Có vẻ như các cặp đôi luôn có xu hướng trò chuyện rất lâu vì một số chủ đề mà người khác cho là nhàm chán, cuối cùng cuộc trò chuyện lặp đi lặp lại này cũng kết thúc vì Dịch Nam Yên bị gọi đi.

Diệp Sơ Hạ nhìn màn hình di động tối sầm, không khỏi mỉm cười, rồi quay lại với nồi lẩu của mình.

Có lẽ dạ dày quen với mùi vị nhạt nhẽo của nàng không chịu nổi mùi vị cay nồng như vậy, Diệp Sơ Hạ ăn xong không bao lâu, trong bụng có chút khó chịu, may mắn là tình trạng không mấy nghiêm trọng, ngày hôm sau cũng không có chuyện gì xảy ra.

Đối với Diệp Sơ Hạ, những ngày lễ như Tết Nguyên đán cũng không khác gì thường lệ, điểm khác biệt duy nhất là nàng buộc phải ở nhà vài ngày, vì những người bán hàng cũng đã về nhà ăn Tết nên không thể mua bất cứ thứ gì và cũng không có một bóng người.

May mà nàng đã mua trước mọi thứ mình cần.

Mộ phần của gia đình Diệp Sơ Hạ đều ở trên núi, nàng mang theo đồ ăn đã chuẩn bị từ sáng sớm đi tới, lặng lẽ ngồi trước mộ một lúc.

Diệp Sơ Hạ hiếm khi lảm nhảm một mình, ngay cả trước mộ cha mẹ, nàng luôn cảm thấy kể về nỗi bất hạnh của mình sẽ khiến họ không vui, nàng chỉ nói về những điều tốt đẹp, nhưng thường xuyên nói về nó lại càng dễ khiến mình không vui.

Nên dần dà Diệp Sơ Hạ không nói nữa, chỉ ở trước mộ họ một lúc, cho họ một ít thức ăn và coi như một buổi đoàn tụ gia đình.

Thời tiết hôm nay không tốt lắm, trời bắt đầu mưa lất phất, Diệp Sơ Hạ không ở lại lâu nên xuống núi trước.

......

............

Diệp Sơ Hạ ở nhà mấy ngày nhàm chán nhưng bình yên, hôm nay nàng đang cắt video trước máy tính, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, nhìn thấy Cát Tường khè ở cửa, nàng vô thức cho rằng đó là người lạ hay một tên trộm gì đó, theo bản năng nhặt chiếc rìu ở bên cạnh rồi cẩn thận tiến lại gần.

Qua khe cửa, Diệp Sơ Hạ mơ hồ nhìn thấy người bên ngoài mặc áo khoác đen và đi một đôi bốt nhung, Diệp Sơ Hạ do dự một lát, trong lòng nảy ra một ý tưởng khiến nàng cảm thấy có chút khó tin, nàng đưa tay mở cửa.


Đối phương đang cầm một chiếc vali nhỏ, hình như hơi nóng vì leo núi, chiếc khăn quàng cổ được đặt ngay trên vali, đôi mắt đẹp như hoa đào của cô chợt lóe lên ánh sáng chói lóa khi nhìn thấy người trong nhà. Diệp Sơ Hạ sửng sốt một lúc rồi hỏi: "Sao chị lại đến đây? Không đúng, sao chị biết em sống ở đây?"

Diệp Sơ Hạ chưa từng che giấu địa chỉ của mình, nhưng không thể tìm được một góc hẻo lánh như vậy mà không có người dẫn đường, ngay cả ngôi làng dưới chân núi cũng cần phải đổi xe để đến đó chứ đừng nói đến việc lên núi.

Dịch Nam Yên hếch cằm: "Chị hỏi mấy đứa nhóc trong làng."

Người lớn sẽ cảnh giác với người ngoài và sẽ không dễ dàng nói ra nếu không hỏi rõ, nhưng trẻ em rất dễ bị mua chuộc, trẻ em trong làng có phạm vi hoạt động lớn nên có lẽ chúng quen thuộc với môi trường xung quanh hơn người lớn, vì vậy hỏi chúng chắc chắn sẽ biết những gì mình muốn biết.

Đương nhiên, đây không phải nguyên nhân chính, điều quan trọng nhất là sau khi phát hiện ra Diệp Sơ Hạ có cuộc sống rất tồi tệ, Dịch Nam Yên đã thuê một thám tử tư giúp cô điều tra quá khứ của Diệp Sơ Hạ, nhờ đó cô biết được những ngôi nhà khác mà gia đình nàng đã bán để trả lương cho nhân viên và chi phí chữa bệnh, chỉ có ngôi nhà được xây dựng trên núi này là không bị bán.

Dù sao phong cảnh xung quanh không quá đẹp, giao thông cũng không thuận tiện lắm, ngoại trừ những người có tình cảm đặc biệt với nơi này, cơ bản sẽ không có ai mua căn nhà này, nhưng quanh làng khi đó chỉ có gia đình Diệp Sơ Hạ là giàu có, đó là lý do tại sao ngôi nhà này được bảo tồn.

Vì lẽ đó, khi Diệp Sơ Hạ về quê, chắc chắn nàng sẽ ở đây, đối với Dịch Nam Yên mà nói, nó vẫn rất dễ tìm, nếu hỏi người dân địa phương sau khi đến thì sẽ không có khả năng xảy ra sai sót.

Chỉ là thám tử tư hiệu quả có chút thấp, cho nên Dịch Nam Yên chỉ vừa mới có được tin tức.

Diệp Sơ Hạ cất rìu đi, trong lòng có chút kinh ngạc nhưng cũng có chút bất đắc dĩ: "Mấy ngày nữa là em về rồi, chị tới đây làm gì? Chú có biết không?"

Nghe vậy, Dịch Nam Yên cười gượng, khi nhìn thấy tài liệu cô rất sốc và đau lòng, đặt vé mà không hề suy nghĩ, mới đi được nửa đường cô mới nhớ báo cho bố mình, ông tức giận đến mức trừ đi một nửa tiền lì xì, đoán chừng cô sẽ phải sống tằn tiện một thời gian, nhưng đây cũng không phải là vấn đề lớn.

Tất cả những gì cô biết là cô muốn gặp nàng ngay lập tức, dù chỉ là một cái ôm.

Nhưng sau khi thực sự nhìn thấy người đó, cô lại không thể nói được gì, cô chỉ cảm thấy bất cứ điều gì mình nói ra đều sẽ gây ra lần tổn thương thứ hai.


Dù sao thì nàng cũng không muốn nhắc tới nên cô không cần thiết phải mở miệng để bị ghét.

Cô không biết Diệp Sơ Hạ cảm thấy thế nào khi trải qua những chuyện đó, nhưng chỉ vài câu được thám tử tư ghi lại cũng đủ khiến cô đau khổ không nói nên lời.

Mấy năm trước, Diệp Sơ Hạ còn chưa trưởng thành, lúc đó nàng đã phải bất an và bàng hoàng biết bao, phải mạnh mẽ đến mức nào mới có thể cắn răng chịu đựng, thành tích không những không bị sa sút mà còn duy trì chi tiêu của gia đình trong hoàn cảnh như vậy?

"Chị sao vậy?"

Diệp Sơ Hạ giật mình khi thấy mắt cô có chút đỏ hoe, "Chị cãi nhau với bố à?"

"Bụi bay vào mắt thôi." Dịch Nam Yên chớp mắt, giọng nói vẫn bình thường, "Hôm nay gió lớn quá."

Cô nhất định không biết kỹ thuật diễn của mình thực ra khá kém, Diệp Sơ Hạ cũng không vạch trần: "Vậy để em thổi cho chị."

Nàng rất nghiêm túc thổi, giống như thật sự xảy ra chuyện như vậy, Dịch Nam Yên đưa tay ôm lấy nàng: "Chị đỡ hơn nhiều rồi."

Diệp Sơ Hạ cúi đầu mỉm cười, chưa kịp nói chuyện thì môi nàng đã bị một làn môi khác bao phủ, Diệp Sơ Hạ sững sờ một lúc rồi đưa tay ôm lấy cô, khiến nụ hôn kéo dài hơn.

Thật lâu sau, đôi môi mới rời đi.

Diệp Sơ Hạ không nhịn được cười: "Sao hôm nay chị chủ động vậy?"

Dịch Nam Yên không khỏi trừng mắt nhìn nàng, có đôi khi lời nàng nói thật sự khiến người ta rất tức giận, đè nén cảm xúc dâng trào trong cô.


Cái gì mà sao hôm nay chị chủ động thế? Trước đây chẳng lẽ cô không chủ động sao? Không đúng, tại sao cô phải chủ động?!

Dịch Nam Yên cảm thấy mình tức giận đến mức hồ đồ, thở phì phò ném vali cho nàng, sau khi nhìn quanh căn phòng trống rỗng, cô nói: "Chị đói."

Trên đường tới đây, đầu óc cô chỉ mãi nhớ thương Diệp Sơ Hạ, hoàn toàn không có ý nghĩ hay tâm trạng để ăn, lúc này cô mới cảm thấy cơn đói điên cuồng ăn mòn ý chí của mình.

Cô luôn ăn uống đúng giờ nên khi hơi đói cô cảm thấy không chịu nổi.

"Em đi nấu." Diệp Sơ Hạ cất vali rồi lấy mì ra.

Diệp Sơ Hạ không thích ăn mì, trong nhà cũng không có nhiều đồ dự trữ, nếu không phải tính đến sau khi về có thể bị mất ngủ, nửa đêm muốn ăn mì, thì nàng thậm chí sẽ không mua, nhưng bây giờ vừa hay đúng lúc.

Nói cho cùng, nấu ăn cần có thời gian nhưng nấu mì lại nhanh hơn rất nhiều.

Khi Dịch Nam Yên đang ăn mì, Diệp Sơ Hạ ngồi đối diện cô và nói: "Mấy phòng khác em chưa có dọn, hay là hôm nay chị ngủ dưới đất nhé?"

Căn nhà lâu ngày không có người ở, một ngày không thể dọn dẹp sạch sẽ, huống hồ trên núi muỗi rất nhiều, nàng sợ Dịch Nam Yên không chịu nổi khi ngủ ở phòng khách hoặc phòng khác.

Rốt cuộc, nhiều người dân thành phố sẽ có những đốm đỏ nhỏ trên người vào ngày hôm sau sau khi ở nông thôn một đêm, như thể đám muỗi đang tóm cái "người lạ mặt" này để bắt nạt.

Cơ mà tình trạng này sẽ thuyên giảm sau khi ở lại vài ngày, chí ít Diệp Sơ Hạ không còn những đốm này trên người nữa.

Dịch Nam Yên ngẩng đầu liếc nhìn nàng: "Không cần phiền phức như vậy, đâu phải giường của em ngủ không vừa."

Diệp Sơ Hạ có chút kinh ngạc: "Chị chắc chứ?"

Từ khi hẹn hò đến nay, Dịch Nam Yên chưa bao giờ chọn ngủ cùng nàng nữa, khá là trong sáng, Diệp Sơ Hạ đương nhiên sẽ không ép buộc, nhưng bây giờ cô lại chủ động nhắc tới, xem ra giống như một lời ám chỉ.

Dịch Nam Yên kỳ thực có chút xấu hổ, nhưng giọng điệu kinh ngạc của Diệp Sơ Hạ lại khiến cô nổi khùng: "Chúng ta chỉ ngủ cùng nhau mà thôi, em đừng có nghĩ bậy!"


Cô chỉ muốn ôm nàng ngủ thôi, không hề có ý nghĩ gì khác.

Sau khi nhận được thông tin từ thám tử tư, trong lòng Dịch Nam Yên tràn ngập hoảng loạn và hối hận vô tận, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được, nếu không phải mình dại dột đưa số tiền đó, Diệp Sơ Hạ bây giờ sẽ như thế nào, càng khó có thể tưởng tượng nổi, nàng đã cố gắng hết sức nhưng không cứu được mạng sống của người nhà, khi trằn trọc trong bệnh viện, có phải đã từng nghĩ đến việc tự tử hay không.

Rõ ràng là cô đã gặp nàng rất nhiều lần, nhưng lại bỏ qua nàng hết lần này đến khác, nếu cô bắt chuyện với nàng sớm hơn, nếu lúc trước cô không ấu trĩ như vậy, nếu cô chủ động tìm hiểu nàng, có lẽ Diệp Sơ Hạ đã không trải qua nhiều năm đau khổ và tuyệt vọng như vậy...

Dịch Nam Yên biết đây không phải lỗi của cô, nhưng cô vẫn hối hận, bởi vì nếu cô chịu chủ động tìm hiểu một chút, Diệp Sơ Hạ chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều, mặc dù cô cảm thấy nếu khi đó họ tiếp xúc với nhau, có thể nàng sẽ không thích cô.

"Em không có nghĩ lung tung," Diệp Sơ Hạ chớp mắt với vẻ mặt vô tội, "Em thấy cái vali này của chị chắc cũng không có bao nhiêu quần áo. Chị định ở đây mấy ngày?"

Áo khoác mùa đông rất dày, Diệp Sơ Hạ cảm thấy chỉ cần một chiếc áo khoác cũng có thể lấp đầy vali, vì vậy Diệp Sơ Hạ vô thức cho rằng Dịch Nam Yên chỉ định ở lại vài ngày rồi rời đi.

Dịch Nam Yên sửng sốt một chút: "Vali... không có quần áo."

Khi ra ngoài, cô chỉ biết kéo vali, trong đó hẳn là đựng mỹ phẩm cô thường dùng và một số nhu yếu phẩm hàng ngày, đây là thói quen của cô khi đi du lịch đến thành phố khác, dù sao gia đình cũng sẽ chuẩn bị những thứ khác cho cô, nếu không đủ thì cô có thể mua, nhưng lần này cô vội vã rời đi mà không báo trước, nên tất nhiên cô cũng không chuẩn bị gì cả.

"Vậy bên trong là cái gì?" Diệp Sơ Hạ kinh ngạc nhìn cô: "Chị định ở lại một hai ngày rồi đi à?"

Diệp Sơ Hạ tính toán một chút, cảm thấy Dịch Nam Yên chỉ có thể chịu đựng không thay quần áo nhiều nhất là hai ngày.

Dịch Nam Yên nghĩ tới trợ lý của mình đã về nhà ăn Tết, hiển nhiên không thể lập tức mang đồ đạc đến cho cô, nhưng cô cũng không có ý định chỉ ở đây một hai ngày, cô liếc nhìn Diệp Sơ Hạ, hùng hồn nói: "Chị mặc của em không được hay gì?"

Diệp Sơ Hạ: "............"

Diệp Sơ Hạ cảm thấy Dịch Nam Yên hư rồi, lần này cô đến đây là có mục đích khá rõ ràng, nghe mấy lời cô nói đi, đây là đã quyết tâm muốn ngủ nàng sao?

Nàng nên giả vờ từ chối hay nên chủ động tấn công nhân lúc cô chưa kịp phản ứng?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương