Sau Khi Crush Của Bạn Trai Trở Về, Tôi Muốn Chia Tay!
-
Chương 12: Phản kích
“Mẹ!” Thẩm Tri Hạ tức giận đẩy cửa phòng bệnh, “Ba muốn mua lại công ty của Tưởng Minh Trác sao?”
Mẹ Thẩm hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói: “Chỉ là một công ty nhỏ nát bét mà cũng được Thẩm thị chúng ta mua lại, vẫn là tên kia được lợi!”
Thẩm Tri Hạ: “Mẹ, mẹ có biết Tưởng Minh Trác vì Minh Hạ đã phải trả giá nhiều như thế nào không? Tại sao các người có thể đạp đổ tâm huyết của anh ấy như vậy?”
Cậu vẫn nhớ rất rõ, thời điểm công ty vừa mới thành lập, Tưởng Minh Trác ba bốn ngày không ngủ, cuối cùng mệt đến mức là ngủ thiếp đi trong phòng tắm….
Lúc ấy Tưởng Minh Trác liều mạng làm việc, còn phải chiếu cố đến một tên thiếu gia ăn không ngồi rồi như cậu.
Mà Thẩm Tri Hạ còn bởi vì Tưởng Minh Trác không ngủ với cậu mấy hôm lại bắt đầu gây sự vô lý.
Bây giờ ngẫm lại, có lẽ lúc đó Tưởng Minh Trác cảm thấy mệt mỏi lắm.
“Mẹ, con xin mẹ, buông tha cho công ty của Tưởng Minh Trác đi, được không mẹ?” Chỉ có những chuyện liên quan đến Tưởng Minh Trác mới khiến Thẩm Tri Hạ biết được thế nào là chịu thua, thế nào là nhường một bước.
“Không phải mẹ không giúp con, con cũng biết tính ba con….”
“Hơn nữa, con nghĩ lại xem, nếu công ty của Tưởng Minh Trác sát nhập vào Thẩm thị, nói không chừng, sau này ba con có thể thoải mái hơn một chút, tiếp nhận cái tên côn đồ kia.” Không chờ mẹ Thẩm nói xong, Thẩm Tri Hạ đã đứng dậy đi ra ngoài, mấy cái lời khuyên đầy ẩn ý của mẹ, cậu nghe không vào.
Tên côn đồ, tên côn đồ……Thẩm Tri Hạ nghẹn một bụng lửa giận, ánh mắt người đời cứ dán lên người Tưởng Minh Trác, Thẩm Tri Hạ cảm thấy bực bội, bởi vì bất lực không thể làm được gì nên bực bội.
Bọn họ rốt cuộc muốn thế nào mới có thể thay đổi ánh nhìn về Tưởng Minh Trác?
“Sao, mẹ em nói thế nào rồi?” Từ Lan Đình vẫn chưa đi, chắc chắn là đứng hóng hớt “đôi uyên ương số khổ bị chia rẽ” đây mà.
Thẩm Tri Hạ hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên nói với Từ Lan Đình: “Từ Lan Đình, chúng ta đánh một trận đi.”
Cậu đang muốn xả cơn tức ngay bây giờ.
Từ Lan Đình nhướng mày, nói: “Hôm qua người bên gối của em đánh anh còn chưa hết đau đâu, hai người đều là chó à? Không vừa ý là xông lên cắn người.”
“Hôm qua bố đây còn chưa tính sổ với anh đâu.” Thẩm Tri Hạ tiến lên, đẩy Từ Lan Đình ra ngoài.
Không ngờ lại gặp được Trần Trúc.
Trần Trúc vẫn như cũ, mặc một bộ quần áo thể thao, hình như là vừa chơi bóng ở trường về, tay còn đeo băng cổ tay.
Thiếu niên dáng người cân đối, mái tóc ngắn, trông vô cùng sạch sẽ.
Một người trong sáng như vậy, lại bị Từ Lan Đình phá hủy…..Thẩm Tri Hạ nghĩ, may mà lúc trước mình xách giò chạy kịp thời.
Từ Lan Đình sửng sốt, không nghĩ tới Trần Trúc sẽ xuất hiện ở bệnh viện.
“Sao hai người lại ở cùng nhau?” Trần Trúc nhíu mày, thể hiện sự tức giận, từ đầu đến cuối đều không che giấu đi cảm giác khó chịu ở trong lòng.
Nhóc con non choẹt này, có thể đấu được lão cáo già Từ Lan Đình sao?
Quả nhiên là bị Từ Lan Đình lừa dăm ba câu cho qua.
“Hôm qua bị đánh còn gì, đến xem xem có sao không.”
“Anh còn đau ạ?” Trần Trúc không rảnh để tức giận nữa, ngây ngốc dìu anh ta đi, thấp giọng hỏi, “Hôm qua không phải xoa xoa rồi ạ?”
Từ Lan Đình không biết xấu hổ mà cười rộ lên: “Xoa chỗ nào…..Cậu cũng không rõ à?”
Thiếu niên ho khan một tiếng, thân thể dưới lớp quần áo thể thao cứng đờ.
Súc sinh….Thẩm Tri Hạ chứng kiến toàn bộ một màn này, nói không nên lời. Cậu đây tức giận còn chưa xong, ai thèm để ý đến chuyện riêng tư nhà người ta. Vì thế cũng chỉ âm thầm chửi một tiếng rồi rời đi.
Cuộc họp cổ đông kết thúc, Tưởng Minh Trác mệt mỏi nằm trên sô pha, máy sưởi trong văn phòng để đủ ấm, anh tùy tiện nới lỏng cà vạt, cởi cúc áo sơ mi.
Nếu bỏ lô hàng kia đi, ngân sách công ty sẽ bị thiếu mất 20 triệu*.
*Khoảng hơn 70 tỷ đồng
Hai mươi triệu….Tưởng Minh Trác bóp sống mũi, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ, cho dù là lúc công ty vừa mới thành lập đã bị Thẩm thị chèn ép, từ trước đến nay anh chưa bao giờ từ bỏ.
Chỉ là hiện tại, anh không biết nên tiếp tục kiên trì như thế nào.
“Nếu như lúc này chúng ta có thể kêu gọi đầu tư, chắc là vẫn còn cơ hội.”
Sau hai tiếng họp cổ đông, đây là kết quả cuối cùng được đưa ra.
Hai mươi triệu tiền đầu tư…..Nếu là hai tháng trước, lúc công ty còn ổn định thì có thể, nhưng hiện tại tin tức Thẩm thị sẽ thu mua Minh Hạ đã bị truyền ra, nhà đầu tư sẽ không cho anh mặt mũi.
Tưởng Minh Trác click mở email, xem có thể tìm được tin tức gì hay không.
Một địa chỉ email lạ chưa đọc khiến anh chú ý.
“Anh Minh, em là Lục Khải….”
Nhìn đến hai từ Lục Khải, Tưởng Minh Trác bỗng dưng tỉnh táo lại.
“Lục Khải…” Anh lướt xuống đọc, email không dài, chỉ nói qua về tình hình của Lục Khải trong mấy năm qua.
“…….Sau khi tốt nghiệp, em lăn lộn ở phố Wall mấy năm, dành dụm được một ít, em mới dám quay về gặp anh.
Mấy năm nay em rất biết ơn anh. Anh Minh, có lẽ anh không biết, lúc trước em bỏ đi đã phải hạ quyết tâm nhiều đến chừng nào…
Em nói rồi, em sẽ làm nên sự nghiệp của mình. Em làm được rồi nên em muốn quay về.
Anh à, anh có khỏe không?”
Bệnh nghiện thuốc lá của Tưởng Minh Trác lại tái phát, anh ngậm điếu thuốc nhưng quên mất bật lửa.
Trong trí nhớ của anh, tồn tại một cậu thiếu niên gầy gò, làn da trắng bệch, đôi môi khô khốc, sắc mặt vàng như nến.
Duy chỉ có đôi mắt đen nhánh kia, xuyên qua hết thảy mọi thứ, lặng lẽ phát ra ánh sáng.
Cậu nhóc ấy giống như một cái đuôi nhỏ, cẩn thận đi theo sau Tưởng Minh Trác, bất kể là Tưởng Minh Trác làm gì, dạy dỗ ai, cậu nhóc đều có một biểu cảm “Đại ca của tôi đây là đang giúp người”, giống y hệt một người hầu nhỏ.
Sau này, Tưởng Minh Trác rửa tay gác kiếm, cho cậu nhóc một số tiền, để cậu nhóc tự do bay nhảy.
Trong đêm mưa ấy, Lục Khải giống như một chú chó nhỏ bị vứt bỏ, không chịu rời đi. Cậu gắt gao nắm lấy số tiền kia, nhìn bóng lưng Tưởng Minh Trác xa dần, như là muốn đứng ở chỗ đó chờ cả đời.
Tưởng Minh Trác không nghĩ đến, cậu nhóc trước kia gầy yếu đến mức gió cũng có thể thổi bay, bây giờ đã sống sót được ở phố Wall khắc nghiệt.
Đúng vậy, trên đời này, không có gì là không thể.
Con kiến có thể phá vỡ con đê dài hàng nghìn dặm, con kiến cũng thể thể làm rung chuyển cả một rừng cây.
Tưởng Minh Trác đây đã đi được tới nơi này, sao có thể dễ dàng bị đánh bại cơ chứ?
Anh lấy lại tinh thần, bảo trợ lý đặt cho mình một chuyến bay đến Mỹ.
Tin tức ở nước ngoài không rõ như ở trong nước, có lẽ vẫn có nhà đầu tư sẵn sàng đổ tiền vào.
Mẹ Thẩm hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói: “Chỉ là một công ty nhỏ nát bét mà cũng được Thẩm thị chúng ta mua lại, vẫn là tên kia được lợi!”
Thẩm Tri Hạ: “Mẹ, mẹ có biết Tưởng Minh Trác vì Minh Hạ đã phải trả giá nhiều như thế nào không? Tại sao các người có thể đạp đổ tâm huyết của anh ấy như vậy?”
Cậu vẫn nhớ rất rõ, thời điểm công ty vừa mới thành lập, Tưởng Minh Trác ba bốn ngày không ngủ, cuối cùng mệt đến mức là ngủ thiếp đi trong phòng tắm….
Lúc ấy Tưởng Minh Trác liều mạng làm việc, còn phải chiếu cố đến một tên thiếu gia ăn không ngồi rồi như cậu.
Mà Thẩm Tri Hạ còn bởi vì Tưởng Minh Trác không ngủ với cậu mấy hôm lại bắt đầu gây sự vô lý.
Bây giờ ngẫm lại, có lẽ lúc đó Tưởng Minh Trác cảm thấy mệt mỏi lắm.
“Mẹ, con xin mẹ, buông tha cho công ty của Tưởng Minh Trác đi, được không mẹ?” Chỉ có những chuyện liên quan đến Tưởng Minh Trác mới khiến Thẩm Tri Hạ biết được thế nào là chịu thua, thế nào là nhường một bước.
“Không phải mẹ không giúp con, con cũng biết tính ba con….”
“Hơn nữa, con nghĩ lại xem, nếu công ty của Tưởng Minh Trác sát nhập vào Thẩm thị, nói không chừng, sau này ba con có thể thoải mái hơn một chút, tiếp nhận cái tên côn đồ kia.” Không chờ mẹ Thẩm nói xong, Thẩm Tri Hạ đã đứng dậy đi ra ngoài, mấy cái lời khuyên đầy ẩn ý của mẹ, cậu nghe không vào.
Tên côn đồ, tên côn đồ……Thẩm Tri Hạ nghẹn một bụng lửa giận, ánh mắt người đời cứ dán lên người Tưởng Minh Trác, Thẩm Tri Hạ cảm thấy bực bội, bởi vì bất lực không thể làm được gì nên bực bội.
Bọn họ rốt cuộc muốn thế nào mới có thể thay đổi ánh nhìn về Tưởng Minh Trác?
“Sao, mẹ em nói thế nào rồi?” Từ Lan Đình vẫn chưa đi, chắc chắn là đứng hóng hớt “đôi uyên ương số khổ bị chia rẽ” đây mà.
Thẩm Tri Hạ hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên nói với Từ Lan Đình: “Từ Lan Đình, chúng ta đánh một trận đi.”
Cậu đang muốn xả cơn tức ngay bây giờ.
Từ Lan Đình nhướng mày, nói: “Hôm qua người bên gối của em đánh anh còn chưa hết đau đâu, hai người đều là chó à? Không vừa ý là xông lên cắn người.”
“Hôm qua bố đây còn chưa tính sổ với anh đâu.” Thẩm Tri Hạ tiến lên, đẩy Từ Lan Đình ra ngoài.
Không ngờ lại gặp được Trần Trúc.
Trần Trúc vẫn như cũ, mặc một bộ quần áo thể thao, hình như là vừa chơi bóng ở trường về, tay còn đeo băng cổ tay.
Thiếu niên dáng người cân đối, mái tóc ngắn, trông vô cùng sạch sẽ.
Một người trong sáng như vậy, lại bị Từ Lan Đình phá hủy…..Thẩm Tri Hạ nghĩ, may mà lúc trước mình xách giò chạy kịp thời.
Từ Lan Đình sửng sốt, không nghĩ tới Trần Trúc sẽ xuất hiện ở bệnh viện.
“Sao hai người lại ở cùng nhau?” Trần Trúc nhíu mày, thể hiện sự tức giận, từ đầu đến cuối đều không che giấu đi cảm giác khó chịu ở trong lòng.
Nhóc con non choẹt này, có thể đấu được lão cáo già Từ Lan Đình sao?
Quả nhiên là bị Từ Lan Đình lừa dăm ba câu cho qua.
“Hôm qua bị đánh còn gì, đến xem xem có sao không.”
“Anh còn đau ạ?” Trần Trúc không rảnh để tức giận nữa, ngây ngốc dìu anh ta đi, thấp giọng hỏi, “Hôm qua không phải xoa xoa rồi ạ?”
Từ Lan Đình không biết xấu hổ mà cười rộ lên: “Xoa chỗ nào…..Cậu cũng không rõ à?”
Thiếu niên ho khan một tiếng, thân thể dưới lớp quần áo thể thao cứng đờ.
Súc sinh….Thẩm Tri Hạ chứng kiến toàn bộ một màn này, nói không nên lời. Cậu đây tức giận còn chưa xong, ai thèm để ý đến chuyện riêng tư nhà người ta. Vì thế cũng chỉ âm thầm chửi một tiếng rồi rời đi.
Cuộc họp cổ đông kết thúc, Tưởng Minh Trác mệt mỏi nằm trên sô pha, máy sưởi trong văn phòng để đủ ấm, anh tùy tiện nới lỏng cà vạt, cởi cúc áo sơ mi.
Nếu bỏ lô hàng kia đi, ngân sách công ty sẽ bị thiếu mất 20 triệu*.
*Khoảng hơn 70 tỷ đồng
Hai mươi triệu….Tưởng Minh Trác bóp sống mũi, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ, cho dù là lúc công ty vừa mới thành lập đã bị Thẩm thị chèn ép, từ trước đến nay anh chưa bao giờ từ bỏ.
Chỉ là hiện tại, anh không biết nên tiếp tục kiên trì như thế nào.
“Nếu như lúc này chúng ta có thể kêu gọi đầu tư, chắc là vẫn còn cơ hội.”
Sau hai tiếng họp cổ đông, đây là kết quả cuối cùng được đưa ra.
Hai mươi triệu tiền đầu tư…..Nếu là hai tháng trước, lúc công ty còn ổn định thì có thể, nhưng hiện tại tin tức Thẩm thị sẽ thu mua Minh Hạ đã bị truyền ra, nhà đầu tư sẽ không cho anh mặt mũi.
Tưởng Minh Trác click mở email, xem có thể tìm được tin tức gì hay không.
Một địa chỉ email lạ chưa đọc khiến anh chú ý.
“Anh Minh, em là Lục Khải….”
Nhìn đến hai từ Lục Khải, Tưởng Minh Trác bỗng dưng tỉnh táo lại.
“Lục Khải…” Anh lướt xuống đọc, email không dài, chỉ nói qua về tình hình của Lục Khải trong mấy năm qua.
“…….Sau khi tốt nghiệp, em lăn lộn ở phố Wall mấy năm, dành dụm được một ít, em mới dám quay về gặp anh.
Mấy năm nay em rất biết ơn anh. Anh Minh, có lẽ anh không biết, lúc trước em bỏ đi đã phải hạ quyết tâm nhiều đến chừng nào…
Em nói rồi, em sẽ làm nên sự nghiệp của mình. Em làm được rồi nên em muốn quay về.
Anh à, anh có khỏe không?”
Bệnh nghiện thuốc lá của Tưởng Minh Trác lại tái phát, anh ngậm điếu thuốc nhưng quên mất bật lửa.
Trong trí nhớ của anh, tồn tại một cậu thiếu niên gầy gò, làn da trắng bệch, đôi môi khô khốc, sắc mặt vàng như nến.
Duy chỉ có đôi mắt đen nhánh kia, xuyên qua hết thảy mọi thứ, lặng lẽ phát ra ánh sáng.
Cậu nhóc ấy giống như một cái đuôi nhỏ, cẩn thận đi theo sau Tưởng Minh Trác, bất kể là Tưởng Minh Trác làm gì, dạy dỗ ai, cậu nhóc đều có một biểu cảm “Đại ca của tôi đây là đang giúp người”, giống y hệt một người hầu nhỏ.
Sau này, Tưởng Minh Trác rửa tay gác kiếm, cho cậu nhóc một số tiền, để cậu nhóc tự do bay nhảy.
Trong đêm mưa ấy, Lục Khải giống như một chú chó nhỏ bị vứt bỏ, không chịu rời đi. Cậu gắt gao nắm lấy số tiền kia, nhìn bóng lưng Tưởng Minh Trác xa dần, như là muốn đứng ở chỗ đó chờ cả đời.
Tưởng Minh Trác không nghĩ đến, cậu nhóc trước kia gầy yếu đến mức gió cũng có thể thổi bay, bây giờ đã sống sót được ở phố Wall khắc nghiệt.
Đúng vậy, trên đời này, không có gì là không thể.
Con kiến có thể phá vỡ con đê dài hàng nghìn dặm, con kiến cũng thể thể làm rung chuyển cả một rừng cây.
Tưởng Minh Trác đây đã đi được tới nơi này, sao có thể dễ dàng bị đánh bại cơ chứ?
Anh lấy lại tinh thần, bảo trợ lý đặt cho mình một chuyến bay đến Mỹ.
Tin tức ở nước ngoài không rõ như ở trong nước, có lẽ vẫn có nhà đầu tư sẵn sàng đổ tiền vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook