"Nhưng sừng nai bị chó con tha đi mất rồi."
Từ Kiều biết gần đây tâm trạng Tùy Hành không được tốt.
Bởi vì mấy ngày trước, Đại Lý Tự khanh từ ngoài thành mang về một cỗ thi thể không rõ danh tính, do bị ngâm trong nước lâu ngày nên thi thể đã mục nát và có phần biến dạng, không thể nhìn rõ hình dáng ban đầu.

Tuy nhiên, bên ngoài thi thể khoác một bộ y phục màu xanh, giống hệt bộ Giang Uẩn mặc trước khi rời đi.
So với việc chạy trốn đến Tề, Vệ, Giang quốc, tiểu lang quân ốm yếu vì nghĩ quẩn mà gieo mình xuống con hào* tự vẫn, điều này có vẻ thuyết phục hơn nhiều.
*Con hào:con sông bao quanh thành trì

Tùy Hành vẫn không nhìn thi thể, mà ngồi một mình trên nóc nhà Mai uyển, từ lúc trời sáng cho đến lúc trời tối, lau chùi đao cả ngày.
Từ Kiều đi theo Tùy Hành từ lúc doanh trại Thanh Lang thành lập, ông rất hiểu tính tình của Tùy Hành.

Trên người hắn có một loại bình tĩnh và lý trí mà người thường khó có được, càng gặp phải tình huống khó khăn nguy cấp, hắn càng thích đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Từ Kiều biết, có lẽ Tùy Hành đã ngầm chấp nhận một sự thật nào đó, chỉ là hắn không muốn thừa nhận mà thôi.
Tuy nhiên, Từ Kiều nghĩ, đây cũng là chuyện tốt.
Đau dài không bằng đau ngắn, thay vì cứ khư khư ôm giữ những ảo tưởng viển vông, ngày ngày tự lừa mình dối người, sống trong nỗi thất vọng cùng cực của bản thân, chi bằng sớm nhận ra hiện thực, học cách buông bỏ quá khứ.
Một Thái tử thiên chi kiêu tử* như Tùy Hành, lẽ ra không nên đau khổ vì tình.
*Con cưng của trời
Tùy Hành là một con sói đơn độc trỗi dậy từ đống tro tàn của chiến trường.
Đối với một bầy sói hoang mà nói, mất đi thiên địch và mất đi tinh thần chiến đấu mới là điều nguy hiểm nhất.
Thậm chí Từ Kiều còn cảm thấy may mắn, vì còn có một Giang quốc, còn có một Giang Dung Dữ, có thể khơi dậy tinh thần chiến đấu của Tùy Hành.
Hành vi gần đây của Tùy Hành, dường như đã khôi phục lại khí thế bức người như khi mới thành lập doanh trại Thanh Lang.

Bất kể là khắp triều văn võ bá quan hay đám tướng sĩ dưới trướng, đều không dám khiêu khích hắn.
Khoảng thời gian này đối với Tùy Hành là tốt hay xấu, Từ Kiều không dám bàn luận, nhưng chí ít vẫn tốt hơn là mù quáng đắm chìm trong đoạn tình cảm không có kết quả như trước đây.
Vì vậy, lúc nghe Tùy Hành ra giá gấp đôi thu mua sừng nai, Từ Kiều không hề phản đối, mà thay vào đó là nhanh chóng cho người sắp xếp việc này.

Tin tức này dĩ nhiên truyền đến Mộ Vân Quan.
Giang Uẩn vừa uống thuốc xong, đang ngồi trên ghế dài đọc sách.
Sau khi nghe Phạm Chu bẩm báo, khóe môi y hơi cong lên, sau đó nói: "Chúng ta cũng tăng gấp đôi, bốn trăm lượng vàng."
Giang Uẩn lại lấy cơ quan điểu từ trong tay áo, nghịch ngợm vài cái.
Kể từ lúc dùng canh sừng nai hầm, vật nhỏ trong bụng đã khôi phục lại vẻ hoạt bát trước đây.

Mỗi khi nghe thấy tiếng chim kêu, nó lập tức nảy nên, hưng phấn đáp lại.
Giang Uẩn vì vậy mà vui vẻ không thôi.
Chỉ trong vòng nửa tháng, bởi vì hai vị Thái tử Giang Nam Giang Bắc đột nhiên tăng giá tranh giành sừng nai, chẳng mấy chốc, giá sừng nai ở Vân quốc đã tăng từ mười lượng vàng lên đến một ngàn lượng vàng.
Nai sừng tấm trắng ở Vân quốc nhanh chóng nổi tiếng khắp Nam Bắc, thậm chí còn sinh ra nhiều truyền thuyết ly kỳ.

Có người nói rằng nai sừng tấm trắng của Vân quốc là thần vật trời ban, có tác dụng trường sinh bất lão, quý giá hơn tiên đan nên hai vị Thái tử mới đua nhau tranh giành.

Cũng có người cho rằng nai sừng tấm trắng là thánh vật trị thương, giải bách độc, trị bách bệnh, cải tử hoàn sinh, thậm chí có kẻ còn lôi cả thuyết "tranh nai"* vào, cho rằng người có được nai sừng tấm trắng sẽ trở thành chủ nhân thiên hạ.

Chỉ trong thời gian ngắn, dù là quý tộc đại thần hay thường dân bách tính, ai nấy đều đổ xô đến Vân quốc mua sừng nai.

Thậm chí có vài người không có tiền, bọn họ sẽ lẻn vào Vân quốc trộm nai, hoặc thành lập một đội săn nai.
*Tranh nai: Gốc là 逐鹿, lấy ý từ thành ngữ 群雄逐鹿 - quần hùng tranh lộc (nai), xuất xứ từ ""Sử Ký, Hoài Âm Hầu liệt truyện"" của Tư Mã Thiên, trong đó chép: "秦失其鹿,天下共逐" - Vua Tần mất con nai, thiên hạ cùng nhau săn đuổi.

Sau này dùng để chỉ việc tranh anh hùng tranh thiên hạ.
Chỉ sau một đêm, không ít bách tính nghèo khó trở nên giàu có nhờ vào bán sừng nai.

Lượng bạc khổng lồ ấy nhanh chóng chảy vào quốc khố Vân quốc.

Khắp Vân quốc bắt đầu điên cuồng săn lùng nai sừng tấm trắng.
Sau khi Tùy Hành nâng giá lên một nghìn lượng vàng, Giang Uẩn cũng ngừng tăng giá.

Mục đích của y đã đạt được, hơn nữa bởi vì đối phương tích cực phối hợp nên hiệu quả rất đáng kể.

Tiếp theo chỉ cần chờ đợi kết quả.
Chỉ vì Tùy Hành ngang ngược tranh giành mà nguồn cung sừng nai ở Mộ Vân Quan bị ảnh hưởng rất lớn.
Đã ba ngày Mạnh Huy không nhận được sừng nai mới, ông đành tạm thay canh sừng nai hầm bằng một loại canh tẩm bổ khác cho Giang Uẩn.
Giang Uẩn ăn chưa được nửa bát, bỗng nhiên cảm giác được vật nhỏ trong bụng đang mất hứng, tựa hồ có chút không vui.

Trước đây, mỗi lần dùng canh nó đều tỏ ra vui vẻ.
Giang Uẩn ý thức được điều gì, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi muốn canh sừng nai hầm?"
Trong bụng lập tức nảy lên một cái.
Giang Uẩn cười nói: "Nhưng sừng nai bị chó con tha đi mất rồi, đành để ngươi chịu ấm ức một chút vậy."
Hơi thở đó lại ỉu xìu.
Năm ngày sau, Công Tôn Dương và ba mươi sát thủ trung thành thuận lợi mang Tân mỹ nhân trở về từ Trần quốc.
Tân mỹ nhân xuất thân nghèo khó, lúc còn trẻ đã chịu không ít khổ cực, giờ đây không còn dính dáng gì với hai chữ "mỹ nhân" nữa.

Bà đứng trong điện, sợ hãi nhìn binh lính khoác áo giáp, oai phong lẫm liệt vây quanh tứ phía.
Cho đến khi cửa cung mở ra, một tiểu lang quân mặc y phục màu xanh, dáng vẻ dịu dàng, nho nhã như ngọc bước vào.
Tân mỹ nhân kinh ngạc.
Giang Uẩn nói: "Phu nhân không cần sợ, cô mời phu nhân qua đây làm khách, phiền phu nhân viết một bức thư cho Nhị công tử."
Phạm Chu đứng ở phía sau, nhẹ giọng giới thiệu: "Đây là Thái tử điện hạ."
Khắp vùng Giang Nam, có thể xưng Thái tử, chỉ có một người.
Tân mỹ nhân sửng sốt, vội vàng quỳ xuống.
...
Nửa tháng sau, lúc Trần Kỳ vừa ra khỏi phủ định thượng triều, hắn nhận được một bức thư từ tên ăn xin lạ mặt.
Mà chữ viết và nội dung trên thư khiến Trần Kỳ chấn kinh và phẫn nộ tột độ.

Nay Trần Kỳ đã được Tùy Hành tiến cử vào bộ Binh Mã, đảm nhiệm chức Hữu Tư mã, đây không phải là một chức vị tầm thường mà là vị trí quan trọng nắm giữ toàn bộ binh quyền.

Sự nghiệp của Trần Kỳ ở Tùy đô có thể nói là như diều gặp gió, mỗi ngày có vô số người đến phủ hắn nịnh nọt lấy lòng.
Trần Kỳ không có bao nhiêu tình cảm đối với Trần quốc.

Điều duy nhất khiến hắn bận tâm chính là người mẹ ruột vẫn còn sống ở vương cung.

Khi còn nhỏ, có một đoạn thời gian hai mẹ con hắn từng nương tựa lẫn nhau sống trong lãnh cung, mặc dù lòng dạ Trần Kỳ thâm sâu khó lường, nhưng hắn rất hiếu thảo và yêu thương mẹ mình.

Trần Kỳ không đưa Tân mỹ nhân đến Tùy đô, thứ nhất là vì bà có tình cảm sâu nặng với mảnh đất Giang Nam, không muốn rời bỏ quê hương, hai là vì Trần Kỳ làm người thận trọng, khi chưa tạo được chỗ đứng vững chắc trong triều, hắn sẽ không để người khác dễ dàng phát hiện ra điểm yếu của mình.
Tất nhiên còn có một nguyên nhân khác.
Trần Kỳ biết tham vọng của Tùy Hành đã vượt ra ngoài Giang Bắc.

Đánh bại Giang quốc, thâu tóm Giang Nam chỉ là vấn đề về thời gian.

Đợi sau khi Nam Bắc thống nhất, vùng đất Giang Nam ắt phải cần một vị quân chủ.
Lúc Trần Kỳ quy hàng Tùy Hành, một trong những điều kiện đưa ra là hy vọng sau này Tùy Hành sẽ giúp hắn làm chủ Giang Nam.
Tin tức Giang Dung Dữ vẫn còn sống không chỉ làm vực dậy tinh thần chiến đấu của Tùy Hành mà còn vực dậy tinh thần chiến đấu của Trần Kỳ.

Hắn sẽ không đời nào bỏ qua cơ hội báo thù này, nhất định phải giẫm đạp tên Giang Dung Dữ đó dưới chân.
Nhưng Trần Kỳ không ngờ rằng, Giang Uẩn vừa khỏe lại đã tìm được điểm yếu của hắn, trực tiếp sai người bắt cóc mẹ hắn, còn lợi dụng Tân mỹ nhân uy hiếp hắn mang Lạc Phụng Quân ra khỏi Tùy đô, trả về Lạc quốc.
"Đại nhân?"
Nhìn thấy ánh mắt đáng sợ và bàn tay cầm thư khẽ run của Trần Kỳ, tùy tùng cẩn thận gọi một tiếng.
Trần Kỳ hít sâu một hơi, nói không có gì, sau đó bước lên xe ngựa.

Vào lúc này, hắn cần phải bình tĩnh, không được hoảng loạn, Trần Kỳ nghĩ thầm.
Trần Kỳ ngay lập tức đoán được Giang Uẩn muốn giải quyết nỗi lo của Lạc quốc chủ, giành lại Lạc quốc.

Điều này không có gì kỳ lạ, vì lãnh thổ Lạc quốc tiếp giáp Giang quốc, đồng thời còn là cửa ngõ vào biên giới phía Tây của Giang quốc.
Đây là một nước đi mạo hiểm, nhưng nếu thành công sẽ thu được lợi ích khổng lồ.
Trần Kỳ không nhịn được lần nữa siết chặt lá thư.

Lạc quốc rất quan trọng với Giang quốc, cũng rất quan trọng đối với kế hoạch Nam chinh của Tùy Hành.

Nếu hắn thật sự vì lá thư uy hiếp này mà thả Lạc Phụng Quân, hắn không dám đảm bảo sau khi Tùy Hành biết được chân tướng sẽ phản ứng thế nào? Sự nghiệp mà hắn vất vả gây dựng ở Tùy đô rất có thể sẽ trở thành dã tràng xe cát.

Nhưng nếu không đồng ý, mẹ hắn nhất định phải bỏ mạng ở Giang quốc.
Trần Kỳ chưa bao giờ cảm thấy khó quyết định như lúc này.
...
Bên kia sông mãi không chịu hồi âm, Phạm Chu có hơi lo lắng.
Phạm Chu nói: "Nghe nói Nhị công tử Trần quốc mưu mô xảo quyệt, máu lạnh vô tình, thuộc hạ lo rằng, hắn sẽ vì tương lai của chính mình từ bỏ mẹ ruột."
Giang Uẩn nói sẽ không.
Thành tựu của Trần Kỳ hôm nay phần lớn là nhờ công ơn dạy dỗ của Tân mỹ nhân, nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ, hắn không bao giờ bỏ mặc mẹ mình.
Nhưng với tính cách của Trần Kỳ, có lẽ hắn sẽ không khoanh tay chịu chết.
Trong lòng Giang Uẩn có một suy đoán, nói: "Tiên sinh chớ lo lắng, nếu cô đoán không sai, trong vòng hai ngày tới sẽ có thư từ Tùy đô."
Gần đây Mộ Vân Quan mưa nhiều, thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo, Giang Uẩn cũng ít ra ngoài, đa số đều ở trong cung điện đọc sách.
Để dỗ dành bé con trong bụng Thái tử điện hạ, mỗi ngày Mạnh Huy đều nấu các loại canh hầm tẩm bổ khác nhau.
Nhưng nó lại không mấy hứng thú, hiển nhiên là chỉ thích canh sừng nai hầm.
Hai ngày sau, đúng như dự đoán, Tùy đô gửi thư đến, nhưng không phải do Trần Kỳ viết mà là do Thái tử Tùy quốc đích thân viết, bên dưới còn có con dấu của Thái tử điện hạ.
Hai trang đầu đầy rẫy những lời chửi bới, mắng Giang Uẩn không biết xấu hổ, dám bắt phụ nữ ốm yếu làm con tin, còn làm ra loại chuyện bẩn thỉu như vậy.

Nếu hắn mà là Giang Uẩn, hắn sẽ nhảy xuống sông tự vẫn cho rồi, chẳng còn mặt mũi nào mà sống trên đời, chỉ tổ tốn cơm tốn áo.

Mắng xong, hắn còn đổi sang mực đỏ viết một dòng chữ: "Ông trời sinh ra kẻ như ngươi, quả thật là sỉ nhục cực điểm".

Trang cuối cùng, Thái tử Tùy quốc còn dùng giọng điệu cợt nhả, muốn "mời" Giang Uẩn uống rượu, so tài bắn cung.
Phần thưởng chính là Lạc Phụng Quân.
Phạm Chu nói: "Thái tử Tùy quốc muốn dùng Lạc Phụng Quân để tuyên chiến với điện hạ."
Tên điên này!
Phạm Chu lo lắng, ông không ngờ Trần Kỳ sẽ vì tiền đồ của mình mà mạo hiểm tiết lộ tin tức với Tùy Hành: "Vậy điện hạ..."
"Trả lời thư, cô ứng chiến, so tài với hắn.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương