Sau khi có năng lực nhân vật chính, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường
-
Chương 5: Vượt ngục
O'Connor bị binh lính áp giải đi, không bao lâu sau liền có một đám cảnh ngục đi đến, mở to cửa phòng giam, đem tất cả phạm nhân đưa tới ngục giam bên ngoài hành lang, trong đó cũng bao gồm Vương Bác.
Lan can hành lang được vây kín bằng song sắt, bất cứ ai cũng không thể bỏ trốn từ nơi này.
Nhưng mà tất cả phạm nhân đều có thể đứng từ đây nhìn thấy một cái sân cỏ hình tròn và những cái giá treo cổ vô cùng nổi bật ở trung tâm sân cỏ.
Rất hiển nhiên, bọn họ đặt hình phạt ở đây là để bọn phạm nhân nhìn thấy mà kinh sợ.
Bọn hắn bắt tất cả phạm nhân đến đây chính là để chứng kiến màn treo cổ đầy kinh hãi này.
Trò giết gà dọa khỉ.
Với tình thế hiện giờ thì Rick O’Connor chính là cái con gà đáng thương đó.
Trên cái sân cỏ hình tròn kia, dưới sự áp giải của hai tên sĩ binh, O’Connor từng bước từng bước đi đến đài treo cổ. O’Connor đi rất chậm, nói thật thì chắc anh ta không hề muốn lên đài treo cổ.
Nhưng mà, tình thế bây giờ rất gay go, anh ta cũng là hết cách rồi.
Xung quanh bốn phương đài treo cổ đều có binh lính cầm súng, nếu anh ta mà dám chạy thì ngay trong giây tiếp theo anh ta sẽ bị bắn bởi một loạt mưa đạn, cho nên lúc này O’Connor chỉ còn có cách cầu nguyện.
Khẩn cầu cái người tên là Evelyn sẽ đến cứu anh ta.
“Bây giờ ngươi còn lời gì trăng trối nữa không?”
Lúc O’Connor đứng ngay chính giữa đài treo cổ, binh lính thực hiện hình thức treo cổ đem dây thừng tròng lên đầu anh ta, theo lệ hỏi hỏi anh ta một câu cuối cùng.
“Có!” O’Connor thể hiện khát vọng sống sót mãnh liệt, “Buông dây thừng xuống đi, để tôi rời khỏi nơi đây”.
Binh lính có vẻ bối rối, bọn chúng mới lần đầu nghe có người trăng trối như thế, quay đầu nói với tên quản ngục trưởng: “Nó nói nó muốn rời khỏi đây”.
Tên quản ngục trưởng giận dữ hét lên: “Còn lâu mới được, hành hình!”
Giây tiếp theo, binh lính khởi động cơ quan, O’Connor từ chỗ đài treo cổ ngã xuống trong nháy mắt, các phạm nhân khác xung quanh đều phát ra tiếng hô hào.
May mắn thay, O’Connor bị ngã xuống trong chốc lát nhưng cổ vẫn chưa bị đứt lìa.
Trên thực tế có rất nhiều phạm nhân nhận hình phạt treo cổ, đầu đã sớm đứt lìa từ lúc ngã xuống khỏi đài treo cổ kia, tử vong ngay tại chỗ.
Chỉ có số ít người tránh được kiếp nạn này, mà O’Connor chính là một trong số đó.
Nhưng mà điều này cũng khiến anh ta phải chịu tội rất lớn.
Cảm nhận chính mình từ từ bị ngạt thở mà không thể làm gì được, hắn quả thật đáng thương.
Hình phạt treo cổ tàn nhẫn này khiến cho nhóm tù nhân phẫn nộ, không ít người bám lên lan can gào thét chửi bới, thậm chí còn có một số người có ý đồ xông ra cứu O’Connor.
Nhưng họ đã mau chóng bị các binh lính cầm súng chế ngự.
Bên cạnh đó, còn có một số ít phạm nhân không những không cảm thấy hình phạt treo cổ không hề tàn nhẫn, ngược lại còn thổi sáo, lên tiếng hoan hô.
Vương Bác chứng kiến cảnh này với gương mặt bình tĩnh, hoàn toàn trái ngược với những gương mặt phẫn nộ của những phạm nhân khác, bởi vì hắn biết rõ O’Connor không thể chết được.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, Vương Bác đã nghe thấy tiếng một tên giám ngục hét lớn lên: “Thả hắn xuống mau!”
Dựa theo cốt truyện, có lẽ bây giờ anh ta đã thành lập giao dịch với Evelyn.
Sau khi binh linh nghe thấy mệnh lệnh đã nhanh chóng rút dao chém đứt dây thừng.
O’Connor nhờ vậy đã được cứu.
Những chuyện xảy ra sau đó đã không còn liên quan gì đến Vương Bác, những phạm nhân không còn gì để xem nữa, bọn họ liền quay trở về, Vương Bác cũng vậy.
Mà tên O’Connor cũng không trở lại ngục giam, cũng không có gì bất ngờ, có lẽ anh ta đã rời khỏi nơi này.
Vương Bác vẫn đang chờ thơi cơ.
Trời dần tối.
Vương Bác ở trong ngục giam, nhìn ra ngoài cửa sổ trông thấy bầu trời đêm, buông một tiếng thở dài.
Nói thật lòng hắn rất nhớ nhà.
Hắn nhớ chiếc giường nhà hắn, nhớ mấy bữa cơm chiều, nhớ hơi ấm trong ngôi nhà thân thương, nhớ tất cả mọi thứ. Nhưng đáng tiếc là hắn không trở về được.
Không biết là tên khốn nạn nào đã đưa hắn đến Cairo năm 1926, nhưng hắn nhận thức rất rõ nơi này không phải là nơi hắn nên ở lâu.
Hắn nên rời khỏi nơi này, cùng nhóm O’Connor đi tìm kiếm tháp Hamna, sau đó ở thời điểm then chốt sẽ ra tay ngăn cản Evelyn niệm chú giải phong ấn Imhotep.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể sống sót.
Chỉ cần mười kiếp nạn không xảy ra, Imhotep không sống lại, thì Vương Bác không cần phải sợ bất kỳ cái gì.
Thậm chí hắn còn có thể tìm được một ít vàng trong tháp Hamna rồi sau đó đem đi đầu cơ trục lợi được một số tiền lớn, như vậy có thể sống một cuộc đời tốt đẹp ở cái thế giới này.
Tuy rằng thế giới này còn không có máy tính, nhưng Vương Bác tin rằng, chỉ cần hắn có tiền, thì cuộc sống cũng đã đủ sung túc.
Ít nhất không cần phải lo lắng đối đầu với thế giới.
Cho dù là không cẩn thận bại lộ siêu năng lực, cũng có thể dùng tiền che dấu, lấp liếm cho qua chuyện.
Nhìn từ phương diện này, thì ở thế giới này càng thuận lợi để Vương Bác sinh tồn hơn so với thế giới cũ.
Để làm được như thế thì điều đầu tiên hắn phải làm là rời khỏi nơi này.
Bất giác bây giờ đã khoảng ba giờ sáng, lúc này mọi người đã ngủ say hết thảy, thời gian này là lúc giấc ngủ sâu nhất.
Vương Bác đứng dậy, rón ra rón rén đi đến trước cửa ngục.
Cửa ngục bị khoá bằng xích sắt, nhưng cái này không làm khó được Vương Bác, hắn nắm lấy sợi dây xích, dùng lực kéo mạnh vài lần, sức mạnh kinh khủng của hắn đã bẻ gãy dây xích sắt và tạo ra một thứ âm thanh chói tai.
Điều này đã làm kinh động đến các phạm nhân trong phòng giam khác.
Bọn họ nghe thấy âm thanh lạ đã choàng tỉnh giấc, từ đống cỏ khô bật dậy dáo dác nhìn xung quanh, Vương Bác quay vào trong nằm lên đống cỏ khô giả vờ nằm ngủ.
Một lát sau, bọn chúng chẳng phát hiện ra điều gì bất thường liền quay trở lại chỗ ngủ.
Không ai có thể ngờ rằng, âm thanh vừa rồi là do tiếng xích sắt bị phá đứt gây ra. Trong suy nghĩ của bọn họ, con người không thể có khả năng làm điều phi thường như thế.
Chỉ là Vương Bác không phải người bình thường, nên mới làm được như vậy.
Chờ mọi người đi ngủ hết, Vương Bác âm thầm đứng dậy, tháo dây xích sắt ra và mở cửa rón rén đi ra ngoài.
Bên ngoài ngục giam là một cái cửa sắt khác, đã bị khoá lại.
Vương Bác cẩn thận xem xét một chút, xác định bốn phía không người, dùng sức túm lấy cửa sắt kéo ra.
Với thời đại này, cửa nẻo quá đơn sơ, phòng thủ kém, thua xa so với cửa chống trộm ở thời hiện đại.
Vương Bác chỉ cần dùng một chút sức là có thể mở được cái cửa sắt ra.
Lần này âm thanh phát ra không chỉ kinh động đến phạm nhân mà còn đả động cả đến bọn binh lính.
“Cái gì vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiếng động gì vậy, là từ nơi nào truyền đến?”
Vương Bác nghe được có người hét to, hắn không dám chậm trễ, xác định chuẩn phương hướng rồi nhanh chân chạy thục mạng, Vương Bác dường như dồn hết sức lực vào đôi chân, chạy nhanh như một cơn gió.
Chỉ một vài hơi thơ, tốc độ của Vương Bác vượt quá bốn mươi mét trên giây, sắp chạm mốc năm mươi mét.
Những người khác cho dù nhìn thấy Vương Bác cũng chỉ là nhìn thấy một cái bóng mờ lướt qua, sau đó thì biến mất.
Đợi bọn họ kịp phản ứng lại thì Vương Bác đã biến mất vào bóng đêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook