1.
Tôi đã thích Tần Dự từ khi còn học trung học.
Mọi người xung quanh đều biết tôi thích anh ta, chỉ riêng anh ta lại không biết.
Tốt nghiệp cấp ba năm ấy, mọi người đều ngồi trong phòng bao, một vài nam sinh đã say khướt.
Trong lúc say rượu, một nam sinh nắm lấy tôi nói: “Tần Dự, cậu có biết rằng Trần Ngư đã thích cậu từ lâu rồi không? Ba năm cấp ba, khi cậu thi rớt, cậu ấy dạy bổ túc cho cậu, khi cậu chơi bóng rổ, cậu ấy mua nước cho cậu. Ngay cả quần áo bóng rổ đẫm mồ hôi của cậu cũng là do cậu ấy giặt. Hôm nay, cậu phải cho lớp phó học tập của chúng ta một câu trả lời đi nào!?”
Mọi người đều reo hò và hét lên "Ở bên nhau, ở bên nhau!”
Tôi đỏ mặt cúi đầu.
Tôi không hề lo sợ anh ta sẽ đồng ý chút nào vì tôi biết rằng Tần Dự sẽ không và anh ta sẽ chỉ giả ngu.
Tôi giúp anh ta học vì muốn nhân cơ hội được ở bên Diệp Cảnh Hòa.
Tôi mua nước cho anh ta, vì anh ta sẽ đưa cho Diệp Cảnh Hòa.
Về quần áo bóng rổ, tôi chỉ muốn giúp Diệp Cảnh Hòa, nhân tiện giặt cho anh ta mà thôi.
Quả nhiên, Tần Dự bật cười, ôm lấy vai tôi, tùy tiện nói: “Cậu đang nói cái gì vậy? Trần Ngư với tôi là anh em tốt. Đừng gây chuyện ồn ào, sẽ làm ảnh hưởng đến việc tìm kiếm đối tượng của chúng tớ, lúc đó cậu chính là thủ phạm đó biết chưa!”
Các bạn cùng lớp sợ tôi xấu hổ nên lập tức cười rồi chuyển chủ đề.
Sau bữa ăn, mọi người đi hát KTV, chơi đến khuya, Tần Dự uống khá nhiều.
Anh ta dựa vào vai tôi, ồn ào bảo đau đầu.
Tôi bảo anh ta uống thuốc giải rượu nhưng anh ta lại không chịu uống vì sợ đắng.
Tôi dùng sức nhét nó vào miệng anh ta và cho anh ta uống vài ngụm nước từ cốc giữ nhiệt.
Khi cảm thấy thoải mái hơn, anh ta lắc lắc tay tôi như một đứa trẻ và hỏi rằng: “Trần Ngư, em sẽ luôn đối xử tốt với anh như vậy phải không?”
Tôi thấy cánh tay anh ta có mấy vết muỗi đốt nên lấy tinh dầu trong túi ra bôi lên mà không trả lời câu hỏi này.
Sau khi đợi bên ngoài được một lúc, một chiếc ô tô dừng trước mặt chúng tôi.
Cửa sổ xe hạ xuống, người ngồi ở ghế lái liếc nhìn chúng tôi, bình tĩnh nói: “Nếu cậu nôn mửa trong xe của tớ, ông đây làm thịt cậu.”
“Diệp lão nhị, cho là ông đây sợ cậu sao!” Tần Dự trợn mắt nhìn anh.
Anh ta mở cửa xe, ngây ngẩn cả người.
Một cô gái trong sáng và quyến rũ lao vào vòng tay anh ta và cười: “Tiểu Tần Tử, sao lại choáng váng rồi? Bổn công chúa vừa mới về nước, vui vẻ không?
Tần Dự muốn đưa tay ôm lấy cô ta nhưng lại hốt hoảng đẩy ra, la lên: “Trên người tớ toàn là mùi tinh dầu, cậu tránh xa ra chút, cậu sợ nhất là mùi này.”
Cô gái này tên là Ninh Ninh, là thanh mai trúc mã lớn lên cùng Tần Dự.
Tôi nhìn nụ cười không rành thế sự của cô ta, thầm thì trong lòng: Ninh Ninh, cuối cùng tôi cũng đã đợi được cô.
Ninh Ninh chán ghét quạt tay, lại nhìn tôi, chế nhạo nói: “Bạn gái của cậu sao, không giới thiệu cho tớ biết à?”
Tần Dự lập tức nói: "Không phải! Làm sao tớ thích cô ấy được! Cô ấy là lớp phó học tập của lớp chúng tớ, sợ tớ say rượu xảy ra chuyện nên mới đi theo. Ninh Ninh, chúng tớ không chút quan hệ gì, tuyệt đối đừng hiểu lầm nhé!”
2.
Tôi nắm chặt chai tinh dầu trong tay, không nói gì.
Diệp Cảnh Hòa bấm còi xe, uể oải nói: “Được rồi, các cậu lên xe đi. Chỗ này không được đậu xe lâu đâu!”
Tần Dự và Ninh Ninh ngồi vào ghế sau.
Anh ta nói với tôi: “Trần Ngư, em tự về nhé. Mùi tinh dầu trên người em nồng quá, Ninh Ninh không thích.”
Có lẽ lúc này Tần Dự đã quên mất rằng, bây giờ đã là hai giờ sáng rồi.
Chỗ này rất khó để đón xe và có thời điểm này rất nhiều người đến đây để uống rượu và nhảy nhót.
Tôi là con gái lại đứng đây một mình, chắc chắn rất dễ trở thành mục tiêu cho những kẻ lưu manh, nát rượu.
Nhưng tôi vẫn mỉm cười nói: “Được rồi, cậu về trước đi, tôi đi taxi.”
“Lên xe đi, tôi không muốn nói lại lần thứ hai.” Diệp Cảnh Hòa có chút không kiên nhẫn.
Ninh Ninh lập tức nói: ”Trần Ngư, cậu lên nhanh đi. Cậu không biết đâu, anh hai của tớ là người thiếu kiên nhẫn nhất đó.”
Tôi lên xe và ngồi vào ghế phụ cạnh Diệp Cảnh Hòa.
Ninh Ninh ở phía sau bỗng chốc thốt lên: “Anh hai không thích người khác ngồi ở ghế phụ của mình.”
Diệp Cảnh Hòa khởi động xe, thản nhiên nói: “Chúng ta không thể để cô ấy ngồi trên nóc xe được đúng không? Cứ như vậy đi.”
Tôi nhìn vào kính chiếu hậu, thấy sắc mặt Ninh Ninh hơi thay đổi.
Ninh Ninh nói Diệp Cảnh Hòa là người không kiên nhẫn, tôi biết chứ, dù gì anh ấy cũng từng chê tôi hôn quá chậm.
***
Hai tháng trước, Tần Dữ tổ chức tiệc tại nhà, có mời tôi tới tham dự.
Hôm ấy trong nhà có chút chuyện nên tôi đến hơi trễ.
Tần Dự uống nhiều quá nên tôi vào bếp nấu canh giải rượu cho anh ta
Đột nhiên lúc này không hiểu sao lại mất điện, xung quanh tối đen như mực.
Tôi nghe thấy có người bước vào nên đẩy anh vào tường và hôn anh.
Động tác của tôi không thành thạo lắm nên đối phương chê tôi quá lề mề, vì vậy cắn môi của tôi một cái rồi hôn thật sâu.
Sau đó, có cuộc gọi đến.
Tôi nấu canh rồi lấy ra, sau đó ngồi xuống cạnh Tần Dự và Diệp Cảnh Hòa.
Dưới ánh mắt chần chờ của Diệp Cảnh Hòa, tôi nói với Tần Dự: “Cậu vừa vào bếp tìm tôi à, biết tôi sợ bóng tối phải không?”
Sắc mặt Diệp Cảnh Hòa đột nhiên lạnh lùng, bỏ đi.
Vì vậy anh không nghe được Tần Dự nói: “Tớ không có đi tìm cậu, vừa rồi cầu dao bị ngắt, cậu sợ à?”
Tôi chậm rãi cầm muỗng đưa cho Tần Dự, trong lòng cười nhẹ.
Diệp Cảnh Hòa, mẹ của anh đã từng nói rằng con gái do một người bảo mẫu sinh ra như tôi thật thấp kém.
Tôi muốn xem liệu người thấp kèm như tôi có thể kéo một người sinh ra đã cao quý như anh ra khỏi mây hay không.
3.
Tôi sẽ không bao giờ quên mùa hè năm tôi mười sáu tuổi, tôi đến Diệp gia để giúp mẹ tặng đồ.
Thì chứng kiến mẹ đang quỳ dưới đất, không ngừng cầu xin mẹ Diệp hãy tha cho tôi.
"Phu nhân, tôi không có ý định trèo cao Diệp gia!"
“Chỉ là con gái tôi trúng tuyển vào một trường trung học trọng điểm, tôi vui mừng nên nói chuyện nhiều hơn với thiếu gia một chút.”
“Tôi nói cho bà biết, đừng cố lợi dụng con gái của bà để quyến rũ Cảnh Hòa.” Bà Diệp kiêu ngạo và khinh thường nói: “Bà cho rằng tôi không thể nhìn thấu được suy nghĩ nhỏ nhặt của bà hay sao? Chỉ đơn giản là giả vờ lơ đãng tùy tiện nhắc con gái của bà trước mặt Cảnh Hòa nhằm muốn thu hút sự chú ý của nó. Kẻ thấp kém như mấy người đừng có mơ mà gả được vào hào môn.”
Nước mắt mẹ tôi lăn dài, không ngừng lắc đầu nói: “Thưa bà, tôi không hề có ý nghĩ như vậy. Xin bà đừng tìm con gái tôi gây phiền phức.”
Bà Diệp trợn mắt nhìn mẹ tôi và nói: “Nếu không phải vì Cảnh Hòa thích ăn đồ bà nấu, thì hôm nay tôi sẽ để bà cút ra ngoài rồi. Bà nên yên phận đi, bằng không tôi sẽ làm con gái bà đẹp mặt.”
Tôi đứng trong góc, lắng nghe từng chữ một.
Mẹ tôi không phải người nói nhiều nhưng mẹ rất vui khi tôi được nhận vào trường cấp 3 trọng điểm.
Chỉ là nói nhiều thêm vài câu với Diệp Cảnh Hòa, liệu mẹ tôi nên bị nhục nhã như thế này sao?
"Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy? Làm sao con có thể thích con gái của bảo mẫu được?" Một thanh niên bước ra khỏi cửa, sốt ruột nói:”Tần Dự cũng học trường đó, cho nên con mới hỏi thêm vài câu. Chẳng lẽ trong mắt mẹ con cũng có ý đó? Con sẽ tùy tiện thích bất kỳ người nào à?”
Người vừa lên tiếng chính là Diệp Cảnh Hòa.
Diệp Cảnh Hòa cáu kỉnh nói: "Mẹ Lâm, đứng lên đi. Niên đại nào mà còn làm chuyện quỳ gối này."
Tôi trở về nhà trong im lặng như chưa có chuyện gì xảy ra.
Buổi tối, mẹ đi làm về, mua cho tôi chiếc bánh ngọt nhỏ tôi yêu thích.
Bà mỉm cười nói: “Hôm nay phu nhân khen mẹ làm việc cẩn thận nên đã thưởng cho mẹ. Ngày mai mẹ nghỉ nửa ngày dắt con đi mua váy đẹp nhé. Con gái đã lớn, nên ăn mặc đẹp một chút mới phải.”
Mẹ tôi làm như không có chuyện gì xảy ra, không hề nhắc tới sự tủi nhục hôm nay mà mẹ phải chịu, thậm chí còn bàn với tôi ngày mai ăn gì.
Mẹ luôn như vậy, luôn ngầm chịu đựng những điều tồi tệ, lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ.
Tôi cũng giả vờ vui vẻ nói ngày mai muốn ăn cá ở ngoài.
Sau khi bà ấy đi khỏi, tôi lặng lẽ viết hai cái tên vào sổ: Tần Dự, Diệp Cảnh Hòa.
Sau khi nhập học lớp 10, tôi và Tần Dự được xếp vào cùng lớp.
Tôi đã lặng lẽ tiếp cận anh ta và quen biết với Diệp Cảnh Hòa thông qua anh ta.
Chớp mắt, đã ba năm trôi qua.
Về sau, tôi lại thêm một cái tên khác vào sổ tay của mình.
Hai chữ màu đỏ đậm: Ninh Ninh.
Dòng chữ màu đỏ tươi trông như máu.
Để nhắc nhở tôi rằng, tiết mục phải lòng Tần Dự phải chân thực hơn nữa.
Kẻ săn mồi cao cấp là kẻ biết ẩn mình thành con mồi yếu ớt nhất.
Khi mọi người cho rằng tôi bị Tần Dự tổn thương sâu sắc thì đó chính là thời điểm tốt nhất để tôi tiếp cận Diệp Cảnh Hòa.
Ngày mà Diệp Cảnh Hòa rơi vào trong tay tôi, tôi sẽ làm cho Ninh Ninh và Tần Dự khốn khổ.
Tôi đã thích Tần Dự từ khi còn học trung học.
Mọi người xung quanh đều biết tôi thích anh ta, chỉ riêng anh ta lại không biết.
Tốt nghiệp cấp ba năm ấy, mọi người đều ngồi trong phòng bao, một vài nam sinh đã say khướt.
Trong lúc say rượu, một nam sinh nắm lấy tôi nói: “Tần Dự, cậu có biết rằng Trần Ngư đã thích cậu từ lâu rồi không? Ba năm cấp ba, khi cậu thi rớt, cậu ấy dạy bổ túc cho cậu, khi cậu chơi bóng rổ, cậu ấy mua nước cho cậu. Ngay cả quần áo bóng rổ đẫm mồ hôi của cậu cũng là do cậu ấy giặt. Hôm nay, cậu phải cho lớp phó học tập của chúng ta một câu trả lời đi nào!?”
Mọi người đều reo hò và hét lên "Ở bên nhau, ở bên nhau!”
Tôi đỏ mặt cúi đầu.
Tôi không hề lo sợ anh ta sẽ đồng ý chút nào vì tôi biết rằng Tần Dự sẽ không và anh ta sẽ chỉ giả ngu.
Tôi giúp anh ta học vì muốn nhân cơ hội được ở bên Diệp Cảnh Hòa.
Tôi mua nước cho anh ta, vì anh ta sẽ đưa cho Diệp Cảnh Hòa.
Về quần áo bóng rổ, tôi chỉ muốn giúp Diệp Cảnh Hòa, nhân tiện giặt cho anh ta mà thôi.
Quả nhiên, Tần Dự bật cười, ôm lấy vai tôi, tùy tiện nói: “Cậu đang nói cái gì vậy? Trần Ngư với tôi là anh em tốt. Đừng gây chuyện ồn ào, sẽ làm ảnh hưởng đến việc tìm kiếm đối tượng của chúng tớ, lúc đó cậu chính là thủ phạm đó biết chưa!”
Các bạn cùng lớp sợ tôi xấu hổ nên lập tức cười rồi chuyển chủ đề.
Sau bữa ăn, mọi người đi hát KTV, chơi đến khuya, Tần Dự uống khá nhiều.
Anh ta dựa vào vai tôi, ồn ào bảo đau đầu.
Tôi bảo anh ta uống thuốc giải rượu nhưng anh ta lại không chịu uống vì sợ đắng.
Tôi dùng sức nhét nó vào miệng anh ta và cho anh ta uống vài ngụm nước từ cốc giữ nhiệt.
Khi cảm thấy thoải mái hơn, anh ta lắc lắc tay tôi như một đứa trẻ và hỏi rằng: “Trần Ngư, em sẽ luôn đối xử tốt với anh như vậy phải không?”
Tôi thấy cánh tay anh ta có mấy vết muỗi đốt nên lấy tinh dầu trong túi ra bôi lên mà không trả lời câu hỏi này.
Sau khi đợi bên ngoài được một lúc, một chiếc ô tô dừng trước mặt chúng tôi.
Cửa sổ xe hạ xuống, người ngồi ở ghế lái liếc nhìn chúng tôi, bình tĩnh nói: “Nếu cậu nôn mửa trong xe của tớ, ông đây làm thịt cậu.”
“Diệp lão nhị, cho là ông đây sợ cậu sao!” Tần Dự trợn mắt nhìn anh.
Anh ta mở cửa xe, ngây ngẩn cả người.
Một cô gái trong sáng và quyến rũ lao vào vòng tay anh ta và cười: “Tiểu Tần Tử, sao lại choáng váng rồi? Bổn công chúa vừa mới về nước, vui vẻ không?
Tần Dự muốn đưa tay ôm lấy cô ta nhưng lại hốt hoảng đẩy ra, la lên: “Trên người tớ toàn là mùi tinh dầu, cậu tránh xa ra chút, cậu sợ nhất là mùi này.”
Cô gái này tên là Ninh Ninh, là thanh mai trúc mã lớn lên cùng Tần Dự.
Tôi nhìn nụ cười không rành thế sự của cô ta, thầm thì trong lòng: Ninh Ninh, cuối cùng tôi cũng đã đợi được cô.
Ninh Ninh chán ghét quạt tay, lại nhìn tôi, chế nhạo nói: “Bạn gái của cậu sao, không giới thiệu cho tớ biết à?”
Tần Dự lập tức nói: "Không phải! Làm sao tớ thích cô ấy được! Cô ấy là lớp phó học tập của lớp chúng tớ, sợ tớ say rượu xảy ra chuyện nên mới đi theo. Ninh Ninh, chúng tớ không chút quan hệ gì, tuyệt đối đừng hiểu lầm nhé!”
2.
Tôi nắm chặt chai tinh dầu trong tay, không nói gì.
Diệp Cảnh Hòa bấm còi xe, uể oải nói: “Được rồi, các cậu lên xe đi. Chỗ này không được đậu xe lâu đâu!”
Tần Dự và Ninh Ninh ngồi vào ghế sau.
Anh ta nói với tôi: “Trần Ngư, em tự về nhé. Mùi tinh dầu trên người em nồng quá, Ninh Ninh không thích.”
Có lẽ lúc này Tần Dự đã quên mất rằng, bây giờ đã là hai giờ sáng rồi.
Chỗ này rất khó để đón xe và có thời điểm này rất nhiều người đến đây để uống rượu và nhảy nhót.
Tôi là con gái lại đứng đây một mình, chắc chắn rất dễ trở thành mục tiêu cho những kẻ lưu manh, nát rượu.
Nhưng tôi vẫn mỉm cười nói: “Được rồi, cậu về trước đi, tôi đi taxi.”
“Lên xe đi, tôi không muốn nói lại lần thứ hai.” Diệp Cảnh Hòa có chút không kiên nhẫn.
Ninh Ninh lập tức nói: ”Trần Ngư, cậu lên nhanh đi. Cậu không biết đâu, anh hai của tớ là người thiếu kiên nhẫn nhất đó.”
Tôi lên xe và ngồi vào ghế phụ cạnh Diệp Cảnh Hòa.
Ninh Ninh ở phía sau bỗng chốc thốt lên: “Anh hai không thích người khác ngồi ở ghế phụ của mình.”
Diệp Cảnh Hòa khởi động xe, thản nhiên nói: “Chúng ta không thể để cô ấy ngồi trên nóc xe được đúng không? Cứ như vậy đi.”
Tôi nhìn vào kính chiếu hậu, thấy sắc mặt Ninh Ninh hơi thay đổi.
Ninh Ninh nói Diệp Cảnh Hòa là người không kiên nhẫn, tôi biết chứ, dù gì anh ấy cũng từng chê tôi hôn quá chậm.
***
Hai tháng trước, Tần Dữ tổ chức tiệc tại nhà, có mời tôi tới tham dự.
Hôm ấy trong nhà có chút chuyện nên tôi đến hơi trễ.
Tần Dự uống nhiều quá nên tôi vào bếp nấu canh giải rượu cho anh ta
Đột nhiên lúc này không hiểu sao lại mất điện, xung quanh tối đen như mực.
Tôi nghe thấy có người bước vào nên đẩy anh vào tường và hôn anh.
Động tác của tôi không thành thạo lắm nên đối phương chê tôi quá lề mề, vì vậy cắn môi của tôi một cái rồi hôn thật sâu.
Sau đó, có cuộc gọi đến.
Tôi nấu canh rồi lấy ra, sau đó ngồi xuống cạnh Tần Dự và Diệp Cảnh Hòa.
Dưới ánh mắt chần chờ của Diệp Cảnh Hòa, tôi nói với Tần Dự: “Cậu vừa vào bếp tìm tôi à, biết tôi sợ bóng tối phải không?”
Sắc mặt Diệp Cảnh Hòa đột nhiên lạnh lùng, bỏ đi.
Vì vậy anh không nghe được Tần Dự nói: “Tớ không có đi tìm cậu, vừa rồi cầu dao bị ngắt, cậu sợ à?”
Tôi chậm rãi cầm muỗng đưa cho Tần Dự, trong lòng cười nhẹ.
Diệp Cảnh Hòa, mẹ của anh đã từng nói rằng con gái do một người bảo mẫu sinh ra như tôi thật thấp kém.
Tôi muốn xem liệu người thấp kèm như tôi có thể kéo một người sinh ra đã cao quý như anh ra khỏi mây hay không.
3.
Tôi sẽ không bao giờ quên mùa hè năm tôi mười sáu tuổi, tôi đến Diệp gia để giúp mẹ tặng đồ.
Thì chứng kiến mẹ đang quỳ dưới đất, không ngừng cầu xin mẹ Diệp hãy tha cho tôi.
"Phu nhân, tôi không có ý định trèo cao Diệp gia!"
“Chỉ là con gái tôi trúng tuyển vào một trường trung học trọng điểm, tôi vui mừng nên nói chuyện nhiều hơn với thiếu gia một chút.”
“Tôi nói cho bà biết, đừng cố lợi dụng con gái của bà để quyến rũ Cảnh Hòa.” Bà Diệp kiêu ngạo và khinh thường nói: “Bà cho rằng tôi không thể nhìn thấu được suy nghĩ nhỏ nhặt của bà hay sao? Chỉ đơn giản là giả vờ lơ đãng tùy tiện nhắc con gái của bà trước mặt Cảnh Hòa nhằm muốn thu hút sự chú ý của nó. Kẻ thấp kém như mấy người đừng có mơ mà gả được vào hào môn.”
Nước mắt mẹ tôi lăn dài, không ngừng lắc đầu nói: “Thưa bà, tôi không hề có ý nghĩ như vậy. Xin bà đừng tìm con gái tôi gây phiền phức.”
Bà Diệp trợn mắt nhìn mẹ tôi và nói: “Nếu không phải vì Cảnh Hòa thích ăn đồ bà nấu, thì hôm nay tôi sẽ để bà cút ra ngoài rồi. Bà nên yên phận đi, bằng không tôi sẽ làm con gái bà đẹp mặt.”
Tôi đứng trong góc, lắng nghe từng chữ một.
Mẹ tôi không phải người nói nhiều nhưng mẹ rất vui khi tôi được nhận vào trường cấp 3 trọng điểm.
Chỉ là nói nhiều thêm vài câu với Diệp Cảnh Hòa, liệu mẹ tôi nên bị nhục nhã như thế này sao?
"Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy? Làm sao con có thể thích con gái của bảo mẫu được?" Một thanh niên bước ra khỏi cửa, sốt ruột nói:”Tần Dự cũng học trường đó, cho nên con mới hỏi thêm vài câu. Chẳng lẽ trong mắt mẹ con cũng có ý đó? Con sẽ tùy tiện thích bất kỳ người nào à?”
Người vừa lên tiếng chính là Diệp Cảnh Hòa.
Diệp Cảnh Hòa cáu kỉnh nói: "Mẹ Lâm, đứng lên đi. Niên đại nào mà còn làm chuyện quỳ gối này."
Tôi trở về nhà trong im lặng như chưa có chuyện gì xảy ra.
Buổi tối, mẹ đi làm về, mua cho tôi chiếc bánh ngọt nhỏ tôi yêu thích.
Bà mỉm cười nói: “Hôm nay phu nhân khen mẹ làm việc cẩn thận nên đã thưởng cho mẹ. Ngày mai mẹ nghỉ nửa ngày dắt con đi mua váy đẹp nhé. Con gái đã lớn, nên ăn mặc đẹp một chút mới phải.”
Mẹ tôi làm như không có chuyện gì xảy ra, không hề nhắc tới sự tủi nhục hôm nay mà mẹ phải chịu, thậm chí còn bàn với tôi ngày mai ăn gì.
Mẹ luôn như vậy, luôn ngầm chịu đựng những điều tồi tệ, lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ.
Tôi cũng giả vờ vui vẻ nói ngày mai muốn ăn cá ở ngoài.
Sau khi bà ấy đi khỏi, tôi lặng lẽ viết hai cái tên vào sổ: Tần Dự, Diệp Cảnh Hòa.
Sau khi nhập học lớp 10, tôi và Tần Dự được xếp vào cùng lớp.
Tôi đã lặng lẽ tiếp cận anh ta và quen biết với Diệp Cảnh Hòa thông qua anh ta.
Chớp mắt, đã ba năm trôi qua.
Về sau, tôi lại thêm một cái tên khác vào sổ tay của mình.
Hai chữ màu đỏ đậm: Ninh Ninh.
Dòng chữ màu đỏ tươi trông như máu.
Để nhắc nhở tôi rằng, tiết mục phải lòng Tần Dự phải chân thực hơn nữa.
Kẻ săn mồi cao cấp là kẻ biết ẩn mình thành con mồi yếu ớt nhất.
Khi mọi người cho rằng tôi bị Tần Dự tổn thương sâu sắc thì đó chính là thời điểm tốt nhất để tôi tiếp cận Diệp Cảnh Hòa.
Ngày mà Diệp Cảnh Hòa rơi vào trong tay tôi, tôi sẽ làm cho Ninh Ninh và Tần Dự khốn khổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook