Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi
Chương 12: Bản thân cưới vợ, có khóc cũng phải cưng chiều

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Doãn Tân sau khi kinh ngạc mất hai giây liền lập tức phản ứng lại, thật ra cũng không cảm thấy tức giận, mà là buồn cười: "Cô cứ như vậy không cần mặt mũi? Muốn cho toàn bộ Cục Dân Chính đều biết tôi cưới một cô vợ xấu xí?"

"Phi! Lão tử xinh đẹp như hoa, một chút đều không xấu!"

"Ân, vậy tôi sửa cho đúng một chút." Doãn Tân nghĩ nghĩ, một lần nữa nói chung chung: "Cô vợ quê mùa?"

Triệu Tiểu Tiên: "..."

"Cô đây là đả thương một trăm địch thủ, nhưng tự tổn hại một ngàn a." Doãn Tân nói: "Cô không sợ người khác nói cô không xứng với tôi hay sao?"

Triệu Tiểu Tiên ngay lập tức mở to hai mắt, cho dù ngoài miệng cái gì cũng chưa nói, nhưng biểu tình chính xác lại viết "Giống như cũng có đạo lý".

Tuy rằng cùng Doãn Tân kết hôn là một việc không cam lòng lại không tình nguyện, nhưng chuyện đến nước này cũng không còn đường nào xoay chuyển được, so với việc làm bản thân mình trông tang thương, còn không bằng làm cho bản thân mình xinh đẹp một chút, hung hăng dập tắt ánh hào quang của Doãn Tân, làm cho cô ta phải tự ti!

Bản thân mình là thuộc dạng tiểu tiên nữ, làm sao có thể không xứng với cái loại hỗn cẩu Doãn Tân, là Doãn Tân không xứng với nàng mới đúng!

Triệu Tiểu Tiên tốn hết một phút đồng hồ để suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, sau đó dưới cái nhìn chăm chú và mỉm cưởi của Doãn Tân, đem một đống quần áo ném hết đi, quay đầu đi vào phòng chứa quần áo, từ trêи kệ lựa chọn một hồi, sau đó cầm lấy một bộ lễ phục phiên bản giới hạn, xa hoa mà giản dị.

Doãn Tân tùy tiện cầm lên cuốn tạp chí bị chủ nhân ném ở trêи bàn trà nhỏ lật xem, thời điểm ngẩng đầu liền thu hoạch được một tiểu tiên nữ đẹp đẽ vô song.

Doãn Tân hơi hơi nhíu mày, thưởng thức không chút kiêng dè, tham lam trong ánh mắt không có chút nào che dấu.

Tuy rằng mới vừa rồi Triệu Tiểu Tiên còn nhắm vào mình, nhưng mà lúc này Doãn Tân lại tự luyến bắt đầu hoài nghi —— nha đầu này có phải cố ý câu dẫn mình hay không?

Chính là lại lộ ra ở bên ngoài một đôi bờ vai trắng nõn nà, cứ như vậy mà đi ra ngoài còn không phải đều bị người khác nhìn thấy?

"Thế nào? Có phải là tiên nữ hạ phàm hay không?" Triệu Tiểu Tiên ở tại chỗ xoay vòng, vô cùng tự tin nâng cằm lên nói.

Doãn Tân bất động thanh sắc nhìn Triệu Tiểu Tiên. "Cũng còn được, chính là thiếu một chút."

Triệu Tiểu Tiên nghi hoặc nói: "Thiếu một chút cái gì?"

Vừa nói xong liền nhìn thấy Doãn Tân đứng dậy, từ trong đống quần áo nhặt ra một cái áo choàng nhỏ, vừa nhìn qua thì thấy cái áo đó có chút giống với cái lần trước mà Triệu Tiểu Tiên đã mặc ở buổi đấu giá.

Sau đó đi qua, không chút nghi ngờ khoác lên người Triệu Tiểu Tiên. "Ân, thuận mắt hơn nhiều."

---------------------

Việc Triệu Tiểu Tiên ngủ nướng đã thành chuyện thông thường hằng ngày, cho nên nếu không có tình huống gì đặc biệt, ngoại trừ chính bản thân Triệu Tiểu Tiên tự mình ra khỏi phòng, thì trước đó sẽ không có người đến đánh thức nàng.

Thế nên mãi cho đến khi Doãn Tân cùng Triệu Tiểu Tiên một trước một sau đi xuống lầu, quản gia mới biết được tên tiểu tử Tôn Ngang kia đã nói dối, Doãn Tân ra cửa đi bộ ở chỗ nào, rõ ràng là đi vào khuê phòng hái hoa.

Phòng bếp đã làm xong đồ ăn, toàn bộ lầu một đều tỏa một mùi hương thơm.

Doãn Tân sắp làm con rể của Triệu gia, mặc dù không được chào đón cũng không nhận được bất kỳ lời mời nào, tuy nhiên vẫn ở lại dùng cơm.

Lúc này mới thấy được mặt của Triệu phu nhân, chỉ thấy một người phụ nữ luôn luôn hòa ái dễ gần, lúc này lại mang một gương mặt nghiêm khắc cứng rắn, thoạt nhìn còn khó gần hơn so với bất kỳ lần gặp mặt nào trong quá khứ.

"Xin chào dì." Nhưng mà Doãn Tân vẫn vô cùng lễ phép cùng trưởng bối chào hỏi.

Sau đó giống như dự kiến, bản thân bị xem như không khí, triệt để không nhìn thấy.

Lý Duẫn Lam tâm tình không tốt, một mặt là bởi vì Doãn Tân, một mặt khác là bởi vì con gái của mình lập tức liền phải ra cửa.

Bản thân mình khó chịu cả đêm, cảm giác ngủ không ngon giấc, còn trộm lau nước mắt, lúc này đôi mắt đã che kín đầy tơ máu.

Lý Duẫn Lam không nói một lời gắp đồ ăn để vào trong chén của Triệu Tiểu Tiên, chỉ là ngẫu nhiên nhẹ giọng dặn dò một câu "Ăn nhiều một chút", thức ăn ở trêи bàn so với ngày thường còn nhiều hơn một chút, không có mấy người mà bày hơn mười món đồ ăn.Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi - Chương 12: Bản thân cưới vợ, có khóc cũng phải cưng chiều

Trong chén của Triệu Tiểu Tiên được chất thành đống muốn tràn ra ngoài, giữa hai mẹ con tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng cứ ngồi đối mặt với nhau như vậy trong mấy phút, cũng dần dần biểu lộ ra một bộ dạng muốn khóc.

Doãn Tân:...

Sinh ly tử biệt sao, còn chưa đến mức đó đi?

Cái nhà này đều đem mình thành dạng người nào?

"Qua đến bên kia, phải biết tự chăm sóc bản thân." Lý Duẫn Lam sau khi trầm mặc một hồi lâu, vẫn là không nhịn được bắt đầu dặn dò.

Doãn Tân nghe được trong đầu liền xuất hiện một dấu chấm hỏi, "bên kia" là bên nào? Có cần thiết phải nói chuyện sâu xa khó hiểu như vậy không?

Lý Duẫn Lam lại nói: "Mỗi ngày đều phải gọi điện thoại về nhà, nếu như có chuyện gì bị ủy khuất, hoặc là bị người nào đó khi dễ, nhất định phải lập tức nói cho ba mẹ biết!"

Triệu Tiểu Tiên nhấp môi, tình cảm dạt dào nhẹ gật gật đầu. "Ân..."

"Mẹ và ba của con, cho dù có phải trả giá lớn cỡ nào, cũng nhất định sẽ đem con ra khỏi hố lửa."

"Khụ..." Làm chủ nhân của "hố lửa", Doãn Tân vốn đang muốn giả vờ thành một bộ dạng không biết gì, kết quả nhà người ta thật đúng là xem như cô không có ở đây, ngôn ngữ nói chuyện không kiêng dè cũng không khách khí, ngược lại dường như cố ý nói cho cô nghe.

"Dì à." Làm vãn bối, Doãn Tân vẫn là cố gắng hết mọi khả năng để khiến cho trưởng bối yêu thích. "Thật ra dì cũng không cần phải suy nghĩ khoa trương như vậy..."

Lý Duẫn Lam vẫn như cũ nói chuyện với Triệu Tiểu Tiên, tuy rằng chắc là Doãn Tân vẫn nghe được. "Cho dù không cần khoa trương như vậy, nhưng chỉ cần có một chút ủy khuất con cũng nhất định không được dấu giếm, con gái của mẹ cả đời này đều phải vui vẻ, ai cũng không được ức hϊế͙p͙ con cho dù chỉ là một chút!"

Doãn Tân:...

Ai, chuyện này nên giải thích như thế nào đây?

Lúc này cho dù có nói gì đi nữa cũng là vô dụng, Doãn Tân nhìn rõ hiện thực liền thở dài một hơi, dứt khoát cúi đầu ăn cơm.

Lý Duẫn Lam nói chuyện đầy hàm ý một hồi lâu, sau đó lại dặn dò một chút cô con gái không có năng lực tự gánh vác những chuyện cần chú ý trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, cuối cùng lại hoài niệm một chút chuyện trong quá khứ, nói qua nói lại một lát làm cho hai mẹ con nước mắt lưng tròng, mới tạm thời dừng lại.

Sau khi cơm nước xong, Doãn Tân đã bị đuổi ra khỏi nhà, cô dựa vào thân xe, đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời, chờ đợi đại tiểu thư thu dọn hành lý.

Mãi cho đến hơn một tiếng đồng hồ sau, Triệu Tiểu Tiên cầm theo cái túi nhỏ đi ra ngoài.

Doãn Tân:...?

"Hành lý của cô đâu?" Doãn Tân đứng thẳng người lên, hỏi.

Triệu Tiểu Tiên lắc lắc cái túi ở trong tay. "Ở đây."

"...Chỉ có cái này?"

"Ân."

Trọng điểm không phải là hành lý của đại tiểu thư quá ít, vấn đề là cái túi cỡ như cái mặt, cũng không cần phải dùng hơn một tiếng đồng hồ để thu dọn a?

Triệu Tiểu Tiên tựa hồ ý thức được nghi hoặc của Doãn Tân, bình tĩnh giải thích. "Nhìn tới nhìn lui, thật nhiều đồ vật đều đã cũ, không muốn mang theo, còn những thứ tương đối quý giá, chuyển đến dọn đi nếu làm hỏng rồi lại không có đáng giá." Triệu Tiểu Tiên đạo lý rõ ràng, đếm đầu ngón tay. "Những đồ dùng hằng ngày đó, dù sao cũng không có đáng bao nhiêu tiền, còn không cần mang theo, ở bên kia chắc là cô đều có... Nếu không có thì lại mua cái mới."

Doãn Tân: "..."

Triệu Tiểu Tiên: "Cho nên chỉ có như thế này."

Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu chính là, Triệu Tiểu Tiên tính toán sẽ thường xuyên về nhà mẹ đẻ, cho nên mấy thứ này vẫn là để ở nhà tương đối thuận tiện hơn nhiều.

"Nói như vậy túi xách của cô, đồ trang điểm của cô, quần áo trang sức, tất cả đều bỏ hết?"

Triệu Tiểu Tiên chớp chớp mắt. "Tôi không phải đã nói rồi sao, dù sao cũng không có đáng tiền, mua cái mới là được rồi."

Doãn Tân: "...?"

Cho nên cái gọi là "đồ dùng hằng ngày", ở trong lý giải của Triệu Tiểu Tiên, là chỉ mấy thứ này?

Nhìn thấy vẻ mặt của Doãn Tân không dám gật đầu, Triệu Tiểu Tiên bĩu môi. "Thế nào, có chút tiền đó mà cô cũng luyến tiếc bỏ ra?"

"... A??"

Những dấu chấm hỏi liên tục xuất hiện không ngừng trong đầu của Doãn tổng —— tại sao nói đến cuối cùng, số tiền này còn do cô bỏ ra?

Cũng không phải là không muốn cho Triệu Tiểu Tiên tiêu tiền, chính là... cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm.

Triệu Tiểu Tiên lại nghiêm trang nói: "Tôi cùng cô kết hôn, đều ở nhà của cô, cô mua cho tôi có chút quần áo mới, giầy mới, túi xách mới, trang sức mới.... như vậy thì quá đáng sao?"

"..." Quá đáng thì không quá đáng, nhưng mà cô xác định chỉ là "có chút"? Tại sao Doãn Tân lại cảm thấy, Triệu Tiểu Tiên vì muốn gài bẫy mình, đã chuẩn bị tốt việc đem toàn bộ trung tâm thương mại ôm về nhà.

Doãn Tân không tiếng động thở dài, thê tử là do bản thân mình trăm phương ngàn kế cưới về nhà, cho dù có khó khăn hơn nữa cũng phải tiếp tục kiên trì.

----------------

Ngày 30-06-2020

P/S: Ngày cuối tháng đầy âm u. 😩

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương