Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có
-
Chương 87
Buổi sáng ở khu nghỉ dưỡng rất trong lành.
Ánh nắng ban mai ấm áp từ từ xuyên qua bầu trời trong xanh.
Những dãy núi phía xa vẫn bị bao phủ bởi một lớp sương mù.
Chim hót, hoa nở, nước chảy, cá bơi.
Không có sự hối hả và nhộn nhịp vào giờ cao điểm buổi sáng, không có tàu điện ngầm đông đúc để chen vào.
Ở đây, chỉ cần mở cửa sổ là thấy màu xanh, quang cảnh hồ nước kề bên.
Ngay cả vào cuối tuần vẫn thoải mái và thanh thản hơn trong trung tâm thành phố, dường như có thể khiến người ta quên đi mọi lo lắng.
Độ ẩm trong không khí cao, có những giọt sương trong vắt đọng trên bãi cỏ ở khu cắm trại.
May mắn thay, chiếc lều thuê được làm bằng chất liệu khá tốt, khả năng chống nước cao.
Nhưng Phương Du vẫn bị cái lạnh đánh thức, cô choáng váng vài giây, sau đó dần dần tỉnh táo.
Khả năng che sáng của chiếc lều này không đặc biệt nổi bật, có thể nhìn thấy những đường nét mờ ảo, khuôn mặt sát bên cô của Đàm Văn Thư đi thẳng vào tầm mắt.
Người này vẫn đang ngủ, vẻ mặt bình yên, hít thở đều đặn.
Chiếc chăn hơi mỏng, toàn thân Đàm Vân Thư áp vào người cô, cả hai chỉ mặc đồ ngủ, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể truyền qua nhau.
Hơn nữa, chân trái của Phương Du vẫn bị kẹt giữa hai chân Đàm Vân Thư.
Trong tư thế vặn vẹo như vậy, làm sao mà vẫn ngủ ngon được?
Phương Du: "..."
Có tiếng bước chân giẫm lên cỏ ngoài cửa lều.
Cô không có ý định đánh thức Đàm Vân Thư, nhưng nếu cô rút chân ra thì khó tránh khỏi cử động.
Cô vừa di chuyển, hàng mi dài của Đàm Vân Thư khẽ run lên.
Trong vòng hai giây, ánh mắt họ gặp nhau.
Đôi mắt của Đàm Vân Thư vẫn còn hơi mờ mịt, đợi một hơi trước khi có phản ứng, mới thả lỏng đôi chân của mình ra.
Một khắc sau, nàng lại ôm Phương Du, vẫn là thật chặt.
Phương Du không thể di chuyển.
Nghĩ lại, họ không có nhiều khoảnh khắc như thế này.
Trong quá khứ, hoặc là cô dậy trước hoặc là Đàm Vân Thư trước, có rất ít cơ hội cho sự dịu dàng vào buổi sáng.
Dịu dàng......
Phương Du ngẫm đến từ này, nhanh chóng thoát khỏi nó.
Cô vỗ vai Đàm Vân Thư, không nói gì, nhưng Đàm Vân Thư hiểu ý, chậm rãi buông tay mình ra.
"Chào buổi sáng.
" Đàm Vân Thư mỉm cười chào hỏi trước.
Phương Du: "Ừ.
"
Cô ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra, không còn nhiều pin và bây giờ đã là chín giờ sáng.
Chưa kịp mở khóa, giao diện thông báo hiển thị rất nhiều tin nhắn WeChat.
Đúng như dự đoán, chúng được gửi bởi Phù Sương và Đường Bán Tuyết.
Tất cả những gì trải qua đêm qua lại hiện lên trong tâm trí Phương Du.
Cô mím môi nhẹ, mở khóa WeChat.
Những tin nhắn đó quả thực là do Phù Sương và Đường Bán Tuyết gửi.
Họ hỏi cô trong nhóm trò chuyện vào khoảng 10 giờ tối qua xem cô có ngủ chưa, còn nói rằng họ gõ cửa nhưng cô không mở cửa.
Họ muốn cùng nhau thử món ăn khuya nhẹ của khu nghỉ dưỡng, nghe nói vịt quay ở đây rất ngon.
Sau đó kể về sự náo nhiệt xung quanh, chỉ là không đề cập đến cuộc cãi vã, những lời cuối cùng là, " Ngày mai chúng ta hãy nói chuyện vui vẻ đi, Tiểu Du."
Vậy ra Tiết Dịch, người đã gặp cô, không tiết lộ tin tức cô ở khu cắm trại cho Phù Sương và Đường Bán Tuyết?
Nhưng Phù Sương và Đường Bán Tuyết đã gửi tin nhắn không đúng lúc.
Lúc đó, cô đang được ôm trong vòng tay của Đàm Vân Thư, cô nhắm mắt hôn Đàm Vân Thư không nông cũng không sâu, mọi thứ xung quanh đều bị chặn lại, cô lập, chưa kể những thông báo nhắc nhở tin nhắn khi màn hình đã bị khóa.
Phương Du gác tay lên trán, nhìn người bên cạnh.
Họ chỉ hôn nhau tối qua, không làm gì khác, nhưng họ không thể chịu đựng một nụ hôn quá lâu, nên phải nghỉ ngơi đoạn ngắn giữa chừng, Đàm Vân Thư vẫn trở nên đeo bám, nàng tiến lại gần hơn, trao đổi hơi thở và nhịp tim cho nhau.
Đàm Vân Thư cảm nhận được ánh mắt của Phương Du, lông mày hơi nhường lên, mỉm cười hỏi: "Sao vậy?"
"...!Sau này không được phép hôn lâu như vậy nữa." Phương Du cứng ngắc nói câu này.
Đôi mắt của Đàm Vân Thư đột nhiên mở to, nàng bối rối hỏi: "Tại sao?"
"Có rất nhiều lý do tại sao."
Phương Du thật sự hận mình không thể cưỡng lại sự cám dỗ của sắc đẹp, giọng điệu của cô mang theo chút tức giận.
Nhưng đó không phải lỗi của cô.
Đàm Vân Thư có khuôn mặt xinh đẹp hiếm có khó tìm trong hàng triệu người mới có một, dáng người mảnh khảnh duyên dáng.
Hơn nữa, nàng có kỹ năng hôn tuyệt vời, nào là đẩy, quấn, mút.
Cô đã không nếm trải nó trong nhiều năm, cho nên bị ám ảnh bởi ham muốn là điều bình thường.
"Phương Du." Giọng nói của Đàm Vân Thư nhẹ nhàng vang lên bên cạnh.
Phương Du: " Sao?"
"Có muốn tôi kiểm tra không?"
"Cái gì?"
"Xem có bị sưng không..." Đàm Vân Thư ngập ngừng, " Không phải vì lo lắng về điều này nên cậu không vui sao?"
Phương Du: "..."
Cô không muốn nói những chuyện vớ vẩn với Đàm Vân Thư trong không gian nhỏ bé này nữa, lấy đồ đạc của mình và mở cửa lều.
Không khí ở đây trong lành, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Cô hít sâu hai hơi, rồi đi đến cơ sở gần đó để trả lại mọi thứ trong lều.
Trong khi chờ nhân viên cơ sở đến thu dọn đồ đạc, bóng dáng của Đàm Vân Thư trong lều đã biến mất.
Khu nghỉ dưỡng trở nên sôi động vào buổi sáng, nhiều cửa hàng có khách ra vào với vẻ mặt tươi cười.
Ngoài ra còn có các cặp đôi sắp cưới đến đây để chụp ảnh cưới.
Phương Du chậm rãi đi dọc đường, trước sau tràn ngập hương hoa.
Trở lại khách sạn Sơn Vũ, việc đầu tiên Phương Du làm là tắm rửa, nhưng khi nhìn vào gương, cô không thể tránh khỏi tập trung vào đôi môi của mình.
Cô giơ tay lên, đầu ngón tay vuốt ve đôi môi, tiếng thở khi cô và Đàm Vân Thư hôn nhau trong căn lều im lặng đêm qua dường như vẫn còn vang vọng bên tai.
Cô biết nếu không phải sai địa điểm, căn lều đã đặt từ trước, sẽ thật kỳ lạ nếu đêm qua cô không làm gì nhiều hơn với Đàm Vân Thư.
Vài giây sau, Phương Du thoát ra khỏi trạng thái phân tâm, cô nặng nề thở dài.
Cô cũng nghĩ thật buồn cười khi Đàm Vân Thư muốn kiểm tra xem môi cô có bị sưng hay không.
Nhìn lên lần nữa, khóe môi trong gương đang cong lên, trong mắt cũng có một nụ cười nhẹ.
Phương Du lại tự tay đè xuống khóe môi đang cong lên của mình, sắc mặt trở nên nghiêm túc, đừng nghĩ về chuyện tối qua nữa.
Sau khi cô tắm rửa xong, cách đây vài phút điện thoại của cô đã nhận được tin nhắn từ Đàm Vân Thư.
Đàm Viên Viên: [ Không sưng.]
Đàm Viên Viên: [ [ Hình ảnh ] ]
Hình đính kèm là ảnh selfie của Đàm Vân Thư.
Nàng đang mặc một chiếc áo hai dây, đeo một chiếc băng đô hình mèo dễ thương để rửa mặt, vừa rửa mặt xong nên làn da trông rất thông thoáng, không có chút khuyết điểm nào cả.
Bị tin nhắn của Đàm Vân Thư ảnh hưởng, Phương Du lại chú ý đến môi nàng, quả thực không bị sưng, nhìn vẫn rất đáng hôn.
Sau khi tỉnh táo lại, Phương Du lại cạn lời với chính mình.
Sự tập trung của cô đã hoàn toàn bị Đàm Vân Thư phân tán.
Tin nhắn của Đàm Vân Thư vang lên ngay sau đó: [Vậy là chúng ta vẫn có thể hôn lâu như vậy phải không Phương Du.]
Phương Du: [.
]
......
So với sắc mặt tốt của Phương Du, vẻ mặt của Phù Sương và Đường Bán Tuyết trông tệ hơn nhiều.
Đêm qua, họ đã xem xét tình hình ở trong phòng rất lâu, cộng với sự phân tích của Tiết Dịch, họ đã biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề này.
Đều là những người trưởng thành dày dặn kinh nghiệm trong các vấn đề xã hội, nhưng đây là lần đầu tiên xảy ra mâu thuẫn với Phương Du.
Nếu khi bình tĩnh lại vẫn không tìm ra mấu chốt của vấn đề, thì cuộc sống thật vô ích.
Kết quả là cả đêm hai người đều ngủ không ngon giấc, cuối cùng thức dậy trễ.
Phương Du đã trả lời tin nhắn của họ trong nhóm, nói là khi thức dậy có thể đến tìm cô.
Mười một giờ, ba người tập trung tại phòng Phương Du.
Bầu không khí tự không còn tự nhiên như lúc mới đến, vẫn còn hơi cứng ngắc và vụng về.
Phương Du đang ngồi trên ghế sofa, trông hơi lạnh nhạt, nói thẳng vào vấn đề: "Các cậu cảm thấy thế nào?"
" Tiểu Du." Phù Sương là người lên tiếng đầu tiên, tối qua cô ấy cũng là người nói lời gay gắt nhất, "Thực xin lỗi."
Lời xin lỗi của Đường Bán Tuyết cũng theo ngay sau đó.
Họ đã biết nhau nhiều năm, cùng nhau trải qua rất nhiều khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời.
Những quyết định liên quan tới nhóm không thể bỏ qua ý kiến của Phương Du được, huống chi còn coi đó là điều hiển nhiên.
Chỉ vì thân phận của Tiết Dịch khác với người khác, nên cho rằng có thể giấu Phương Du.
Tiết Dịch có hào quang của ngôi sao, họ được gặp gỡ thông qua Phương Du.
Dù thế nào đi nữa họ không nên bỏ qua Phương Du, nhưng họ vẫn ích kỷ, chỉ cảm thấy Phương Du sẽ không đồng ý rủ thêm Tiết Dịch, nên đã giữ bí mật với Phương Du.
Phương Du là một người rất nguyên tắc, thậm chí kiên định hơn họ.
Hai người bộc lộ suy nghĩ nội tâm của mình ra bên ngoài, đến câu cuối nước mắt đã tuôn rơi.
Phương Du im lặng rút khăn giấy trên bàn đưa qua.
Tình bạn giữa ba người có lúc sẽ rất chật chội, cô luôn hiểu điều này.
Đôi khi cô cũng tự hỏi, tại sao Đường Bán Tuyết thông qua mình mà quen biết Phù Sương, nhưng Đường Bán Tuyết có vẻ có mối quan hệ tốt hơn với Phù Sương.
Tất nhiên, Phù Sương cũng như vậy, rõ ràng là hàng xóm đối diện nhau, có thể gặp nhau hàng ngày, nhưng mối quan hệ của cô ấy với Đường Bán Tuyết thậm chí còn tốt hơn.
"Các cậu có cảm thấy giữa chúng ta có khoảng cách không?" Lúc này Phương Du nhịn không được hỏi.
Phù Sương lau nước mắt cho mình, nói, " Không đâu, chúng ta là những người bạn tốt nhất."
"Sao cậu lại hỏi như vậy?" Đường Bán Tuyết cũng khó hiểu hỏi.
Phương Du nhếch khóe môi: "Bởi vì tôi nghĩ mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, đều có liên quan đến tôi."
Ngoại trừ Đàm Vân Thư ở lại trong phòng cô, không ai có thể ở lại qua đêm.
Mỗi lần Đường Bán Tuyết đến, cô ấy đều ở chỗ Phù Sương.
Cô đã nghe hai người trò chuyện suốt đêm, mãi đến gần sáng mới ngủ.
Những "hoạt động" này, Phương Du chưa bao giờ tham gia.
Trong khi hai người bạn trò chuyện suốt đêm, cô ngủ yên trong phòng.
Theo thời gian, mối quan hệ giữa hai người bạn trở nên thân thiết hơn là điều hiển nhiên, nên những gì xảy ra lần này là hướng đi tất yếu của tình bạn giữa họ, chẳng qua chỉ vì Tiết Dịch mà tia sét bị chôn vùi đã nổ tung.
Tuy nhiên nếu chuyện này không xảy ra, tương lai vẫn sẽ có những chuyện khác.
Sau cuộc trò chuyện, Phù Sương và Đường Bán Tuyết càng cảm thấy có lỗi hơn.
Họ ngồi cạnh Phương Du, mỗi người nắm lấy cánh tay của Phương Du.
Tất cả đều nói rằng họ chưa bao giờ nghĩ chuyện này theo hướng đó, nhưng hóa ra Phương Du lại vô hình trung có ý nghĩ như vậy.
"Cái gì mà tình bạn ba người thật chật chội, chỉ có quỷ mới tin."
Hai mắt Phù Sương đỏ lên, nói: "Tôi chỉ biết tam giác rất vững chắc!"
"Đúng vậy! Đường Bán Tuyết đồng ý."
Phương Du cười: "Tôi cũng biết." Cô cau mày, "Nhưng sau lần này, nếu không cần thiết, tôi sẽ không gặp lại Tiết Dịch."
Trước mặt bạn bè, cô trực tiếp gọi tên Tiết Dịch.
"Tại sao?"
Phương Du không nói nguyên nhân thực sự, chỉ nói: "Tôi vẫn thích cảm giác là một người hâm mộ, tôi không muốn đến quá gần cô ấy, điều này cũng tạo áp lực cho tôi.
Đêm qua, tôi cũng đã nói rõ với cô ấy, sau thời gian này chúng tôi sẽ không liên lạc hay gặp lại nữa.
Nhưng nếu muốn tiếp tục tương tác là quyền của các cậu, tôi sẽ không can thiệp."
Đường Bán Tuyết suy ngẫm kỹ lưỡng, rồi nói: "Khi tôi nói chuyện với Tiểu Sương tối qua, tôi cũng nghĩ về vấn đề này.
Thực ra, những người có thân phận như Tiết lão sư, không thiếu người quen và bạn bè.
Chúng tôi đối với cô ấy, không có gì đặc biệt, lời mời cuối cùng đã vượt quá giới hạn, lần này còn hơn thế." Cô thở dài: "Tôi đã trang điểm cho rất nhiều người nổi tiếng, tại sao lần này tôi lại làm nhặng xị cả lên? Ngành giải trí vốn hỗn loạn như thế, tôi không nên bị mê hoặc bởi sự nổi tiếng bề ngoài này."
Cô ấy đang muốn nói đến việc nếu đăng thứ gì đó liên quan đến Tiết Dịch lên weibo thì sẽ nhận được rất nhiều sự chú ý.
Nhưng sự nổi tiếng đó không liên quan gì đến cô ấy.
Cô ấy chỉ hy vọng sẽ thu hút được nhiều sự chú ý của mọi người hơn bằng kỹ năng trang điểm của mình.
Sau cuộc trò chuyện, nút thắt đã được giải quyết, cũng là lúc gần đến giờ ăn trưa.
Ba người từ phòng của Phương Du đi ra, tìm nhà hàng đặc sản địa phương gần đó trên bản đồ.
Đi được nửa đường, hai người bạn mới nhớ ra, hỏi Phương Du: "Tối qua cậu ngủ ở đâu?"
Phương Du ngắn gọn nói: "Nơi cắm trại."
"Ngủ có thoải mái không?" Phù Sương nói "Hay tối nay chúng ta thử đến khu cắm trại chơi nhé? Gần gũi với thiên nhiên."
Phương Du không trả lời câu hỏi đầu tiên, cô nói: "Được rồi, cũng có thể xem phim ở đó."
Sau khi ba người cùng thảo luận, hành trình tối nay đã được thay đổi, ban đầu họ định đi đến quán bar, bây giờ có vẻ thích hợp hơn nên xem phim, trò chuyện cùng nhau và ngắm mặt hồ.
Tuy nhiên, Tiết Dịch đã được mời đến đây, nếu không hỏi cô ấy thì không thích hợp, sẽ là bất lịch sự.
-
Đàm Vân Thư đến phòng hội nghị của khu nghỉ dưỡng để họp lúc 8:30 tối, đi cùng nàng là quản lý của khách sạn Sơn Vũ.
Nội dung cuộc họp là về video quảng cáo.
Phòng Thương mại hy vọng mọi người có thể đưa ra những ý tưởng, làm sao để nâng cao chất lượng tuyên truyền.
Để hoàn thiện hơn, họ cũng mong mọi người sẽ phản hồi tích cực, để lại ấn tượng tốt hơn với những khách hàng so với trước đây.
Sau đó mọi người được xem những bức ảnh được chụp trong vài ngày qua, bao gồm cả những bức ảnh được chụp tối nay.
Đàm Vân Thư không có hứng thú với việc này, nàng đến đây chỉ để tiếp đãi những vị khách quan trọng.
Bây giờ những vị khách đã rời đi rồi, sự xuất hiện của Phương Du khiến nàng muốn ở lại.
Trong khi tâm trạng nàng đang vui vẻ, nàng đã đến tham gia cuộc họp này.
Màn hình đang chiếu đoạn phim từ khu cắm trại được ghi lại tối nay.
Không khác biệt so với những gì được chụp tối qua, nhưng Đàm Vân Thư đã tinh tường nắm bắt được hình dáng của Phương Du, còn có người phụ nữ đội mũ lưỡi trai ngồi cạnh Phương Du.
Trong bức ảnh, khoảng cách giữa hai người là gần nhất, đang cụng ly rượu, ngay cả khi bức ảnh không rõ lắm, vẫn có thể nhận thấy họ đang mỉm cười.
Không cần phải đoán cũng biết người phụ nữ đội mũ lưỡi trai này là ai.
Đôi mắt của Đàm Vân Thư nheo lại, dây thần kinh của nàng trở nên căng thẳng.
Nàng biết hai người còn lại là Phù Sương và Đường Bán Tuyết, nhưng sự chú ý của nàng chắc chắn chỉ rơi vào Phương Du và Tiết Dịch.
Giám đốc phòng Thương mại hỏi ý kiến mọi người: "Ảnh này mới chụp cách đây một tiếng, bầu không khí tốt hơn những ảnh trước.
Mọi người nghĩ sao?"
Mọi người đồng ý, Đàm Vân Thư nhẹ nhàng mím môi, không có phản ứng gì.
Khi cuộc họp kết thúc, Đàm Vân Thư không đi theo người quản lý, mà đi theo con đường cũ, dọc theo lối mòn về phía khu cắm trại.
Phương Du và những người khác vẫn ngồi ở vị trí cũ, bộ phim cách đó không xa vẫn đang chiếu.
Đàm Vân Thư hạ mắt xuống và gọi Phương Du.
Nàng nhìn Phương Du lấy điện thoại di động ra, cũng thấy Phương Du không trả lời điện thoại ngay, thay vào đó đi sang một bên mới bắt máy cuộc gọi.
Đàm Vân Thư cố chịu đựng cảm xúc dâng trào của lòng, với những gì nàng muốn hỏi, nàng biết rằng mình không đủ tư cách, đúng như Phương Du đã nói, chuyện này không liên quan gì đến nàng.
Chỉ là Phương Du ở cùng Tiết Dịch khiến nàng cảm thấy chói mắt.
"Sao không nói?" Phương Du lên tiếng ở đầu bên kia điện thoại.
Đàm Vân Thư nhìn hình bóng của Phương Du, nói: " Tôi vừa mới đi họp về."
"Cậu đã trở về thủ đô chưa?"
"Chưa, ở đây đang có cuộc họp về khu nghỉ dưỡng." Đàm Vân Thư giả vờ thoải mái, "Cậu có thực sự muốn tôi trở về không? "
"Tùy cậu."
"Phương Du."
"Sao?"
Đàm Vân Thư đá viên sỏi trước mặt, nhìn nó biến mất bên đường rồi hỏi: "Trong khi cậu đang tiêu khiển tôi, cậu có thể không thích người khác được không?"
Ngay lúc nàng hỏi câu này, nàng cũng cảm thấy khó thở.
Mặc dù trước đó nàng đã nghĩ rằng Phương Du đang thích người khác, nàng cũng nghe được câu nói này từ chính miệng Phương Du.
Ngay cả khi sau đó Phương Du phủ nhận, nhưng không thể xóa đi sự hoảng loạn và bối rối của nàng.
Phương Du rũ mi nghe Đàm Vân Thư nói, sau đó nhìn về phía hồ, rất bình tĩnh đáp: "Nếu chuyện đó xảy ra, tôi sẽ dừng lại trước tiên."
"Được, cảm ơn cậu."
Đàm Vân Thư bước về phía trước, đồng thời cúp điện thoại..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook