Phần 10:

Rời khỏi lãnh cung, Bùi Thanh đi đến cung của Hoa Sương.

Hoa Sương đúng lúc gặp hắn, cười xinh đẹp chào đón nhưng lại bị hắn bất ngờ kéo ta khỏi phòng tới ao hoa sen bên kia, đem mặt nàng gần dí vào nước.

"Ngươi tỉnh lại chút, ngươi nhìn ngươi bây giờ đi, công bằng của ngươi thế này sao?"

Hắn oán nàng ta. Nàng ta đã từng là ánh trăng sáng của hắn, không quan tâm đến quyền lực. Bây giờ thì nàng đã bị nhuộm đen, mê quyền lực, sử dụng quyền lực để thực hiện mọi việc theo ý mình, đâu còn dáng vẻ như ngày nào.

Hoa Sương dùng dằng bò dậy, đẩy Bùi Thanh ra, cười điên cuồng:

"Bọn chúng chỉ là cỏ, rác, là mực dưới ngòi bút của ta mà thôi. Bọn chúng chỉ là trò tiêu khiển của ta, ta đùa bỡn chúng thì có sao. Ta có thể đứng trên đỉnh cao của quyền lực, có thể vui đùa chúng, sao ta không làm?"

Bùi Thanh lắc đầu, không nói gì.

"Bùi Thanh, chẳng lẽ ngươi thực sự yêu nàng ta?"

Hoa Sương trừng mắt, cười nghiêng ngả,

"Bùi Thanh, ngươi đang làm gì vậy? Mạnh Dịch Nhi chỉ là nhân vật trong sách, ngươi yêu nhân vật trong sách? Ngươi mới cần tình lại đi, sau khi công lược kết thức, ngươi nên ngược đãi nàng ta, nên giết nàng ta. Nếu như không phải công lược nàng ta khó làm, hại chúng ta phải xuất ra toàn lực thì sao chúng ta cần ở đây đến tận bây giờ."

Nàng ta nghiêm nghị hét lên:


"Chính miệng ngươi nói ra, mọi người chỉ là nhân vật trong sách, chỉ có ta với ngươi mới thật. Ngươi đang làm gì? Không nỡ từ bỏ nàng sao.

Bùi Thanh hốt hoảng. Hồi lâu, hắn nói:

"Có lẽ là vậy."

Hắn lùi về sau, chân hắn bước hụt, ngã ngay vào ao sen.

- ----------

Ta nghe nói đêm đó, Bùi Thanh vào thư phòng tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng người hắn tê liệt, mềm nhũn mà ngồi xuống ghế, miệng lẩm bẩm:

"Sao không tìm được, sao không tìm được nó...."

Lý công công cùng các cung nhân quỳ xuống thành một hàng, liên tục dập đầu, hỏi hoàng thượng muốn tìm cái gì.

Đám công công lau mồ hôi, nghe hoàng thượng trả lời mà kinh ngạc:

"Tìm thứ đó, thứ mà hoàng hậu đưa trẫm....". Truyện Việt Nam

Thứ đó chính là hộp chu sa. Hôm thành thân hôm đó, có 2 hộp, mỗi người chúng ta một hộp.

Lúc này, hộp chu sa đó chưa được tìm thấy, Thì ra, hắn chưa bao giờ coi trọng đồ vật của ta.

Sau khi Hoa Sương nghe chuyện này, có lẽ muốn cầu hoà chuyện ban ngày nên nàng ta tìm rất nhiều hộp chu sa rồi đưa tới cho Bùi Thanh, ý muốn hắn ta vui vẻ hơn.

Nhưng Bùi Thanh lại ném hộp chu sa xuống đất, giống như ta của ngày hôm đó.

Hoa Sương kinh hãi, rũ mi mắt xuống, cúi đầu nhặt hộp chu sa lên:

"Nếu hoàng thượng không thích, thần thiếp sẽ đi tìm cái khác cho hoàng thượng."

Bùi Thanh kéo tay nàng ta lại. Từ trong tay nàng lấy hộp chu sa ra, bôi vào mặt:

"Ngươi nói xem, có phải hôm đó nàng ấy đã bôi thứ này rất nhiều vào mặt không? Chắc nàng ấy đau khổ lắm."

Hoa Sương trong nháy mắt thất thố, căm hận rút tay ra.

Nhưng Bùi Thanh kéo nàng ta thật chặt, kêu nàng ta bôi vào mặt.


"Ngươi nói xem, khi nàng vì lí bỏ con của ta và nàng ấy, không biết nàng ấy có hối tiếc không."

Hắn cầm hộp chu sa lên, đưa lên mặt nàng ta.

"Ngươi nếm thử một chút vị chu sa xem. Đừng sợ, chúng ta sắp rời khỏi nơi đây, không cần lo cho thân thể.

"Ngươi bị gì thế?"

Hoa Sương đem hộp chu sa vứt xuống đất.

"Ngươi điên quá rồi. Ngươi không thể vì đứa trẻ, vì Mạnh Dịch Nhi mà làm như vậy. Ngươi chỉ có thể vì ta, chỉ vì ta.

...

Bùi Thanh bị phong hàn, che mặt lại sợ lây bệnh cho ta.

Nhìn thấy ta, khuôn mặt hắn bỗng nhu hoà hơn một chút.

Khi hắn cúi người định vuốt tóc ta, ta nhanh chóng tránh đi, né đầu ngón tay lạnh băng của hắn.

Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Thanh bỗng cứng lại. hắn như lấy hết dũng khí để nói ra những lời này:

"Dịch Nhi, chúng ta trở lại như ban đầu được không?"

"Được."

Ta không do dự đáp ứng hắn.


"Tất cả mọi người đều sống lại nhưng trên đời không có Hoa Sương. Ta và ngươi đều trở lại tuổi 15.

Ánh mắt Bùi Thanh bỗng nhiên lạnh lẽo:

"Nếu ngươi có thể thực hiện những điều đó, chúng ta sẽ quay trở lại."

Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, nắm chặt tay ta:

"Thời gian ta ở đây đã không còn nhiều. Dịch Nhi, nàng cứ hận ta, ít nhất trong tâm tư của nàng còn có ta.:

"Ta sẽ dùng những ngày cuối cùng này, đưa nàng ra khỏi kinh thành. Chúng ta sẽ là phu thê chân chính, dù chỉ là mấy ngày cũng tốt."

Sao hắn có thể nói lời ích kỉ như vậy chứ?

Ta đẩy tay hắn ta ra:

"Không được, ngươi biến đi, thật bẩn."

Chữ "bẩn" phát ra, Bùi Thanh cơ hồ là dùng mạng để chạy.

Là người đứng đầu một nước, dùng tay che trời cũng có giây phút này sao

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương