Phương Du cảm thấy ấm ức, áp suất không khí xung quanh cơ thể hạ thấp.
Cô đã xé thiệp mời thành nhiều mảnh và ném vào thùng rác, nhưng những dòng chữ trên đó vẫn khiến cô kích động, thái dương của cô vẫn còn nhức nhối sau sáu năm.
Cô nhắm mắt lại, ẩn giấu cảm xúc trong đôi mắt, không muốn người bên dưới chú
ý, chỉ là ý nghĩ "trả thù" là điều khó tránh khỏi.
Đã lâu chưa làm, Đàm Vân Thư dễ dàng bùng lên.
Tuy nhiên, Phương Du đang chậm rãi xoa xoa nàng, khi nàng nghĩ rằng mình gần đến, Phương Du lại dừng lại, lặp đi lặp lại nhiều lần, sự khó chịu lan rộng, mắt nàng hơi đỏ lên, nhìn vào khuôn mặt của Phương Du gần trong tầm tay, khuôn mặt thuần khiết này đang nhuốm đầy dục/vọng có phần diễm lệ.
Phương Du đã tháo kính ra, đôi mắt nai đen như mặt hồ trong đêm, nhưng lại chất chứa sự vui tươi vô tận.
"Vừa rồi cậu không thể kìm được âm thanh của mình, Đàm đại tiểu thư." Phương Du thì thầm trong khi đầu ngón tay co lại.
Đàm Vân Thư bám vào vai Phương Du, nghiêng đầu, cắn môi dưới.

Nàng không có cách nào khác, Phương Du biết mọi thứ của nàng.
Nàng thực sự nhớ Phương Du rất nhiều.
Phương Du thu hết dáng vẻ của nàng vào trong tầm mắt, sau đó nhẹ nhàng cắn vào tai nàng, lại nói: "Xin tôi."
"..." Đàm Vân Thư quay đầu nhìn cô, nước mắt lưng tròng, nhưng nàng lại cố chấp không chịu nói ra hai chữ này.
Trước đây nàng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này, Phương Du chưa từng hành động như vậy, nhưng nàng cũng biết, bây giờ không phải là trước đây.
Phương Du nhướng mày, giả vờ dừng lại: "Đã như vậy, tôi..."
"Xin cậu."
Phương Du dùng tay còn lại vuốt ve trán nàng, cảm thấy hài lòng: "Vậy thì cậu phải tiếp tục chịu đựng."
"Phương Du...!Cậu đừng..."
Ba chữ còn lại "giày vò tôi", nàng không thể nói ra, bởi vì Phương Du không giày vò nàng nữa, nhưng cô cũng không buông nàng ra.
Phương Du ôm chặt nàng trong khi nàng vẫn đang run rẩy, nhưng cô vẫn không dừng lại.
Môi dưới cắn chặt của Đàm Vân Thư bị đầu ngón tay của Phương Du cạy ra: "Hiện tại cậu có thể nói."
Bây giờ mà lên tiếng càng khó chống đỡ hơn.
Đàm Vân Thư dường như từ trên mây rơi xuống, nàng không thể kiểm soát được trọng tâm của mình.

Giọng nàng mềm mại và đứt quãng, vốn dĩ đã rất hay, bây giờ lại càng khiến Phương Du dễ chịu hơn.
Điều này càng khiến Phương Du không muốn dừng lại.
Cả hai người đều đã kìm nén rất lâu rồi, giống như ngọn nến thơm được thắp phía bên kia, chỉ cần không cạn thì sẽ tiếp tục cháy.

Ánh nến đung đưa nhẹ nhàng đã chứng kiến tất cả những điều này.
Không biết đã qua bao lâu, Phương Du đưa Đàm Vân Thư vào phòng tắm như thói quen.
Thật khó để tin rằng thói quen này vẫn còn tồn tại sau ngần ấy năm.
Đàm Vân Thư không còn sức lực, không thể đứng vững, chỉ có thể dựa vào cơ thể cô, đôi môi đỏ mọng của nàng dưới ánh đèn trông rất quyến rũ.
Những giọt nước mịn màng rơi xuống, lướt qua vai họ.

Phương Du ôm nàng, hôn nàng lần nữa, cuối cùng thấp giọng hỏi: "Đàm Vân Thư, có thích không?"
Đàm Vân Thư cố gắng hết sức để nâng mí mắt lên, nói: "Tôi thích cậu, Phương Du."
"Quá muộn rồi."
Phương Du hạ mí mắt xuống, nói: "Lát nữa đi ngủ, sẽ không làm phiền cậu nữa."
Đàm Vân Thư mím môi, không nói gì.
Khi trở lại phòng ngủ chính, Phương Du không tiếp tục như cô đã nói.

Hai người nằm cách xa nhau trên một chiếc giường lớn.
Ngọn nến thơm đã được thổi tắt, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Phương Du quay lưng lại với Đàm Vân Thư.

Một lúc sau, cơ thể ai đó áp vào lưng cô, hơi thở ấm áp phả vào gáy cô.
Đàm Vân Thư ôm Phương Du, nhẹ nhàng hỏi: "Phương Du, sao cậu không nói như vậy."
"Cậu là của tôi", ngay cả khi nó được theo sau bởi từ tiêu khiển, Phương Du cũng không thể nói ra.
Phương Du nhắm mắt lại, không có phản ứng, giống như đang ngủ.
......
Bữa sáng cuối tuần của khách sạn Quân Linh được phục vụ từ 6:00 đến 10:30.

Bởi vì đồ ăn của khách sạn Quân Linh rất nổi tiếng, không ít khách hàng đến đây ăn sáng.

Trong số những người đến nhà hàng, chắc chắn không bao gồm Đàm Vân Thư.

Trừ khi là một chuyện "ngoài ý muốn" xảy ra như lần trước.
Thật trùng hợp, hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đàm Vân Thư xuất hiện trong nhà hàng vào lúc mười giờ sáng.
Các nhân viên thẳng lưng, ánh mắt cảnh giác, nhưng trong lòng lại bối rối.

Tại sao Tiểu Đàm tổng lại ở đây? Bữa sáng hôm qua chẳng phải được người mang lên phòng sao?
Họ còn chưa kịp suy nghĩ nguyên nhân, Đàm Vân Thư đã tự mình mang theo hai bữa sáng giống như lần trước và rời đi không chút chậm trễ.

Bóng dáng tươi đẹp của nàng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Lại là hai phần, do chính là Đàm Vân Thư đích thân xuống lấy, mọi người lén nhìn nhau.

Cuối cùng cũng giống như lần trước, không thể đưa ra kết luận gì.

Không lẽ Tiểu Đàm tổng đang kim ốc tàng kiều*...?
*金屋藏娇 dùng cho vua chúa hồi xưa, giấu vợ đẹp trong nhà, không cho ra ngoài.
Ngay khi ý tưởng này xuất hiện, mọi người liền phủ nhận nó.
Không thể nào, Tiểu Đàm tổng là một người mạnh mẽ kiên định rất tham công tiếc việc, làm sao có thời gian làm việc này.
Đàm Vân Thư không để ý đến những suy đoán của nhân viên, nàng cũng không có thời gian để tâm đến họ.

Tất cả sự chú ý của nàng đều đổ dồn về Phương Du.
Phương Du hiếm khi ngủ cho đến giờ này, điều đó có nghĩa là Phương Du sắp tỉnh dậy.
Đêm qua nàng đã bị Phương Du quấy rầy rất lâu, toàn bộ sức lực đều bị rút khỏi nàng.
Buổi sáng nàng bị đánh thức bởi công việc, nếu không nàng sẽ không thức dậy nhanh như vậy.
Quả nhiên, lúc nàng mang bữa sáng trở về phòng, thấy cửa phòng tắm đang đóng lại, phía bên phải giường trống rỗng.
Đàm Vân Thư đặt bữa sáng lên bàn ăn, bày biện các món, sau đó quay lại ngồi trên ghế sofa.

Nàng cởi áo khoác và quần dài, mặc lại chiếc váy ngủ tối qua.
Nàng cầm một cuốn tạp chí lên, lật vài trang.
Rèm cửa hé mở một nửa, tia nắng vàng nhảy múa trên mặt đất.
Sau khi Phương Du tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm, cô nhìn thấy Đàm Vân Thư đang ngồi trên ghế sofa mang vẻ "tháng năm tĩnh lặng".
Chiếc váy ngủ đêm qua cô tự tay cởi ra lại được mặc vào người Đàm Vân Thư, chiếc kẹp tóc cô tự tay tháo xuống lại được kẹp vào sau đầu Đàm Vân Thư, vài sợi tóc nghịch ngợm xoã xuống, trông vô kỷ luật và lười biếng.
Khi lật tạp chí sang trang khác, Đàm Vân Thư giả vờ nhìn Phương Du hỏi: "Cậu tỉnh rồi à?"
"Chưa tỉnh." Phương Du đi về phía nàng, hơi nhướng mày: "Tôi còn đang ngủ."
Đàm Vân Thư: "..."
Kỹ năng diễn xuất của nàng không tốt lắm, câu hỏi của nàng cũng thật vụng về.
Nhưng nàng còn chưa kịp nói về bữa sáng, Phương Du đã tới trước mặt nàng, đặt đầu gối phải lên ghế sô pha, dang rộng chân một chút, vẫn giữ tư thế này, Phương Du hạ eo xuống, một tay ôm lấy mặt nàng, một tay đặt vào lưng ghế sofa.
Không cần phải nói, Đàm Vân Thư tháo kính của Phương Du xuống.
Mùi kem đánh răng bạc hà còn đọng lại.
Cuốn tạp chí bị thả rơi tự do, rơi xuống tấm thảm mềm mại lúc nào không hay.
Cổ họng của Đàm Vân Thư cuộn lên, thỉnh thoảng thực hiện động tác nuốt.

Nàng đặt tay lên eo Phương Du, một đường trượt xuống.

Ngay lúc nàng định khám phá bên trong, tay Phương Du đã buông mặt nàng ra, đồng thời siết chặt tay nàng, quỳ xuống và ngồi trên đùi nàng, các ngón tay đan vào nhau, ép vào lưng ghế sofa.
Hai người nhìn nhau, Đàm Vân Thư nhìn chằm chằm vào đôi môi ẩm ướt của Phương Du, sau đó nghiêng người liếm môi cô giống như Phương Du đã làm với mình.

Vô dụng thôi, trông vẫn ướt.
Đàm Vân Thư kiên quyết không chịu buông ra, nàng nhắm mắt lại, muốn tiếp tục nụ hôn này.
Tuy nhiên, Phương Du không cho nàng cơ hội, cô nghiêng đầu để môi nàng rơi xuống cằm mình.

Cô thả bàn tay đang nắm chặt nàng ra, chậm rãi đứng dậy từ cơ thể nàng, chạm vào kính và đeo lên lại, nói với giọng điệu bình tĩnh: "Một lúc nữa tôi sẽ về nhà."
Về phần bữa tối ở Lư gia, cô không muốn quan tâm.
"Sớm vậy?" Lông mi của Đàm Vân Thư run lên, sức nặng trên chân nàng biến mất, nàng có hơi khó chịu, mặc dù lúc Phương Du quỳ xuống không dùng chút sức lực nào.
Phương Du vẫn đang mặc bộ đồ ngủ tối qua, da thịt họ chạm vào nhau, khiến nàng cảm thấy việc ở cùng nhau càng chân thực hơn.
Phương Du: "Ừ."
Cô đáp lại rồi cầm tạp chí của Đàm Vân Thư lên, trả lại cho Đàm Vân Thư, hỏi: "Cậu còn đọc không?"
"Không đọc nữa." Nàng vốn dĩ không chú tâm đọc, nàng chỉ lơ đãng ngồi đó, đợi Phương Du từ phòng tắm đi ra.
Nàng đặt tạp chí lên bàn, nắm lấy tay Phương Du đứng dậy: "Ăn thôi."
Ăn sáng xong, Phương Du vào phòng ngủ thay quần áo.
Trong khoảng thời gian này, Đàm Vân Thư tình cờ nhận được cuộc gọi từ Đàm Trí Thành.

Nàng không tránh né Phương Du, ngồi xuống ghế trong phòng ngủ chính, vừa gọi điện vừa nhìn Phương Du thay quần áo.
Phương Du quay lưng lại với nàng như trước.
Nàng nhìn Phương Du cài khóa áo lót, nhìn Phương Du mặc áo sơ mi và quần tây, ẩn đi hết tất cả cảnh đẹp.
"Bữa tiệc tối nay? Con đã chuẩn bị quà rồi.

Đừng lo lắng, ba ba." Đàm Vân Thư chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi lời nhắc nhở dài dòng của Đàm Trí Thành.

Tốc độ nói của nàng tăng nhanh một cách vô thức.

Nàng theo động tác của Phương Du, đứng dậy và đi vào phòng khách.
Phương Du đã cầm túi của mình lên.
Sau một khắc, Đàm Vân Thư vội vàng cúp điện thoại, nắm lấy cổ tay Phương Du, nói với cô: "Tôi đưa cậu về nhà, Phương Du."
"Cậu làm việc của mình đi."
"Không ảnh hưởng." Đàm Vân Thư cười nói, "Tôi muốn đưa cậu về."
Phương Du bình tĩnh hất tay nàng ra: "Cậu có thể muốn, tôi cũng có thể không đồng ý." Cô nhìn đôi môi lạnh như băng của Đàm Vân Thư, "Đừng quên mối quan hệ của chúng ta hiện tại là gì, Đàm Vân Thư."
"...Tôi không quên." Đàm Vân Thư hạ tay xuống.
Nàng quá tự mãn, cảm thấy tất cả những gì Phương Du làm tối qua đều bộc lộ rằng cô không phải không có tình cảm với nàng.

Hóa ra tất cả chỉ là ảo ảnh, hóa ra đó chỉ là một lớp bọt đầy màu sắc, khiến nàng mê muội.
Phương Du chỉ cần chọc nhẹ, bong bóng sẽ tan biến.
Phương Du gật đầu: "Vậy thì tốt."
Ba phút sau, Phương Du lên taxi công nghệ.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ ở ghế sau, vẻ mặt vô cảm.

Dòng xe cộ vẫn tiếp tục, khoảng cách giữa chiếc taxi công nghệ khiêm tốn này và khách sạn Quân Linh trong vòng tài chính càng lúc càng xa hơn.

Không bao lâu, Phương Du thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của mình, mọi chuyện tối qua cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.
Hơi thở nóng bỏng của Đàm Vân Thư, giọng điệu cầu xin của nàng, tiếng rên rỉ đứt quãng, đôi môi mềm mại đặt trên cổ cô...
Một lúc lâu, cô khép mi lại, không còn nghĩ về điều đó nữa.
Chỉ là không thể không buồn.
Khi cô trở lại khu chung cư, đã quá mười một giờ.

Phù Sương nghe thấy tiếng cửa an ninh mở ra, nhìn thấy bộ dạng của cô liền ngâm nga: "Tiểu Du, tối qua cậu ở đâu? Tôi đến tìm nhưng cậu không có trong phòng."
"Tôi đi gặp bạn." Phương Du mỉm cười, giấu đi mọi cảm xúc.
Chỉ còn chưa đầy ba tháng, nhóm của Phù Sương không cần biết mối quan hệ giữa cô và Đàm Vân Thư.
"Là người bạn đó à?"
"......Phải."
"Quan hệ tốt như vậy, sao không để cô ấy đến gặp chúng tôi? Có nhiều bạn bè ở Thủ đô sẽ tiện chăm sóc lẫn nhau."
"Không cần đâu." Phương Du nói: "Cậu ấy là người sống nội tâm, rụt rè và rất ngại giao tiếp."
Phương Du đi tới cửa phòng mình, vừa cầm chìa khóa mở cửa vừa hỏi: "Mà có chuyện gì? Tối qua cậu đến gặp tôi chi vậy? Không thấy cậu nhắn tin cho tôi."
"Không có gì nghiêm trọng cả.

Tôi với Bán Tuyết nghĩ rằng trời đang nóng lên.

Cuối tuần sau chúng ta hãy đến khu nghỉ dưỡng nào đó nhé? Dành chút thời gian để thư giãn."
"Được rồi, chúng ta bàn kế hoạch trên nhóm nhé."
"OK!"
Phương Du mỉm cười, mở cửa phòng mình, sau khi quay vào nhà, nụ cười biến mất, khóe môi mím xuống.
Tất cả những điều này không liên quan gì đến Phù Sương, chỉ là tâm tình cô không tốt mà thôi.
Tại sao lại có tâm trạng xấu?
Phương Du miễn cưỡng suy nghĩ về câu trả lời, bởi vì cô biết rằng tất cả đều liên quan đến Đàm Vân Thư.

Cô rất khó kiềm chế khi nghĩ về những chuyện dính líu đến Đàm Vân Thư.
Giống như cô nghĩ mình không còn dị ứng với những ngày mưa nữa, nhưng mới đây khi nghe thấy tiếng mưa trong vòng tay Đàm Vân Thư, cô đã vô thức sợ hãi và khóc.
Đàm Vân Thư nghĩ rằng cô sợ sấm sét.
Phương Du ngồi trên ghế sofa, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lông mày.

Vài phút sau, cô nhận được tin nhắn WeChat từ Đàm Vân Thư——
[Nhớ cậu rất nhiều, Phương Du.

Tôi có được phép nói với cậu điều này không?]
***.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương