Sau Khi Dẫn Bóng Chạy
-
Chương 29: Ngủ chung
Trác Dương nhìn ra Vương Nhã mấy lần muốn nói chuyện với cậu, nhiều lần muốn gọi cậu, nhưng cuối cùng vẫn không làm, xem ra vô cùng xoắn xuýt.
Thế nhưng không chờ được Vương Nhã nói cái gì, cậu đã biết được nguyên nhân, bởi vì bữa trưa hôm sau tới đưa cơm, cậu thấy một cô gái xa lạ trong phòng làm việc của Tịch Sâm.
Vóc người cô gái cao gầy, quần áo cực kì gợi cảm. Khi cậu bước vào, hai tay cô đang nâng khuôn mặt Tịch Sâm, như chuẩn bị làm gì đó.
Hình ảnh này quá dễ khiến người ta hiểu lầm, Trác Dương cầm hộp cơm đứng sững tại chỗ. Cô gái cũng sửng sốt, quay đầu nhìn cậu.
Lông mày Tịch Sâm cau lại, nghiêng đầu thoát khỏi đôi móng vuốt, đi qua lôi kéo Trác Dương còn đang sững sờ, “Ngốc rồi à.”
Trác Dương hoàn hồn, đặt hộp cơm xuống, nhìn lại, ánh mắt người kia vẫn kinh ngạc nhìn cậu, chính xác là nhìn hai bàn tay nắm chặt của cậu và Tịch Sâm, chần chừ một lúc, cậu mới nói, “Chào cô.”
Cô gái lập tức nở nụ cười, vừa ấm áp vừa ngọt ngào, đưa tay ra, “Xin chào, tôi là Monica.”
“Trác Dương.” Trác Dương cũng giới thiệu tên mình, muốn rút tay về nhưng không ngờ bị Monica giữ lại, dùng thêm hai phần lực, cô vẫn không nới lỏng, chỉ cười tủm tỉm nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập hiếu kì.
Tịch Sâm gỡ tay Monica ra, lập tức nhận về một ánh mắt bất mãn.
Tịch Sâm để Trác Dương ngồi xuống ghế salon, lúc này mới nói, “Đây là chị gái của anh, mới từ nước ngoài về.”
“Chị của anh?” Đôi mắt Trác Dương hơi trợn to.
Tịch Sâm vô cùng thấu hiểu mà cong môi, “Nếu không phải, em nghĩ là ai?”
Biểu cảm Trác Dương loé lên chút không được tự nhiên, cậu… cậu còn tưởng rằng… Nói chung sau khi biết mình hiểu lầm, tâm trạng trĩu nặng xuất hiện khi cậu vừa bước vào cũng dần lắng xuống, khiến cả người cậu thoải mái hơn nhiều.
Chẳng trách khi cậu nghe Monica nói, mặc dù tiếng phổ thông cũng được nhưng lại có chút không rõ ràng, mang theo khẩu âm của người nước ngoài, hơn nữa lúc này nhìn kĩ, cô cũng có nét giống Tịch Sâm.
Monica tựa như quen thuộc ngồi xuống bên cạnh Trác Dương, hết sức tò mò hỏi, “Trác Dương, cậu và Tịch Sâm nhìn qua rất thân thiết, quan hệ của hai người là như thế nào vậy?”
“Em..” Cậu do dự nhìn về phía Tịch Sâm, không biết nên nói ra sao.
“Không cần để ý chị ấy.” Tịch Sâm nói, “Chị ấy cố ý đùa em thôi.”
“A Sâm.” Monica siết chặt khuôn mặt anh bằng cả hai tay, phản đối, “Em thật sự không đáng yêu.”
Khuôn mặt vẫn vô cảm cho dù bị chèn ép đến biến dạng, thấy thế Trác Dương im lặng mỉm cười.
Monica vò đến thoải mái rồi mới buông tha em trai mình, lấy điện thoại di động ra nói với Trác Dương, “Chúng ta thêm thông tin liên lạc đi.”
Bộ dáng Monica thoạt nhìn thật giống như đã biết cậu và Tịch Sâm đang nói chuyện yêu đương.
Cậu trao đổi số điện thoại với cô, sau đó Monica đứng lên, đôi môi đỏ mọng mấp máy, “Vậy chị không làm phiền hai người nữa, đi trước đây.”
Đôi mắt Trác Dương loé lên bối rối, theo Tịch Sâm đưa Monica xuống lầu.
Trở lại văn phòng, Tịch Sâm nói với cậu rằng lần này Monica trở về là vì sinh nhật bà nội, vốn định muộn chút mới về, nhưng khi tán gẫu với Nghiêm Khải, trong lúc lơ đãng hắn vô tình nói ra chuyện của bọn họ, Monica mới không trì hoãn, về ngay khi có thể.
Anh bàn với Trác Dương kế hoạch đầu tháng mười, cậu sẽ cùng anh trở về Bắc Kinh.
Vừa nghĩ tới thời điểm đó phải gặp người nhà Tịch Sâm, Trác Dương không nhịn được rụt rè, “Em, em thực sự sẽ đi sao?”
“Em không muốn đến?” Tịch Sâm hỏi.
“Dĩ nhiên không phải.” Trác Dương mới nói đó là gia đình Tịch Sâm mà, không biết khi nhìn cậu họ sẽ cảm thấy thế nào.
“Họ sẽ rất yêu thích em.” Tịch Sâm đáp rồi kéo Trác Dương đến bên người, hôn một cái, “Đừng lo lắng.”
Trác Dương miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.
Ở trong văn phòng đợi đến khi thời gian làm việc của Tịch Sâm bắt đầu, Trác Dương mới cầm theo hộp cơm rời đi. Vừa ra tới thang máy, chuông điện thoại reo lên, Trác Dương lấy ra nhìn, là Monica.
Cô hẹn cậu uống cà phê, nhưng cậu biết không chỉ đơn thuần là uống cà phê, có lẽ cô có điều muốn hỏi hoặc muốn nói.
Nơi Monica hẹn không quá xa, Trác Dương lái xe một lát là tới.
Cậu vào quán cà phê, vừa ngồi xuống trước mặt cô, đã nghe thấy, “Trác Dương, chị gọi em là A Dương được không?”
Trác Dương gật đầu.
Tay Monica chống cằm nhìn chằm chằm Trác Dương một lúc, bỗng nhiên cười rộ lên, “Em rất căng thẳng à?”
Trác Dương cười nhẹ, “Có một chút.”
Monica thở dài, nói, “A Sâm là một hòn đá, khi A Khải nói nó có người thích, chị không tin tưởng một tẹo nào.”
Trác Dương nắm ngón tay trỏ không lên tiếng, Tịch Sâm thích cậu, ban đầu cậu cũng không tin.
“A dương, thật khó để yêu Tịch Sâm đúng không? Nó quá nhàn chán.”
“Không khó.” Trác Dương nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến Tịch Sâm, đáy mắt cậu không giấu được ấm áp.
Thấy bộ dáng này của Trác Dương, Monica cười cười, “A Sâm người này, chớ nhìn tính cách nó nhàn nhạt, kì thực bên trong ẩn giấu cố chấp cùng bá đạo, đối với thứ thuộc về mình có dục vọng chiếm hữu rất cao.”
Cái này Trác Dương đã sớm biết, Monica nói như vậy, dường như là lo lắng cậu không chịu được một Tịch Sâm như thế. Mà đối với Trác Dương, cố chấp của Tịch Sâm là chấp nhất, không phải cứng đầu, tuy rằng bá đạo nhưng chưa từng hạn chế cậu điều gì. Còn dục vọng chiếm hữu của anh, trái lại, nó cho cậu cảm giác an toàn vô cùng, bởi vì như thế, cậu mới có cảm giác anh cần và lưu ý đến cậu.
Trác Dương cầm thìa nhẹ nhàng quấy hai lần, thấp giọng trả lời, “Tịch Sâm rất tốt.”
Ý Trác Dương nói giống hệt Tịch Sâm, khiến Monica buồn cười không thôi, ánh mắt cô xoay chuyển, bỗng nhiên rơi trên cổ tay cậu, lập tức kinh ngạc, “Đây là… A Sâm đưa cho em?”
Trác Dương cúi đầu nhìn, cái Monica nói là vòng tay của Tịch Sâm. Từ khi ở bên anh, cậu lúc mào cũng đeo, không rời khỏi người, chỉ trừ lúc tắm rửa.
Trác Dương ngượng ngùng cười cười, “Vâng, anh ấy tặng cho em.”
Monica hỏi, “Em và Tịch Sâm, quen biết nhau rất lâu rồi à?”
Cậu gật đầu, “Vâng, chúng em biết nhau từ hồi cấp ba.”
“Khuy áo này là em đưa cho nó?”
“Cứ xem là vậy đi.”
Monica bỗng nhiên như hiểu ra điều gì, “Chẳng trách năm đó nó sốt sắng như vậy, thì ra là em đưa.”
Trác Dương khó hiểu nhìn cô.
“Chiếc vòng tay này được đặt làm riêng, là chị và A Sâm cùng đi.” Monica nhìn vòng tay, cười nói, “Cũng là chị nhìn A Sâm chính tay xuyên chiếc khuy áo kia vào.”
Lúc đầu, cô không biết Tịch Sâm luôn mang theo một chiếc khuy áo bình thường, mãi đến tận ngày nào đó, khuôn mặt Tịch Sâm đầy nôn nóng gọi dì người làm vào phòng giúp anh tìm một chiếc khuy áo. Bọn họ chưa từng thấy một Tịch Sâm như thế, người một nhà đều bị kinh động, bọn họ chưa từng thấy chiếc khuy áo kia nhưng có thể cảm giác được nó đối với Tịch Sâm vô cùng quan trọng. Người một nhà bận rộn tìm hơn nửa ngày, vẫn không tìm được. Vì thế liên tục mấy ngày sau, tâm tình Tịch Sâm đều tối tăm, dường như tự tức giận với chính mình. Cũng may sau đó mấy ngày, dì quét tước trong nhà tìm được khuy áo trong một góc nào đấy. Đến bây giờ Monica vẫn nhớ được biểu cảm Tịch Sâm lúc đó, tựa như mất mà tìm lại được.
Sau đó, Tịch Sâm làm riêng một cái vòng tay, cố định khuy áo vào, đeo lên cổ tay mình.
Lần mang lên này, là liên tục sáu năm.
Monica cũng từng nói bóng nói gió dò la lai lịch chiếc khuy áo, nhưng Tịch Sâm không nói, bọn họ không thể nào biết được, chỉ tự hiểu rằng có thể khiến tâm tình anh chập chờn lớn như thế, vị trí của chủ nhân chiếc khuy áo ở trong lòng anh nhất định không tầm thường.
Trác Dương không nghĩ tới có thể nghe được đoạn quá khứ này từ Monica, tâm lý chấn động. Tịch Sâm so với cậu tưởng, còn thích cậu hơn nhiều.
Trác Dương không phải kẻ ngốc, Monica sẽ không vô duyên vô cớ nói với cậu chuyện này, cậu khẽ vuốt khuy áo hai lần, ngẩng đầu nói với cô, “Cảm ơn chị đã nói với em điều này.”
Monica nói, “Chúng ta cũng phải cảm ơn em.”
Về phần cảm ơn cái gì, chỉ người một nhà nhìn Tịch Sâm lớn lên mới có thể thấu hiểu.
…
Buổi tối, Trác Dương và Tịch Sâm cùng ăn cơm với Monica. Ăn xong, cậu và Tịch Sâm trở về biệt thự, bởi chịu ảnh hưởng những điều Monica nói ban sáng cho nên mỗi khi nhìn Tịch Sâm, cậu lại cảm thấy vừa ấm áp vừa ngọt ngào, ánh mắt cậu không nhịn được mà dừng trên người anh nhiều hơn bình thường.
Tịch Sâm cũng phát hiện Trác Dương khác thường, mười ngón tay nắm chặt, anh từ từ mổ lên tay cậu, thấp giọng hỏi, “Tại sao luôn nhìn anh?”
“Anh đẹp trai.” Trác Dương nói.
Lúc thường Trác Dương không dám nói như thế, nghe vậy Tịch Sâm cười cười kéo cậu đến bên người, ngậm môi cậu, hôn sâu.
Tài xế phía trước, thường ngày Trác Dương sẽ không chịu để Tịch Sâm ở trước mặt người ngoài hôn sâu, mà giờ khắc này, tâm tình cậu lại tràn đầy, cậu nhịn xuống e lệ, nhắm hai mắt, ngửa đầu, ngây ngô đón nhận nụ hôn.
Nụ hôn thật dài kết thúc, Trác Dương dựa vào vai Tịch Sâm, nhỏ giọng, “Tịch Sâm, may mắn chúng ta không bỏ lỡ nhau.”
Bây giờ, trong lòng Trác Dương vô cùng hối hận, nếu như năm đó cậu có dũng khí ở bên Tịch Sâm thì sẽ không lãng phí mất sáu năm.
Gò má Tịch Sâm vuốt ve tóc cậu, ngửa hương dầu gội dầu quen thuộc, anh “ừ” một tiếng, cũng thở dài trong lòng. Kỳ thực anh không hiểu sao có thể kiên trì giữ một chiếc khuy áo mà không có hành động nào suốt sáu năm. Phải chăng do tâm tính thiếu niên kiêu ngạo quấy phá?
Ngày mưa đó gặp lại Trác Dương, thời khắc nhìn thấy cậu, tình cảm dằn xuống đáy lòng nhiều năm lại rục rịch, nhưng ánh mắt lướt qua Nịnh Nịnh, anh biết chắc đó là con gái cậu, hơn nữa còn có lời khẳng định của cậu vào ngày đầu tiên đưa quần áo đến. Khi cậu nói mình đã kết hôn, đáy lòng Tịch Sâm bỗng xuất hiện một chút hối hận, hối hận ngày càng loang nhanh, khuếch trương thành làn sóng nhấn chìm anh, bởi vì một khắc kia, anh biết anh đã triệt để mất đi Trác Dương.
Kỳ thực kế hoạch ban đầu của Tịch Sâm chỉ là đến đây công tác, nhưng khi biết Trác Dương đã ly hôn, lập tức đưa ra quyết định. Anh không muốn cảm nhận nỗi hối hận kia thêm lần nào nữa, anh kêu người sửa sang phòng ở, tìm trợ lý sinh hoạt, chủ động buộc Trác Dương bên người.
Cảnh đường phố từ từ lướt qua cửa sổ xe, hai người nắm tay dựa vào nhau, trong buồng xe nhất thời không tiếng động, yên tĩnh mà ấm áp.
Khi đi qua một siêu thị, Tịch Sâm bỗng nhiên kêu dừng xe.
Anh nói với cậu, “Em ở trong xe chờ anh.”
Trác Dương nhìn anh tiến vào siêu thị, cách cửa kính nhìn Tịch Sâm kéo một nhân viên hỏi gì đó, tiếp đó theo hướng người ta chỉ mà bước đi, không đến hai phút đã tính tiền đi ra.
Trác Dương nhìn túi trên tay Tịch Sâm, không biết là cái gì, hỏi một câu, “Anh mua cái gì thế?”
Tịch Sâm đưa túi cho cậu, nghiêng người thì thầm bên tai cậu, “Áo mưa.”
Trác Dương ngay lập tức như phải bỏng mà ném lại túi cho anh, cảm giác mặt mình lại bắt đầu nóng lên, lắp bắp, “Anh…anh mua cái này làm gì…?”
“Em nói xem.” Tịch Sâm ghé vào lỗ tai cậu hỏi ngược lại, thở ra hơi nóng khiến lỗ tai cậu hơi ngứa.
Ban đêm tháng chín mát mẻ, Trác Dương cả người khô nóng, mở rộng cửa kính, đỏ lỗ tai dựa vào cửa không để ý tới Tịch Sâm.
Anh biết cậu thẹn thùng, trêu trọc cậu cũng có chừng mực, chỉ vươn tay nắm lấy tay cậu, cũng không lại dính vào.
Trở lại biệt thự, Tịch Sâm không kéo Trác Dương nữa, cho nên cậu tránh anh chạy ngay vào nhà. Anh tắm xong muốn đi tìm Trác Dương, vặn tay nắm cửa mới phát hiện bị khoá trái. Tịch Sâm đứng tại chỗ vuốt tóc hai lần, cười nhẹ một tiếng.
Nói cậu nhát gan, nhưng năm đó lại dám cùng một người không quá quen biết có tiếp xúc thân mật. Nói cậu gan lớn, nhưng mỗi lần đối mặt với cử chỉ thân mật của một đôi tình nhân nên có, cậu lại rất xấu hổ.
Tịch Sâm gõ cửa, “Dương Dương, để anh vào.”
Trác Dương ở bên trong ấp úng nói, “Em ngủ rồi.”
Anh nói, “Áo mưa không xé vỏ, anh đâu làm gì được.”
“Không xé, không xé…” Trác Dương ôm trán, phương thức nói chuyện của Tịch Sâm đôi lúc quá mức thẳng thắn, làm cậu không chống đỡ nổi.
“Vậy em mở cửa đi.” Tịch Sâm đứng ngoài cửa, một bộ cậu không ra anh nhất định không rời đi.
Hiện tại loại chuyện đó muốn cậu tỉnh táo mà nghênh tiếp là điều không thể, quá khó khăn. Nhưng Tịch Sâm cũng không cố cưỡng ép. Trác Dương mở cửa, lộ ra một khe nhỏ, xác nhận hai tay anh trống trơn, mới lui về sau một bước, để anh tiến vào.
Tịch Sâm đẩy cửa bước vào, Trác Dương cũng quay người bước đến bàn học. Sau đó phía sau đột nhiên truyền tới tiếng khoá cửa.
Trác Dương quay đầu, đập vào mắt là lồng ngực rộng lớn của Tịch Sâm.
Anh ôm cậu vào lòng, từng bước từng bước tiến đến giường. Trong ánh mắt khiếp sợ của Trác Dương, anh nhẹ giọng, “Không có áo mưa, chúng ta vẫn có thể làm cái khác.”
Tay Trác Dương vòng qua đầu anh, ngay trước khi bị Tịch Sâm đặt lên giường, vươn tay trái tắt đi ánh sáng duy nhất trong phòng.
Đêm đó mặc dù hai người không thực sự làm, nhưng cũng giằng co đến nửa đêm, Tịch Sâm cũng không về phòng mà ngủ luôn ở phòng cậu.
Sáng sớm, trong phòng tắm, Trác Dương vừa đánh răng vừa nhìn vào gương, xung quanh xương quai xanh đều có dấu hôn, cậu sờ hầu kết chính mình, đầu ngón tay truyền đến cảm giác nóng rực, nơi này cũng có dấu hôn, mặc áo sơ mi không thể che giấu được.
Cũng may công việc của cậu bây giờ không yêu cầu gặp người ngoài, nên cũng không sợ bị nhìn thấy, hiện tại vẫn chưa hết mùa muỗi phát triển, coi như thấy được vẫn có thể lấy lý do bị muỗi cắn vậy.
Trác Dương không nhịn được mà cắn răng, hàm hồ phàn nàn, “Như chó con ý, thích cắn người.”
Khi cậu thay quần áo đi ra, ngón tay không khống chế được lại sờ hầu kết. Tịch Sâm cũng vừa ra khỏi phòng, ánh mắt dõi theo tay cậu, nhìn hai giây, sau đó kéo Trác Dương, hôn một cái lên má cậu, nhỏ giọng nói, “Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý.”
Trác Dương nguýt dài, không hề có niềm tin mà đáp, “Không có lần sau.”
Sau đó cậu chạy lạch bạch xuống cầu thang, sợ bị Tịch Sâm bắt lại “giáo huấn”.
Tịch Sâm lắc đầu, đáy mắt tràn đầy sủng nịnh, không nhanh không chậm xuống lầu.
Lúc ăn cơm, Tịch Sâm mượn dì Vương kem che khuyết điểm, bà cười cười cũng không hỏi anh cần làm gì, lấy ra đặt vào tay anh, sau đó anh đưa che khuyết điểm trong tay cho Trác Dương.
Cậu không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, yên lặng nhận lấy đút vào túi. Nếu để cậu thật sự mang những dấu hôn này đi dưới ánh mặt trời, nói chung là không hề dễ chịu.
Từ hôm đó trở đi, Tịch Sâm tắm xong sẽ sang phòng của cậu, mặt không đổi sắc phát huy bản chất da mặt dày, xem phòng Trác Dương là phòng thứ hai của mình, nhất quyết không chịu rời đi. Vì vậy, những đồ vật cá nhân của anh lần lượt xuất hiện trong phòng cậu, nào là bàn chải đánh răng, khăn mặt, cả quần áo ngủ cũng có.
Tịch Sâm nói, anh yêu thích cái giường trong phòng này, nó không quá nhỏ cũng không quá lớn, cùng nằm sẽ không chen chúc, mà khi không ôm ấp khoảng cách cũng không quá xa, có thể lắng nghe hô hấp đối phương, giơ tay là có thể chạm đến.
Anh rất thích cái khoảng cách gần gũi này.
Mà Trác Dương cũng đang dần quen với những cử chỉ thân mật của một đôi tình nhân. Lúc mới bắt đầu cậu nhất định phải tắt đèn mới được, dần dần cậu cũng quen thuộc việc có ánh sáng, mặc dù vẫn thẹn thùng, nhưng khi động tình, cậu cũng sẽ biểu lộ ham muốn của bản thân.
Mối quan hệ giữa cậu và Tịch Sâm đang thực sự trở nên tốt đẹp hơn.
…
Một ngày cuối tuần, Tịch Sâm lại đưa Nịnh Nịnh đến biệt thự chơi.
Bởi hai ngày nữa, Trác Dương có một cuộc thi nghề nên bọn họ không ra ngoài. Tịch Sâm muốn Trác Dương chuẩn bị thật tốt nên họ chỉ đơn giản dành thời gian trong biệt thự.
Suốt buổi tối, Tịch Sâm vẫn ở trong phòng Trác Dương, chơi một hồi lâu, Nịnh Nịnh vẫn chưa thấy anh trở về phòng mình, tò mò hỏi, “Chú Tịch, tối nay chú muốn ngủ ở đây ạ?”
Anh gật đầu, “Đúng thế.”
Nịnh Nịnh nhảy nhót, “Được nha được nha, ba chúng ta cùng nhau ngủ.”
Sau đó bé được Tịch Sâm ôm vào lòng, anh nói, “Chú Tịch ngủ ở đây, nhưng Nịnh Nịnh lớn rồi, nên học cách ngủ một mình.”
Phòng trẻ con đã sửa chữa xong, trải qua nửa tháng kiểm tra an toàn, hiện tại có thể vào ở.
Bố trí trong phòng rất hợp ý Nịnh Nịnh, nhưng bé năm nay năm tuổi, chưa hôm nào ngủ một mình, hơn nữa bé mới đến biệt thự lần thứ hai. Ở những nơi xa lạ, lá gan của Nịnh Nịnh nói chung vẫn nhỏ. Bé ngồi trên đùi Tịch Sâm, lớn tiếng nói, “Đừng mà, chú Tịch, con sợ lắm, con không muốn ngủ một mình ở nơi này đâu.”
Tịch Sâm nhìn khuôn mặt bé nhỏ oan ức, trái tim chậm rãi trở nên mềm mại, mỗi lần đối diện với Nịnh Nịnh, anh phát hiện trái tim mình không cứng rắn nổi.
Trác Dương đứng ở cạnh cửa, trên mặt mang theo nụ cười mà nhìn hai người, Tịch Sâm nhìn lại cậu, cậu cũng chỉ nhún vai, biểu thị mình thương nhưng cũng không giúp được gì.
Cuối cùng, Tịch Sâm mang Nịnh Nịnh sang như thế nào lại ôm bé về như thế.
Một lần nữa trở lại phòng Trác Dương, Nịnh Nịnh vui vẻ ở trên giường lăn hai lần, bé vén chăn chen vào, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Ba ba, chú Tịch, lại đây ngồi nha! Bà nội dạy ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho thân thể nha!”
Trác Dương có ít thời gian dành cho Nịnh Nịnh nên bé nói thế nào cậu sẽ làm như thế. Cậu khép sách, nằm xuống bên cạnh Nịnh Nịnh, Tịch Sâm thì nằm phía sau cậu. Người lớn ôm người nhỏ, rồi hai người lại được người lớn hơn ôm.
Đối với sự tồn tại của Tịch Sâm, Nịnh Nịnh không cảm thấy có gì không đúng, bé thoải mái vùi trong lòng Trác Dương, muốn cậu kể chuyện cổ tích dỗ bé ngủ. Nhưng Trác Dương chưa kịp bắt đầu, bé lại thay đổi muốn Tịch Sâm kể chuyện.
“Con chưa từng được nghe chú Tịch kể chuyện đâu.” Nịnh Nịnh kháng nghị.
Trác Dương nghĩ rằng yêu cầu của Nịnh Nịnh sẽ khiến Tịch Sâm bối rối, nhưng cậu không ngờ anh sẽ đáp ứng. Sau khi hắng giọng, anh bắt đầu chậm rãi kể. Khi anh kể chuyện, giọng vừa trầm vừa nhẹ, tựa như âm thanh thôi miên tốt nhất trên thế giới. Trác Dương không buồn ngủ chút nào, cùng Nịnh Nịnh nghe một lúc, cũng dần dần mà nhắm hai mắt lại, đi vào giấc ngủ.
Tịch Sâm đắp chăn cho hai người, sau đó lưu lại trên trán Trác Dương một nụ hôn, “Bảo bối, chúc em có giấc mơ đẹp.”
Cuối tháng chín, Trác Dương thuận lợi vượt qua cuộc thi nghề trước đó. Tịch Sâm đã đặt trước một nhà hàng để chúc mừng cậu, bọn họ đều uống mấy chén. Tửu lượng của Trác Dương không tệ, Tịch Sâm không bằng cậu, nhưng cũng chỉ hơi chếnh choáng.
Sau khi trở lại biệt thự, Trác Dương bật đèn vào phòng. Tịch Sâm, người ban đầu muốn trở về phòng mình tắm rửa, nay lại xoay chân, chặn cậu đóng cửa phòng. Trong ánh mắt dò hỏi của cậu, anh bước vào phòng. Sau đó Tịch Sâm trở tay đóng cửa, tắt đèn, ấn Trác Dương còn đang kinh ngạc lên cánh cửa.
Trên môi truyền tới cảm giác bị mài đau, cậu “a” một tiếng, muốn nói cái gì nhưng Tịch Sâm không cậu cho cơ hội mở miệng. Mãi một lúc lâu sau, cậu mới tìm lại hô hấp của mình, nhân cơ hội nói, “Tịch Sâm, bao…”
Tịch Sâm không phải dựa vào rượu làm loạn, anh hiển nhiên đã sớm chuẩn bị, ghé sát tai cậu, “Trong ngăn kéo đầu giường của em.”
Có là tốt rồi, tâm tình Trác Dương nhấc lên lại thả xuống, lần này yên lòng bị nhấn chìm trong nụ hôn của anh.
Trải qua một buổi tối dằn vặt, Trác Dương ngủ rất say, sáng sớm tỉnh dậy, cảm giác đau nhức khắp cơ thể truyền tới. Cậu không hiểu nổi, xuất lực không phải cậu mà sao mình lại khó chịu như thế. Nghi hoặc xong, cậu mới chú ý tình hình hiện tại, cậu không mặc gì cả, Tịch Sâm ôm cậu từ phía sau, cũng như thế.
Mặt cậu dần đỏ lên, hô hấp nhè nhẹ, muốn rón rén rời giường, nhưng mới vừa động đậy, Tịch Sâm lại ép vào, hai chân kẹp lấy cậu, vòng tay kéo cậu vào lòng.
Giọng anh trầm thấp mang theo ý cười vang lên bên tai cậu, “Lại lén lút trốn đi, ăn no xong không muốn chịu trách nhiệm à?”
~Hết chương 29~
Thế nhưng không chờ được Vương Nhã nói cái gì, cậu đã biết được nguyên nhân, bởi vì bữa trưa hôm sau tới đưa cơm, cậu thấy một cô gái xa lạ trong phòng làm việc của Tịch Sâm.
Vóc người cô gái cao gầy, quần áo cực kì gợi cảm. Khi cậu bước vào, hai tay cô đang nâng khuôn mặt Tịch Sâm, như chuẩn bị làm gì đó.
Hình ảnh này quá dễ khiến người ta hiểu lầm, Trác Dương cầm hộp cơm đứng sững tại chỗ. Cô gái cũng sửng sốt, quay đầu nhìn cậu.
Lông mày Tịch Sâm cau lại, nghiêng đầu thoát khỏi đôi móng vuốt, đi qua lôi kéo Trác Dương còn đang sững sờ, “Ngốc rồi à.”
Trác Dương hoàn hồn, đặt hộp cơm xuống, nhìn lại, ánh mắt người kia vẫn kinh ngạc nhìn cậu, chính xác là nhìn hai bàn tay nắm chặt của cậu và Tịch Sâm, chần chừ một lúc, cậu mới nói, “Chào cô.”
Cô gái lập tức nở nụ cười, vừa ấm áp vừa ngọt ngào, đưa tay ra, “Xin chào, tôi là Monica.”
“Trác Dương.” Trác Dương cũng giới thiệu tên mình, muốn rút tay về nhưng không ngờ bị Monica giữ lại, dùng thêm hai phần lực, cô vẫn không nới lỏng, chỉ cười tủm tỉm nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập hiếu kì.
Tịch Sâm gỡ tay Monica ra, lập tức nhận về một ánh mắt bất mãn.
Tịch Sâm để Trác Dương ngồi xuống ghế salon, lúc này mới nói, “Đây là chị gái của anh, mới từ nước ngoài về.”
“Chị của anh?” Đôi mắt Trác Dương hơi trợn to.
Tịch Sâm vô cùng thấu hiểu mà cong môi, “Nếu không phải, em nghĩ là ai?”
Biểu cảm Trác Dương loé lên chút không được tự nhiên, cậu… cậu còn tưởng rằng… Nói chung sau khi biết mình hiểu lầm, tâm trạng trĩu nặng xuất hiện khi cậu vừa bước vào cũng dần lắng xuống, khiến cả người cậu thoải mái hơn nhiều.
Chẳng trách khi cậu nghe Monica nói, mặc dù tiếng phổ thông cũng được nhưng lại có chút không rõ ràng, mang theo khẩu âm của người nước ngoài, hơn nữa lúc này nhìn kĩ, cô cũng có nét giống Tịch Sâm.
Monica tựa như quen thuộc ngồi xuống bên cạnh Trác Dương, hết sức tò mò hỏi, “Trác Dương, cậu và Tịch Sâm nhìn qua rất thân thiết, quan hệ của hai người là như thế nào vậy?”
“Em..” Cậu do dự nhìn về phía Tịch Sâm, không biết nên nói ra sao.
“Không cần để ý chị ấy.” Tịch Sâm nói, “Chị ấy cố ý đùa em thôi.”
“A Sâm.” Monica siết chặt khuôn mặt anh bằng cả hai tay, phản đối, “Em thật sự không đáng yêu.”
Khuôn mặt vẫn vô cảm cho dù bị chèn ép đến biến dạng, thấy thế Trác Dương im lặng mỉm cười.
Monica vò đến thoải mái rồi mới buông tha em trai mình, lấy điện thoại di động ra nói với Trác Dương, “Chúng ta thêm thông tin liên lạc đi.”
Bộ dáng Monica thoạt nhìn thật giống như đã biết cậu và Tịch Sâm đang nói chuyện yêu đương.
Cậu trao đổi số điện thoại với cô, sau đó Monica đứng lên, đôi môi đỏ mọng mấp máy, “Vậy chị không làm phiền hai người nữa, đi trước đây.”
Đôi mắt Trác Dương loé lên bối rối, theo Tịch Sâm đưa Monica xuống lầu.
Trở lại văn phòng, Tịch Sâm nói với cậu rằng lần này Monica trở về là vì sinh nhật bà nội, vốn định muộn chút mới về, nhưng khi tán gẫu với Nghiêm Khải, trong lúc lơ đãng hắn vô tình nói ra chuyện của bọn họ, Monica mới không trì hoãn, về ngay khi có thể.
Anh bàn với Trác Dương kế hoạch đầu tháng mười, cậu sẽ cùng anh trở về Bắc Kinh.
Vừa nghĩ tới thời điểm đó phải gặp người nhà Tịch Sâm, Trác Dương không nhịn được rụt rè, “Em, em thực sự sẽ đi sao?”
“Em không muốn đến?” Tịch Sâm hỏi.
“Dĩ nhiên không phải.” Trác Dương mới nói đó là gia đình Tịch Sâm mà, không biết khi nhìn cậu họ sẽ cảm thấy thế nào.
“Họ sẽ rất yêu thích em.” Tịch Sâm đáp rồi kéo Trác Dương đến bên người, hôn một cái, “Đừng lo lắng.”
Trác Dương miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.
Ở trong văn phòng đợi đến khi thời gian làm việc của Tịch Sâm bắt đầu, Trác Dương mới cầm theo hộp cơm rời đi. Vừa ra tới thang máy, chuông điện thoại reo lên, Trác Dương lấy ra nhìn, là Monica.
Cô hẹn cậu uống cà phê, nhưng cậu biết không chỉ đơn thuần là uống cà phê, có lẽ cô có điều muốn hỏi hoặc muốn nói.
Nơi Monica hẹn không quá xa, Trác Dương lái xe một lát là tới.
Cậu vào quán cà phê, vừa ngồi xuống trước mặt cô, đã nghe thấy, “Trác Dương, chị gọi em là A Dương được không?”
Trác Dương gật đầu.
Tay Monica chống cằm nhìn chằm chằm Trác Dương một lúc, bỗng nhiên cười rộ lên, “Em rất căng thẳng à?”
Trác Dương cười nhẹ, “Có một chút.”
Monica thở dài, nói, “A Sâm là một hòn đá, khi A Khải nói nó có người thích, chị không tin tưởng một tẹo nào.”
Trác Dương nắm ngón tay trỏ không lên tiếng, Tịch Sâm thích cậu, ban đầu cậu cũng không tin.
“A dương, thật khó để yêu Tịch Sâm đúng không? Nó quá nhàn chán.”
“Không khó.” Trác Dương nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến Tịch Sâm, đáy mắt cậu không giấu được ấm áp.
Thấy bộ dáng này của Trác Dương, Monica cười cười, “A Sâm người này, chớ nhìn tính cách nó nhàn nhạt, kì thực bên trong ẩn giấu cố chấp cùng bá đạo, đối với thứ thuộc về mình có dục vọng chiếm hữu rất cao.”
Cái này Trác Dương đã sớm biết, Monica nói như vậy, dường như là lo lắng cậu không chịu được một Tịch Sâm như thế. Mà đối với Trác Dương, cố chấp của Tịch Sâm là chấp nhất, không phải cứng đầu, tuy rằng bá đạo nhưng chưa từng hạn chế cậu điều gì. Còn dục vọng chiếm hữu của anh, trái lại, nó cho cậu cảm giác an toàn vô cùng, bởi vì như thế, cậu mới có cảm giác anh cần và lưu ý đến cậu.
Trác Dương cầm thìa nhẹ nhàng quấy hai lần, thấp giọng trả lời, “Tịch Sâm rất tốt.”
Ý Trác Dương nói giống hệt Tịch Sâm, khiến Monica buồn cười không thôi, ánh mắt cô xoay chuyển, bỗng nhiên rơi trên cổ tay cậu, lập tức kinh ngạc, “Đây là… A Sâm đưa cho em?”
Trác Dương cúi đầu nhìn, cái Monica nói là vòng tay của Tịch Sâm. Từ khi ở bên anh, cậu lúc mào cũng đeo, không rời khỏi người, chỉ trừ lúc tắm rửa.
Trác Dương ngượng ngùng cười cười, “Vâng, anh ấy tặng cho em.”
Monica hỏi, “Em và Tịch Sâm, quen biết nhau rất lâu rồi à?”
Cậu gật đầu, “Vâng, chúng em biết nhau từ hồi cấp ba.”
“Khuy áo này là em đưa cho nó?”
“Cứ xem là vậy đi.”
Monica bỗng nhiên như hiểu ra điều gì, “Chẳng trách năm đó nó sốt sắng như vậy, thì ra là em đưa.”
Trác Dương khó hiểu nhìn cô.
“Chiếc vòng tay này được đặt làm riêng, là chị và A Sâm cùng đi.” Monica nhìn vòng tay, cười nói, “Cũng là chị nhìn A Sâm chính tay xuyên chiếc khuy áo kia vào.”
Lúc đầu, cô không biết Tịch Sâm luôn mang theo một chiếc khuy áo bình thường, mãi đến tận ngày nào đó, khuôn mặt Tịch Sâm đầy nôn nóng gọi dì người làm vào phòng giúp anh tìm một chiếc khuy áo. Bọn họ chưa từng thấy một Tịch Sâm như thế, người một nhà đều bị kinh động, bọn họ chưa từng thấy chiếc khuy áo kia nhưng có thể cảm giác được nó đối với Tịch Sâm vô cùng quan trọng. Người một nhà bận rộn tìm hơn nửa ngày, vẫn không tìm được. Vì thế liên tục mấy ngày sau, tâm tình Tịch Sâm đều tối tăm, dường như tự tức giận với chính mình. Cũng may sau đó mấy ngày, dì quét tước trong nhà tìm được khuy áo trong một góc nào đấy. Đến bây giờ Monica vẫn nhớ được biểu cảm Tịch Sâm lúc đó, tựa như mất mà tìm lại được.
Sau đó, Tịch Sâm làm riêng một cái vòng tay, cố định khuy áo vào, đeo lên cổ tay mình.
Lần mang lên này, là liên tục sáu năm.
Monica cũng từng nói bóng nói gió dò la lai lịch chiếc khuy áo, nhưng Tịch Sâm không nói, bọn họ không thể nào biết được, chỉ tự hiểu rằng có thể khiến tâm tình anh chập chờn lớn như thế, vị trí của chủ nhân chiếc khuy áo ở trong lòng anh nhất định không tầm thường.
Trác Dương không nghĩ tới có thể nghe được đoạn quá khứ này từ Monica, tâm lý chấn động. Tịch Sâm so với cậu tưởng, còn thích cậu hơn nhiều.
Trác Dương không phải kẻ ngốc, Monica sẽ không vô duyên vô cớ nói với cậu chuyện này, cậu khẽ vuốt khuy áo hai lần, ngẩng đầu nói với cô, “Cảm ơn chị đã nói với em điều này.”
Monica nói, “Chúng ta cũng phải cảm ơn em.”
Về phần cảm ơn cái gì, chỉ người một nhà nhìn Tịch Sâm lớn lên mới có thể thấu hiểu.
…
Buổi tối, Trác Dương và Tịch Sâm cùng ăn cơm với Monica. Ăn xong, cậu và Tịch Sâm trở về biệt thự, bởi chịu ảnh hưởng những điều Monica nói ban sáng cho nên mỗi khi nhìn Tịch Sâm, cậu lại cảm thấy vừa ấm áp vừa ngọt ngào, ánh mắt cậu không nhịn được mà dừng trên người anh nhiều hơn bình thường.
Tịch Sâm cũng phát hiện Trác Dương khác thường, mười ngón tay nắm chặt, anh từ từ mổ lên tay cậu, thấp giọng hỏi, “Tại sao luôn nhìn anh?”
“Anh đẹp trai.” Trác Dương nói.
Lúc thường Trác Dương không dám nói như thế, nghe vậy Tịch Sâm cười cười kéo cậu đến bên người, ngậm môi cậu, hôn sâu.
Tài xế phía trước, thường ngày Trác Dương sẽ không chịu để Tịch Sâm ở trước mặt người ngoài hôn sâu, mà giờ khắc này, tâm tình cậu lại tràn đầy, cậu nhịn xuống e lệ, nhắm hai mắt, ngửa đầu, ngây ngô đón nhận nụ hôn.
Nụ hôn thật dài kết thúc, Trác Dương dựa vào vai Tịch Sâm, nhỏ giọng, “Tịch Sâm, may mắn chúng ta không bỏ lỡ nhau.”
Bây giờ, trong lòng Trác Dương vô cùng hối hận, nếu như năm đó cậu có dũng khí ở bên Tịch Sâm thì sẽ không lãng phí mất sáu năm.
Gò má Tịch Sâm vuốt ve tóc cậu, ngửa hương dầu gội dầu quen thuộc, anh “ừ” một tiếng, cũng thở dài trong lòng. Kỳ thực anh không hiểu sao có thể kiên trì giữ một chiếc khuy áo mà không có hành động nào suốt sáu năm. Phải chăng do tâm tính thiếu niên kiêu ngạo quấy phá?
Ngày mưa đó gặp lại Trác Dương, thời khắc nhìn thấy cậu, tình cảm dằn xuống đáy lòng nhiều năm lại rục rịch, nhưng ánh mắt lướt qua Nịnh Nịnh, anh biết chắc đó là con gái cậu, hơn nữa còn có lời khẳng định của cậu vào ngày đầu tiên đưa quần áo đến. Khi cậu nói mình đã kết hôn, đáy lòng Tịch Sâm bỗng xuất hiện một chút hối hận, hối hận ngày càng loang nhanh, khuếch trương thành làn sóng nhấn chìm anh, bởi vì một khắc kia, anh biết anh đã triệt để mất đi Trác Dương.
Kỳ thực kế hoạch ban đầu của Tịch Sâm chỉ là đến đây công tác, nhưng khi biết Trác Dương đã ly hôn, lập tức đưa ra quyết định. Anh không muốn cảm nhận nỗi hối hận kia thêm lần nào nữa, anh kêu người sửa sang phòng ở, tìm trợ lý sinh hoạt, chủ động buộc Trác Dương bên người.
Cảnh đường phố từ từ lướt qua cửa sổ xe, hai người nắm tay dựa vào nhau, trong buồng xe nhất thời không tiếng động, yên tĩnh mà ấm áp.
Khi đi qua một siêu thị, Tịch Sâm bỗng nhiên kêu dừng xe.
Anh nói với cậu, “Em ở trong xe chờ anh.”
Trác Dương nhìn anh tiến vào siêu thị, cách cửa kính nhìn Tịch Sâm kéo một nhân viên hỏi gì đó, tiếp đó theo hướng người ta chỉ mà bước đi, không đến hai phút đã tính tiền đi ra.
Trác Dương nhìn túi trên tay Tịch Sâm, không biết là cái gì, hỏi một câu, “Anh mua cái gì thế?”
Tịch Sâm đưa túi cho cậu, nghiêng người thì thầm bên tai cậu, “Áo mưa.”
Trác Dương ngay lập tức như phải bỏng mà ném lại túi cho anh, cảm giác mặt mình lại bắt đầu nóng lên, lắp bắp, “Anh…anh mua cái này làm gì…?”
“Em nói xem.” Tịch Sâm ghé vào lỗ tai cậu hỏi ngược lại, thở ra hơi nóng khiến lỗ tai cậu hơi ngứa.
Ban đêm tháng chín mát mẻ, Trác Dương cả người khô nóng, mở rộng cửa kính, đỏ lỗ tai dựa vào cửa không để ý tới Tịch Sâm.
Anh biết cậu thẹn thùng, trêu trọc cậu cũng có chừng mực, chỉ vươn tay nắm lấy tay cậu, cũng không lại dính vào.
Trở lại biệt thự, Tịch Sâm không kéo Trác Dương nữa, cho nên cậu tránh anh chạy ngay vào nhà. Anh tắm xong muốn đi tìm Trác Dương, vặn tay nắm cửa mới phát hiện bị khoá trái. Tịch Sâm đứng tại chỗ vuốt tóc hai lần, cười nhẹ một tiếng.
Nói cậu nhát gan, nhưng năm đó lại dám cùng một người không quá quen biết có tiếp xúc thân mật. Nói cậu gan lớn, nhưng mỗi lần đối mặt với cử chỉ thân mật của một đôi tình nhân nên có, cậu lại rất xấu hổ.
Tịch Sâm gõ cửa, “Dương Dương, để anh vào.”
Trác Dương ở bên trong ấp úng nói, “Em ngủ rồi.”
Anh nói, “Áo mưa không xé vỏ, anh đâu làm gì được.”
“Không xé, không xé…” Trác Dương ôm trán, phương thức nói chuyện của Tịch Sâm đôi lúc quá mức thẳng thắn, làm cậu không chống đỡ nổi.
“Vậy em mở cửa đi.” Tịch Sâm đứng ngoài cửa, một bộ cậu không ra anh nhất định không rời đi.
Hiện tại loại chuyện đó muốn cậu tỉnh táo mà nghênh tiếp là điều không thể, quá khó khăn. Nhưng Tịch Sâm cũng không cố cưỡng ép. Trác Dương mở cửa, lộ ra một khe nhỏ, xác nhận hai tay anh trống trơn, mới lui về sau một bước, để anh tiến vào.
Tịch Sâm đẩy cửa bước vào, Trác Dương cũng quay người bước đến bàn học. Sau đó phía sau đột nhiên truyền tới tiếng khoá cửa.
Trác Dương quay đầu, đập vào mắt là lồng ngực rộng lớn của Tịch Sâm.
Anh ôm cậu vào lòng, từng bước từng bước tiến đến giường. Trong ánh mắt khiếp sợ của Trác Dương, anh nhẹ giọng, “Không có áo mưa, chúng ta vẫn có thể làm cái khác.”
Tay Trác Dương vòng qua đầu anh, ngay trước khi bị Tịch Sâm đặt lên giường, vươn tay trái tắt đi ánh sáng duy nhất trong phòng.
Đêm đó mặc dù hai người không thực sự làm, nhưng cũng giằng co đến nửa đêm, Tịch Sâm cũng không về phòng mà ngủ luôn ở phòng cậu.
Sáng sớm, trong phòng tắm, Trác Dương vừa đánh răng vừa nhìn vào gương, xung quanh xương quai xanh đều có dấu hôn, cậu sờ hầu kết chính mình, đầu ngón tay truyền đến cảm giác nóng rực, nơi này cũng có dấu hôn, mặc áo sơ mi không thể che giấu được.
Cũng may công việc của cậu bây giờ không yêu cầu gặp người ngoài, nên cũng không sợ bị nhìn thấy, hiện tại vẫn chưa hết mùa muỗi phát triển, coi như thấy được vẫn có thể lấy lý do bị muỗi cắn vậy.
Trác Dương không nhịn được mà cắn răng, hàm hồ phàn nàn, “Như chó con ý, thích cắn người.”
Khi cậu thay quần áo đi ra, ngón tay không khống chế được lại sờ hầu kết. Tịch Sâm cũng vừa ra khỏi phòng, ánh mắt dõi theo tay cậu, nhìn hai giây, sau đó kéo Trác Dương, hôn một cái lên má cậu, nhỏ giọng nói, “Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý.”
Trác Dương nguýt dài, không hề có niềm tin mà đáp, “Không có lần sau.”
Sau đó cậu chạy lạch bạch xuống cầu thang, sợ bị Tịch Sâm bắt lại “giáo huấn”.
Tịch Sâm lắc đầu, đáy mắt tràn đầy sủng nịnh, không nhanh không chậm xuống lầu.
Lúc ăn cơm, Tịch Sâm mượn dì Vương kem che khuyết điểm, bà cười cười cũng không hỏi anh cần làm gì, lấy ra đặt vào tay anh, sau đó anh đưa che khuyết điểm trong tay cho Trác Dương.
Cậu không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, yên lặng nhận lấy đút vào túi. Nếu để cậu thật sự mang những dấu hôn này đi dưới ánh mặt trời, nói chung là không hề dễ chịu.
Từ hôm đó trở đi, Tịch Sâm tắm xong sẽ sang phòng của cậu, mặt không đổi sắc phát huy bản chất da mặt dày, xem phòng Trác Dương là phòng thứ hai của mình, nhất quyết không chịu rời đi. Vì vậy, những đồ vật cá nhân của anh lần lượt xuất hiện trong phòng cậu, nào là bàn chải đánh răng, khăn mặt, cả quần áo ngủ cũng có.
Tịch Sâm nói, anh yêu thích cái giường trong phòng này, nó không quá nhỏ cũng không quá lớn, cùng nằm sẽ không chen chúc, mà khi không ôm ấp khoảng cách cũng không quá xa, có thể lắng nghe hô hấp đối phương, giơ tay là có thể chạm đến.
Anh rất thích cái khoảng cách gần gũi này.
Mà Trác Dương cũng đang dần quen với những cử chỉ thân mật của một đôi tình nhân. Lúc mới bắt đầu cậu nhất định phải tắt đèn mới được, dần dần cậu cũng quen thuộc việc có ánh sáng, mặc dù vẫn thẹn thùng, nhưng khi động tình, cậu cũng sẽ biểu lộ ham muốn của bản thân.
Mối quan hệ giữa cậu và Tịch Sâm đang thực sự trở nên tốt đẹp hơn.
…
Một ngày cuối tuần, Tịch Sâm lại đưa Nịnh Nịnh đến biệt thự chơi.
Bởi hai ngày nữa, Trác Dương có một cuộc thi nghề nên bọn họ không ra ngoài. Tịch Sâm muốn Trác Dương chuẩn bị thật tốt nên họ chỉ đơn giản dành thời gian trong biệt thự.
Suốt buổi tối, Tịch Sâm vẫn ở trong phòng Trác Dương, chơi một hồi lâu, Nịnh Nịnh vẫn chưa thấy anh trở về phòng mình, tò mò hỏi, “Chú Tịch, tối nay chú muốn ngủ ở đây ạ?”
Anh gật đầu, “Đúng thế.”
Nịnh Nịnh nhảy nhót, “Được nha được nha, ba chúng ta cùng nhau ngủ.”
Sau đó bé được Tịch Sâm ôm vào lòng, anh nói, “Chú Tịch ngủ ở đây, nhưng Nịnh Nịnh lớn rồi, nên học cách ngủ một mình.”
Phòng trẻ con đã sửa chữa xong, trải qua nửa tháng kiểm tra an toàn, hiện tại có thể vào ở.
Bố trí trong phòng rất hợp ý Nịnh Nịnh, nhưng bé năm nay năm tuổi, chưa hôm nào ngủ một mình, hơn nữa bé mới đến biệt thự lần thứ hai. Ở những nơi xa lạ, lá gan của Nịnh Nịnh nói chung vẫn nhỏ. Bé ngồi trên đùi Tịch Sâm, lớn tiếng nói, “Đừng mà, chú Tịch, con sợ lắm, con không muốn ngủ một mình ở nơi này đâu.”
Tịch Sâm nhìn khuôn mặt bé nhỏ oan ức, trái tim chậm rãi trở nên mềm mại, mỗi lần đối diện với Nịnh Nịnh, anh phát hiện trái tim mình không cứng rắn nổi.
Trác Dương đứng ở cạnh cửa, trên mặt mang theo nụ cười mà nhìn hai người, Tịch Sâm nhìn lại cậu, cậu cũng chỉ nhún vai, biểu thị mình thương nhưng cũng không giúp được gì.
Cuối cùng, Tịch Sâm mang Nịnh Nịnh sang như thế nào lại ôm bé về như thế.
Một lần nữa trở lại phòng Trác Dương, Nịnh Nịnh vui vẻ ở trên giường lăn hai lần, bé vén chăn chen vào, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Ba ba, chú Tịch, lại đây ngồi nha! Bà nội dạy ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho thân thể nha!”
Trác Dương có ít thời gian dành cho Nịnh Nịnh nên bé nói thế nào cậu sẽ làm như thế. Cậu khép sách, nằm xuống bên cạnh Nịnh Nịnh, Tịch Sâm thì nằm phía sau cậu. Người lớn ôm người nhỏ, rồi hai người lại được người lớn hơn ôm.
Đối với sự tồn tại của Tịch Sâm, Nịnh Nịnh không cảm thấy có gì không đúng, bé thoải mái vùi trong lòng Trác Dương, muốn cậu kể chuyện cổ tích dỗ bé ngủ. Nhưng Trác Dương chưa kịp bắt đầu, bé lại thay đổi muốn Tịch Sâm kể chuyện.
“Con chưa từng được nghe chú Tịch kể chuyện đâu.” Nịnh Nịnh kháng nghị.
Trác Dương nghĩ rằng yêu cầu của Nịnh Nịnh sẽ khiến Tịch Sâm bối rối, nhưng cậu không ngờ anh sẽ đáp ứng. Sau khi hắng giọng, anh bắt đầu chậm rãi kể. Khi anh kể chuyện, giọng vừa trầm vừa nhẹ, tựa như âm thanh thôi miên tốt nhất trên thế giới. Trác Dương không buồn ngủ chút nào, cùng Nịnh Nịnh nghe một lúc, cũng dần dần mà nhắm hai mắt lại, đi vào giấc ngủ.
Tịch Sâm đắp chăn cho hai người, sau đó lưu lại trên trán Trác Dương một nụ hôn, “Bảo bối, chúc em có giấc mơ đẹp.”
Cuối tháng chín, Trác Dương thuận lợi vượt qua cuộc thi nghề trước đó. Tịch Sâm đã đặt trước một nhà hàng để chúc mừng cậu, bọn họ đều uống mấy chén. Tửu lượng của Trác Dương không tệ, Tịch Sâm không bằng cậu, nhưng cũng chỉ hơi chếnh choáng.
Sau khi trở lại biệt thự, Trác Dương bật đèn vào phòng. Tịch Sâm, người ban đầu muốn trở về phòng mình tắm rửa, nay lại xoay chân, chặn cậu đóng cửa phòng. Trong ánh mắt dò hỏi của cậu, anh bước vào phòng. Sau đó Tịch Sâm trở tay đóng cửa, tắt đèn, ấn Trác Dương còn đang kinh ngạc lên cánh cửa.
Trên môi truyền tới cảm giác bị mài đau, cậu “a” một tiếng, muốn nói cái gì nhưng Tịch Sâm không cậu cho cơ hội mở miệng. Mãi một lúc lâu sau, cậu mới tìm lại hô hấp của mình, nhân cơ hội nói, “Tịch Sâm, bao…”
Tịch Sâm không phải dựa vào rượu làm loạn, anh hiển nhiên đã sớm chuẩn bị, ghé sát tai cậu, “Trong ngăn kéo đầu giường của em.”
Có là tốt rồi, tâm tình Trác Dương nhấc lên lại thả xuống, lần này yên lòng bị nhấn chìm trong nụ hôn của anh.
Trải qua một buổi tối dằn vặt, Trác Dương ngủ rất say, sáng sớm tỉnh dậy, cảm giác đau nhức khắp cơ thể truyền tới. Cậu không hiểu nổi, xuất lực không phải cậu mà sao mình lại khó chịu như thế. Nghi hoặc xong, cậu mới chú ý tình hình hiện tại, cậu không mặc gì cả, Tịch Sâm ôm cậu từ phía sau, cũng như thế.
Mặt cậu dần đỏ lên, hô hấp nhè nhẹ, muốn rón rén rời giường, nhưng mới vừa động đậy, Tịch Sâm lại ép vào, hai chân kẹp lấy cậu, vòng tay kéo cậu vào lòng.
Giọng anh trầm thấp mang theo ý cười vang lên bên tai cậu, “Lại lén lút trốn đi, ăn no xong không muốn chịu trách nhiệm à?”
~Hết chương 29~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook