Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
-
Chương 12
【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 42℃】
347
Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.
Hứa Tri Niên và Khương Sênh Sênh ngồi trên ghế salon ở phòng khách, mỗi người ôm một cái gối, tràn đầy phấn khởi xem tiết mục giải trí mới.
348
Sự náo nhiệt này cực kỳ hiếm thấy trong hơn hai mươi năm cuộc đời tôi.
Khi ở nhà cũ, đối mặt với người cha quanh năm suốt tháng lêu lổng bên ngoài và người mẹ hơn phân nửa thời gian đều điên điên khùng khùng, tôi chỉ có thể cảm nhận được sự chán nản.
Sau này chuyển ra khỏi nhà cũ, chỗ ở mới yên tĩnh đúng như tôi thích nhưng cũng khá quạnh quẽ.
349
"A a a a a a a a a a a a Diệp Tử An! Diệp Tử An ra rồi! Kỳ này anh ấy mặc đồ siêu đẹp trai! Phải tăng lương cho stylist a!"
Giọng quỷ kêu này là của Khương Sênh Sênh chứ chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
Hứa Tri Niên nói: "Hình như gầy đi thì phải."
Khương Sênh Sênh nói: "Nhất định là quản lý lại bắt anh ấy giảm cân! Ô ô ô đau lòng ca ca, vì giữ dáng mà mỗi ngày phải chịu đói."
Tôi ung dung nói: "Ca ca thật sự của em ở đây này."
Khương Sênh Sênh giật mình: "Ca, sao anh về mà chẳng lên tiếng gì cả!"
Tôi nói: "Tại các người xem quá nhập tâm nên mới không để ý thôi."
Khương Sênh Sênh đột nhiên gọi tôi: "Ca."
Tôi lên tiếng: "Đây, chuyện gì?"
Khương Sênh Sênh nói: "Tránh ra chút đi, anh cản trở em nhìn Diệp Tử An rồi."
Tôi: "?"
350
Chắc chắn không nhìn lầm đâu, đúng là em họ thân thiết đấy.
351
Hứa Tri Niên bật cười kéo tôi ngồi xuống bên cạnh.
"Khương tiên sinh, anh...... hút thuốc à?" Cậu ấy ngồi gần tôi, chắc thấy mùi thuốc lá nên nghiêng cái đầu xù lại gần ngửi ngửi.
Tôi gật đầu: "Mũi cậu thính thật đấy."
"Cũng thường thôi." Hứa Tri Niên ngượng ngùng nói, "Chỉ là hơi mẫn cảm với mùi khói thuốc. Anh gặp chuyện gì phiền lòng sao? Trước kia hình như rất ít khi thấy anh hút thuốc."
Chuyện phiền lòng?
Tôi nhìn cậu ấy rồi hàm hồ nói: "Không có gì, trên đường rút một điếu thôi."
"À."
Có lẽ thấy tôi không thích nói chuyện lắm nên cậu ấy tế nhị gật đầu rồi không hỏi thêm nữa, quay lại xem Diệp Tử An.
352
Tôi nhìn chằm chằm sườn mặt cậu ấy mấy giây rồi lấy lại tinh thần, nhìn Diệp Tử An trên TV.
Mặc dù không biết Diệp Tử An có chỗ nào hấp dẫn nhưng......
Hình như Khương Sênh Sênh và Hứa Tri Niên đều rất thích cậu ta thì phải?
353
Tôi rơi vào trầm tư.
354
Sau bữa cơm chiều, tôi gọi Khương Sênh Sênh vào thư phòng nói chuyện.
Tôi nói: "Hôm nay anh gặp bố em ở công ty."
Khương Sênh Sênh ngẩng đầu nhìn tôi: "Ông ấy nói gì?"
Tôi đáp: "Ông ấy bảo em ở nhà anh hơi lâu, cũng đến lúc về nhà rồi."
"À." Khương Sênh Sênh lạnh lùng nói, "Anh muốn đuổi em đi chứ gì."
Đầu tôi đau nhức: "Không phải anh đuổi em đi mà chỉ thuật lại lời bố em thôi."
Khương Sênh Sênh nói: "Nếu lời ông ấy nói và kết quả anh muốn hoàn toàn không giống nhau thì anh sẽ không them nghe ông ấy nói gì, hơn nữa cũng sẽ không cố ý gọi em tới để kể lại."
Tôi suy tư mấy giây, cuối cùng thừa nhận: "Ừ, em nói đúng."
355
Khương Sênh Sênh nhìn tôi bằng ánh mắt lên án: "Anh chính là muốn đuổi em đi."
"Em đã ở đây hơn một tháng." Tôi nói, "Dù cãi nhau với người nhà thì cũng nên kết thúc rồi."
Khương Sênh Sênh nói: "Có phải anh chê em phiền không."
Tôi nói: "Anh không có."
Khương Sênh Sênh nói: "Vậy là anh sợ em quấy rầy thế giới hai người của anh và Niên Niên."
"......"Một loạt dấu chấm lửng hiện lên trong đầu tôi.
Tôi nói: "Mấy ngày trước em còn gọi cậu ấy là "Tri Niên ca", sao giờ đã thăng cấp thành "Niên Niên" rồi?"
"A, em biết rồi." Khương Sênh Sênh nói, "Anh ghen tị vì em và Niên Niên có quan hệ tốt, nói chuyện hợp nhau chứ gì."
Tôi không hiểu: "Cái này có gì phải ghen tị."
Khương Sênh Sênh nói: "Bởi vì em có thể quang minh chính đại gọi anh ấy là Niên Niên còn anh thì không."
356
Đầu tôi càng đau hơn.
Tôi rất muốn hỏi nó vì sao tôi phải gọi cậu ấy là Niên Niên.
Nhưng tôi nhịn không hỏi.
Bởi vì cấu tạo não của nó và tôi không giống nhau lắm.
Nói chuyện với nó có thể dùng một thành ngữ để hình dung.
Ông nói gà bà nói vịt.
357
Giống như một sinh viên ngành khoa học tự nhiên hô to "Ngôn ngữ C là ngôn ngữ hay nhất thế giới".
Bên cạnh là một học sinh khối văn đang đọc diễn cảm bài thơ của Shakespeare.
Bọn họ đều có thể nghe rõ từng chữ của đối phương nhưng mãi mãi cũng không hiểu được người kia đang nói gì.
Nói chuyện và giao tiếp hoàn toàn không thể ngang nhau.
358
"Haizz." Khương Sênh Sênh thở dài, cuối cùng quyết định chấp nhận sự thật, "Em cũng nên đi thôi."
Tôi nói: "Anh nhớ em thi vào nghiên cứu sinh của Học viện Mỹ thuật."
Khương Sênh Sênh gật đầu: "Đúng, cũng sắp khai giảng rồi."
"Tốt lắm." Tôi nói, "Trước kia em từng nói với anh là không có hứng thú đi làm ở công ty, giấc mơ của em là làm một nhà thiết kế ưu tú, vậy cứ tiếp tục cố gắng theo đuổi con đường này đi."
Khương Sênh Sênh nói: "Vâng."
Tôi nhìn nó: "Yên tâm đi, anh mãi mãi là hậu thuẫn của em."
Nó im lặng một hồi rồi đột nhiên hỏi tôi: "Ca, anh có bao giờ nghĩ Niên Niên sau này sẽ làm gì chưa?"
Tôi nhất thời nghi hoặc: "Em nhắc tới cậu ấy làm gì?"
359
Khương Sênh Sênh ngẩng đầu nhìn tôi: "Anh chưa bao giờ nghĩ thay cho anh ấy sao?"
Tôi nói: "Đó là cuộc đời của cậu ấy, không ai có thể quyết định thay cậu ấy cả."
Khương Sênh Sênh lại hỏi: "Vậy anh đã hỏi anh ấy chưa?""
Tôi lắc đầu: "Không có."
Khương Sênh Sênh nhíu mày: "Ca, anh không thể như vậy được."
Tôi nghi hoặc: "Sao?"
"Anh đâu thể nào chỉ nuôi anh ấy trong nhà." Nó nói, "Anh phải thay anh ấy suy tính cho tương lai chứ."
360
Tôi càng nghi ngờ hơn.
Tương lai của cậu ấy tại sao lại cần tôi suy tính?
361
Tôi nói: "Cuộc đời của cậu ấy, anh không nên can thiệp vào."
Khương Sênh Sênh thở dài: "Ca, anh quá lãnh khốc vô tình đi."
Tôi: "?"
Khương Sênh Sênh nói: "Thật ra em cảm thấy anh ấy rất thích hợp làm minh tinh."
Tôi vô thức nhíu mày: "Vì sao?"
Khương Sênh Sênh nghĩ ngợi rồi nói: "Bởi vì trên người anh ấy có một loại khí chất hấp dẫn người khác, không chỉ là tướng mạo mà còn có......"
"Nói thế nào nhỉ." Nó rơi vào trầm tư, một lát sau mới nói, "Anh ấy luôn có thể khiến người ta bất tri bất giác dời lực chú ý đến trên người mình, đây là một đặc chất vô cùng thích hợp để làm minh tinh."
"Đúng không đó?" Tôi hỏi lại.
Khương Sênh Sênh nói tiếp: "Từ trên người anh ấy còn có thể cảm nhận được sức cuốn hút, một kiểu tích cực vươn lên. Nếu anh ấy trở thành thần tượng thì nhất định sẽ có rất nhiều fan hâm mộ."
Tôi lãnh đạm nói: "Ờ."
Khương Sênh Sênh hỏi tôi: "Anh có theo đuổi thần tượng không?"
Tôi lắc đầu: "Không có."
Khương Sênh Sênh nói: "Thật ra tụi em theo đuổi thần tượng cũng không phải vì ca ca đẹp trai đâu."
Tôi dài giọng hỏi lại: "Không phải sao?"
"Được rồi." Khương Sênh Sênh nhụt chí, "Đây chỉ là một trong những nguyên nhân thôi, vẫn rất tầm thường. Tụi em theo đuổi thần tượng phần nhiều là vì hy vọng có được năng lượng tích cực từ thần tượng, cuộc sống đã buồn chán vô vị như vậy thì thế giới tinh thần phải có một tia hy vọng tốt đẹp...... Mà trên người Niên Niên lại có loại năng lượng này."
"Dù đang ở trong bóng tối thì vẫn luôn bắt lấy ánh sáng quật cường và kiên trì."
347
Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.
Hứa Tri Niên và Khương Sênh Sênh ngồi trên ghế salon ở phòng khách, mỗi người ôm một cái gối, tràn đầy phấn khởi xem tiết mục giải trí mới.
348
Sự náo nhiệt này cực kỳ hiếm thấy trong hơn hai mươi năm cuộc đời tôi.
Khi ở nhà cũ, đối mặt với người cha quanh năm suốt tháng lêu lổng bên ngoài và người mẹ hơn phân nửa thời gian đều điên điên khùng khùng, tôi chỉ có thể cảm nhận được sự chán nản.
Sau này chuyển ra khỏi nhà cũ, chỗ ở mới yên tĩnh đúng như tôi thích nhưng cũng khá quạnh quẽ.
349
"A a a a a a a a a a a a Diệp Tử An! Diệp Tử An ra rồi! Kỳ này anh ấy mặc đồ siêu đẹp trai! Phải tăng lương cho stylist a!"
Giọng quỷ kêu này là của Khương Sênh Sênh chứ chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
Hứa Tri Niên nói: "Hình như gầy đi thì phải."
Khương Sênh Sênh nói: "Nhất định là quản lý lại bắt anh ấy giảm cân! Ô ô ô đau lòng ca ca, vì giữ dáng mà mỗi ngày phải chịu đói."
Tôi ung dung nói: "Ca ca thật sự của em ở đây này."
Khương Sênh Sênh giật mình: "Ca, sao anh về mà chẳng lên tiếng gì cả!"
Tôi nói: "Tại các người xem quá nhập tâm nên mới không để ý thôi."
Khương Sênh Sênh đột nhiên gọi tôi: "Ca."
Tôi lên tiếng: "Đây, chuyện gì?"
Khương Sênh Sênh nói: "Tránh ra chút đi, anh cản trở em nhìn Diệp Tử An rồi."
Tôi: "?"
350
Chắc chắn không nhìn lầm đâu, đúng là em họ thân thiết đấy.
351
Hứa Tri Niên bật cười kéo tôi ngồi xuống bên cạnh.
"Khương tiên sinh, anh...... hút thuốc à?" Cậu ấy ngồi gần tôi, chắc thấy mùi thuốc lá nên nghiêng cái đầu xù lại gần ngửi ngửi.
Tôi gật đầu: "Mũi cậu thính thật đấy."
"Cũng thường thôi." Hứa Tri Niên ngượng ngùng nói, "Chỉ là hơi mẫn cảm với mùi khói thuốc. Anh gặp chuyện gì phiền lòng sao? Trước kia hình như rất ít khi thấy anh hút thuốc."
Chuyện phiền lòng?
Tôi nhìn cậu ấy rồi hàm hồ nói: "Không có gì, trên đường rút một điếu thôi."
"À."
Có lẽ thấy tôi không thích nói chuyện lắm nên cậu ấy tế nhị gật đầu rồi không hỏi thêm nữa, quay lại xem Diệp Tử An.
352
Tôi nhìn chằm chằm sườn mặt cậu ấy mấy giây rồi lấy lại tinh thần, nhìn Diệp Tử An trên TV.
Mặc dù không biết Diệp Tử An có chỗ nào hấp dẫn nhưng......
Hình như Khương Sênh Sênh và Hứa Tri Niên đều rất thích cậu ta thì phải?
353
Tôi rơi vào trầm tư.
354
Sau bữa cơm chiều, tôi gọi Khương Sênh Sênh vào thư phòng nói chuyện.
Tôi nói: "Hôm nay anh gặp bố em ở công ty."
Khương Sênh Sênh ngẩng đầu nhìn tôi: "Ông ấy nói gì?"
Tôi đáp: "Ông ấy bảo em ở nhà anh hơi lâu, cũng đến lúc về nhà rồi."
"À." Khương Sênh Sênh lạnh lùng nói, "Anh muốn đuổi em đi chứ gì."
Đầu tôi đau nhức: "Không phải anh đuổi em đi mà chỉ thuật lại lời bố em thôi."
Khương Sênh Sênh nói: "Nếu lời ông ấy nói và kết quả anh muốn hoàn toàn không giống nhau thì anh sẽ không them nghe ông ấy nói gì, hơn nữa cũng sẽ không cố ý gọi em tới để kể lại."
Tôi suy tư mấy giây, cuối cùng thừa nhận: "Ừ, em nói đúng."
355
Khương Sênh Sênh nhìn tôi bằng ánh mắt lên án: "Anh chính là muốn đuổi em đi."
"Em đã ở đây hơn một tháng." Tôi nói, "Dù cãi nhau với người nhà thì cũng nên kết thúc rồi."
Khương Sênh Sênh nói: "Có phải anh chê em phiền không."
Tôi nói: "Anh không có."
Khương Sênh Sênh nói: "Vậy là anh sợ em quấy rầy thế giới hai người của anh và Niên Niên."
"......"Một loạt dấu chấm lửng hiện lên trong đầu tôi.
Tôi nói: "Mấy ngày trước em còn gọi cậu ấy là "Tri Niên ca", sao giờ đã thăng cấp thành "Niên Niên" rồi?"
"A, em biết rồi." Khương Sênh Sênh nói, "Anh ghen tị vì em và Niên Niên có quan hệ tốt, nói chuyện hợp nhau chứ gì."
Tôi không hiểu: "Cái này có gì phải ghen tị."
Khương Sênh Sênh nói: "Bởi vì em có thể quang minh chính đại gọi anh ấy là Niên Niên còn anh thì không."
356
Đầu tôi càng đau hơn.
Tôi rất muốn hỏi nó vì sao tôi phải gọi cậu ấy là Niên Niên.
Nhưng tôi nhịn không hỏi.
Bởi vì cấu tạo não của nó và tôi không giống nhau lắm.
Nói chuyện với nó có thể dùng một thành ngữ để hình dung.
Ông nói gà bà nói vịt.
357
Giống như một sinh viên ngành khoa học tự nhiên hô to "Ngôn ngữ C là ngôn ngữ hay nhất thế giới".
Bên cạnh là một học sinh khối văn đang đọc diễn cảm bài thơ của Shakespeare.
Bọn họ đều có thể nghe rõ từng chữ của đối phương nhưng mãi mãi cũng không hiểu được người kia đang nói gì.
Nói chuyện và giao tiếp hoàn toàn không thể ngang nhau.
358
"Haizz." Khương Sênh Sênh thở dài, cuối cùng quyết định chấp nhận sự thật, "Em cũng nên đi thôi."
Tôi nói: "Anh nhớ em thi vào nghiên cứu sinh của Học viện Mỹ thuật."
Khương Sênh Sênh gật đầu: "Đúng, cũng sắp khai giảng rồi."
"Tốt lắm." Tôi nói, "Trước kia em từng nói với anh là không có hứng thú đi làm ở công ty, giấc mơ của em là làm một nhà thiết kế ưu tú, vậy cứ tiếp tục cố gắng theo đuổi con đường này đi."
Khương Sênh Sênh nói: "Vâng."
Tôi nhìn nó: "Yên tâm đi, anh mãi mãi là hậu thuẫn của em."
Nó im lặng một hồi rồi đột nhiên hỏi tôi: "Ca, anh có bao giờ nghĩ Niên Niên sau này sẽ làm gì chưa?"
Tôi nhất thời nghi hoặc: "Em nhắc tới cậu ấy làm gì?"
359
Khương Sênh Sênh ngẩng đầu nhìn tôi: "Anh chưa bao giờ nghĩ thay cho anh ấy sao?"
Tôi nói: "Đó là cuộc đời của cậu ấy, không ai có thể quyết định thay cậu ấy cả."
Khương Sênh Sênh lại hỏi: "Vậy anh đã hỏi anh ấy chưa?""
Tôi lắc đầu: "Không có."
Khương Sênh Sênh nhíu mày: "Ca, anh không thể như vậy được."
Tôi nghi hoặc: "Sao?"
"Anh đâu thể nào chỉ nuôi anh ấy trong nhà." Nó nói, "Anh phải thay anh ấy suy tính cho tương lai chứ."
360
Tôi càng nghi ngờ hơn.
Tương lai của cậu ấy tại sao lại cần tôi suy tính?
361
Tôi nói: "Cuộc đời của cậu ấy, anh không nên can thiệp vào."
Khương Sênh Sênh thở dài: "Ca, anh quá lãnh khốc vô tình đi."
Tôi: "?"
Khương Sênh Sênh nói: "Thật ra em cảm thấy anh ấy rất thích hợp làm minh tinh."
Tôi vô thức nhíu mày: "Vì sao?"
Khương Sênh Sênh nghĩ ngợi rồi nói: "Bởi vì trên người anh ấy có một loại khí chất hấp dẫn người khác, không chỉ là tướng mạo mà còn có......"
"Nói thế nào nhỉ." Nó rơi vào trầm tư, một lát sau mới nói, "Anh ấy luôn có thể khiến người ta bất tri bất giác dời lực chú ý đến trên người mình, đây là một đặc chất vô cùng thích hợp để làm minh tinh."
"Đúng không đó?" Tôi hỏi lại.
Khương Sênh Sênh nói tiếp: "Từ trên người anh ấy còn có thể cảm nhận được sức cuốn hút, một kiểu tích cực vươn lên. Nếu anh ấy trở thành thần tượng thì nhất định sẽ có rất nhiều fan hâm mộ."
Tôi lãnh đạm nói: "Ờ."
Khương Sênh Sênh hỏi tôi: "Anh có theo đuổi thần tượng không?"
Tôi lắc đầu: "Không có."
Khương Sênh Sênh nói: "Thật ra tụi em theo đuổi thần tượng cũng không phải vì ca ca đẹp trai đâu."
Tôi dài giọng hỏi lại: "Không phải sao?"
"Được rồi." Khương Sênh Sênh nhụt chí, "Đây chỉ là một trong những nguyên nhân thôi, vẫn rất tầm thường. Tụi em theo đuổi thần tượng phần nhiều là vì hy vọng có được năng lượng tích cực từ thần tượng, cuộc sống đã buồn chán vô vị như vậy thì thế giới tinh thần phải có một tia hy vọng tốt đẹp...... Mà trên người Niên Niên lại có loại năng lượng này."
"Dù đang ở trong bóng tối thì vẫn luôn bắt lấy ánh sáng quật cường và kiên trì."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook