Sau Khi Cường Đoạt Nam Phụ, Khí Vận Ta Siêu Tốt
-
Chương 12: Chương 12
Mưa to như trút nước, những giọt mưa tích tụ thành từng dòng, theo những phiến ngói từ trên nóc nhà chảy xuống, tạo ra âm thanh róc rách.
Sau khi ăn cơm tối xong, Thôi Mạch Chu trò chuyện về phong thổ nơi đây với vợ chồng nông dân, tuy trò chuyện vô cùng sôi nổi nhưng hắn vẫn luôn để ý đến Khương Tuế Ngọc.
Khương Tuế Ngọc có ý tốt muốn giúp nông phụ thu dọn bàn ăn, bà ấy thấy cách ăn mặc của nàng không giống gia đình thông thường cho nên cũng không dám để nàng giúp đỡ: "Tiểu cô nương cứ để đó cho ta làm, ta làm mấy việc nặng nhọc này quen rồi."
Sợ rằng bản thân sẽ làm bà ấy cảm thấy không tự nhiên nên Khương Tuế Ngọc cũng không ngỏ lời nữa, lập tức đứng lùi lại ở một bên để bà ấy làm, không để tay chân vụng về của mình làm hư chuyện của người khác.
Bởi vì điều kiện không cho phép, nhà của đôi vợ chồng nông dân này chỉ còn dư một phòng trống, cho nên đêm nay Thôi Mạch Chu và Khương Tuế Ngọc buộc phải ở chung phòng.
Cũng may vợ chồng họ nghĩ rằng hai người là vợ chồng son bỏ trốn nên cũng không nghi ngờ gì nhiều.
Khương Tuế Ngọc tự biết việc ăn ở hiện tại của mình đều phụ thuộc vào tên lang quân lạnh lùng vô tình này cho nên hao tâm tổn sức lấy lòng hắn.
Không phải chỉ cần làm nô tỳ rửa chân thôi sao, có gì khó đâu.
Khương Tuế Ngọc nói là làm, mượn phòng bếp của hai vợ chồng đại thúc, rồi đun một chậu nước để rửa chân.
Nàng nghĩ đi đường xa nên chân đã mỏi nhừ, còn cho rằng bản thân rất chu đáo khi thêm vào ít giấm chua cùng với vài lát gừng vào trong nước rửa chân.
Khi bê nước rửa chân ra, mùi axit axetic xộc vào mũi khiến Thôi Mạch Chu chau mày, nhất là khi nhìn thấy những lát gừng trôi nổi trên mặt nước càng khiến người ta cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Ngươi làm gì vậy?"
"Giúp lang quân rửa chân đó." Khương Tuế Ngọc trả lời không chút nghĩ ngợi.
Thì ra là thế, người không biết còn tưởng rằng nàng muốn ướp muối giò heo đấy.
"Không cần." Thôi Mạch Chu theo bản năng muốn cự tuyệt.
"Nước cũng chuẩn bị xong rồi, không rửa thì phí lắm đó?" Khương Tuế Ngọc không nghe giải thích mà đẩy hắn ngồi xuống, giúp hắn cởi giày và vớ ra.
Thoạt nhìn hắn có vẻ ưa sạch sẽ, chân cũng không có mùi gì kì lạ nên Khương Tuế Ngọc âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngón tay mảnh khảnh của nàng xoa xoa làn da khiến hắn giật bắn mình, cả người đều trở nên không tự nhiên, suy nghĩ hơi hỗn loạn, đúng lúc này nàng mạnh mẽ ấn chân của hắn vào trong nước, bất chợt hâm nóng làn da khiến hắn tỉnh táo trở lại.
"Hít..." Thôi Mạch Chu hít một hơi lạnh, nhấc chân lên: "Ngươi muốn phỏng chết ta sao?"
Khương Tuế Ngọc ngửa đầu nhìn về phía hắn, hoảng hốt nói: "Thật sự rất nóng sao?"
Rõ ràng lúc nãy nàng thử cảm thấy nhiệt độ khá vừa phải mà.Nhưng nàng không biết rằng, thông thường mà nói thì độ ấm của nước nữ tử dùng để tắm hay ngâm chân thì đều cao hơn so với nước mà nam tử dùng, cho nên Thôi Mạch Chu cảm thấy khó chịu cũng rất bình thường.
Thôi Mạch Chu thoáng chốc im lặng.
Thân là lá ngọc cành vàng, cũng không biết cách hầu hạ người khác, hắn lại cố ý để nàng làm, đây không phải là tự đào hố hại mình sao? Hắn bắt đầu hoài nghi quyết định lúc trước của mình là đúng hay sai.
Hắn vung tay lên bảo nàng đi qua một bên: "Ngươi nghỉ ngơi đi, để ta tự làm."
Đêm đã khuya, mưa dần nhỏ lại, âm thanh mưa rơi lên lá cây lộp độp rất dễ làm cho người ta cảm thấy buồn ngủ, hơn nữa cơn mưa đêm vào giữa mùa hạ thật sự vô cùng sảng khoái.
Khương Tuế Ngọc vui vẻ vỗ vỗ chăn đệm, vô cùng hào hứng từ từ bắt chuyện với hắn.
"Tống lang quân là nhân sĩ Thượng Kinh sao?"
Tống Ngạn là bí danh mà Thôi Mạch Chu dùng.
Thôi Mạch Chu hờ hững ừ một tiếng, hiển nhiên là không có hứng thú lắm.
"Lang quân muốn đi đâu vậy?" Khương Tuế Ngọc đã suy nghĩ rất lâu, nếu như tiện đường, thì nàng sẽ có được một bữa ăn miễn phí, cùng lắm lúc lấy lại được thân phận thì cho hắn một ít tiền là được.
Nếu như không hiệu quả thì nàng sẽ nghĩ biện pháp khác.
"Một người bạn thân thất lạc nhiều năm có thể đang trong thành Kỳ Châu, muốn đi tìm người." Thôi Mạch Chu nói ra một lý do nửa thật nửa giả.
"Vậy thì tốt quá, ta cũng muốn đi Kỳ Châu, vừa khéo tiện đường, thuận tiện cho ta chăm sóc lang quân." Khương Tuế Ngọc mừng rỡ, một tay chống lên giường nhìn hắn.
A.
Là ta thuận tiện cho ngươi thì đúng hơn, trong lòng Thôi Mạch Chu hiểu rõ nhưng cũng không không nói ra
"Lang quân đừng thấy bây giờ ta làm gì cũng không được, thật ra ta có thể làm được nhiều việc lắm, ví dụ như..."
Có thể ăn?
"Im lặng." Thôi Mạch Chu bị nàng làm cho đau đầu.
Khương Tuế Ngọc ngoan ngoãn trở về giường, không dám nhiều lời nữa.
Thôi Mạch Chu lim dim ngủ, một chút âm thanh rất nhỏ cũng có thể làm hắn tỉnh giấc.
Tiếng sấm ngoài phòng vang dội, từng đợt gầm vang, nếu bị tỉnh giấc thì rất khó để hắn có thể chìm vào giấc ngủ lại.
Khương Tuế Ngọc thì ngược lại, nàng nghiến răng ken két, trở mình một cái xong lại ngủ tiếp, Thôi Mạch Chu cảm thấy có chút ganh tỵ.
Ăn nhiều bánh nướng rất dễ làm khô miệng, không biết đã mấy lần, Khương Tuế Ngọc đang nằm mơ thì bị cơn khát đánh thức.
Sau khi tỉnh dậy thì nàng vẫn trong trạng thái mơ màng, vừa sờ so4ng vừa hé mắt đứng dậy đi chỗ bàn, sau khi uống cạn chén nước, thì mơ hồ đi về giường rồi thoải mái nằm xuống.
Ngay khi nàng nằm xuống cạnh mình thì Thôi Mạch Chu theo bản năng lấy ra một thanh chủy thủ giấu trong tay áo, thiếu chút nữa coi nàng như thích khách mà giết chết rồi, khi sấm chớp lóe lên thì hắn mới thấy rõ khuôn mặt của nàng mới lập tức thu tay lại.
Khương Tuế Ngọc đáng thương còn không biết rằng bản thân vừa đi dạo một vòng ở Quỷ Môn Quan.
"Khương Tuế Ngọc?" Thôi Mạch Chu quát khẽ: "Ngươi lên đây làm gì?"
Khương Tuế Ngọc ngủ vô cùng sâu nên hoàn toàn không hề nghe thấy hắn nói gì cả.
Trong lúc tuyệt vọng, Thôi Mạch Chu giơ tay lay nàng tỉnh.
Nàng còn tưởng rằng là con mèo khi trước nàng nuôi đang phá nàng nên bất mãn than thở một câu: "Mimi đừng quậy nữa."
Mimi là ai? Thôi Mạch Chu áp sát tai vào một chút muốn nghe rõ nàng nói cái gì, ai ngờ ngay sau đó đã bị Khương Tuế Ngọc xem như gối ôm hình người mà dùng cả tay chân ôm lấy.
Cả người Thôi Mạch Chu cứng đờ không dám nhúc nhích, từ cổ đến bên tai đều ửng đỏ, một lúc sau, thấy không thể kêu nàng tỉnh được thì bèn gỡ cái tay đang vòng ngang qua thắt lưng mình ra.
Khi hắn sắp làm xong, thì Khương Tuế Ngọc này lại kéo hắn trở lại, quấn tay chân lại tiếp, khiến những việc hắn làm vừa nãy đều đổ sông đổ biển.
Không thể chịu tiếp nữa, Thôi Mạch Chu không muốn thì thôi chứ một khi đã làm thì làm đến cùng,liền trực tiếp đẩy nàng xuống giường.
"Rầm" một tiếng, Khương Tuế Ngọc ngã nhào từ trên giường xuống, mặt đập vào mặt đất.
Nàng xoa xoa khuỷu tay bị đụng đau, vẻ mặt kinh ngạc, tức giận nói: "Làm gì vậy, không để cho người khác ngủ à?"
Nàng định trả đũa lại thì Thôi Mạch Chu búng trán nàng một cái, nói: "Tỉnh rồi?"
Đột nhiên bị đau, Khương Tuế Ngọc la đau rồi che trán lại, hơi lui về sau, sợ hắn lại chọc mình lần nữa, liên tục gật đầu: "Tỉnh rồi, tỉnh rồi."
"Lần sau còn dám leo lên giường không?" Hắn dường như có chút ám chỉ nói.
Nhắc tới chuyện này, trong đầu của Khương Tuế Ngọc xuất hiện rất nhiều mẩu chuyện, mặt của nàng ngay lập tức đỏ lên, chỉ cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Nhưng mà lời nói của hắn rất mơ hồ, nàng cũng không phải cố ý leo lên giường, tất cả là do cơn mê ngủ tạo nghiệt mà, nàng cảm thấy hơi bất mãn.
Rất lâu sau vẫn không nghe thấy nàng trả lời, Thôi Mạch Chu có chút không kiên nhẫn: "Sao?"
Ngươi cho rằng ngươi là bánh bao thơm ngon hay sao mà mỗi ngày ta đều muốn ôm ngươi gặm hả?
Khương Tuế Ngọc bị khuất phục trước quyền uy của người nào đó nên đành phải nói trái lương tâm: "Tất nhiên là không dám."
Nhận được câu trả lời vừa ý nên Thôi Mạch Chu nằm xuống.
Một đêm yên tĩnh trôi qua, mưa đã tạnh lúc sáng sớm, những giọt nước vẫn còn đọng trên những phiến lá và cỏ bên đường, trên đường thì đầy các vũng bùn.
Vợ chồng nhà nông dân chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm thì có một đám người ở nha môn xông vào, ồn ào lớn giọng thúc giục bọn họ nộp thuế.
Nông phụ thường ngày tính tình vốn hiền lành, cũng nhịn không được mà cãi lại bọn họ: "Không phải hơn nửa tháng trước đã nộp rồi sao, còn chưa đến tới tháng mà lại nộp thuế nữa rồi?"
Đại thúc sợ bà ấy nói những lời không phải nên kéo kéo góc áo của nông phụ ra hiệu bà ấy không nên nói nữa.
Những oán giận tích tụ trong lòng bấy lâu, nếu nông phụ không được trút bỏ thì sẽ rất khó chịu, cho nên dứt khoát không thèm đếm xỉa đến gì nữa, quay đầu trừng mắt liếc chồng mình một cái: "Ngươi đừng cản ta."
"Lời muốn nói đã nói rồi, muốn tiền hả, không có đâu!" Giọng nói của nông phụ lạnh lùng.
"Đồ đàn bà thối tha, còn dám cãi lại ư? Ta thấy có vẻ ngươi thiếu dạy dỗ rồi đấy!" Nha dịch vung tay lên định đánh người.
Nông phụ thấy bàn tay vung qua đây thì sợ hãi nhắm hai mắt lại, lúc lâu sau vẫn chưa thấy gì, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Bà ấy mở mắt nhìn, chỉ thấy Thôi Mạch Chu ung dung dùng một tay cản lại bàn tay muốn động thủ của nha dịch.
"Mới sáng sớm làm gì mà phải phát cáu lên thế." Thôi Mạch Chu bình tĩnh nói: "Tự ý ra tay đánh người sẽ không khỏi gây tổn hại đến uy nghiêm của Huyện phủ."
Còn chưa nói dứt lời, hắn âm thầm khéo léo đẩy nha dịch ra.
Khương Tuế Ngọc từ phía sau đến bảo vệ nông phụ ở sau lưng mình, hỏi thăm bà ấy có sao không.
Bàn tay bị Thôi Mạch Chu bắt lấy trở nên đau nhức, nha dịch đau đến nhe răng há miệng.
Nhìn thấy bộ dáng của hắn có vẻ có lai lịch nên nha dịch không dám đắc tội, hắn bèn nhẹ nhàng nói: "Ta cũng khó xử chứ.
Chuyện cấp trên dặn dò, bọn ta làm sao dám tùy ý được? Không thu được thuế thì người gặp họa là bọn ta đấy."
Thôi Mạch Chu cười cười, lịch sự ôn hòa nói: "Hay là ta thay bọn họ nộp thuế, thì các ngươi không phải khó xử nữa."
Hai vợ chồng người nông phụ thi nhau ngăn cản: "Lang quân, chuyện này không hợp quy củ."
Thôi Mạch Chu trấn an bọn họ: "Chúng ta tá túc ở đây đã làm phiền đến hai người, coi như lấy chuyện này để cảm tạ, hai vị chớ cự tuyệt phần tâm ý này của Tống mỗ."
Nghe vậy thì vợ chồng hai người cũng không cự tuyệt nữa.
Chờ sau khi nha dịch thu được thuế rồi vừa lòng thỏa ý rời đi, Khương Tuế Ngọc khó hiểu hỏi: "Nghe nói Kỳ Châu năm nay gặp phải nạn châu chấu cùng với mưa to, nữ hoàng bệ hạ đặc biệt miễn thuế má một năm cho Kỳ Châu, còn phát ngân lượng để cứu trợ thiên tai.
Mà nay nha môn lại đến thúc giục thu thuế, vừa không hợp tình mà cũng không hợp lý nữa, chẳng lẽ không có ai tấu lên triều đình sao?"
Đại thúc lắc đầu thở dài, vẻ mặt mỏi mệt: "Ai mà biết.
Từ trước đến nay Huyện phủ làm việc đều không nói lý lẽ, chúng ta chỉ là một đám dân chúng không quyền không thế, sao có thể đối nghịch cùng quan phủ? Ngày tháng rồi cũng trôi qua thôi."
Khương Tuế Ngọc có chút đăm chiêu, trong lúc vô ý thì bắt gặp ánh mắt của Thôi Mạch Chu, rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Tạm biệt hai vợ chồng người nông phụ xong, Khương Tuế Ngọc cùng Thôi Mạch Chu cưỡi ngựa xuất phát đi vào thành.
Bọn họ đi không ngừng nghỉ, màn trời chiếu đất, cuối cùng cũng vào được trong thành, nhưng lúc thấy vệ binh tuần tra qua lại không ngớt trước cửa thành, thần sắc nghiêm nghị, quan binh thủ thành kiểm tra vô cùng nghiêm khắc.
Khương Tuế Ngọc hỏi một cụ già vừa ra khỏi thành mới nghe ngóng được một ít tin tức.
Nghe nói, hai ngày trước trong thành Kỳ Châu có một gã phú thương bắt gặp kẻ trộm trong nhà mình, chuyện này ồn ào huyên náo đến nỗi tất cả mọi người đều biết, trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu của đám dân chúng.
Hơn nữa phú thương còn là cậu ruột của tiểu thiếp được sủng ái của Thứ sử, cho nên quan phủ đối với việc này càng thêm cẩn trọng.
Bất luận là vào thành hay là ra khỏi thành thì đều phải chịu sự kiểm tra nghiêm khắc, nói là vì để đề phòng kẻ trộm cùng với người khác trong ngoài phối hợp.
Sau khi xếp một hàng thật dài thì rốt cuộc cũng đến lượt Khương Tuế Ngọc.
Điều khiến Khương Tuế Ngọc cảm thấy kì quái chính là vào lúc quân sĩ thủ thành kiểm tra nàng, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn ta dừng lại trên người nàng có chút khác thường.
Không đợi nàng hiểu được chuyện gì thì quân sĩ thủ thành đã để nàng vào thành.
Bước vài bước, nàng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không thể nói rõ được, bất tri bất giác tụt lại phía sau.
"Ngươi đang nghĩ gì mà nghĩ đến say mê như vậy?" Thôi Mạch Chu thấy nàng không theo kịp, bèn quay lại nhìn nàng nói.
Khương Tuế Ngọc bước nhanh đi đến bên cạnh hắn, sứt sẹo nói: "Nghĩ xem tối nay nên ăn gì đây."
Thôi Mạch Chu hình như cũng tin lời của nàng nên không hề truy đến cùng: "Ngươi đó, chỉ nhớ đến việc ăn.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook