"Tên Thái tử Tùy quốc kia chạy đi đâu rồi?"
Đôi mắt đen láy của Giang Nặc đảo qua đảo lại giữa người cha hờ và quả cầu thủy tinh.
Món đồ chơi rất đẹp, to bằng nắm tay, ở giữa quả cầu trong suốt là một con Hải Đông Thanh oai nghiêm, đêm đến có thể phát ra ánh sáng rực rỡ.
Đây là vật cống nạp của một nước nhỏ phương Bắc, nghe nói được làm bằng loại thủy tinh quý hiếm chỉ có ở địa phương, chất liệu bền bỉ, có thể chịu được va đập, thích hợp làm vật trang trí.
Trước khi đi, Tùy Hành đã nhờ Kê An lục tìm trong nhà kho, vốn định tặng cho vật nhỏ để xoa dịu mối quan hệ cha con.

Nào ngờ người tính không bằng trời tính, để hắn gặp lại đứa nhỏ trong tình cảnh khó nói như vậy.
Trước đây tiểu Giang Nặc chưa từng thấy món đồ chơi nào đẹp đến thế.

Hai mắt nhóc sáng lên, không nhịn được muốn nhìn thêm, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ lạnh lùng, như thể sẽ không bị người cha hờ này mua chuộc.
Tùy Hành để ý, mặc dù vật nhỏ giả vờ không thèm quan tâm, nhưng ngón tay vẫn nắm chặt quả cầu thủy tinh không buông, hiển nhiên rất hài lòng với món quà của hắn.
Nếu là bình thường, nói không chừng nhóc còn cho hắn ôm hôn bế bồng lên nữa kìa.
Có điều, vật nhỏ cũng rất thông minh.
Biết quả cầu thủy tinh có thể phát sáng, nhóc con cố tình giấu trong tay áo để ánh sáng không lộ ra ngoài, tránh bị người khác chú ý.
Rốt cuộc có được không?

Tùy Hành hỏi bằng khẩu hình.
Công Tôn Dương và Phạm Chu đã đi đến sau bức màn, chỉ cần lại gần thêm chút nữa, giây tiếp theo rất có thể bọn họ sẽ xông vào trong, nếu bị bắt quả tang trong tình huống này, Thái tử Tùy quốc, thống soái doanh trại Thanh Lang còn mặt mũi nào đi gặp người khác nữa!
Phạm Chu và Công Tôn Dương sốt ruột đứng sau bức màn.
Bọn họ trực tiếp vào mà không có mệnh lệnh của điện hạ đã rất thất lễ rồi, cho nên lúc này cả hai đều không dám bước vào trong rèm.
Cách một tấm rèm, hai người thận trọng gọi một tiếng "điện hạ".
Bên trong mãi không có động tĩnh gì, điều này hơi bất thường, trong lúc hai người đang do dự không biết có nên xông vào hay không thì góc rèm đột nhiên động đậy.
Một cục tuyết nhỏ mặc đồ ngủ lông cáo, lén lút vén rèm chui ra, trong tay còn ôm một quả cầu thủy tinh thật lớn.
"Tiểu hoàng tôn!"
Công Tôn Dương mừng rỡ.
Ông đoán chắc là tiểu hoàng tôn trốn đến cung điện của điện hạ, quả nhiên không sai.
Đêm qua điện hạ phải hoàn thành bản vẽ Tân đô nên đã nhờ vú nuôi ôm tiểu hoàng tôn về cung nhóc ngủ.

Sức ăn của tiểu hoàng tôn rất lớn, mỗi đêm vú nuôi đều phải cho nhóc uống sữa hai lần, ông không tiện ở lại, ai ngờ vừa ra ngoài chưa bao lâu, vú nuôi lại bảo không thấy tiểu hoàng tôn đâu nữa.
Tuy rằng trước đây chuyện này xảy ra như cơm bữa, nhưng sau vụ việc tiểu hoàng tôn bị bắt cóc, đám cung nhân và thị vệ ai nấy đều đứng ngồi không yên.

Công Tôn Dương cũng lo lắng tương tự, sợ có người lẻn vào Mộ Vân Quan gây bất lợi cho tiểu hoàng tôn, ông vội vàng mang một nhóm thị vệ chạy đến cung điện của Giang Uẩn.

Công Tôn Dương lập tức bế tiểu Giang Nặc lên, nhìn thấy quả cầu thủy tinh trong tay nhóc, không khỏi thắc mắc, tiểu hoàng tôn có món đồ chơi quý hiếm này từ bao giờ thế?
Phạm Chu nhân lúc tiểu Giang Nặc bước ra, liếc nhìn phía sau tấm rèm, ông thoáng thấy một bóng người màu xanh nằm trên ghế dài, hẳn là điện hạ vẫn đang ngủ, lòng ông khó hiểu, xưa nay điện hạ luôn sinh hoạt có giờ giấc, bình thường giờ này lẽ ra đã sớm thức dậy rồi, sao hôm nay lại ngủ say như vậy? Có điều, hai ngày nay điện hạ thường xuyên thức trắng đêm để hoàn thành bản vẽ, có khi đến rạng sáng mới chịu đi ngủ, chuyện này cũng có thể lý giải.
Nhưng mà...
Tiểu hoàng tôn tạm thời đã tìm được, vậy tên Thái tử Tùy quốc kia chạy đi đâu rồi?
Phạm Chu vẫn còn nghi ngờ, ông suy nghĩ một chút, mỉm cười hiền từ, ánh mắt rơi vào quả cầu thủy tinh trong tay Giang Nặc, nói: "Quả cầu thủy tinh đẹp quá, thần đoán, chắc là có vị thúc thúc nào đó tặng cho điện hạ phải không? Người đó bây giờ đang ở đâu?"
Tùy Hành nhếch nhác trốn dưới gầm bàn: "..."
Tùy Hành tự dưng cảm thấy có chút bất ổn, lần trước nhóc này đã lật lọng một lần, lừa hắn một vố, lần này có khi lại dùng tiếp chiêu cũ! Sao đột nhiên hắn lại quên béng chuyện này, dám giao nhiệm vụ che giấu quan trọng như vậy cho vật nhỏ!
Bên ngoài tấm màn, tiểu Giang Nặc ôm quả cầu thủy tinh, nghiêng đầu ngoan ngoãn nhìn Phạm Chu.
Sau đó, nhóc đưa tay chỉ về một hướng.
Phạm Chu nhìn về cửa sổ phía Bắc, ra lệnh cho thị vệ nhanh chóng kiểm tra, thị vệ vội báo cáo: "Tiên sinh, cửa sổ ở đó quả nhiên có dấu vết bị mở."
"Nhất định là trốn rồi!"
Không bắt được tại trận, Phạm Chu rất lấy làm tiếc.
Bên ngoài ồn ào không ngớt, cuối cùng Giang Uẩn cũng tỉnh lại.


Phạm Chu và Công Tôn Dương tự biết mình quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi, hai người cùng vào nhận tội, Giang Uẩn phất tay áo, mơ hồ hiểu được tình hình hiện tại, nói: "Không sao, hai người lui xuống đi."
Sau khi mọi người rời đi, cung điện khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh ban đầu, Giang Uẩn tự tay vén khăn trải bàn, nhìn Tùy Hành đang ngồi xổm bên trong, đôi mắt y cong lên, nói: "Điện hạ không làm quân tử trên xà nhà* nữa mà chuyển sang làm quân tử dưới gầm bàn rồi hả?"
*Gốc là 梁上君子: Vào thời Hán, trong nhà Trần Thực có một tên ăn trộm nấp ở trên xà nhà, Trần Thực kêu hắn là quân tử leo xà nhà, ý chỉ những người đầu trộm đuôi cướp.
Tùy Hành chui ra ngoài, tâm tình đầy phiền muộn, hắn trực tiếp bế Giang Uẩn đặt trên ghế dài, sắc mặt âm trầm nói: "Uy nghiêm hơn hai mươi năm của cô đều bị hủy hoại dưới tay đám mưu sĩ của em rồi."
Hai người một đứng một ngồi.
Giang Uẩn khẽ cười, tay áo màu xanh tuột xuống, lộ ra một phần cánh tay trắng như ngọc, nhẹ nhàng vòng qua cổ Tùy Hành.
Trên cánh tay mơ hồ còn có thể nhìn thấy dấu vết đêm qua, tư thế này khiến Tùy Hành có chút không kiềm chế được, hắn ôm lấy vòng eo nhỏ gọn của Giang Uẩn, chậm rãi đè xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen ươn ướt và hai hàng lông mi cong mỏng của người trong lòng, ngay lúc định làm ra hành động kế tiếp, đột nhiên Tùy Hành thấy chân mình nhói lên.
Ngay tức khắc, mọi ý nghĩ đen tối trong đầu hắn đều mất sạch.
Tùy Hành cúi xuống, nhìn thấy cục tuyết nhỏ đang đứng cạnh chân mình, tay ôm một quả cầu thủy tinh, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn.
Nói chính xác thì lần này ánh mắt nhóc con nhìn hắn không chỉ lạnh lùng mà còn mang theo chút tức giận.
Thấy hắn buông ra, nhóc dụi dụi đầu vào chân hắn, cố dùng sức đẩy hắn ra.
Lần đầu không thành công thì tiếp tục làm lần thứ hai.
Thấy vẫn không xi nhê gì, nhóc còn chạy lấy đà húc vào chân Tùy Hành như chú dê con.
Tùy Hành: "..."
Tùy Hành dùng một tay xách cục tuyết nhỏ lên, nghiến răng nghiến lợi: "Không muốn chơi quả cầu thủy tinh nữa phải không?"
Nhóc con lập tức ôm chặt quả cầu.
Tùy Hành buồn cười nghĩ, vật nhỏ này quả nhiên rất thông minh, còn biết bảo vệ thức ăn của mình, hắn cũng mặc kệ nhóc.


Sức lực của Tùy Hành hơn người, hắn sợ làm vật nhỏ bị thương nên đành thả lỏng tay, đặt nhóc lên ghế dài.
Cục tuyết nhỏ lập tức trốn vào vòng tay của Giang Uẩn.
Lần này Giang Uẩn không chiều theo nó nữa, y đặt nhóc sang một bên, nghiêm nghị nói: "Về sau đi ngủ không được chạy lung tung, có nghe chưa? Nếu không, cô không cho ngươi ngủ chung nữa.

Ngươi thì vui vẻ thoái mái, vậy có nghĩ tới cảm xúc của cung nhân và thị vệ không?"
Nhóc con mở to mắt, đáng thương nhìn Giang Uẩn.
Giang Uẩn hỏi: "Đã nhớ chưa?"
Cục tuyết nhỏ gục đầu xuống, đôi mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt, trông đáng thương như một con thỏ tai cụp.
Nhưng nhóc vẫn nắm chặt quả cầu thủy tinh trong tay, sợ bị Tùy Hành cướp đi.
Tùy Hành hiếm khi thấy vẻ mặt này của vật nhỏ, trong lòng mới lạ không thôi.

Hôm nay nhóc con cũng xem như giúp hắn chuyện lớn, thân là cha nó, hắn cảm thấy mình nên ra tay làm việc nghĩa, nói đỡ cho vật nhỏ vài câu.
Tùy Hành hắng giọng, đang định mở miệng thì bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Giang Uẩn.
Tùy Hành thức thời quay xe: "Không sai, nói đúng lắm."
Vật nhỏ mạnh mẽ ngẩng đầu, khó tin nhìn hắn, giống như đã chịu oan ức nào đó cực lớn, nước mắt lã chã rơi xuống như hạt đậu.
Ngay sau đó, cục tuyết nhỏ giơ quả cầu thủy tinh lên, giận dữ ném xuống đất.
Tùy Hành: "...".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương