Diễm kéo chăn mỏng lên đắp cho anh rồi tắt điều hòa mở cửa sổ, kéo nửa tấm rèm để trong phòng không sáng cũng không tối quá, xong xuôi mới bắt tay vào dọn nhà.

Chiếc giường vừa gặp tai nạn kia thật ra Diễm cũng đã có ý định vứt đi, dù sao gã đàn ông từng nằm trên đó, hiện nay chính là kẻ thù không đội trời chung của cô.

Diễm nhún vai gọi điện cho một đơn vị dọn đồ nội thất, chỗ quen với văn phòng của mình, nói rõ tình hình xong, bên họ hẹn khoảng ba bốn mươi phút nữa sẽ đến xử lý.

Mất thêm một lúc vừa cằn nhằn vừa gỡ rèm màn trong phòng ngủ, quét nhà, lau sàn, bấy giờ cô mới có thời gian đi tẩy trang tắm rửa.

Miễn cưỡng sấy tóc xong, cả người khoan khoái sạch sẽ, Diễm tưởng như mình vừa sống lại một lần.

Nhón chân đi ra phòng khách, thấy người kia vẫn đang ngủ say, đầu mày thoải mái dãn ra lại thêm mái tóc đen dài để xõa khiến gương mặt nam tính góc cạnh bỗng nhiên dịu dàng hơn rất nhiều, cô nghĩ mình không nhất định là sẽ bị ăn thịt nữa.

Nhìn lên đồng hồ thấy vừa đến giờ trưa, cái bụng rỗng yếu ớt kêu nhắc Diễm nhớ ra nhà đã hết thực phẩm.

Ngó xem ngoài cửa sổ nắng nhạt gió mát, thấy thời tiết hôm nay không tồi, cô khoác thêm chiếc áo măng tô mỏng rồi xuống nhà mua sắm một ít thuốc men, đồ ăn linh tinh.

Siêu thị ở ngay dưới chân chung cư, nhưng vì còn có hẹn với công ty dọn dẹp nên Diễm mua nhanh nhanh chóng chóng rồi vòng ra hiệu thuốc phía sau toà nhà.

Dược sĩ đứng quầy là một cô gái trẻ, giờ trưa vắng khách nên cô nàng nằm dài trên giường gấp mé trong phòng nghịch điện thoại, liếc thấy Diễm liền chống tay ngồi dậy nhiệt tình chào hỏi:
– Chị Diễm lâu lắm không thấy ghé chỗ em đâu nhớ!

Diễm cười cười không nói gì, thầm nghĩ, nếu được thì chẳng có ai muốn ghé chỗ em đâu nha đầu ngốc này.

Trước kia cũng là vì người yêu cũ quá hiếu động cô mới bất đắc dĩ phải trở thành khách quen của hiệu thuốc thôi.

Diễm chọn lọc từ ngữ mãi, ngập ngừng nói:
– Có người… ví dụ mà có ai đó bị xe tải chở heo đâm trúng, bị thương nhiều chỗ, hiện tại đang sốt do nhiễm trùng thì nên dùng những thuốc gì hả em?
Cô nàng dược sĩ nhìn Diễm với ánh mắt kinh sợ:
– Thì nên đi viện ngay chị ạ! Ai lại để người bị xe tải chở heo đâm điều trị ở nhà?
Diễm ngượng ngùng cười:
– Chị chỉ ví dụ thôi em.

Vậy em cứ lấy cho chị mấy thứ kháng sinh, thuốc men vitamin gì đó dùng điều trị vết thương hở ấy.

Trong lúc dược sĩ kê thuốc, Diễm hết nhìn lên trần nhà lại nhìn xuống ngón chân, làm như không biết đối phương chốc chốc lại lén lút liếc trộm mình.

Cô nhanh chóng trả tiền, lấy thuốc rồi tạm biệt em gái dược sĩ.

– Chị Diễm ơi!
Diễm vừa đẩy cửa định bước ra, lại nghe thấy em gái bấy giờ có vẻ không nhịn nổi tò mò nữa, gọi cô lại, rụt rè hỏi:
– Anh… anh Minh bị, bị xe tải chở heo đâm hả chị?
Diễm trầm ngâm một lát, chân thành đáp:
– Chị mong là thế.

– Nói rồi lần này đi thật.

Cô khệ nệ xách đồ về đến sảnh, vừa lúc thấy chú Hùng mở cổng lớn của khu nhà cho chiếc xe tải nhỏ màu xanh lam đậm in mấy chữ Nội Thất Hoàng Lan chạy vào sân chung cư.

Bốn người nhân viên từ trên xe bước xuống, Diễm nhanh chóng đi qua cảm ơn chú bảo vệ, chào hỏi rồi dẫn họ lên tầng.

Đến nơi, cô chợt nhớ ra trong nhà còn có một người cần tĩnh dưỡng, tay mở cửa vô thức nhẹ nhàng hơn, lại quay sang nói với nhân viên của công ty nội thất:
– Các anh chờ ở đây một phút giúp em nhé.

Diễm đẩy cửa ra một khe nhỏ, khẽ khàng lách vào nhà, sợ âm thanh lớn kinh động đối phương, cô hiểu người kia đang ở trong tình trạng khó khăn như thế nào.

Nhưng rất nhanh, đầu mày Diễm đã nhíu lại.


Sô pha trống trơn, người vốn nên nằm đó chẳng thấy đâu nữa, trong phòng khách ánh sáng ảm đạm lặng im như tờ.

Diễm đặt túi đồ lên bàn bếp, tần ngần đi vào phòng ngủ nhìn một lượt.

Quang cảnh bên trong vẫn giống hệt như trước khi rời đi, xác nhận là anh ta không có nấp ở đây, cô trở ra cửa, để mấy người nhân viên vào thu dọn.

Trong lúc bọn họ bận rộn, Diễm đi lấy chút nước và hạt thêm vào bát cho Mực, nhìn nó vô tư ăn uống như một con heo trên chiếc xe tải có thể đã đâm vào tên đàn ông kia, không hiểu sao cô cảm thấy có chút hụt hẫng.

Diễm hậm hực nghĩ, chẳng nói một lời cảm ơn đã bỏ đi mất dạng, đúng là bất lịch sự kinh lên được, anh ta nghĩ người ngợm mình sạch sẽ tinh tươm, vết thương xử lý cẩn thận đó là do trong lúc mê man bất tỉnh bản thân bị mộng du rồi tự đi tắm, tự băng bó chắc? Mà anh ta đi kiểu gì? Trước khi ra khỏi nhà cô đã đóng cửa, nhảy qua cửa sổ ư, đây là tầng năm đó, người khoẻ mạnh nhảy xuống còn không biết có giữ được mạng không chứ đừng nói là anh ta trên dưới chẳng có chỗ nào lành lặn.

Nghĩ rồi Diễm lại tự trách, vò vò tai chó nhỏ.

Ai bắt cô lo chuyện bao đồng, đúng là vừa mất của vừa dại người.

Chẳng mấy chốc đội nhân viên đã di chuyển sạch sẽ tàn tích của chiếc giường ra khỏi nhà cô.

Diễm mua mấy chai nước mát gửi họ cùng tiền công rồi trở về nhà.

Nhìn vết xước bốn góc giường để lại trên sàn gạch, cô cảm thấy như có thứ gì vừa rời khỏi tâm trí mình một cách triệt để, trong lòng trống rỗng đến nhẹ nhàng.

Đi rồi thì thôi, Diễm nhún vai chẳng nghĩ ngợi gì nữa, đi thay đồ còn chuẩn bị nấu cơm, nhà bao việc.

Ai ngờ vừa bước qua phòng tắm, cánh cửa liền đóng sập lại, Diễm sợ muốn rớt tim ra ngoài, nhưng chưa kịp làm gì thì một bàn tay thô dày đầy vết chai đã che kín miệng cô.

Cảm nhận được hơi thở nóng rực phả vào hõm vai mình, Diễm trợn mắt nương ánh sáng mờ ảo hắt vào phòng qua lớp kính nhám, trông thấy hình ảnh phản chiếu trên tấm gương cạnh người.


Một thân hình cao lớn đang áp sát sau lưng Diễm, đầu hắn gục xuống vai cô, một tay che miệng không cho Diễm hét lên, một tay khoá chặt hai tay cô.

Diễm vùng vẫy trong vô vọng, đôi tay của người này rắn chắc như sắt thép, thể hình cũng không phải dạng mà Diễm có năng lực phản kháng.

Khi Diễm đang bắt đầu niệm phật sám hối nửa đời sống vội sống sai đã qua của mình, kẻ khống chế cô đột nhiên nói gì đó:
– Cô là ai? Những người vừa rồi là ai? Đây… khụ, khụ, là nơi nào?
Bây giờ cô có thể khẳng định, hắn vừa sử dụng một thứ ngôn ngữ mà mình không hiểu chứ không phải tiếng Việt khẩu âm nặng – thật ra thoạt nghe cảm giác cũng hơi hiểu đấy mà nghĩ kĩ lại không biết có ý gì, rất kì quặc.

Dựa vào ngữ điệu, Diễm đại khái đoán được anh ta đang đặt câu hỏi.

Nhưng! Nhưng bất kể cô có hiểu hay không, anh ta lấy đâu ra tự tin sẽ nhận được câu trả lời từ một người bị bịt miệng cơ chứ? Diễm tức gần chết, nhe răng cố gắng cắn vào lòng bàn tay anh.

Mũi tôi có biết la hét đâu, che miệng thôi che mũi làm gì hả ông nội?
Hai mắt Diễm hoa lên vì thiếu dưỡng khí, tần suất vùng vẫy giảm dần.

Cô dùng bàn tay bị khoá sau lưng đập đập vào bắp đùi người kia.

Muốn nói chuyện thì bỏ cái tay ra!
Đồ thô lỗ này, anh sắp bóp chết tươi tôi rồi đây!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương