Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
-
Chương 68
1776
Vụ án Nghiêm Chi Triết trở thành tin nóng hơn nửa tháng.
Fan Lâm Thư Kỳ dẫn đầu dùng ngòi bút làm vũ khí tấn công Nghiêm Chi Triết trên mạng.
Vì có video làm chứng cộng thêm nạn nhân Lâm Thư Kỳ là nghệ sĩ dương cầm khá nổi tiếng nên vụ án thu hút đông đảo sự chú ý.
Vì thế Hứa Tri Niên phải tăng ca mấy ngày liền.
1777
Quá trình vụ án hình sự cũng không ngắn, trùng hợp là Lâm Thư Kỳ bị fan cuồng quấy rối trường kỳ nên mọi nơi trong nhà đều lắp camera, hành vi của Nghiêm Chi Triết bị quay rõ mồn một.
Vì chứng cứ vô cùng xác thực nên Nghiêm Chi Triết bị tạm giam, nghe nói hắn đã vội vã nhờ người nộp tiền bảo lãnh và tìm luật sư nhưng giờ Nghiêm gia thân mình còn chưa lo xong, hơn nữa lại bực hắn gây phiền toái khắp nơi nên ngay cả luật sư cũng không chịu bỏ tiền thuê cho hắn.
Thôi Cao Dương trước kia qua lại với hắn cũng chạy mất dạng.
Tan đàn xẻ nghé, giậu đổ bìm leo cũng chỉ thế thôi.
1778
Cùng lúc đó, trên mạng bàn tán xôn xao về chuyện này, theo diễn biến vụ án, "quá khứ" của Nghiêm Chi Triết cũng bị dân mạng đào lại.
—— Fuck! Nghiêm X trong video này chính là Nghiêm Chi Triết lần trước đó! Mấy bạn còn nhớ không!
—— Tôi nhớ ra rồi, vụ cưỡng bức kia cuối cùng chẳng giải quyết được gì, còn làm bay màu nick nhiều người nữa!
—— Sự thật chứng minh phạm tội chỉ có 0 lần và vô số lần.
—— Tên này tởm thật đấy, rốt cuộc phải có chống lưng mạnh cỡ nào mới để loại người này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đến giờ chứ.
—— Lâm Thư Kỳ đâu phải nạn nhân đầu tiên, Nghiêm Chi Triết làm xằng làm bậy từ nhiều năm trước rồi, trước đó từng có người thống kê, bao gồm nhưng không giới hạn đua xe tông chết người, bức tử nhân viên phục vụ, cưỡng bức, lần này còn chuốc thuốc mê cưỡng bức bất thành nên đâm người bị thương, chủ blog thống kê lần trước bị xóa rồi, may mà tôi kịp chụp lại.
—— Mẹ nó sao tới giờ mà tên này vẫn chưa ngồi tù vậy hả!
—— Hắn bị kiện nhiều lần lắm rồi, lần nào cũng không đủ chứng cứ nên được tuyên vô tội phóng thích, còn nhân viên phục vụ bị cưỡng bức kia chẳng những thua kiện mà Nghiêm Chi Triết còn quay ngược nói xấu nạn nhân bán dâm làm người ta phải nhảy lầu.
......
1779
Thời gian trôi qua, vụ án Nghiêm Chi Triết không hề lắng xuống mà trái lại ngày càng có nhiều chứng cứ và người nhà các nạn nhân lên tiếng tố cáo, vì vậy nhiệt độ liên tục tăng cao.
Khi gia đình nhân viên phục vụ công bố thư tuyệt mệnh và giãi bày những bất công phải chịu suốt mấy năm qua, dư luận lên án Nghiêm Chi Triết đã lên đến đỉnh điểm.
1780
Mấy ngày nay Hứa Tri Niên cũng tiếp xúc với nhiều nạn nhân khác và người nhà của họ.
Những vụ án trước kia bị Nghiêm gia đè xuống, thù hận và tuyệt vọng bao năm nay họ đã gánh chịu khiến Hứa Tri Niên rất đồng cảm.
Cậu ấy cũng là một trong số các nạn nhân.
1781
"Khương tiên sinh." Hứa Tri Niên dựa vào tôi nói, "Giờ em mới biết ngoài mình ra vẫn còn nhiều người bị hại như em, ngay cả cơ hội giãi bày cũng không có, chỉ biết yên lặng chịu đựng quá khứ và thống khổ trong lòng."
"Mẹ nhân viên phục vụ kia khi gặp em đã khuỵu xuống, bà nói sau khi mất con đau khổ không muốn sống, nhiều lúc chỉ hận không thể liều mạng cầm dao đi giết Nghiêm Chi Triết. Nhưng ngay cả cơ hội tiếp cận Nghiêm Chi Triết bà cũng chẳng có. Vừa gặp em bà đã bật khóc như muốn trút hết mọi đau khổ mấy năm qua vậy."
"Tuy thời gian này bề bộn nhiều việc và rất mệt mỏi nhưng em không hề hối hận." Cậu ấy nói, "Em nhận vụ án này không chỉ vì mình mà còn vì những người cùng cảnh ngộ với em, vì những người đã mất đi mạng sống và gia đình của họ."
"Nghiêm Chi Triết hủy hoại cuộc sống của em, hủy hoại đời họ và gia đình, em muốn tập hợp mọi thù hận và sức mạnh của những người này, lên tiếng thay nạn nhân đòi Nghiêm Chi Triết phải trả lại công bằng và chính nghĩa đến muộn."
1782
Khi nói những lời này, ánh mắt Hứa Tri Niên rất kiên định.
Mấy ngày nay cậu ấy đã trưởng thành rất nhiều, dáng vẻ cũng ngày càng kiên nghị.
Tôi hôn lên cổ cậu ấy nói: "Dù em có làm gì anh cũng sẽ ủng hộ em hết mình."
1783
Là nạn nhân của vụ án lần này, Lâm Thư Kỳ cũng thu hút sự chú ý rộng khắp.
Vì bị thương nên cậu ta nằm trong bệnh viện, từ chối phỏng vấn của giới truyền thông, giao hết mọi chuyện cho người đại diện và luật sư phụ trách.
Tôi hỏi Hứa Tri Niên đã gặp Lâm Thư Kỳ chưa.
"Ở bệnh viện có gặp một lần." Hứa Tri Niên nói, "Về sau các thông tin và chứng cứ khác đều do người đại diện trao đổi với em, hình như tâm trạng anh ta không tốt lắm."
Tôi lại hỏi: "Lúc gặp cậu ta còn thấy ngại không?"
Hứa Tri Niên nghĩ ngợi: "Hơi hơi thôi ạ. Nhưng nhìn anh ta rất khác trên TV, không còn đẹp trai bảnh bao nữa, chắc vì bị thương nên có vẻ tiều tụy. Gặp anh ta ngoài đời em mới phát hiện mình thật sự không hề giống anh ta."
Tôi cười: "Anh đã bảo rồi mà, hai người đâu có giống nhau."
Hứa Tri Niên lại gần hôn tôi: "Khương tiên sinh nói đúng lắm."
1784
Khi thời gian mở phiên toà được ấn định, Lâm Thư Kỳ đột nhiên đòi gặp tôi.
Chắc sợ bị tôi cự tuyệt nên nhờ Hứa Tri Niên chuyển lời cho tôi.
Tôi cúi đầu hỏi Hứa Tri Niên: "Em muốn anh gặp cậu ta à?"
Hứa Tri Niên mở to mắt: "...... Em cảm thấy hiện giờ anh ta thật đáng thương."
Tôi rũ mắt: "Cậu ta tự làm tự chịu thôi."
Hứa Tri Niên sửng sốt: "Dạ?"
"Em nghĩ cậu ta thật sự không biết Nghiêm Chi Triết có tình ý với mình sao." Tôi cười lạnh, "Cậu ta không từ chối là vì muốn hưởng thụ sự theo đuổi của Nghiêm Chi Triết thôi."
"Nhưng......." Hứa Tri Niên kéo tay áo tôi, ánh mắt chân thành tha thiết, "Dù anh ta có làm gì thì cũng đâu phải lý do để Nghiêm Chi Triết tổn thương anh ta."
Tôi nhịn không được xoa đầu Hứa Tri Niên: "Nếu mọi người trên đời này đều như em thì tốt biết mấy."
1785
Giống như Hứa Tri Niên.
Cứng cỏi mà lương thiện, ôn nhu mà thẳng thắn.
Sẽ không vì đau khổ mà mất đi hy vọng, cũng sẽ không trút giận lên người khác.
Cậu ấy có phẩm chất tốt đẹp hiếm thấy mà vô số người khó lòng với tới.
1786
Tôi nhìn cậu ấy chăm chú rồi cười khẽ: "Trước kia Lâm Thư Kỳ từng theo đuổi anh đấy."
Hứa Tri Niên ngẩn người.
Tôi nhéo mặt cậu ấy: "Em còn muốn để anh gặp cậu ta nữa không?"
Hứa Tri Niên bĩu môi: "Thế thì thôi vậy."
Tôi lập tức bật cười.
Hứa Tri Niên cười theo tôi, sau đó tựa đầu vào vai tôi nói: "Không sao, em tin Khương tiên sinh mà."
1787
Cuối cùng vì sự kiên trì của Lâm Thư Kỳ, tôi vẫn đến bệnh viện gặp cậu ta.
Trước cửa phòng bệnh, tôi hỏi Hứa Tri Niên có muốn vào nghe chúng tôi nói chuyện không.
Hứa Tri Niên suy nghĩ một lát rồi cắn môi từ chối.
"Em đã nói tin Khương tiên sinh rồi mà." Cậu ấy nói.
1788
Khi gặp lại Lâm Thư Kỳ, tôi mới phát hiện cậu ta quả thực đã thay đổi rất nhiều.
Hứa Tri Niên nói cảm xúc cậu ta bất ổn, bộ dạng tiều tụy cũng không phải nói ngoa.
Trên mặt cậu ta và cổ tay đều quấn băng kín, Nghiêm Chi Triết ra tay khá nặng, chưa đến mức hủy dung nhưng đoán chừng khó tránh khỏi để lại sẹo, nghe nói vết thương trên tay cũng động đến xương.
Ngoài cái đó ra thì nhìn bằng mắt thường cũng thấy được cậu ta suy sụp đi nhiều, không còn vẻ kiêu ngạo ngày xưa.
"Cậu đến rồi à." Cậu ta vừa thấy tôi thì ánh mắt sáng lên rồi lại tối đi ngay.
Cậu ta hỏi tôi: "Thấy tôi thế này có phải cậu muốn chế giễu tôi lắm không."
Tôi thờ ơ nói: "Cậu có gì đáng để tôi chế giễu đâu."
"Cũng đúng," cậu ta cười tự giễu, "Cậu đã bao giờ để mắt đến tôi đâu."
1789
"Khương Minh Ý. Sau này tôi không đàn piano được nữa." Cậu ta nói, "Nghiêm Chi Triết đã hủy hoại đôi tay này của tôi, hắn đúng là rất hiểu tôi, biết tôi quan tâm gì nhất."
Tôi nói: "Tôi cứ tưởng cậu quan tâm mặt mình hơn chứ."
Lâm Thư Kỳ nhìn tôi: "Tôi biết trong mắt cậu tôi luôn là kẻ nông cạn như thế mà."
Tôi im lặng.
1790
Lâm Thư Kỳ lại hỏi: "Nếu tôi nói mình thật lòng yêu piano chắc cậu không tin đâu nhỉ?"
Nói xong cậu ta cười mỉa mai: "Thật ra ngay cả tôi cũng không tin. Nhưng tôi chỉ có mỗi piano mà thôi."
Tôi không nói gì.
Lâm Thư Kỳ nói: "Cậu biết tôi luôn rất hâm mộ cậu, vậy cậu có biết tại sao không?"
"Không biết." Tôi lắc đầu, "Cũng không muốn biết."
Lâm Thư Kỳ cười lạnh: "Cậu vẫn cao ngạo như xưa."
1791
Cậu ta lẩm bẩm mà chẳng buồn để ý tôi có muốn nghe hay không: "Cha mẹ tôi quan hệ không tốt lắm, họ cũng chẳng yêu thương gì tôi, cha tôi chỉ quan tâm đến luận văn và nghiên cứu, còn mẹ tôi thì đi lưu diễn khắp nơi, từ nhỏ đến lớn tôi ở trong nhà cứ như kẻ vô hình vậy. Sau khi tôi bộc lộ năng khiếu piano thì mẹ tôi mới nhìn tôi bằng ánh mắt vui mừng. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình tồn tại trong mắt bà. Từ đó về sau tôi bắt đầu tập piano cả ngày lẫn đêm, tôi khát khao được người ta nhìn thấy, khát khao được người ta công nhận."
Tôi nói: "Thế thì không phải cậu yêu piano mà cậu chỉ thích được chú ý nhờ nó thôi."
Cảm xúc của Lâm Thư Kỳ trở nên kích động: "Nhưng cậu không biết tôi đã nỗ lực bao nhiêu vì nó đâu! Tôi ép mình tập đàn đến khi tay sắp gãy mới có thể xuất sắc như bây giờ, mới khiến người khác thấy được tôi, lẽ nào tôi làm vậy là sai sao?!"
Tôi nói: "Không có."
1792
"Tôi chỉ muốn người khác nhìn thấy mình mà thôi." Lâm Thư Kỳ nói, "Tôi nhớ lần đầu gặp cậu là ở lễ khai giảng năm lớp mười, cậu đại diện cho các học sinh mới lên phát biểu, khi đó ánh mắt mọi người đều dồn vào cậu nhưng cậu không nhìn bất kỳ ai, cũng chẳng thèm để ý đến người khác."
Tôi nói: "Chuyện thời đi học tôi đã quên lâu rồi."
Lâm Thư Kỳ nói: "Nhưng tôi vẫn nhớ đến tận bây giờ. Sau đó trong buổi tiệc mừng học sinh mới, tôi lên sân khấu biểu diễn piano, vì lần biểu diễn này mà tôi đã bí mật tập luyện vô số lần, cứ sợ mình sẽ mắc lỗi. Hôm đó biểu diễn rất hoàn mỹ, tôi được vô số người vỗ tay tán thưởng, ánh mắt ai cũng đổ dồn vào tôi, đó là cảm giác thỏa mãn mà xưa nay tôi chưa từng có."
"Nhưng hôm sau trong trường lại không nhắc đến màn trình diễn piano của tôi mà bàn tán về cậu, phấn khích nói tối qua có một chị lớp trên tỏ tình với cậu nhưng bị từ chối. Mọi người đều nói đến cậu, dù cậu đi tới đâu cũng làm người khác chú ý. Lúc đó tôi chợt hiểu ra điều mình khó khăn lắm mới giành được lại dễ như trở bàn tay với người khác, mà người ta chẳng thèm đoái hoài nữa cơ."
1793
Tôi nói: "Tại cậu quá để ý ánh mắt người khác thôi."
Lâm Thư Kỳ lạnh lùng nói: "Bởi vì tôi không muốn giống như khi còn bé, trở thành kẻ vô hình trong mắt người khác, cậu chưa từng trải qua cảm giác bị người ta xem nhẹ thì làm sao hiểu được."
Tôi quả thực không hiểu.
1794
Lâm Thư Kỳ nói: "Vì vậy tôi ghen tị với cậu, lại không tự chủ bị cậu thu hút, tôi muốn trở thành người như cậu, giơ tay nhấc chân đều có thể khiến người ta chú ý."
Nghe cậu ta giãy bày như thế, tôi đột nhiên hiểu ra.
"Thế nên cậu biết rõ Nghiêm Chi Triết là người thế nào mà vẫn không dứt khoát với hắn, bởi vì hắn là kẻ thấy được cậu." Tôi nói.
Lâm Thư Kỳ bật cười: "Đúng vậy. Không phải tôi không thể dứt khoát với hắn mà là không nỡ, tôi nói gì hắn nghe nấy, ngoan ngoãn phục tùng, khi hắn nhìn tôi thì tôi mới có cảm giác thỏa mãn vì mình là cả thế giới của hắn."
Tôi rũ mắt: "Thế nên cậu mới hưởng thụ sự mê luyến của hắn dành cho mình."
"Có phải tôi đáng thương lắm không, biết rõ hắn tồi tệ thế nào, biết rõ hắn vừa vô dụng vừa ngu xuẩn nhưng tôi lại không bỏ được hắn." Sắc mặt Lâm Thư Kỳ đầy thống khổ, "Vì người tôi thích, vì cậu không nhìn thấy tôi! Thật ra tôi biết trong lòng cậu không hề thích tôi mà còn xem thường tôi nữa. Cậu là người rất kiêu ngạo, còn tôi ngay cả tư cách lọt vào mắt cậu cũng chẳng có!"
"Nhiều lúc tôi nghĩ loại người như mình có phải chỉ xứng với kẻ ngu xuẩn như Nghiêm Chi Triết hay không. Nhiều lúc tôi ước Nghiêm Chi Triết có thể tài giỏi hơn một chút, không mong bằng cậu nhưng ít nhiều gì cũng chấp nhận được, có lúc lại nghĩ tại sao cậu không thể nhìn tôi lấy một lần cơ chứ."
1795
Vì mắt tôi không bị mù.
Cảm xúc Lâm Thư Kỳ không tốt, sợ cậu ta tức giận nên câu này tôi không nói ra miệng.
Nhưng tôi nghĩ chắc cậu ta hiểu được.
Bởi vì khi bắt gặp ánh mắt tôi, cậu ta uất ức ho khan nửa ngày.
Tôi hờ hững nhìn cậu ta, trong lòng chẳng có chút rung động nào.
Cậu ta hưởng thụ sự săn đón của Nghiêm Chi Triết, lại chê Nghiêm Chi Triết không đủ tài giỏi.
Nhưng không nghĩ xem cậu ta dựa vào cái gì để thu hút ánh mắt người tài giỏi chứ?
1796
Ho xong Lâm Thư Kỳ nói: "Giờ tôi thật sự chẳng còn gì nữa! Ngoại hình của tôi, tài đánh đàn mà tôi vẫn luôn tự hào đã bị hắn làm hỏng! Có lẽ đây chính là báo ứng của tôi."
Tôi hỏi: "Cậu vẫn luôn hối hận kiểu này sao?"
Lâm Thư Kỳ thoáng sửng sốt.
Tôi nghĩ ba năm tối tăm không mặt trời mà Hứa Tri Niên trải qua so với cậu ta còn thống khổ hơn, gian nan hơn, tuyệt vọng hơn.
Nhưng Hứa Tri Niên chưa từng hối hận, cũng chưa từng khuất phục.
1797
"Khương Minh Ý......" Lâm Thư Kỳ định nói gì đó nhưng tôi không muốn nghe nữa.
Tôi đứng dậy nói: "Nếu cậu tìm tôi chỉ để nói những lời này thì giờ tôi biết rồi."
Lâm Thư Kỳ thở dài: "Tôi đã như vậy mà cậu vẫn máu lạnh đến mức không thấy tôi đáng thương chút nào sao?"
Tôi cúi đầu nhìn cậu ta: "Cậu thèm khát sự chú ý đến nỗi muốn người khác thương hại mình cơ à?"
Dừng một chút, tôi hờ hững nói thêm: "Vậy thì cậu đáng thương thật đấy."
Lâm Thư Kỳ bị tôi chọc tức điên.
Để không làm cậu ta giận dữ hơn nữa, tôi tốt bụng đứng dậy cáo từ.
1798
Tối đó tôi hỏi Hứa Tri Niên: "Ở trường em cũng là nhân vật nổi tiếng khiến người khác chú ý sao?"
Hứa Tri Niên không hiểu lắm, mờ mịt nhìn tôi: "Nhân vật nổi tiếng gì ạ? Em chỉ là một sinh viên rất bình thường, chẳng có gì khác người cả."
Tôi lại hỏi: "Vậy em có muốn mình trở thành mục tiêu chú ý không?"
Hứa Tri Niên lắc đầu: "Chắc có nghĩ tới nhưng không muốn lắm. Em chỉ là người bình thường thì cần người khác chú ý để làm gì, mỗi ngày sống bình yên vui vẻ đã mãn nguyện lắm rồi."
Tôi cười nhìn cậu ấy.
Hứa Tri Niên đột nhiên tới gần tôi nói: "Nhưng giờ em lại rất muốn được Khương tiên sinh chú ý."
Tôi thuận thế đè người ra giường.
1799
Ngày mở phiên tòa xét xử, trời nắng rất đẹp.
Tôi bảo trợ lý Tôn hoãn lại lịch trình trong ngày để đến tòa dự thính.
Lâm Thư Kỳ mang theo thương tích ra toà, suốt quá trình cậu ta không nói lời nào, mọi việc đã có người đại diện phát biểu thay.
Khi thấy Hứa Tri Niên ra tòa với tư cách luật sư, Nghiêm Chi Triết sững sờ tột độ.
Hứa Tri Niên không còn sợ hắn nữa.
Cậu ấy trình bày rõ ràng mọi tội trạng của Nghiêm Chi Triết và nộp các bằng chứng chặt chẽ đã được xác minh cho toà án.
Chứng cứ vô cùng xác thực nên Nghiêm Chi Triết không thể biện hộ được gì.
Sau thời gian xét xử dài dằng dặc, cuối cùng phiên tòa kết thúc trong tiếng búa trang nghiêm trịnh trọng của thẩm phán.
Ngay giây phút ấy tôi nhìn thấy vô số người trên ghế dự thính trào nước mắt.
1800
Ngày đó Hứa Tri Niên đã tự tay tống Nghiêm Chi Triết vào tù.
【 HOÀN】
Vụ án Nghiêm Chi Triết trở thành tin nóng hơn nửa tháng.
Fan Lâm Thư Kỳ dẫn đầu dùng ngòi bút làm vũ khí tấn công Nghiêm Chi Triết trên mạng.
Vì có video làm chứng cộng thêm nạn nhân Lâm Thư Kỳ là nghệ sĩ dương cầm khá nổi tiếng nên vụ án thu hút đông đảo sự chú ý.
Vì thế Hứa Tri Niên phải tăng ca mấy ngày liền.
1777
Quá trình vụ án hình sự cũng không ngắn, trùng hợp là Lâm Thư Kỳ bị fan cuồng quấy rối trường kỳ nên mọi nơi trong nhà đều lắp camera, hành vi của Nghiêm Chi Triết bị quay rõ mồn một.
Vì chứng cứ vô cùng xác thực nên Nghiêm Chi Triết bị tạm giam, nghe nói hắn đã vội vã nhờ người nộp tiền bảo lãnh và tìm luật sư nhưng giờ Nghiêm gia thân mình còn chưa lo xong, hơn nữa lại bực hắn gây phiền toái khắp nơi nên ngay cả luật sư cũng không chịu bỏ tiền thuê cho hắn.
Thôi Cao Dương trước kia qua lại với hắn cũng chạy mất dạng.
Tan đàn xẻ nghé, giậu đổ bìm leo cũng chỉ thế thôi.
1778
Cùng lúc đó, trên mạng bàn tán xôn xao về chuyện này, theo diễn biến vụ án, "quá khứ" của Nghiêm Chi Triết cũng bị dân mạng đào lại.
—— Fuck! Nghiêm X trong video này chính là Nghiêm Chi Triết lần trước đó! Mấy bạn còn nhớ không!
—— Tôi nhớ ra rồi, vụ cưỡng bức kia cuối cùng chẳng giải quyết được gì, còn làm bay màu nick nhiều người nữa!
—— Sự thật chứng minh phạm tội chỉ có 0 lần và vô số lần.
—— Tên này tởm thật đấy, rốt cuộc phải có chống lưng mạnh cỡ nào mới để loại người này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đến giờ chứ.
—— Lâm Thư Kỳ đâu phải nạn nhân đầu tiên, Nghiêm Chi Triết làm xằng làm bậy từ nhiều năm trước rồi, trước đó từng có người thống kê, bao gồm nhưng không giới hạn đua xe tông chết người, bức tử nhân viên phục vụ, cưỡng bức, lần này còn chuốc thuốc mê cưỡng bức bất thành nên đâm người bị thương, chủ blog thống kê lần trước bị xóa rồi, may mà tôi kịp chụp lại.
—— Mẹ nó sao tới giờ mà tên này vẫn chưa ngồi tù vậy hả!
—— Hắn bị kiện nhiều lần lắm rồi, lần nào cũng không đủ chứng cứ nên được tuyên vô tội phóng thích, còn nhân viên phục vụ bị cưỡng bức kia chẳng những thua kiện mà Nghiêm Chi Triết còn quay ngược nói xấu nạn nhân bán dâm làm người ta phải nhảy lầu.
......
1779
Thời gian trôi qua, vụ án Nghiêm Chi Triết không hề lắng xuống mà trái lại ngày càng có nhiều chứng cứ và người nhà các nạn nhân lên tiếng tố cáo, vì vậy nhiệt độ liên tục tăng cao.
Khi gia đình nhân viên phục vụ công bố thư tuyệt mệnh và giãi bày những bất công phải chịu suốt mấy năm qua, dư luận lên án Nghiêm Chi Triết đã lên đến đỉnh điểm.
1780
Mấy ngày nay Hứa Tri Niên cũng tiếp xúc với nhiều nạn nhân khác và người nhà của họ.
Những vụ án trước kia bị Nghiêm gia đè xuống, thù hận và tuyệt vọng bao năm nay họ đã gánh chịu khiến Hứa Tri Niên rất đồng cảm.
Cậu ấy cũng là một trong số các nạn nhân.
1781
"Khương tiên sinh." Hứa Tri Niên dựa vào tôi nói, "Giờ em mới biết ngoài mình ra vẫn còn nhiều người bị hại như em, ngay cả cơ hội giãi bày cũng không có, chỉ biết yên lặng chịu đựng quá khứ và thống khổ trong lòng."
"Mẹ nhân viên phục vụ kia khi gặp em đã khuỵu xuống, bà nói sau khi mất con đau khổ không muốn sống, nhiều lúc chỉ hận không thể liều mạng cầm dao đi giết Nghiêm Chi Triết. Nhưng ngay cả cơ hội tiếp cận Nghiêm Chi Triết bà cũng chẳng có. Vừa gặp em bà đã bật khóc như muốn trút hết mọi đau khổ mấy năm qua vậy."
"Tuy thời gian này bề bộn nhiều việc và rất mệt mỏi nhưng em không hề hối hận." Cậu ấy nói, "Em nhận vụ án này không chỉ vì mình mà còn vì những người cùng cảnh ngộ với em, vì những người đã mất đi mạng sống và gia đình của họ."
"Nghiêm Chi Triết hủy hoại cuộc sống của em, hủy hoại đời họ và gia đình, em muốn tập hợp mọi thù hận và sức mạnh của những người này, lên tiếng thay nạn nhân đòi Nghiêm Chi Triết phải trả lại công bằng và chính nghĩa đến muộn."
1782
Khi nói những lời này, ánh mắt Hứa Tri Niên rất kiên định.
Mấy ngày nay cậu ấy đã trưởng thành rất nhiều, dáng vẻ cũng ngày càng kiên nghị.
Tôi hôn lên cổ cậu ấy nói: "Dù em có làm gì anh cũng sẽ ủng hộ em hết mình."
1783
Là nạn nhân của vụ án lần này, Lâm Thư Kỳ cũng thu hút sự chú ý rộng khắp.
Vì bị thương nên cậu ta nằm trong bệnh viện, từ chối phỏng vấn của giới truyền thông, giao hết mọi chuyện cho người đại diện và luật sư phụ trách.
Tôi hỏi Hứa Tri Niên đã gặp Lâm Thư Kỳ chưa.
"Ở bệnh viện có gặp một lần." Hứa Tri Niên nói, "Về sau các thông tin và chứng cứ khác đều do người đại diện trao đổi với em, hình như tâm trạng anh ta không tốt lắm."
Tôi lại hỏi: "Lúc gặp cậu ta còn thấy ngại không?"
Hứa Tri Niên nghĩ ngợi: "Hơi hơi thôi ạ. Nhưng nhìn anh ta rất khác trên TV, không còn đẹp trai bảnh bao nữa, chắc vì bị thương nên có vẻ tiều tụy. Gặp anh ta ngoài đời em mới phát hiện mình thật sự không hề giống anh ta."
Tôi cười: "Anh đã bảo rồi mà, hai người đâu có giống nhau."
Hứa Tri Niên lại gần hôn tôi: "Khương tiên sinh nói đúng lắm."
1784
Khi thời gian mở phiên toà được ấn định, Lâm Thư Kỳ đột nhiên đòi gặp tôi.
Chắc sợ bị tôi cự tuyệt nên nhờ Hứa Tri Niên chuyển lời cho tôi.
Tôi cúi đầu hỏi Hứa Tri Niên: "Em muốn anh gặp cậu ta à?"
Hứa Tri Niên mở to mắt: "...... Em cảm thấy hiện giờ anh ta thật đáng thương."
Tôi rũ mắt: "Cậu ta tự làm tự chịu thôi."
Hứa Tri Niên sửng sốt: "Dạ?"
"Em nghĩ cậu ta thật sự không biết Nghiêm Chi Triết có tình ý với mình sao." Tôi cười lạnh, "Cậu ta không từ chối là vì muốn hưởng thụ sự theo đuổi của Nghiêm Chi Triết thôi."
"Nhưng......." Hứa Tri Niên kéo tay áo tôi, ánh mắt chân thành tha thiết, "Dù anh ta có làm gì thì cũng đâu phải lý do để Nghiêm Chi Triết tổn thương anh ta."
Tôi nhịn không được xoa đầu Hứa Tri Niên: "Nếu mọi người trên đời này đều như em thì tốt biết mấy."
1785
Giống như Hứa Tri Niên.
Cứng cỏi mà lương thiện, ôn nhu mà thẳng thắn.
Sẽ không vì đau khổ mà mất đi hy vọng, cũng sẽ không trút giận lên người khác.
Cậu ấy có phẩm chất tốt đẹp hiếm thấy mà vô số người khó lòng với tới.
1786
Tôi nhìn cậu ấy chăm chú rồi cười khẽ: "Trước kia Lâm Thư Kỳ từng theo đuổi anh đấy."
Hứa Tri Niên ngẩn người.
Tôi nhéo mặt cậu ấy: "Em còn muốn để anh gặp cậu ta nữa không?"
Hứa Tri Niên bĩu môi: "Thế thì thôi vậy."
Tôi lập tức bật cười.
Hứa Tri Niên cười theo tôi, sau đó tựa đầu vào vai tôi nói: "Không sao, em tin Khương tiên sinh mà."
1787
Cuối cùng vì sự kiên trì của Lâm Thư Kỳ, tôi vẫn đến bệnh viện gặp cậu ta.
Trước cửa phòng bệnh, tôi hỏi Hứa Tri Niên có muốn vào nghe chúng tôi nói chuyện không.
Hứa Tri Niên suy nghĩ một lát rồi cắn môi từ chối.
"Em đã nói tin Khương tiên sinh rồi mà." Cậu ấy nói.
1788
Khi gặp lại Lâm Thư Kỳ, tôi mới phát hiện cậu ta quả thực đã thay đổi rất nhiều.
Hứa Tri Niên nói cảm xúc cậu ta bất ổn, bộ dạng tiều tụy cũng không phải nói ngoa.
Trên mặt cậu ta và cổ tay đều quấn băng kín, Nghiêm Chi Triết ra tay khá nặng, chưa đến mức hủy dung nhưng đoán chừng khó tránh khỏi để lại sẹo, nghe nói vết thương trên tay cũng động đến xương.
Ngoài cái đó ra thì nhìn bằng mắt thường cũng thấy được cậu ta suy sụp đi nhiều, không còn vẻ kiêu ngạo ngày xưa.
"Cậu đến rồi à." Cậu ta vừa thấy tôi thì ánh mắt sáng lên rồi lại tối đi ngay.
Cậu ta hỏi tôi: "Thấy tôi thế này có phải cậu muốn chế giễu tôi lắm không."
Tôi thờ ơ nói: "Cậu có gì đáng để tôi chế giễu đâu."
"Cũng đúng," cậu ta cười tự giễu, "Cậu đã bao giờ để mắt đến tôi đâu."
1789
"Khương Minh Ý. Sau này tôi không đàn piano được nữa." Cậu ta nói, "Nghiêm Chi Triết đã hủy hoại đôi tay này của tôi, hắn đúng là rất hiểu tôi, biết tôi quan tâm gì nhất."
Tôi nói: "Tôi cứ tưởng cậu quan tâm mặt mình hơn chứ."
Lâm Thư Kỳ nhìn tôi: "Tôi biết trong mắt cậu tôi luôn là kẻ nông cạn như thế mà."
Tôi im lặng.
1790
Lâm Thư Kỳ lại hỏi: "Nếu tôi nói mình thật lòng yêu piano chắc cậu không tin đâu nhỉ?"
Nói xong cậu ta cười mỉa mai: "Thật ra ngay cả tôi cũng không tin. Nhưng tôi chỉ có mỗi piano mà thôi."
Tôi không nói gì.
Lâm Thư Kỳ nói: "Cậu biết tôi luôn rất hâm mộ cậu, vậy cậu có biết tại sao không?"
"Không biết." Tôi lắc đầu, "Cũng không muốn biết."
Lâm Thư Kỳ cười lạnh: "Cậu vẫn cao ngạo như xưa."
1791
Cậu ta lẩm bẩm mà chẳng buồn để ý tôi có muốn nghe hay không: "Cha mẹ tôi quan hệ không tốt lắm, họ cũng chẳng yêu thương gì tôi, cha tôi chỉ quan tâm đến luận văn và nghiên cứu, còn mẹ tôi thì đi lưu diễn khắp nơi, từ nhỏ đến lớn tôi ở trong nhà cứ như kẻ vô hình vậy. Sau khi tôi bộc lộ năng khiếu piano thì mẹ tôi mới nhìn tôi bằng ánh mắt vui mừng. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình tồn tại trong mắt bà. Từ đó về sau tôi bắt đầu tập piano cả ngày lẫn đêm, tôi khát khao được người ta nhìn thấy, khát khao được người ta công nhận."
Tôi nói: "Thế thì không phải cậu yêu piano mà cậu chỉ thích được chú ý nhờ nó thôi."
Cảm xúc của Lâm Thư Kỳ trở nên kích động: "Nhưng cậu không biết tôi đã nỗ lực bao nhiêu vì nó đâu! Tôi ép mình tập đàn đến khi tay sắp gãy mới có thể xuất sắc như bây giờ, mới khiến người khác thấy được tôi, lẽ nào tôi làm vậy là sai sao?!"
Tôi nói: "Không có."
1792
"Tôi chỉ muốn người khác nhìn thấy mình mà thôi." Lâm Thư Kỳ nói, "Tôi nhớ lần đầu gặp cậu là ở lễ khai giảng năm lớp mười, cậu đại diện cho các học sinh mới lên phát biểu, khi đó ánh mắt mọi người đều dồn vào cậu nhưng cậu không nhìn bất kỳ ai, cũng chẳng thèm để ý đến người khác."
Tôi nói: "Chuyện thời đi học tôi đã quên lâu rồi."
Lâm Thư Kỳ nói: "Nhưng tôi vẫn nhớ đến tận bây giờ. Sau đó trong buổi tiệc mừng học sinh mới, tôi lên sân khấu biểu diễn piano, vì lần biểu diễn này mà tôi đã bí mật tập luyện vô số lần, cứ sợ mình sẽ mắc lỗi. Hôm đó biểu diễn rất hoàn mỹ, tôi được vô số người vỗ tay tán thưởng, ánh mắt ai cũng đổ dồn vào tôi, đó là cảm giác thỏa mãn mà xưa nay tôi chưa từng có."
"Nhưng hôm sau trong trường lại không nhắc đến màn trình diễn piano của tôi mà bàn tán về cậu, phấn khích nói tối qua có một chị lớp trên tỏ tình với cậu nhưng bị từ chối. Mọi người đều nói đến cậu, dù cậu đi tới đâu cũng làm người khác chú ý. Lúc đó tôi chợt hiểu ra điều mình khó khăn lắm mới giành được lại dễ như trở bàn tay với người khác, mà người ta chẳng thèm đoái hoài nữa cơ."
1793
Tôi nói: "Tại cậu quá để ý ánh mắt người khác thôi."
Lâm Thư Kỳ lạnh lùng nói: "Bởi vì tôi không muốn giống như khi còn bé, trở thành kẻ vô hình trong mắt người khác, cậu chưa từng trải qua cảm giác bị người ta xem nhẹ thì làm sao hiểu được."
Tôi quả thực không hiểu.
1794
Lâm Thư Kỳ nói: "Vì vậy tôi ghen tị với cậu, lại không tự chủ bị cậu thu hút, tôi muốn trở thành người như cậu, giơ tay nhấc chân đều có thể khiến người ta chú ý."
Nghe cậu ta giãy bày như thế, tôi đột nhiên hiểu ra.
"Thế nên cậu biết rõ Nghiêm Chi Triết là người thế nào mà vẫn không dứt khoát với hắn, bởi vì hắn là kẻ thấy được cậu." Tôi nói.
Lâm Thư Kỳ bật cười: "Đúng vậy. Không phải tôi không thể dứt khoát với hắn mà là không nỡ, tôi nói gì hắn nghe nấy, ngoan ngoãn phục tùng, khi hắn nhìn tôi thì tôi mới có cảm giác thỏa mãn vì mình là cả thế giới của hắn."
Tôi rũ mắt: "Thế nên cậu mới hưởng thụ sự mê luyến của hắn dành cho mình."
"Có phải tôi đáng thương lắm không, biết rõ hắn tồi tệ thế nào, biết rõ hắn vừa vô dụng vừa ngu xuẩn nhưng tôi lại không bỏ được hắn." Sắc mặt Lâm Thư Kỳ đầy thống khổ, "Vì người tôi thích, vì cậu không nhìn thấy tôi! Thật ra tôi biết trong lòng cậu không hề thích tôi mà còn xem thường tôi nữa. Cậu là người rất kiêu ngạo, còn tôi ngay cả tư cách lọt vào mắt cậu cũng chẳng có!"
"Nhiều lúc tôi nghĩ loại người như mình có phải chỉ xứng với kẻ ngu xuẩn như Nghiêm Chi Triết hay không. Nhiều lúc tôi ước Nghiêm Chi Triết có thể tài giỏi hơn một chút, không mong bằng cậu nhưng ít nhiều gì cũng chấp nhận được, có lúc lại nghĩ tại sao cậu không thể nhìn tôi lấy một lần cơ chứ."
1795
Vì mắt tôi không bị mù.
Cảm xúc Lâm Thư Kỳ không tốt, sợ cậu ta tức giận nên câu này tôi không nói ra miệng.
Nhưng tôi nghĩ chắc cậu ta hiểu được.
Bởi vì khi bắt gặp ánh mắt tôi, cậu ta uất ức ho khan nửa ngày.
Tôi hờ hững nhìn cậu ta, trong lòng chẳng có chút rung động nào.
Cậu ta hưởng thụ sự săn đón của Nghiêm Chi Triết, lại chê Nghiêm Chi Triết không đủ tài giỏi.
Nhưng không nghĩ xem cậu ta dựa vào cái gì để thu hút ánh mắt người tài giỏi chứ?
1796
Ho xong Lâm Thư Kỳ nói: "Giờ tôi thật sự chẳng còn gì nữa! Ngoại hình của tôi, tài đánh đàn mà tôi vẫn luôn tự hào đã bị hắn làm hỏng! Có lẽ đây chính là báo ứng của tôi."
Tôi hỏi: "Cậu vẫn luôn hối hận kiểu này sao?"
Lâm Thư Kỳ thoáng sửng sốt.
Tôi nghĩ ba năm tối tăm không mặt trời mà Hứa Tri Niên trải qua so với cậu ta còn thống khổ hơn, gian nan hơn, tuyệt vọng hơn.
Nhưng Hứa Tri Niên chưa từng hối hận, cũng chưa từng khuất phục.
1797
"Khương Minh Ý......" Lâm Thư Kỳ định nói gì đó nhưng tôi không muốn nghe nữa.
Tôi đứng dậy nói: "Nếu cậu tìm tôi chỉ để nói những lời này thì giờ tôi biết rồi."
Lâm Thư Kỳ thở dài: "Tôi đã như vậy mà cậu vẫn máu lạnh đến mức không thấy tôi đáng thương chút nào sao?"
Tôi cúi đầu nhìn cậu ta: "Cậu thèm khát sự chú ý đến nỗi muốn người khác thương hại mình cơ à?"
Dừng một chút, tôi hờ hững nói thêm: "Vậy thì cậu đáng thương thật đấy."
Lâm Thư Kỳ bị tôi chọc tức điên.
Để không làm cậu ta giận dữ hơn nữa, tôi tốt bụng đứng dậy cáo từ.
1798
Tối đó tôi hỏi Hứa Tri Niên: "Ở trường em cũng là nhân vật nổi tiếng khiến người khác chú ý sao?"
Hứa Tri Niên không hiểu lắm, mờ mịt nhìn tôi: "Nhân vật nổi tiếng gì ạ? Em chỉ là một sinh viên rất bình thường, chẳng có gì khác người cả."
Tôi lại hỏi: "Vậy em có muốn mình trở thành mục tiêu chú ý không?"
Hứa Tri Niên lắc đầu: "Chắc có nghĩ tới nhưng không muốn lắm. Em chỉ là người bình thường thì cần người khác chú ý để làm gì, mỗi ngày sống bình yên vui vẻ đã mãn nguyện lắm rồi."
Tôi cười nhìn cậu ấy.
Hứa Tri Niên đột nhiên tới gần tôi nói: "Nhưng giờ em lại rất muốn được Khương tiên sinh chú ý."
Tôi thuận thế đè người ra giường.
1799
Ngày mở phiên tòa xét xử, trời nắng rất đẹp.
Tôi bảo trợ lý Tôn hoãn lại lịch trình trong ngày để đến tòa dự thính.
Lâm Thư Kỳ mang theo thương tích ra toà, suốt quá trình cậu ta không nói lời nào, mọi việc đã có người đại diện phát biểu thay.
Khi thấy Hứa Tri Niên ra tòa với tư cách luật sư, Nghiêm Chi Triết sững sờ tột độ.
Hứa Tri Niên không còn sợ hắn nữa.
Cậu ấy trình bày rõ ràng mọi tội trạng của Nghiêm Chi Triết và nộp các bằng chứng chặt chẽ đã được xác minh cho toà án.
Chứng cứ vô cùng xác thực nên Nghiêm Chi Triết không thể biện hộ được gì.
Sau thời gian xét xử dài dằng dặc, cuối cùng phiên tòa kết thúc trong tiếng búa trang nghiêm trịnh trọng của thẩm phán.
Ngay giây phút ấy tôi nhìn thấy vô số người trên ghế dự thính trào nước mắt.
1800
Ngày đó Hứa Tri Niên đã tự tay tống Nghiêm Chi Triết vào tù.
【 HOÀN】
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook