Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
-
Chương 10
【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 38℃】
291
Tôi dành hết nửa giờ để giải thích rõ với trợ lý Tôn rằng tôi vẫn còn độc thân.
Sau đó mới lái xe đến "Chợ chim hoa".
292
"Chợ chim hoa" này dĩ nhiên không phải nơi người già thích tới, thật ra đây là một câu lạc bộ tư nhân.
Tôi không nhớ rõ tên thật của nó, nhưng chỗ này chẳng có hoa cỏ gì cả mà chỉ có oanh oanh yến yến nên mới gọi đùa như vậy.
Câu lạc bộ bí ẩn cao cấp này được xem là nơi có thể mang lại cho khách sự phục vụ thoải mái nhất.
Thi Gia Chí chọn chỗ này để hẹn tôi.
293
Khi tôi đến "Chợ chim hoa", Thi Gia Chí đang dựa vào ghế salon, một chân giẫm lên bàn trà, tay cầm chai rượu vang đỏ.
Nhìn vô cùng khí thế.
294
Trước kia Thi Gia Chí thành lập một công ty văn hóa liên quan đến phim ảnh và trò chơi.
Bởi vì hắn nổi tiếng phong lưu bên ngoài nên mọi người đều nghĩ rằng công ty này chỉ làm cho vui, thuận tiện bao nuôi tiểu minh tinh của hắn.
Không ngờ công ty phát triển đến nay đã đứng hạng nhất hạng nhì trong ngành giải trí.
295
Nhưng điều này cũng trùng khớp với ấn tượng của tôi về Thi Gia Chí.
Mặc dù lối sống cá nhân của hắn phóng đãng không ràng buộc nhưng đối với chính sự lại ngoan độc, quyết định dứt khoát, cũng là nhân vật sát phạt quyết đoán trong giới kinh doanh.
296
Tôi tìm ghế trống ngồi xuống, Thi Gia Chí phất tay gọi một tiểu nam sinh cho tôi.
Năm đó khi tôi come out đã gây sóng gió ầm ĩ nên ai cũng biết.
Khuynh hướng giới tính của tôi trong đám bạn bè không phải là bí mật.
Tiểu nam sinh thoạt nhìn có vẻ hoạt bát, chỉ là gương mặt có chút non nớt.
Tôi nắm cằm cậu ta nhìn một hồi, không xác định được cậu ta đã trưởng thành hay chưa.
297
"Biết quy tắc của anh." Thi Gia Chí lại gần, "Nên đặc biệt tìm cho anh một người sạch sẽ, chưa ai chạm qua, tính cách cũng thuộc dạng anh thích."
Tôi nhíu mày hỏi: "Trưởng thành chưa vậy?"
Thi Gia Chí nói: "Đương nhiên trưởng thành rồi, tôi cũng không làm chuyện phạm pháp đâu."
Tôi cười nhạo một tiếng.
298
Tôi không có hứng thú gì với tiểu nam sinh, nhưng gặp dịp thì chơi với tôi cũng không phải việc khó.
Qua ba lần rượu, Thi Gia Chí đốt thuốc, chân mày hơi nhíu lại, dường như đã hơi say.
Hôm nay bên cạnh hắn vắng tanh làm tôi hoài nghi có phải hắn đột nhiên đổi tính hay không, sao lại giữ mình trong sạch như vậy.
299
Đương nhiên cũng có thể do tâm tình của hắn không tốt.
300
Thi Gia Chí do dự một hồi rồi tới gần tôi nói: "Có chuyện muốn hỏi anh đây."
Tôi hỏi: "Chuyện gì?"
Hắn quay lại nhìn tiểu nam sinh bên cạnh tôi, tiểu nam sinh thức thời đứng dậy nói: "Tôi đi rót ly rượu cho ngài nhé."
Chờ tiểu nam sinh đi, Thi Gia Chí mới thần bí ghé đầu hỏi tôi: "Anh...... làm sao phát hiện mình thích đàn ông?"
Tôi kỳ quái: "Anh hỏi cái này làm gì?"
Thi Gia Chí nói: "Chỉ là hiếu kỳ thôi."
Tôi cười một tiếng: "Tôi cũng đâu phải con nít ba tuổi, thích nam hay nữ trong lòng tôi còn không rõ hay sao?"
Thi Gia Chí cười ngượng ngùng: "Thì ra là vậy."
301
Hắn gõ tay vào gạt tàn, mang theo tàn thuốc rơi xuống.
Mấy giây sau, hắn tỏ vẻ đau khổ nói: "Gần đây hình như tôi có hứng thú với một người đàn ông."
Tôi sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn về phía hắn.
302
Thời gian tôi quen biết Thi Gia Chí cũng không ngắn, theo tôi biết thì hắn là trai thẳng chính cống.
Sở thích của hắn đối với phụ nữ cũng rất rõ ràng, da trắng ngực to chân dài, thẳng đến không thể thẳng hơn.
303
Tôi lập tức nổi lòng hiếu kỳ, hỏi hắn chuyện gì xảy ra.
Thi Gia Chí thấp giọng nói: "Tôi cũng không phải thích đàn ông, nhưng...... nhưng chỉ có ý với cậu ấy thôi."
Tôi hỏi: "Cậu ấy là ai?"
Thi Gia Chí hàm hồ nói: "Một người bạn, anh không biết đâu."
Tôi lại hỏi: "Anh thích cậu ấy?"
Thi Gia Chí cau mày: "Tôi cũng không biết."
Tôi nói: "Anh nói cụ thể chút xem nào."
"Nếu cậu ấy là phụ nữ thì tôi chẳng có chút trở ngại tâm lý nào khi theo đuổi." Thi Gia Chí nói, "Nhưng cậu ấy là đàn ông, tôi không chắc mình đối với cậu ấy rốt cuộc là yêu thích hay chỉ thấy mới mẻ nhất thời."
Tôi suy nghĩ rồi nói: "Vấn đề của anh tôi cũng không giải đáp được, tôi biết mình chỉ có hứng thú với đàn ông, nhưng tôi không có người mình thích."
304
Lúc nói những lời này, gương mặt Hứa Tri Niên chợt lóe lên trong đầu tôi.
Tôi dừng một chút, không để ý nữa.
Tôi chỉ thích gương mặt cậu ấy mà thôi.
305
"Nhưng mà," tôi nói, "Trước khi anh xác định mình có thích cậu ấy hay không thì anh đã từng hỏi cậu ấy thích đàn ông hay phụ nữ chưa."
Thi Gia Chí nghe vậy thì sắc mặt biến đổi.
Cuối cùng hắn thở dài nhả ra một vòng khói: "Anh nói đúng. Haizz, chuyện này ngoại trừ anh ra tôi cũng không biết hỏi ai nữa."
Tôi còn muốn hỏi thêm mấy câu nhưng tiểu nam sinh đã bưng rượu đến.
Chủ đề hoàn toàn chấm dứt.
306
Xã giao đến hiệp hai, rượu bắt đầu ngấm.
Mặc dù không đến nỗi bất tỉnh nhân sự nhưng ý thức cũng ít nhiều trở nên mê muội.
Men say bốc lên, tôi dựa vào ghế salon, tiếng ly rượu va chạm, tiếng trò chuyện bên tai khiến tôi càng thêm khó chịu.
307
Tôi nghĩ chắc mình say rồi.
Nếu không thì sao lúc quay đầu lại thấy mặt Hứa Tri Niên chứ.
Quỷ thần xui khiến tôi nắm lấy cổ tay cậu ấy.
308
Vừa chạm đến thì tôi tỉnh táo lại ngay.
Tiểu nam sinh khẩn trương nhìn tôi: "Anh......"
Tôi nhìn chằm chằm mặt cậu ta mấy giây, không tìm được điểm nào tương tự Hứa Tri Niên.
309
Sao bỗng dưng lại hoa mắt nhỉ.
310
Tôi xoa xoa lông mày, buông tay cậu ta rồi đứng dậy: "Tôi phải đi."
Tiểu nam sinh gật đầu, nhắm mắt theo sát tôi.
Tôi dừng lại nói với cậu ta: "Cậu cũng về đi."
Cậu ta ngẩn người: "Thi tổng bảo tôi đêm nay phải hầu hạ anh cho tốt."
"Không cần." Tôi lãnh đạm cự tuyệt cậu ta.
311
Ra khỏi "Chợ chim hoa" chắc đã là nửa đêm.
Về đến nhà, tôi vừa vào cửa đã ngã xuống ghế salon, nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát.
Mông lung buồn ngủ, ý thức mau chóng trở nên mơ hồ.
312
Không biết qua bao lâu, bên tai vọng lại tiếng bước chân rất nhỏ.
Tôi muốn mở mắt nhưng mí mắt lại nặng trĩu.
313
Có người chậm rãi tới gần tôi.
Một hơi thở quen thuộc xâm nhập vào giác quan làm suy nghĩ của tôi dừng lại mấy giây.
Sau đó một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai: "Khương tiên sinh, dậy đi, ngủ trên ghế không thoải mái đâu."
Thanh âm rất quen tai nhưng tôi không nhớ nổi là ai.
314
Đầu lại bắt đầu đau âm ỉ.
Tôi vô thức nhíu mày, thấp giọng nói: "...... Đừng quấy, đau đầu."
Chung quanh lập tức yên tĩnh trở lại.
315
Mấy giây sau, hai ngón tay nhẹ nhàng đặt lên huyệt thái dương của tôi, bắt đầu chầm chậm xoa nắn.
Tôi hoàn toàn tỉnh lại, mở mắt ra nhìn.
Hứa Tri Niên mặc áo ngủ rộng thùng thình đứng sau ghế salon, hơi cúi đầu xuống.
Thấy tôi mở mắt, cậu ấy mừng rỡ nói: "Anh tỉnh rồi."
316
Tôi nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng.
"Sao còn chưa ngủ?" Tôi hỏi cậu ấy.
Cậu ấy nói: "Ngủ không được, xuống rót nước uống."
Tôi khẽ gật đầu, muốn đứng dậy.
Cậu ấy vội vàng ấn tôi xuống: "Lúc nãy hình như anh nói đau đầu, tôi muốn giúp anh xoa một chút, chắc sẽ dễ chịu hơn nhiều."
Tôi muốn từ chối nhưng lời ra đến miệng lại thôi.
317
Được cậu ấy xoa nhẹ quả thực rất dễ chịu.
Tôi có chút không nỡ cự tuyệt.
318
"Có phải Khương tiên sinh uống rượu không?" Hứa Tri Niên vừa xoa vừa hỏi tôi.
"Ừm." Tôi lên tiếng, "Trên người tôi có mùi rượu à?"
Hứa Tri Niên gật đầu: "Có một chút, không nồng lắm."
Tôi nói: "Uống cũng không nhiều."
Hứa Tri Niên còn nói: "Chắc vì uống rượu rồi trên đường về gặp gió lạnh nên mới đau đầu."
"Chắc vậy." Tôi đáp.
Hứa Tri Niên nghĩ ngợi: "Sớm biết vậy tôi sẽ chuẩn bị một phần canh giải rượu cho anh."
"Không cần phiền toái như vậy."
"Không phiền." Hứa Tri Niên nói, "Cũng như hôm qua, sớm gọi điện nói một tiếng thì được rồi."
319
Tôi quay đầu lại nhìn cậu ấy.
Đôi mắt cậu ấy rất sáng, tựa như có ánh sao lấp lánh trong đó vậy.
Tôi rũ mắt im lặng thật lâu, cuối cùng không nhẫn tâm từ chối.
320
Thôi bỏ đi.
Tôi nghĩ, cứ tùy cậu ấy.
321
Đêm nay quá mệt mỏi, tôi về đến phòng, sau khi đánh răng rửa mặt xong đặt đầu xuống liền ngủ ngay.
Tôi mơ một giấc mộng vô cùng hoang đường và hỗn loạn.
Trong mộng, một con chim bồ câu trắng bị thương bay tới cửa sổ của tôi.
Sau đó chim bồ câu trắng biến mất, trong phòng có thêm một chàng trai.
Cậu ấy nằm lỳ trên giường, đưa lưng về phía tôi.
Tôi không thấy rõ mặt cậu ấy.
......
322
Trời đã sáng, tỉnh mộng.
Chim bồ câu trắng hóa thành khói bay lên dưới nắng mai.
Cảnh tượng trong mộng như bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, trở nên mơ hồ không rõ.
Chỉ có nhiệt độ cơ thể của cậu ấy còn lưu lại trong lòng bàn tay tôi.
323
Tôi nhìn chằm chằm hoa văn phức tạp trên trần nhà, trong lòng chuông báo động kêu vang.
291
Tôi dành hết nửa giờ để giải thích rõ với trợ lý Tôn rằng tôi vẫn còn độc thân.
Sau đó mới lái xe đến "Chợ chim hoa".
292
"Chợ chim hoa" này dĩ nhiên không phải nơi người già thích tới, thật ra đây là một câu lạc bộ tư nhân.
Tôi không nhớ rõ tên thật của nó, nhưng chỗ này chẳng có hoa cỏ gì cả mà chỉ có oanh oanh yến yến nên mới gọi đùa như vậy.
Câu lạc bộ bí ẩn cao cấp này được xem là nơi có thể mang lại cho khách sự phục vụ thoải mái nhất.
Thi Gia Chí chọn chỗ này để hẹn tôi.
293
Khi tôi đến "Chợ chim hoa", Thi Gia Chí đang dựa vào ghế salon, một chân giẫm lên bàn trà, tay cầm chai rượu vang đỏ.
Nhìn vô cùng khí thế.
294
Trước kia Thi Gia Chí thành lập một công ty văn hóa liên quan đến phim ảnh và trò chơi.
Bởi vì hắn nổi tiếng phong lưu bên ngoài nên mọi người đều nghĩ rằng công ty này chỉ làm cho vui, thuận tiện bao nuôi tiểu minh tinh của hắn.
Không ngờ công ty phát triển đến nay đã đứng hạng nhất hạng nhì trong ngành giải trí.
295
Nhưng điều này cũng trùng khớp với ấn tượng của tôi về Thi Gia Chí.
Mặc dù lối sống cá nhân của hắn phóng đãng không ràng buộc nhưng đối với chính sự lại ngoan độc, quyết định dứt khoát, cũng là nhân vật sát phạt quyết đoán trong giới kinh doanh.
296
Tôi tìm ghế trống ngồi xuống, Thi Gia Chí phất tay gọi một tiểu nam sinh cho tôi.
Năm đó khi tôi come out đã gây sóng gió ầm ĩ nên ai cũng biết.
Khuynh hướng giới tính của tôi trong đám bạn bè không phải là bí mật.
Tiểu nam sinh thoạt nhìn có vẻ hoạt bát, chỉ là gương mặt có chút non nớt.
Tôi nắm cằm cậu ta nhìn một hồi, không xác định được cậu ta đã trưởng thành hay chưa.
297
"Biết quy tắc của anh." Thi Gia Chí lại gần, "Nên đặc biệt tìm cho anh một người sạch sẽ, chưa ai chạm qua, tính cách cũng thuộc dạng anh thích."
Tôi nhíu mày hỏi: "Trưởng thành chưa vậy?"
Thi Gia Chí nói: "Đương nhiên trưởng thành rồi, tôi cũng không làm chuyện phạm pháp đâu."
Tôi cười nhạo một tiếng.
298
Tôi không có hứng thú gì với tiểu nam sinh, nhưng gặp dịp thì chơi với tôi cũng không phải việc khó.
Qua ba lần rượu, Thi Gia Chí đốt thuốc, chân mày hơi nhíu lại, dường như đã hơi say.
Hôm nay bên cạnh hắn vắng tanh làm tôi hoài nghi có phải hắn đột nhiên đổi tính hay không, sao lại giữ mình trong sạch như vậy.
299
Đương nhiên cũng có thể do tâm tình của hắn không tốt.
300
Thi Gia Chí do dự một hồi rồi tới gần tôi nói: "Có chuyện muốn hỏi anh đây."
Tôi hỏi: "Chuyện gì?"
Hắn quay lại nhìn tiểu nam sinh bên cạnh tôi, tiểu nam sinh thức thời đứng dậy nói: "Tôi đi rót ly rượu cho ngài nhé."
Chờ tiểu nam sinh đi, Thi Gia Chí mới thần bí ghé đầu hỏi tôi: "Anh...... làm sao phát hiện mình thích đàn ông?"
Tôi kỳ quái: "Anh hỏi cái này làm gì?"
Thi Gia Chí nói: "Chỉ là hiếu kỳ thôi."
Tôi cười một tiếng: "Tôi cũng đâu phải con nít ba tuổi, thích nam hay nữ trong lòng tôi còn không rõ hay sao?"
Thi Gia Chí cười ngượng ngùng: "Thì ra là vậy."
301
Hắn gõ tay vào gạt tàn, mang theo tàn thuốc rơi xuống.
Mấy giây sau, hắn tỏ vẻ đau khổ nói: "Gần đây hình như tôi có hứng thú với một người đàn ông."
Tôi sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn về phía hắn.
302
Thời gian tôi quen biết Thi Gia Chí cũng không ngắn, theo tôi biết thì hắn là trai thẳng chính cống.
Sở thích của hắn đối với phụ nữ cũng rất rõ ràng, da trắng ngực to chân dài, thẳng đến không thể thẳng hơn.
303
Tôi lập tức nổi lòng hiếu kỳ, hỏi hắn chuyện gì xảy ra.
Thi Gia Chí thấp giọng nói: "Tôi cũng không phải thích đàn ông, nhưng...... nhưng chỉ có ý với cậu ấy thôi."
Tôi hỏi: "Cậu ấy là ai?"
Thi Gia Chí hàm hồ nói: "Một người bạn, anh không biết đâu."
Tôi lại hỏi: "Anh thích cậu ấy?"
Thi Gia Chí cau mày: "Tôi cũng không biết."
Tôi nói: "Anh nói cụ thể chút xem nào."
"Nếu cậu ấy là phụ nữ thì tôi chẳng có chút trở ngại tâm lý nào khi theo đuổi." Thi Gia Chí nói, "Nhưng cậu ấy là đàn ông, tôi không chắc mình đối với cậu ấy rốt cuộc là yêu thích hay chỉ thấy mới mẻ nhất thời."
Tôi suy nghĩ rồi nói: "Vấn đề của anh tôi cũng không giải đáp được, tôi biết mình chỉ có hứng thú với đàn ông, nhưng tôi không có người mình thích."
304
Lúc nói những lời này, gương mặt Hứa Tri Niên chợt lóe lên trong đầu tôi.
Tôi dừng một chút, không để ý nữa.
Tôi chỉ thích gương mặt cậu ấy mà thôi.
305
"Nhưng mà," tôi nói, "Trước khi anh xác định mình có thích cậu ấy hay không thì anh đã từng hỏi cậu ấy thích đàn ông hay phụ nữ chưa."
Thi Gia Chí nghe vậy thì sắc mặt biến đổi.
Cuối cùng hắn thở dài nhả ra một vòng khói: "Anh nói đúng. Haizz, chuyện này ngoại trừ anh ra tôi cũng không biết hỏi ai nữa."
Tôi còn muốn hỏi thêm mấy câu nhưng tiểu nam sinh đã bưng rượu đến.
Chủ đề hoàn toàn chấm dứt.
306
Xã giao đến hiệp hai, rượu bắt đầu ngấm.
Mặc dù không đến nỗi bất tỉnh nhân sự nhưng ý thức cũng ít nhiều trở nên mê muội.
Men say bốc lên, tôi dựa vào ghế salon, tiếng ly rượu va chạm, tiếng trò chuyện bên tai khiến tôi càng thêm khó chịu.
307
Tôi nghĩ chắc mình say rồi.
Nếu không thì sao lúc quay đầu lại thấy mặt Hứa Tri Niên chứ.
Quỷ thần xui khiến tôi nắm lấy cổ tay cậu ấy.
308
Vừa chạm đến thì tôi tỉnh táo lại ngay.
Tiểu nam sinh khẩn trương nhìn tôi: "Anh......"
Tôi nhìn chằm chằm mặt cậu ta mấy giây, không tìm được điểm nào tương tự Hứa Tri Niên.
309
Sao bỗng dưng lại hoa mắt nhỉ.
310
Tôi xoa xoa lông mày, buông tay cậu ta rồi đứng dậy: "Tôi phải đi."
Tiểu nam sinh gật đầu, nhắm mắt theo sát tôi.
Tôi dừng lại nói với cậu ta: "Cậu cũng về đi."
Cậu ta ngẩn người: "Thi tổng bảo tôi đêm nay phải hầu hạ anh cho tốt."
"Không cần." Tôi lãnh đạm cự tuyệt cậu ta.
311
Ra khỏi "Chợ chim hoa" chắc đã là nửa đêm.
Về đến nhà, tôi vừa vào cửa đã ngã xuống ghế salon, nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát.
Mông lung buồn ngủ, ý thức mau chóng trở nên mơ hồ.
312
Không biết qua bao lâu, bên tai vọng lại tiếng bước chân rất nhỏ.
Tôi muốn mở mắt nhưng mí mắt lại nặng trĩu.
313
Có người chậm rãi tới gần tôi.
Một hơi thở quen thuộc xâm nhập vào giác quan làm suy nghĩ của tôi dừng lại mấy giây.
Sau đó một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai: "Khương tiên sinh, dậy đi, ngủ trên ghế không thoải mái đâu."
Thanh âm rất quen tai nhưng tôi không nhớ nổi là ai.
314
Đầu lại bắt đầu đau âm ỉ.
Tôi vô thức nhíu mày, thấp giọng nói: "...... Đừng quấy, đau đầu."
Chung quanh lập tức yên tĩnh trở lại.
315
Mấy giây sau, hai ngón tay nhẹ nhàng đặt lên huyệt thái dương của tôi, bắt đầu chầm chậm xoa nắn.
Tôi hoàn toàn tỉnh lại, mở mắt ra nhìn.
Hứa Tri Niên mặc áo ngủ rộng thùng thình đứng sau ghế salon, hơi cúi đầu xuống.
Thấy tôi mở mắt, cậu ấy mừng rỡ nói: "Anh tỉnh rồi."
316
Tôi nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng.
"Sao còn chưa ngủ?" Tôi hỏi cậu ấy.
Cậu ấy nói: "Ngủ không được, xuống rót nước uống."
Tôi khẽ gật đầu, muốn đứng dậy.
Cậu ấy vội vàng ấn tôi xuống: "Lúc nãy hình như anh nói đau đầu, tôi muốn giúp anh xoa một chút, chắc sẽ dễ chịu hơn nhiều."
Tôi muốn từ chối nhưng lời ra đến miệng lại thôi.
317
Được cậu ấy xoa nhẹ quả thực rất dễ chịu.
Tôi có chút không nỡ cự tuyệt.
318
"Có phải Khương tiên sinh uống rượu không?" Hứa Tri Niên vừa xoa vừa hỏi tôi.
"Ừm." Tôi lên tiếng, "Trên người tôi có mùi rượu à?"
Hứa Tri Niên gật đầu: "Có một chút, không nồng lắm."
Tôi nói: "Uống cũng không nhiều."
Hứa Tri Niên còn nói: "Chắc vì uống rượu rồi trên đường về gặp gió lạnh nên mới đau đầu."
"Chắc vậy." Tôi đáp.
Hứa Tri Niên nghĩ ngợi: "Sớm biết vậy tôi sẽ chuẩn bị một phần canh giải rượu cho anh."
"Không cần phiền toái như vậy."
"Không phiền." Hứa Tri Niên nói, "Cũng như hôm qua, sớm gọi điện nói một tiếng thì được rồi."
319
Tôi quay đầu lại nhìn cậu ấy.
Đôi mắt cậu ấy rất sáng, tựa như có ánh sao lấp lánh trong đó vậy.
Tôi rũ mắt im lặng thật lâu, cuối cùng không nhẫn tâm từ chối.
320
Thôi bỏ đi.
Tôi nghĩ, cứ tùy cậu ấy.
321
Đêm nay quá mệt mỏi, tôi về đến phòng, sau khi đánh răng rửa mặt xong đặt đầu xuống liền ngủ ngay.
Tôi mơ một giấc mộng vô cùng hoang đường và hỗn loạn.
Trong mộng, một con chim bồ câu trắng bị thương bay tới cửa sổ của tôi.
Sau đó chim bồ câu trắng biến mất, trong phòng có thêm một chàng trai.
Cậu ấy nằm lỳ trên giường, đưa lưng về phía tôi.
Tôi không thấy rõ mặt cậu ấy.
......
322
Trời đã sáng, tỉnh mộng.
Chim bồ câu trắng hóa thành khói bay lên dưới nắng mai.
Cảnh tượng trong mộng như bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, trở nên mơ hồ không rõ.
Chỉ có nhiệt độ cơ thể của cậu ấy còn lưu lại trong lòng bàn tay tôi.
323
Tôi nhìn chằm chằm hoa văn phức tạp trên trần nhà, trong lòng chuông báo động kêu vang.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook