"Anh sao lại biết nơi này.

"hắn đứng ở cửa, cảnh giác nhìn Mạnh An, hắn đương nhiên biết Mạnh An là ai, ruốt cuộc ảnh của Mạnh An đã nằm trên bàn làm việc của Hạ Tri Ngôn nhiều năm như vây, sau khi yêu Hạ Tri Ngôn thì khuôn mặt của Mạnh An càng khắc sâu trong lòng.

"Muốn bao nhiêu tiền cậu mới rời khỏi Hạ Tri Ngôn?" Đối với người xa lạ, Mạnh An trước nay đều bủn xỉn với biểu đạt thiện ý, huống chi người này đã đoạt vị hôn phu của hắn.

Hắn còn chưa ngẩng đầu, sợ nhìn khuôn mặt Liễu Lâm Du không nhịn được mà đánh người.

Phản ứng lại đây là lời nói thâm ý của Mạnh An, Liễu Lâm Du làm ra một bộ dáng bị vũ nhục ủy khuất.

"Tôi căn bản không phải vì tiền mà ở bên A Ngôn.

" Liễu Lâm Du run rẩy, phảng phất giây tiếp theo liền sẽ khóc.

Nhưng nhận được câu trả lời như vậy làm Mạnh An tức giận vô cùng.

Không phải vì tiền? A Ngôn?
Mạnh An nắm chặt nắm tay, trên tay gân xanh phồng lên, Liễu Lâm Du hắn là tính thứ gì, rõ ràng mấy năm nay đều là mình ở bên Hạ Tri Ngôn, không tiểu tử đâu ra dựa vào cái gì mà biểu hiện giống như so với hắn càng yêu Hạ Tri Ngôn, so với hắn càng hiểu biết Hạ Tri Ngôn, so với hắn cùng hạ biết ngôn càng thân mật hơn.

Hắn vốn mới là người cùng Hạ Tri Ngôn nắm tay đi hết quãng đời còn lại, là Liễu Lâm Du đoạt đi Hạ Biết Ngôn nên thuộc về hắn.


Dựa vào cái gì mà người này còn có thể ở trước măt mình vênh váo tự đắc nói những lời này.

Rõ ràng Mạnh An đã ở nổi nóng, nhưng Liễu Lâm Du lại dường như cũng không minh bạch cái gì kêu một vừa hai phải, hắn đi đến trước măt Mạnh An, hai đầu gối quỳ xuống, bộ dáng khẩn thiết.

"Mạnh tiên sinh, tôi biết là tôi cùng A Ngôn thực có lỗi với anh, nhưng chúng ta là thiệt lòng yêu nhau ····"
"Thỉnh ··· không ··· cầu anh ··· cầu anh thành toàn chúng ta sao?"
Hắn Liễu Lâm Du cùng Hạ Tri Ngôn là thiệt sự yêu nhau, chẳng lẽ ta Mạnh An cùng Hạ Tri Ngôn là hư tình giả ý?
Trong nháy mắt kia, Mạnh An rốt cuộc vô pháp áp lực trong lòng phẫn nộ, hắn bắt lấy cổ áo Liễu Lâm Du dễ dàng đem người này từ trên mặt đất nhắc lên, một cái tay khác nắm thành quyền, liền muốn đánh lên mặt Liễu Lâm Du, nửa đường phát hiện Hạ Tri Ngôn gáp gáp vội vàng chạy lại ngăn cản.

"Tiểu An!" Hạ Tri ngôn đẩy Mạnh An ra, bắt lấy vai Liễu Lâm Du nhìn xuống, xác nhận không có việc gì mới đen mặt quay đầu nhìn phía Mạnh An, "Em nháo đủ chưa?"
Hai người diễn xuất bộ dạng tình ý chân thành lam cho Mạnh An xem đến buồn nôn, "Cái gì gọi là em nháo đủ chưa? Hạ biết ngôn.

"
Hạ Biết Ngôn đem Liễu Lâm Du bảo hộ sau lưng, thấy Mạnh An mặt không biểu tình tựa hồ không cảm thấy mình làm sai chỉ cảm thấy trong lòng nóng giận giống như ngọn lửa, đau đớn như vậy làm hắn mất đi bình tĩnh ôn hòa ngày xưa, trở nên không lựa lời, "Tiểu An, em có biết bộ dáng hiện giờ của em giống chó điên cắn người không.

"
Lời này quá mức khó nghe, ngay cả Hạ Tri Ngôn cũng ý thức được, "Thực xin lỗi Tiểu An, anh không phải có ý này ···"
Nhưng lời hắn nói còn chưa có nói xong, Mạnh An cũng đã xoay người đi rồi.

Hạ Tri Ngôn theo bản năng muốn đi ra đuổi theo, lại bị Liễu Lâm Du giữ chặt góc áo, "A Ngôn, vừa rồi làm em sợ muốn chết ···"

Liễu Lâm Du bộ dáng sợ hãi làm Hạ Tri Ngôn dừng lại bước chân ra đi đuổi theo, hắn mở ra đôi tay đem Liễu Lâm Du ôm vào trong lòng ngực nhẹ giọng an ủi, trong lòng nhớ lại Mạnh An vừa rồi trước đây chưa từng thấy sắc mặt khó coi cùng hốc mắt ửng đỏ.

Hắn bất đắc dĩ thở dài.

Vừa rồi rời thời điểm hắn đi ra trong lúc vô ý thấy được xe Mạnh An, nguyên bản chỉ nghĩ là dừng xe một lúc hình nhưng càng nghĩ càng không đúng, cuối cùng quyết định trở về xem, lại không nghĩ vừa lúc gặp được một màn kia.

Hắn từng nghĩ tới lấy tính cách Tiểu An có lẽ sẽ tìm đến Liễu Lâm Du phiền toái, lại không nghĩ rằng sẽ trực tiếp dùng phương thức thô bạo như vậy.

Nhìn Mạnh An không nói một lời rời đi, hắn trong lòng lại không nào thể bình tĩnh nổi.

Hạ Tri Ngôn yêu Mạnh An, ít nhất đã từng là chân chính yêu hắn.

Tuy rằng lúc ban đầu Hạ Tri Ngôn có chút chướng mắt Mạnh An, mặc dù ở dưới tình huống Mạnh An bị cô lập hắn cũng kiên trì cùng Mạnh An ở bên nhau, cũng bởi vì hắn thích thanh tịnh, không muốn cùng tiểu hài tử khác giao tiếp mà thôi.

Hắn không nghĩ tới Mạnh An sẽ vì cứu hắn, mà bị bọn bắt cóc bắt đi.

Hạ gia so với gia tộc lâu đời khác ở thủ đô không coi là cái gì, bọn họ chỉ là tổ tiên gặp kỳ ngộ không tồi, nắm bắt cải cách mở ra mà ngày càng phát triển của cải trong nhà càng ngày càng nhiều, đến Hạ phụ cũng mới là thế hệ thứ ba thôi.

Bọn họ ở thủ đô căn cơ không thâm, nhưng so với người thường lại coi như có tiền, tự nhiên cũng liền vào mắt những cái bàng môn tả đạo.


Mạnh An cùng Hạ Tri Ngôn ở gần đây, cho nên ngày thường bọn họ ra vào đều cùng nhau, từ tài xế cùng bảo mẫu đón đưa, nhưng ngày đó bọn họ còn không có ra cổng trường liền bị bọn bắt cóc ngụy trang thành nhân viên trường ngăn lại.

Mà Mạnh An cũng nhận thấy được lại vì cứu hắn mới bị bắt đi, tuy rằng cuối cùng Mạnh Hạ hai nhà liên hợp lại tìm người, cuối cùng cũng đem Mạnh An cứu trở về, nhưng khi đó Mạnh An đã bị nhốt khá lâu, thời điểm tìm được hắn người đầy dơ bẩn, phát sốt đến thần chí không rõ, ở trên giường bệnh nằm suốt ba ngày mới tỉnh lại.

Nhìn Mạnh An chật vật như vậy, hạ biết ngôn mắt cũng không dám chớp, hắn phải nhớ kỹ Mạnh An vì hắn ăn nhiều ít khổ.

Mạnh An nằm ba ngày, tiểu Hạ Tri Ngôn liền đứng ở phòng bệnh đợi ba ngày, đến các trưởng bối khuyên như thế nào đều không đi.

Khi đó hắn từng lập lời thề, sẽ vĩnh viễn bảo hộ Mạnh An.

Sau này hắn cũng làm như vậy.

Ban đầu hắn chỉ xem mình như anh trai Mạnh An, mặc dù hắn cũng là tiểu hài tử nhưng lại như cũ cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố Mạnh An, đoạn thời gian bọn họ đi học trọ ở trường chỉ cần Hạ Tri Ngôn, Mạnh An liền dây giày đều không có chính mình quá hệ.

Hạ biết ngôn cũng không phiền chán sinh hoạt như vậy, chính tương phản là, hắn hưởng thụ sự chiếu cố của Mạnh An.

Nhưng loại chiếu cố này trong một khoảng thời gian trở nên trúc trắc ái muội, chậm rãi đến khi Hạ Tri Ngôn nhìn Mạnh An cùng người ta nói chuyện sẽ không vui, nhìn đến Mạnh An thương tâm hắn sẽ càng thêm đau lòng, suốt đêm Mạnh An không ở bên người mình thời gian trôi qua cũng càng thêm gian nan.

Hạ Tri Ngôn từ nhỏ thông tuệ, hắn cơ hồ không tốn nhiều thời gian liền biết rõ ràng cảm tình chính mình đối Mạnh An, hơn nữa bắt đầu nước ấm nấu ếch xanh giống nhau dụ dỗ Mạnh An ỷ lại hắn rồi yêu hắn.

Lúc sau bọn họ liền thuận lý thành chương ở bên nhau.

Nhưng theo thời gian hai người dần dần lớn lên, có một số việc lại lặng yên mà bắt đầu biến hóa.


Bởi vì duyên cớ án bắt cóc, Hạ gia cha mẹ áy náy cực kỳ, cho nên cơ hồ đem Mạnh An coi như đứa con thứ hai của mình mà sủng ái vô cùng, bọn họ sẽ ân cần dạy bảo Mạnh An, ở nơi không thấy nói cho Hạ Tri Ngôn, nhất định phải đối tốt với Tiểu An, đây là hắn nợ Tiểu An.

Đạo lý này Hạ Tri Ngôn đều biết, thậm chí chính bản thân hắn cũng làm như vậy, nhưng càng là lớn lên, lời cha mẹ dặn dò càng chói tai, giống như ngọn núi đè lên ngực Hạ Tri Ngôn, làm hắn cơ hồ thở không nổi, lam cho hành vi chiếu cố tựa hồ như trở thành chuộc tội.

Càng là lớn lên, hắn càng là giãy giụa giữa yêu đối Mạnh An cùng áy náy bên trong không thể tự kềm chế, cái này làm cho hắn bắt đầu hoài nghi cảm tình chính mình đối Mạnh An, thậm chí chuyện kết hôn đều bị hắn tìm cớ đẩy đi.

Mạnh An yêu hắn, cho nên đối hắn mỗi một câu đều tin tưởng không nghi ngờ, nhưng Hạ mẫu lại nhạy cảm phát hiện không đúng, tìm hắn nói chuyện không ngừng.

"Chúng ta không có lỗi với Tiểu An.

"
Mẹ luôn là lặp lại nói cho hắn.

Không thể có lỗi với Tiểu An, phải đối tốt Tiểu An, đều là chúng ta nợ Tiểu An.

Vậy hắn đâu? Ý nguyện của hắn không quan trọng sao?
Đã từng đối Mạnh An ý thức trách nhiệm cùng tình yêu theo thời gian trôi qua dần dần biến thành gông xiềng, bên ngoài tất cả mọi người nói cho hắn phải đối đãi thật tốt đối với Mạnh An, tương lai kết hôn sau càng phải như thế, nhưng không ai để ý đến ý nghĩ của hắn.

Thẳng đến hắn gặp được Liễu Lâm Du.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương