ngoài ý muốn!"
"Liên tục xảy ra hai ngày ngoài ý muốn?"
"Cũng... cũng chỉ có hai lần đó!" Triệu Tiểu Tiên ngạnh cổ nói, nói xong mới phát hiện có gì không đúng. "Đợi một chút, cô nói hai lần? Vậy... vậy buổi tối hôm trước, cô cũng biết...?"
Ánh mắt của Doãn Tân nhìn bộ dạng Triệu Tiểu Tiên, không nói lời nào, hiển nhiên biểu đạt thừa nhận.
Triệu Tiểu Tiên: "...!!"
Trời ạ! Nàng còn tưởng rằng chỉ có buổi tối ngày hôm qua! Lúc trước nàng còn tưởng rằng Doãn Tân cái gì cũng không biết!
Người này... Người này cũng quá giả vờ đi!!
Triệu Tiểu Tiên ném mặt mũi đến nhà bà ngoại, ngay lập tức xoay người, che mặt đưa lưng về phía Doãn Tân. Một lát sau thanh âm rầu rĩ mới truyền đến, lại còn ra vẻ đúng lý hợp tình: "Hai lần, chỉ có hai lần, tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba!"
Doãn Tân bình tĩnh nói: "Nếu như có lần thứ ba thì làm sao bây giờ?"
"Không có khả năng!"
"Trước tiên đừng có vội khẳng định như vậy, nói mà không làm cũng không phải là thói quen tốt."
Triệu Tiểu Tiên chợt vén chăn lên, tức muốn hộc máu nói: "Nếu như có lần thứ ba, tôi chính là đầu heo!!"
Sáng sớm khoảng bảy giờ ba mươi phút, Doãn Tân nhìn Triệu Tiểu Tiên mơ mơ màng màng mở một con mắt. "Chào buổi sáng, tiểu thư heo."
------------------
Vốn dĩ cứ tưởng là do sôpha không thoải mái, cho nên trong tiềm thức mới có thể thúc giục bản thân leo lên giường, đi đến một nơi tương đối thoải mái để ngủ. Sau đó trong lúc mơ mơ màng màng tìm kiếm, không khéo đúng lúc ở trêи người của Doãn Tân tìm được một góc độ và tư thế nào đó thích hợp, mới có thể dẫn đến cảnh tượng hai bên nhìn nhau sau khi thức dậy vào buổi sáng ngày hôm sau.
Cho nên Triệu Tiểu Tiên nghĩ rằng chỉ cần bản thân ngay từ đầu ngủ ở trêи giường lớn thoải mái, thì khẳng định sẽ không xuất hiện những cái chuyện ở phía sau.
Ranh giới Sở Hà sau khi được thiết lập rõ ràng, hai người các nàng mỗi người ngủ một bên, nước sông không phạm nước giếng.
Ai mà biết, kết quả lại chính là tiết kiệm được cho bản thân một bước mộng du leo lên giường kia mà thôi!
Cho nên rốt cuộc là vì cái gì a!! Trêи người của Doãn Tân có vàng hay sao, hay là do sức hút của trái đất?
Triệu Tiểu Tiên cảm giác bản thân sắp điên rồi, giống như là sự anh minh tích góp được trong suốt hai mươi mấy năm sống trêи đời, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã bị nàng tiêu xài hầu như không còn lại gì.
"Cô có muốn giải thích một chút gì hay không?" Thời điểm Doãn Tân đứng dậy thay quần áo, không nhanh không chậm hỏi một câu.
Triệu Tiểu Tiên đầu tiên là mờ mịt nhìn Doãn Tân, thuận tiện nhìn thấy Doãn Tân cứ như vậy không e dè bắt đầu ở trước mặt nàng cởi ra áo ngủ, liền vội vàng cúi đầu xuống.
Không hiểu sao cô cảm thấy khẩn trương nuốt nước miếng một cái, sắc mặt có chút nóng lên, lại giả vờ mạnh mẽ như cũ bình tĩnh mở miệng: "Tôi... lúc trước tôi có một cái gối ôm siêu cấp lớn, tôi rất thích ôm cái gối đó mà ngủ." Nàng giải thích có trình tự: "Cho nên, chỉ là chưa có thích ứng mà thôi."
"Nha ~" Doãn Tân làm như hiểu rõ gật gật đầu, cô đưa lưng về phía Triệu Tiểu Tiên gài lại cái nút áo ngực, sau đó lại mặc vào cái áo sơmi rồi xoay người lại, vừa đi đến gần vừa dùng cái ngón tay thon dài kia, thong thả ung dung cài lại nút áo.
"Cho nên, ở trong mắt của cô tôi chỉ là một cái gối ôm?"
"Ân..." Triệu Tiểu Tiên cân nhắc cái giả thuyết này, cảm thấy rất được. "Đúng vậy!"
Doãn Tân lại đột nhiên cúi người xuống, ánh mắt sáng rực nhìn vào đôi mắt trong như nước lộ ra một chút hoảng hốt của Triệu Tiểu Tiên. "Vậy cô đối với cái gối ôm này, có vừa lòng hay không?"
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Người này, có phải là có tật xấu hay không?
Triệu Tiểu Tiên tránh đi tầm mắt của Doãn Tân, tuy rằng bị nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, giống như muốn trốn cũng trốn không được, cuối cùng vẫn là cố gắng duy trì vẻ ngoài trấn định mạnh mẽ, ý đồ dùng tính tình nóng nảy để che lấp đi tâm tình quái dị: "Không hài lòng!"
Doãn Tân: "Tại sao không hài lòng?"
"Cái gối ôm cũng không có nói nhảm nhiều giống như cô vậy!"
Doãn Tân nhìn cái khuôn mặt nhỏ đang tức giận kia của Triệu Tiểu Tiên, sau khi ngẩn người một chút, đột nhiên nở nụ cười.
Cô nhịn không được vươn tay xoa xoa đầu tóc vốn dĩ đã loạn thành một đoàn sau khi ngủ dậy của Triệu Tiểu Tiên, nhưng ngay sau đó lại bị đối phương giơ chân múa tay đẩy ra.
"Cô... cô làm gì vậy, cười cái gì mà cười?!" Triệu Tiểu Tiên ôm chăn, nhất thời rụt lại một chút.
"Cười cô quá đáng yêu."
Áo sơmi của Doãn Tân chỉ mới cài duy nhất một cái nút ở trêи cùng, liền bị chủ nhân bỏ quên qua một bên. Thế cho nên ở bên dưới vạt áo đang mở rộng, chính là một cái bụng nhỏ săn chắc, cơ bụng múi nào ra múi đó, cho dù là đang nghiêng người như vậy, cũng không lòi ra được một chút mỡ thừa nào.
Thời điểm ánh mắt của Triệu Tiểu Tiên không cẩn thẩn đảo qua, trong lòng lộp bộp một chút, muốn tức khắc nuốt lại ** đang mãnh liệt hơn mấy phần.
Nàng không khỏi liên tưởng một chút đến bụng nhỏ của mình, "cái phao bơi" ở phía trêи mỗi ngày đều không ngừng phát triển.
Đột nhiên, thật là muốn biết một chút, có được cơ bụng thì sẽ có cái cảm giác gì.
Nhưng mà cái loại ý nghĩ đáng sợ này lập tức bị nàng bóp chết ở trong nôi, Triệu Tiểu Tiên quay đầu thề sống thề chết không liếc mắt nhìn Doãn Tân một cái. "Cô có thể mặc cho xong quần áo rồi mới nói chuyện được hay không!"
Nhưng hiếm khi lần này Doãn Tân chịu nghe lời, cô nhìn thoáng qua thời gian, sau đó thành thạo đem những cái nút khác nhanh chóng gài lại đúng vị trí.
"Buổi tối gặp."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Mặc dù trước đó cảm thấy vô cùng kiên định không gì sánh bằng, Doãn Tân cùng mình kết hôn khẳng định là có mục đích khác, nhưng lúc này mới trải qua có mấy ngày ngắn ngủi, Triệu Tiểu Tiên vô số lần dao động với cái ý tưởng này.
Thậm chí Triệu Tiểu Tiên còn hoài nghi có phải bản thân mình xuất hiện ảo giác hay không, thế nhưng lại làm cho nàng cảm thấy Doãn Tân thật sự đối xử tốt với nàng.
Ít nhất là nhìn từ bên ngoài vào, cái tên quỷ chán ghét này quả thật là đối với bản thân mình không có chỗ nào chê được, cái loại cảm giác này thật giống như những cái đối chọi trong mười mấy năm qua dường như không có tồn tại, ấn tượng ban đầu của nàng đối với Doãn Tân đang chậm rãi biến mất, thay thế chính là nữ nhân nhu tình như nước ở trước mắt.
Triệu Tiểu Tiên quả thật không biết tại sao bản thân mình sẽ dùng đến cái dạng từ buồn nôn như là "nhu tình như nước". Có thể là do bản thân đã trải nghiệm được người kia đối với mình vừa bao dung lại vừa nhường nhịn, thậm chí là dung túng cùng cưng chiều.
Triệu Tiểu Tiên:...
Điên rồi điên rồi, cái này vẫn là Doãn Tân hay sao?
Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ gần một tiếng đồng hồ cũng nghĩ không ra, vì sao Doãn Tân lại đột ngột trở thành như bây giờ, đặc biệt là nàng cảm thấy, nếu thật sự vẫn cứ tiếp diễn như vậy, bản thân mình có phải cũng sẽ thật sự thích cô ta hay không.
Rốt cục Triệu Tiểu Tiên đối với trạng thái sinh hoạt hiện tại, quả thật là vừa lòng đến không thể bắt bẻ.
"Chú Tề." Thời điểm đang ăn sáng, Triệu Tiểu Tiên hỏi: "Doãn Tân trước đây, có từng sinh bệnh hay không?"
Chú Tề: "Sinh bệnh...?"
Triệu Tiểu Tiên giống như suy tư điều gì, cắn cắn chiếc đũa. "Ân."
"Không có a." Chú tề nói: "Thân thể của tiểu thư vẫn luôn rất khỏe mạnh, mấy tháng gần đây ngay cả cảm mạo nhỏ cũng đều không có."
Triệu Tiểu Tiên: ...Không nên a.
"Vậy có chuyện không cẩn thận bị đụng trúng chỗ nào hay không, ví dụ như là đụng vào đầu?"
Chú Tề kỳ quái nhìn Triệu Tiểu Tiên. "Cũng không có."
Triệu Tiểu Tiên còn chưa từ bỏ ý định, chẳng lẽ là hồn xuyên? Bên trong bị thay đổi?
"Vậy chú có cảm thấy gần đây tính cách của Doãn Tân thay đổi cực lớn hay không, không giống như trước kia?"
Chú Tề vẫn lắc đầu như cũ. "Không có."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Chú Tề đột nhiên hỏi lại một câu: "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Này, vẫn chưa nói rõ a?
Triệu Tiểu Tiên thay đổi chủ đề khác: "Lúc trước khi Doãn Tân ở nhà, có phải đã từng nhắc qua cháu hay không?"
"Có." Chú Tề không chút suy nghĩ, khẳng định nói.
Triệu Tiểu Tiên trong nháy mắt liền hăng hái: "Nói như thế nào?"
"Tiểu thư không có nói với mọi người về chuyện của cô ấy, nhưng mà cô ấy thường xuyên sẽ cùng với lão gia và phu nhân nói về cô."
Triệu tiểu thư gấp gáp không chịu nổi: "Ai nha, chú mau nói cho cháu biết, cô ấy đã nói về cháu cái gì?"
"Đại khái chính là, đáng yêu, xinh đẹp..."
"Còn có gì nữa?"
"Còn có, không thể nói."
Triệu Tiểu Tiên: "...??"
"Như thế nào còn có không thể nói?"
Lão quản gia suy nghĩ, "Đầu óc không tốt lắm", "Tính tình còn hung dữ" những cái linh tinh giống như vậy, chắc là không thể nói.
Chú Tề lễ phép hơi hơi mỉm cười, dưới ánh mắt ngầm cưỡng ép mạnh mẽ của Triệu Tiểu Tiên, thuận tiện giữ kín giư bưng rồi yên lặng lui xuống,
Triệu Tiểu Tiên: Xem ra quả nhiên là có chút mờ ám.
Nhưng mà quả thật cũng không nghĩ đến, thời điểm Doãn Tân ở sau lưng nàng, vậy mà cũng nói lời khen nàng?
"Tiểu thư." Thời điểm Chu Tịnh đến Triệu Tiểu Tiên còn đang đi vào cõi thần tiên, trong tay còn đang cầm một túi văn kiện lớn. "Đây là tài liệu chứng minh quyền sở hữu cùng quyền chứng minh tài sản của tòa nhà thương mại văn phòng Thiên Hạc Hồ."
Triệu Tiểu Tiên nghe vậy cúi đầu nhìn thoáng qua một đống giấy đang được đặt ở trêи bàn. "Đều đã làm xong?"
Chu Tịnh: "Phải, có thể bắt đầu đăng quảng cáo cho thuê."
"Ân." Nghĩ đến việc rất nhanh sẽ có thu nhập, đây cũng coi như là một sự kiện đặc biệt có ý nghĩa đáng để vui mừng, nhưng mà thân là người chủ sở hữu tài sản, Triệu Tiểu Tiên lại hoàn toàn không muốn đụng đến những chuyện phiền toái này. "Em tiếp tục sắp xếp đi."
Chuyện này nằm trong dự kiến của Chu Tịnh, nghe vậy liền gật gật đầu. "Được." Cô nhìn gương mặt mang đầy tâm tư của Triệu Tiểu Tiên. "Tiểu thư, chị có tâm sự a?"
Triệu Tiểu Tiên: "Em nói thử xem, nếu chị... Chị chỉ nói là nếu a."
Chu Tịnh: "...Ân."
Triệu Tiểu Tiên: "Nếu như đột nhiên có một ngày, chị đối với Doãn Tân có cảm giác, có phải là sự kiện vô cùng đặc biệt châm chọc hay không."
"Châm chọc?" Chu Tịnh chớp chớp mắt. "Có cái gì hay mà phải châm chọc."
Triệu Tiểu Tiên vội la lên: "Chị nói rất nhiều chuyện nhưng lại không giữ lời!"
Chu Tịnh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lại nở nụ cười. "Tiểu thư, chị sẽ không nhanh như vậy liền nghĩ thông suốt rồi chứ?"
Triệu Tiểu Tiên buồn bực nắm tóc, thế nhưng lúc này lại không có tức giận bởi vì bị Chu Tịnh trêu ghẹo. "Em hiểu chị mà, chị cảm thấy hiện tại chị nên rất tức giận, rất khổ sở, rất phản cảm, thậm chí là rất buồn nôn! Em hiểu không?"
"Ân ân..." Chu Tịnh tỏ vẻ bản thân mình đang nghiêm túc lắng nghe.
"Em có biết trước đây chị chán ghét Doãn Tân
biết bao nhiêu hay không, chị cảm thấy cô ta chính là một tuyệt thế đại ngốc, chuyện lớn nhỏ gì cũng đều so với chị, khiến chị bị sặc, làm chị gặp phiền toái, hãm hại chị, tố cáo chị... Cho dù có giết chết cô ta cũng khó có thể hả được mối hận kia, mà chị dưới tình thế ép buộc lại không thể không cưỡng ép bản thân kết hôn cùng cô ta!" Triệu Tiểu Tiên không thể tưởng tượng nói: "Em có thể lý giải loại cảm nhận này hay không?"
Chu Tịnh chớp chớp mắt. "Có thể lý giải."
Triệu Tiểu Tiên sau một hồi phát tiết xong hết tất cả bất mãn, bỗng nhiên vô lực nằm ở trêи ghế. "Nhưng mà bây giờ một chút cảm giác chị cũng không có. Không có tức giận, không có khổ sở, không có phản cảm, không có buồn nôn." Thậm chí còn có một chút sảng kɧօáϊ.
"Có phải là chị bị bệnh gì hay không?" Triệu Tiểu Tiên mờ mịt nói.
Chu Tịnh cố nhịn cười, nghiêm túc phân tích: "Vậy hiện tại khi chị nhìn thấy Doãn tổng, cụ thể thì chị sẽ có cảm giác gì?"
Triệu Tiểu Tiên trầm tư nửa phút, sau đó tổng kết ném ra hai chữ: "Rất đẹp."
Chu Tịnh tặc lưỡi: "Bệnh nguy kịch, đã không thể cứu."
Triệu Tiểu Tiên:...
"Chị nghĩ còn có thể giãy giụa thêm một chút."
Cái gọi là giãy giụa của Triệu Tiểu Tiên đại khái chính là tiếp tục lãng phí, thế nhưng cái chuyện mua sắm này, theo một ý nghĩa nào đó cũng là một môn đòi hỏi thể lực.
Cho nên phương châm của Triệu Tiểu Tiên là từ việc mệt mỏi đi ra cửa chuyển thành mua ở trêи mạng, lại tiếp tục phát triển, từ đòi hỏi thể lực biến thành đòi hỏi trí lực —— Triệu Tiểu Tiên mỗi ngày ngồi ở nhà, càng ngày càng không biết bản thân mình nên mua cái gì.
Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ, những người bán hàng này, tại sao lại không đem giá cả nâng lên cao thêm một chút nữa?
Món đồ có mấy chục tệ, mấy trăm tệ, có cái gì tốt mà bán?
Ngược lại Doãn Tân ở bên này, mỗi ngày ngoại trừ bận rộn công việc ở bên ngoài còn đúng hạn nhận được một phần thông báo Triệu Tiểu Tiên tiêu tiền như nước.
Điều đáng vui mừng chính là, tổng cộng các khoản thanh toán từ lúc ban đầu là trêи mấy triệu, từng ngày từng ngày trôi qua lại giảm dần thành một, hai triệu... Cuối cùng chỉ còn lại mấy trăm ngàn, mấy chục ngàn.
"Một trăm chín mươi chín?" Doãn Tân buồn cười nhìn cái hóa đơn bán hàng ở trêи tay. "Đây là cái gì?"
Mấy con số này ở phía sau có phải còn thiếu bốn con số không hay không a?
"Ngày hôm nay phu nhân chỗ nào cũng không đi, chỉ ở nhà xem phim, sau đó nhìn thấy mấy đoạn quảng cáo bán hàng, hình như là bán bình giữ nhiệt, liền mua hai cái." Tôn Ngang giải thích nói.
Doãn tổng vui vẻ cũng không biết nên nói cái gì. "Vậy cho nên chín mươi chín là tiền ship?"
"Đúng vậy."
Thật là được.
Mấy ngày nay cô cùng Triệu Tiểu Tiên sống chung với nhau cũng coi như là tương kính như tân, ban ngày thì không thể gặp mặt, chỉ có buổi tối mới có thể đụng mặt nhau.
Triệu Tiểu Tiên lúc ban đầu còn vì bản thân mà tìm lý do giải vây, nhưng đến hiện tại thì đã không cần bất kỳ lý do gì nữa, buổi sáng thức dậy phát hiện bản thân đang ôm Doãn Tân, thì có thể mặt không đỏ tim không nhảy, trở mình một cái, tập mãi thành thói quen tiếp tục ngủ.
Duy nhất chỉ có việc tiếp tục tiêu xài lãng phí, lúc ấy Doãn Tân còn tưởng rằng Triệu Tiểu Tiên dự định thực hiện cùng lúc hai kế hoạch.
Một bên dốc hết sức để tiêu xài tiền, thúc ép Doãn Tân đối với nàng không thể chịu đựng thêm được nữa, thậm chí là đề nghị ly hôn, một bên tính toán nếu như kế hoạch này không thành công, vậy thì tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chuẩn bị cho việc sinh em bé.
Nhưng mà hiện tại xem ra, sức chiến đấu của Triệu Tiểu Tiên không quá được rồi a.
Doãn Tân bị tiêu tiền cũng không còn có cảm giác gì, còn ở phía bên kia trước tiên cũng đã tạm thời bất động.
Nhưng cái loại suy nghĩ này cũng không duy trì được bao lâu, một ngày kia Doãn Tân liền thu hoạch được một tờ giấy mới.
"Mười triệu??"
Tôn Ngang: "Thời điểm phu nhân đang xem tin tức, cảm thấy những trung tâm trẻ mồ côi thật là đáng thương, cho nên quyên góp năm triệu."
Doãn Tân: "Vậy còn năm triệu kia thì sao?"
Tôn Ngang: "Bảo tồn động vật hoang dã, mọi người đều có trách nhiệm."
Doãn Tân: "..."
Triệu Tiểu Tiên giống như là phát hiện một tân đại lục, một loại phương pháp có thể tiêu xài một số tiền lớn mà không cần phải tốn một chút sức lực.
Cho nên trong vòng ngắn ngủi có mấy ngày Triệu Tiểu Tiên liền đem hết tất cả tổ chức mà nàng có thể nghĩ ra, lần lượt quyên góp cho từng nơi hết một lần, làm cho những nơi nhận được tiền quyên góp đều thay phiên nhau gọi điện đến để gửi lời cảm tạ, mà dãy số bị để lại là của Chu Tịnh, phụ trách thay mặt - người giấu mình không chịu nhận công lao Triệu Tiểu Tiên - xử lý hết tất cả các công tác đối đáp.
"Hôm nay quyên góp bao nhiêu?" Câu hỏi này hầu như mỗi ngày Doãn tổng đều hỏi sau khi trở về nhà, tuy rằng khả năng rất lớn là đã biết rõ còn cố hỏi.
"Một triệu." Triệu Tiểu Tiên vừa ăn trái cây vừa lướt Weibo, không chút để ý liền trả lời.
"Ít như vậy?"
Triệu Tiểu Tiên giống như có chút bất mãn vì bị ghét bỏ, nhíu mày nói: "Có một ông cụ cần thay tim, không cần dùng nhiều tiền."
Doãn Tân suy nghĩ, xem ra việc quyên tiền này cũng giống như việc mua sắm, cũng có thời kỳ bị tắc nghẽn, Triệu Tiểu Tiên liền từ niềm say mê to lớn, dần dần sức chiến đấu ở khắp nơi chuyển sang cá nhân.
Doãn Tân từ trong túi lấy ra cái văn kiện, sau đó lại đưa đến trong tay của Triệu Tiểu Tiên.
"Đây là cái gì?" Triệu Tiểu Tiên nghi hoặc nói, nàng đặt di động xuống, tùy tiện mở ra nhìn thoáng qua. "Quỹ từ thiện của Doãn thị?"
"Quá phức tạp có khả năng cô xem cũng không hiểu, đây là tôi kêu người làm đơn giản ngắn gọn, ở bên trêи có ghi rõ ràng tỉ mỉ từng tổ chức từ thiện mà Doãn thị tham gia, cùng với sức lực và tài chính mà mỗi năm quyên góp cho các tổ chức đó." Doãn Tân nói: "Đại khái là từ khi Doãn thị thành lập cho đến nay, chưa từng có khi nào bị gián đoạn."
Chẳng những không có gián đoạn, mà kinh phí quyên góp cũng liên tục tăng lên.
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Tựa như Doãn Tân nói, loại sổ sách này cho dù Triệu Tiểu Tiên có là đồ ngốc cũng có thể xem hiểu được, cho nên nàng lập tức bị những con số hằng trăm triệu phát sinh kia làm cho bối rối.
So sánh với nhau, năm triệu, mười triệu mà nàng quyên góp, giống như căn bản cũng không tính là gì.
"Mấy con số này là thật sao?"
"Đương nhiên." Doãn Tân nói: "Doãn thị tự mình thành lập quỹ từ thiện, trong đó không hề kiếm lợi nhuận chêch lệch, mỗi một phân mỗi một đồng đều sẽ chính xác đưa đến tay người được nhận."
Triệu Tiểu Tiên lúc này mới bỗng nhiên nhớ đến cái gì, hình như lúc trước có nhìn thấy qua một chút tin tức nói về việc Doãn gia làm từ thiện, lúc đó nàng còn khịt mũi coi thường và không ngừng chế giễu, cảm thấy chắc chắn là Doãn thị chỉ làm bộ làm dáng mà thôi.
Không nghĩ đến, thế nhưng là sự thật.
"Cho nên sau này nếu như cô đặc biệt muốn giúp đỡ tổ chức hay là người nào đều có thể trực tiếp nói cho tôi biết, Doãn thị có một hệ thống từ thiện hoàn hảo, có thể đem sự yêu thương vô vàn của cô lan tỏa một cách đầy đủ."
Triệu Tiểu Tiên ngơ ngẩn nhìn Doãn Tân —— xong rồi, lại thêm một con đường tương lai sáng lạn bị phá hủy.
Nàng khép lại văn kiện, tùy tiện ném lên trêи bàn, tức giận tiếp tục cầm di động lên lướt Weibo.
Lúc này Doãn Tân mới nói tiếp: "Đúng rồi, có một buổi tiệc rượu gửi thiệp mời cho cô."
Triệu Tiểu Tiên lại một lần nữa ngẩng đầu lên. "Thiệp mời gì?"
"Đại khái chính là đám tiểu thư chị em kia của cô, không phải lâu lâu sẽ thường tụ tập một lần hay sao?"
"Nha..." Nói thẳng ra chính là một đám đại tiểu thư chơi bời lêu lổng, ăn no không có chuyện gì làm, đi mua cái gì mà quần áo mới túi xách mới, sau đó tụ tập lại với nhau rồi đem ra khoe khoang. Hoặc là có chuyện bát quái gì mới, làm các nàng gấp gáp chờ không nổi muốn cùng nhau xoi mói.
Triệu Tiểu Tiên cảm thấy dưới tình huống trước mắt, nếu như bản thân mình đi đến đó, nhất định sẽ trở thành cái đối tượng kia để bình luận.
"Không đúng." Triệu Tiểu Tiên đột nhiên phát hiện ra vấn đề. "Mời tôi, vậy tại sao tôi lại không nhận được thiệp mời?"
Doãn Tân: "Nói cho chính xác, là gửi cho Doãn phu nhân."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Bởi vì hiện tại với cái thân phận là "Doãn phu nhân", Triệu Tiểu Tiên vốn dĩ là không muốn đi, cuối cùng sở dĩ lại thay đổi chủ ý đại khái là bởi vì không cẩn thận nhìn thấy trêи danh sách khách mời, có tên của Lạc Đồng An.
Thật ra có đôi khi Triệu Tiểu Tiên rất hâm mộ Doãn Tân, tuổi tác không khác biệt lắm với những đại tiểu thư nổi danh kia, tựa hồ cũng chỉ có Doãn Tân không cần phải tham gia những loại bữa tiệc tụ hội nhàm chán này, không cần phải ứng phó với những người phụ nữ cố tình làm ra vẻ kia.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, khi nghĩ đến những người mà Doãn Tân phải đối mặt chính là nhóm khách hàng khó chơi khác, khả năng rất lớn còn là những ông chú trung niên bụng bia, Triệu Tiểu Tiên đột nhiên cũng không còn cảm thấy hâm mộ.
Chỉ là không biết có phải trong khoảng thời gian này được Doãn Tân che chở quá dễ chịu quá thoải mái hay không, khiến cho Triệu Tiểu Tiên đã lâu không có đi gặp gỡ người khác, đột nhiên bản thân lại phải tham gia những trường hợp như vậy, trong lòng có cảm giác rất không tự tin.
Tuy rằng Chu Tịnh vẫn luôn đi theo bên người, nhưng mà cái loại cảm giác an toàn vẫn là thiếu thiếu một chút.
Cái loại cảm giác an toàn này cũng không phải dựa vào Du Lý làm vệ sĩ dùng nắm đấm nói chuyện thì có thể bù đắp.
Lỡ như thật sự có đụng chạm, hoặc là thật sự bị người khác ức hϊế͙p͙ thì phải làm sao bây giờ?
Triệu đại tiểu thư luôn luôn oán trời oán đất oán không khí, đột nhiên kinh ngạc phát hiện, bản thân mình vậy mà lại khϊế͙p͙ sợ!
Nói đến cùng vẫn là do Doãn Tân! Hiện tại tất cả mọi người đều biết, nàng vì một tòa nhà mà đưa Triệu gia vào hố tử, còn bị ép buộc phải đem bán bản thân.
Tuy rằng lần trước đã thay Lục Nguyệt Hi sửa chữa lại quan niệm sai lầm, nhưng mà không thể nghi ngờ, chắc chắn là sẽ có không ít người phụ nữ cũng có ý nghĩ giống như vậy. Cho dù là đã công khai việc kết hôn với bên ngoài, nhưng tám phần đều sẽ cảm thấy nàng ở nhà giàu sống rất thảm.
---------------------
"Tổng giám đốc, cô thật sự yên tâm để một mình phu nhân đi đến đó?" Buổi chiều, sau khi báo cáo xong công việc, Tôn Ngang nhiều chuyện hỏi một câu.
Doãn tổng đầu cũng không ngẩng lên. "Như thế nào?"
"Lạc tiểu thư cũng ở đó."
"Vậy thì thế nào, Lạc Đồng An có thể làm gì?"
Tôn Ngang vội la lên: "Vậy cũng không đảm bảo cô ấy thật sự sẽ làm gì a!"
Doãn Tân lúc này mới dừng bút lại, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Tôn Ngang tiếp tục nói: "Hơn nữa, còn có đám chị em gió chiều nào theo chiều đó kia, cô không sợ lúc phu nhân tham dự tiệc rượu, sẽ bị người khác khi dễ hay sao?"
"Người của Doãn gia, ai dám khi dễ?"
Tôn Ngang vỗ miệng mình một cái, suy nghĩ xem tại sao lúc này Doãn Tân lại hồ đồ. "Quan hệ trước kia của hai người như thế nào có ai mà không biết, phu nhân lại không phải là đi theo con đường gả vào nhà, người khác chắc chắn sẽ cho là phu nhân ở Doãn gia không được chào đón."
Doãn Tân nhíu mày, trong chốc lát giống như đang suy nghĩ, cũng đúng.
Nhưng mà...
"Cái gì gọi là không phải, theo, con đường gả vào?"
Tôn Ngang: "...Cô xem như là cái gì tôi cũng chưa nói."
Cho dù có chút bất mãn đối với loại lời nói này của thư ký Tôn, nhưng mà Doãn Tân vẫn không khỏi cẩn thận tự hỏi một chút, cuối cùng là giơ tay xoa một chút ở giữa lông mày, lắc đầu nói: "Buổi tối có cuộc họp, không thể nào dời lại được."
--------------------
Vì để biểu hiện là cuộc sống của bản thân ở trong nhà giàu thật ra rất thoải mái và dễ chịu, Triệu Tiểu Tiên tốn rất nhiều thời gian để chọn lựa quần áo, trang điểm, làm tóc...
Kết quả là tay đang bận rộn trang điểm được một nửa, Tề quản gia đột nhiên gõ cửa một cái.
Triệu Tiểu Tiên bị tiếng đập cửa làm cho hoảng sợ đến run cả tay, bút chì kẻ lập tức kéo một đường đến mí mắt.
"..."
Với cách trang điểm không có lời nào để tả này, Triệu Tiểu Tiên chán chường đi ra mở cửa phòng. "Chú Tề, làm sao vậy?"
Chú Tề vươn một cánh tay ý bảo. "Phu nhân mời cùng tôi đi ra đây."
Tuy rằng đã ở trong Doãn gia được một quãng thời gian, nhưng Triệu Tiểu Tiên cũng không thật sự giống như lời của Doãn Tân nói, rảnh rỗi đến không có việc gì làm mà muốn đi lung tung trong nhà, hiểu biết cấu tạo bố cục gì đó.
Mãi cho đến lúc này, sau khi đi theo quản gia vào một căn phòng, Triệu Tiểu Tiên mới biết được, bên trong tòa thành này vậy mà còn có một căn phòng có thể so sánh được với phòng trang điểm ở bên trong hậu trường của đài truyền hình.
Có thể tưởng tượng được, công dụng của căn phòng này đại khái cũng đã rất lâu rồi không được sử dụng, nhưng mà trước mắt Triệu Tiểu Tiên lúc này, nhìn thấy lại là một nơi không nhiễm chút bụi nào, thậm chí ngay cả mặt bàn được làm bằng đá cẩm thạch, đều có thể sạch sẽ sáng bóng đến nỗi có thể dùng để soi chiếu như một tấm gương.
Ngoại trừ cái đó ra, trong phòng vẫn còn có những hình thái khác khau, nam nữ mặc những bộ quần áo kỳ dị... hoặc là nói, cũng không biết là nam hay là nữ.
"Những vị này đều là những chuyên gia trang điểm mà tiểu thư mời về cho phu nhân, tạo hình của phu nhân trong buổi tiệc rượu tối nay, tất cả sẽ để cho họ phụ trách."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Triệu tiểu thư đối với giới thời trang cũng chú ý không ít, cho nên đối với một số ít nhân vật cao cấp trong giới cũng có biết một chút, những người có mặt ở đây thì có hai người nhìn rất quen mắt, nghĩ lại hình như còn có thể kêu tên.
Nàng ngây ngây ngô ngô bị người khác kéo đến ngồi xuống trước bàn trang điểm, mặc dù trước kia cũng thường xuyên đi đến một số cửa tiệm cao cấp để trang điểm, nhưng mà cái loại cảm giác ở trước mắt này thật đúng là không quá giống nhau.
Thậm chí là hiệu quả cũng hoàn toàn không giống nhau.
Triệu Tiểu Tiên nhìn bản thân mình ở trong gương, có một loại ảo giác ngay lập tức phải đi lên sân khấu biểu diễn.
Lễ phục là trang phục mới nhất trong tuần lễ thời trang ở Milan, nghe nói là bởi vì chi phí thiết kế quá cao, cho nên toàn thế giới cũng chỉ có một bộ duy nhất, yêu cầu gần cả trăm người thợ tốn thời gian làm thủ công hơn một tháng, cuối cùng mới có thể hoàn thành được tác phẩm.
Vậy mà bây giờ, cái bộ lễ phục độc nhất vô nhị này, cứ như vậy mà mặc ở trêи người của Triệu Tiểu Tiên.
Nàng không phải đang nằm mơ chứ?
Chuyện này thật sự là do Doãn Tân vì nàng mà chuẩn bị??
Chính là không thể tưởng tượng được, cứ như là đi vào cõi thần tiên, nhân viên trang điểm lựa chọn một cái túi xách ở trêи bàn rồi cầm lấy. đối phương mang theo một món đồ chỉ có trong tiết mục giám bảo chuyên nghiệp, cứ như vậy không chút do dự để vào trong tay của Triệu Tiểu Tiên.
"Cái này... chắc là rất đắt phải không?"
Đồ vật có thể để cho Triệu Tiểu Tiên cảm thấy rất đắt đúng là không có nhiều lắm, tuy rằng nàng luôn tiêu xài phung phí, nhưng lại rất hiếm khi giống như bây giờ sẽ bởi vì đắt giá mà sinh ra cảm giác tội lỗi cùng ý thức trách nhiệm. Lỡ như làm hỏng hay là làm dơ, vậy còn không phải thua thiệt đến chết a?
"Doãn tổng đã thanh toán xong hết, hiện tại những thứ này chính là vật sở hữu của phu nhân."
"..."
Chú Tề: "Phu nhân, xe đã ở dưới lầu chờ ngài."
Trong một khoảng thời gian rất dài Triệu Tiểu Tiên cũng chưa thể phục hồi lại tinh thần từ trong "kinh hỉ", nàng ngồi vào trong xe, Chu Tịnh ngồi ở bên cạnh dọc đường đi một giây cũng không ngừng khen ngợi cùng cực kỳ hâm mộ.
Thời điểm Triệu Tiểu Tiên hơi hơi lấy lại tinh thần thì đã sắp đến cửa khách sạn, mất một lúc sau nàng mới liếc mắt một cái đánh giá Chu Tịnh cùng với Du Lý đang ngồi ở ghế trước.
Thật ra ngược lại Chu Tịnh trang điểm cũng rất xinh đẹp, còn thay cả bộ lễ phục được nhét ở dưới đáy hòm. Nhưng mà còn Du Lý thì... Không có gì thay đổi.
Triệu Tiểu Tiên hoài nghi có phải cô ấy có mười bộ quần áo, sơmi cùng áo khoác giống như như đúc hay không.
Ngoài cửa khách sạn đã sớm tụ tập mấy thiên kim tiểu thư nổi danh, từng người đều trang điểm lộng lẫy xinh đẹp, đang xôn xao nói cười, ánh mắt lại như có như không chú ý đến mỗi người ở xung quanh.
Những người phụ nữ này tuy rằng bản thân đều sinh ra ở gia đình giàu có, nhưng vẫn như cũ không tránh khỏi giấc mộng được gả vào gia đình giàu có hơn, cho nên những nơi tập hợp những ông lớn, theo bản năng lập tức liền thể hiện bộ dáng hấp dẫn nhất để thu hút sự chú ý của người khác.
"Ôi, đây là ai a?"
"Chiếc xe này cũng quá soái đi?"
"Chiếc xe này hình như là phiên bản giới hạn, ngay cả ba của tôi cũng không mua được cho tôi!"
"Ngay cả chồng của tôi cũng không chịu mua, nói là quá đắt."
Thời điểm xe còn chưa dừng lại, Triệu Tiểu Tiên cứ như vậy mà nhận được sự chú ý cao nhất, từng người phụ nữ đưa ra suy đoán, cơ thể theo bản năng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, dự định sau khi chủ nhân của chiếc xe bước xuống, liền lập tức thể hiện.
Kết quả lại khiến cho người ta hoàn toàn thất vọng chính là, không có xuất hiện cái gì mà quý tộc độc thân, ngược lại Triệu Tiểu Tiên cứ như vậy mà đi ra, giống như là cành vàng lá ngọc.
Những người phụ nữ kia sau khi thể hiện biểu tình mất mát, liền biểu hiện các loại xem thường và khinh thường khác nhau, cuối cùng khi Triệu Tiểu Tiên giống như phong cảnh tươi đẹp đến gần, tất cả đều trở nên ân cần nịnh nọt.
"Ai nha, đây không phải là Triệu tiểu thư sao..."
"Nói bừa cái gì đó, người ta hiện tại là Doãn phu nhân."
"Đúng đúng, xin chào Doãn phu nhân."
"Hôm nay Doãn phu nhân cũng rất xinh đẹp..."
Triệu Tiểu Tiên không hề có một chút hứng thú giao tiếp nào với những người phụ nữ này, cho nên hơi hơi làm một tư thế lịch sự rồi tập tức đi vào bên trong.
Những tiếng nói khe khẽ ở phía sau không có vì vậy mà ngừng lại, thậm chí càng diễn ra ác liệt hơn.
"Cái váy kia làm sao cô ta có thể mua được?"
"Cô ta làm sao có thể mua nổi, chắc chắn là hàng giả!"
"Vậy còn xe thì sao?"
"Thì đi thuê."
"Cũng không nhất định, Doãn tổng thật sự có tiền."
"Cho dù có tiền cũng sẽ không cho cô ta xài a! Cô không biết Doãn tổng có bao nhiêu chán ghét cô ta? Cũng không biết là cô ta dùng thủ đoạn gì, vậy mà có thể ép Doãn tổng kết hôn cùng cô ta."
"Nghe nói là do Triệu Tiểu Tiên nóng máu đi mua một cái tòa nhà, làm hại Triệu gia thiếu chút nữa là phá sản, Triệu Tiểu Tiên lúc đó không còn cách nào khác, vì tiền mà đem bản thân bán cho Doãn tổng."
"Chậc chậc, cũng làm khó Doãn tổng có thể thu nhận."
"Không thể tưởng tượng được, không thể tin được a, cóc ghẻ mà đúng là đòi ăn thịt thiên nga!" Có người cảm khái nói: "Nhưng mà cũng không cần phải hâm mộ, với cái tính tình kia của cô ta, không chừng chưa được bao lâu liền ly hôn."
Thời điểm mấy người phụ nữ kia nói những lời này vô cùng nhập tâm và thỏa mãn, cho nên cũng không chú ý đến phía sau có một người đang đi đến.
Bóng dáng của Triệu Tiểu Tiên đã khuất ở sau cánh cửa khách sạn, mà thời điểm Du Lý bước xuống xe liền nhận được điện thoại, cho nên đến muộn trong chốc lát, đúng lúc lại nghe được những câu không nên nghe.
"Cho dù có ly hôn, cũng sẽ không cưới các cô."
Mọi người: "...?!"
Du Lý mặt không biểu tình dùng bản thân cản đường mấy người phụ nữ này, thuận tiện khi đối phương còn đang kinh ngạc thì tiếp tục mở miệng: "Huống hồ, váy là của Doãn tổng mua cho phu nhân, xe cũng là của Doãn tổng mua cho phu nhân, tình cảm của hai người họ rất tốt, sẽ không ly hôn."
Mọi người:...
--------------------
Ngày 19-09-2020
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook