Mặc dù Diệp Sơ Hạ luôn đóng vai kẻ yếu nhưng thực tế nàng không thích những người như vậy chút nào.

Cũng không phải có gì không ổn, nhưng nàng biết dù có nhõng nhẽo đến đâu thì cũng phải có người chiều chuộng mình, mà nàng lại không có vốn liếng này.

Vì lẽ đó, vẻ yếu đuối chỉ là khả năng diễn xuất hơn người của nàng mà thôi.

Nhưng hiện tại, đó lại là phản ứng bản năng.

So với sự độc lập mạnh mẽ, điều này thực sự khiến Diệp Sơ Hạ cảm thấy thỏa mãn hơn, bởi vì loại ấm áp này là thứ mà nàng chưa bao giờ có được kể từ khi cha mẹ mất, mặc dù khi còn nhỏ nàng cũng không yếu ớt như vậy.

Khi cha mẹ còn sống, Diệp Sơ Hạ là con nhà người ta hàng thật giá thật, mặc dù trong tiềm thức đã học được cách sử dụng nước mắt làm vũ khí, nhưng thường sẽ ngoan ngoãn và hiểu chuyện kìm nước mắt lại mỗi khi người lớn dỗ dành. Đây không phải vì nàng hiểu chuyện, mà chỉ đơn giản là nàng hiểu rằng nếu làm vậy cha mẹ sẽ đau lòng, nên theo thời gian, mặc dù nàng thường nũng nịu trước mặt cha mẹ nhưng nàng không hề tỏ vẻ yếu đuối và cũng không thích làm vậy.

Bây giờ thì ngược lại, như thể vẫn chưa trưởng thành, lại thích tùy hứng chỉ muốn người khác trả giá thay vì lẫn nhau cho đi.

Diệp Sơ Hạ nghĩ rằng có lẽ nàng cần phải đi gặp bác sĩ tâm thần một lần nữa.

Để duy trì một mối quan hệ lâu dài mà không đánh đổi như nhau là rất khó, xét cho cùng, không ai có thể chịu đựng được những yêu cầu liên tục mà không nhận được đền đáp xứng đáng.

Mặc dù đối phương có vẻ thích thú với điều đó.


Nhưng Diệp Sơ Hạ biết rất rõ mình luôn có vấn đề về tâm lý, nhưng nó không nghiêm trọng nên nàng không nghĩ đến việc thay đổi nó, dù sao nàng cũng không có khuyết điểm nào về tính cách.

Nhiệt độ của sữa bột Dịch Nam Yên pha cũng không cao lắm, dù sao cũng không phải trực tiếp đổ nước mới đun sôi nên Diệp Sơ Hạ chỉ bị bỏng nhẹ, nhưng nàng vẫn rên rỉ khiến Dịch Nam Yên không khỏi lo lắng.

Thực ra Diệp Sơ Hạ cũng không cảm thấy khó chịu lắm, chỉ là nàng không muốn dậy, nàng ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người Dịch Nam Yên, hiển nhiên là cô vừa mới tập thể dục về, trộn lẫn với mùi sữa tắm hoa hồng, rất hấp dẫn.

"Yên Yên?"

Khi Dịch Túc chuẩn bị đi xuống lầu, ông nhìn thấy cửa phòng Dịch Nam Yên mở toang, không nhịn được bước tới, và rồi ông không khỏi bật cười khi bắt gặp hai người nhanh chóng tách ra sau khi trông thấy ông.

Ông không phải là tàn dư của chế độ phong kiến, lúc nào cũng kiên quyết tuân thủ phép xã giao như bà nội, theo ông, cách cư xử thân mật giữa bạn bè không bị coi là thô lỗ, nhưng ông cũng biết rằng có một người lớn như ông ở bên, hai đứa chắc chắn sẽ thấy ngượng nên ông chu đáo đóng cửa lại, quay người đi xuống lầu, đi được nửa đường, trong đầu lại nảy ra một thắc mắc.

Tại sao Sơ Hạ lại ở trong phòng Yên Yên?

Hôm qua nàng không ngủ ở phòng cho khách sao?

Đeo kính Dịch Túc nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, dựa theo tính cách của Dịch Nam Yên, cô nhất định sẽ dọn dẹp giường trước khi ra ngoài tập thể dục, nhưng những gì ông nhìn thấy lại có chút bừa bộn, hơn nữa chiếc giường còn có một đôi dép bên cạnh, điều này đã nói lên rất nhiều điều.

Để khách ngủ cùng phòng với chủ nhà nếu có phòng trống thì thật là bất lịch sự, nhưng không phải Dịch Túc không sử dụng Internet, ông đã tìm hiểu từ trước và biết mối quan hệ giữa những người trẻ tuổi, biết các cô gái trẻ thời nay thân mật hơn cả tình nhân, chuyện thường như ở huyện mà ông kinh ngạc như thế thì có hơi kỳ lạ.


Huống chi, Dịch Túc thực sự rất vui khi thấy Dịch Nam Yên có vài người bạn thân, như vậy ít nhất cô cũng có người để trò chuyện mỗi khi tâm trạng không tốt mà xấu hổ không dám chuyện trò với bố mẹ.

Thế hệ của Dịch Túc, bao gồm cả thế hệ của mẹ ông, không có những người bạn có thể tin tưởng lẫn nhau như vậy, điều này chủ yếu là do bà nội của ông là một "tiểu thư đài các" vô cùng cứng nhắc và giữ lễ, cho dù thời thế có thay đổi, bà vẫn tuân theo lề lối cũ, bà ấy thậm chí còn nghĩ đến việc bó chân cho con gái mình, nếu không phải mọi người trong nhà đều phản đối thì có lẽ đã thành công.

Vì luôn giữ lễ, thậm chí bà còn nhất quyết yêu cầu hai bố con không được ôm nhau sau 7 tuổi, nói rằng điều đó là không đúng khuôn phép, kết quả là những đứa trẻ do bà nuôi dưỡng ở thế hệ trước có một số vấn đề tâm lý. Tuy nhiên, ở thế hệ của Dịch Túc, và là nam giới, ông không ăn khổ nhiều lắm, ông cũng không biết bà nội này đáng sợ đến mức nào cho đến khi ông cưới mẹ của Dịch Nam Yên và sinh ra Dịch Nam Yên.

Thế hệ của bà nội lấy chồng sớm, có con sớm nên khi bố Dịch lấy vợ, bà nội vẫn còn sống, với vai vế cao nhất trong nhà họ Dịch lúc bấy giờ, rất ít người trong gia đình dám trực tiếp nổi giận với bà, dù sao bà cũng già rồi, biết đâu dù chỉ chịu một chút kích thích thôi cũng sẽ tức chết.

Nhưng những quan niệm cũ đó của bà bây giờ thực sự không còn phù hợp nữa, mà tư tưởng đó hiển nhiên không thể thay đổi được, cho nên khi mẹ của Dịch Nam Yên kết hôn với Dịch Túc, thực sự đã phải chịu không ít ấm ức.

Nói cho cùng, Dịch Túc với tư cách là người đàn ông duy nhất còn lại trong thế hệ này, đương nhiên rất được bà nội coi trọng, nên bà cảm thấy Biên Thu không xứng với cháu trai mình, và khi Biên Thu sinh con gái và không có ý định sinh thêm đứa khác, bà đã tức giận đến nỗi nhập viện.

Bà cụ hồ đồ này thậm chí từng tìm cách để con gái đồng tình với tư tưởng của mình, sợ con gái trổ mã quá đẹp nên luôn mua cho con gái những bộ quần áo trông u tối.

Tóm lại, trước khi bà cụ qua đời, nhà họ Dịch thực sự không phải là một gia đình hạnh phúc, điều này không chỉ thể hiện ở tam quan thần kỳ của bà cụ mà còn ở việc giữ lễ cứng nhắc của bà.

Không được nói chuyện, không được để bát đũa phát ra tiếng trong lúc ăn và phải ngồi thẳng bất kể có người ngoài hay không, sau bảy tuổi, nam nữ không được phép có những hành vi thân mật như ôm, nắm tay — ngay cả khi cùng giới tính cũng không được, vì trông chẳng ra thể thống gì.


Tóm lại, vì tuổi tác của cụ, ngoại trừ việc bà không cho nam nữ ngồi cùng nhau ăn cơm, dù bà có làm ầm lên thế nào cũng không ai đồng ý, còn những quy tắc khác thì mọi người có thể miễn cưỡng ra vẻ trước mặt bà.

Vì vũ khí sát thương của bà cụ, từ thế hệ của Dịch Túc, nhà họ Dịch bắt đầu có tính ham chơi, nhưng ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng của cụ, đặc biệt là khi bước vào nhà cũ, gần như theo bản năng hành động nhẹ nhàng, như thể ngay sau đó sẽ có người nhảy ra nói rằng việc ông làm là trái khuôn phép, sẽ làm ô nhục tổ tiên.

Vì vậy Dịch Túc hy vọng con gái mình có thể thoải mái khi ở nhà, không cần quan tâm đến những quy tắc, quy định đó, giống như những đứa trẻ trên mạng, thức khuya, ngủ đến khi trưa trời trưa trật, không ăn đúng giờ, hoặc thậm chí là đi quẩy cũng không sao cả, nhưng tiếc là chế độ làm việc và nghỉ ngơi của đối phương quá quy luật khiến Dịch Túc tự hổ thẹn không bằng.

Một người mang trong mình gánh nặng thần tượng ngày càng nghiêm trọng hoàn toàn không thể làm được những điều mà ông tưởng tượng.

Cho nên, theo cái nhìn của Dịch Túc, con gái càng lớn càng bớt đáng yêu.

Tất nhiên, Dịch Túc chắc chắn sẽ không nói điều này với người khác, bởi vì ông sẽ không vui nếu người khác phản bác mình, và ông cũng sẽ buồn bực nếu người khác đồng tình với mình, mà nếu nói thẳng điều này với con gái, cô thậm chí sẽ trực tiếp trợn trắng mắt nên ngoại trừ những lúc Dịch Túc thỉnh thoảng dùng tài khoản của cấp dưới để càm ràm về những điều không thể nói trên mạng, thì ông chưa bao giờ bộc lộ suy nghĩ thật lòng của mình cho bất kỳ ai.

Việc Dịch Nam Yên thoát khỏi thế giới tinh thần phong phú không phải được thừa hưởng từ người mẹ kiên cường và hiếu thắng của cô mà từ bố cô là Dịch Túc.

Trên thực tế, Dịch Túc luôn là người có thể dành nhiều thời gian để chơi nhà chòi với Dịch Nam Yên khi cô còn nhỏ, đóng các vai hoàng tử hay rồng gian ác, v.v, trong khi Biên Thu thường trợn trắng mắt khi quay video và thỉnh thoảng còn nhịn không được chỉ ra những sơ hở logic trong câu chuyện mà Dịch Nam Yên bịa ra, khiến con gái phải bật khóc.

Nhưng không thể nghi ngờ, tình cảm của cả nhà rất tốt.

Trong lòng Dịch Túc, ông và Biên Thu chưa bao giờ là người yêu, bởi vì quan điểm về tình cảm của họ quá giống nhau, giống như bước ra từ một lò đào tạo, nhưng ông với Biên Thu đúng thật là có tình cảm, nhưng đó không phải là tình yêu, mà là tình bạn và tình thân. Cho nên sau khi sinh con, họ không cãi vã cũng không ly hôn, thay vào đó họ vẫn cứ ở với nhau mười mấy năm, cho dù thỉnh thoảng không nhịn được đi ăn vụng, nhưng khi gặp nhau trong cùng một câu lạc bộ, họ cũng không khó xử vì mối quan hệ kỳ diệu này.

Tất nhiên, điều này khiến Dịch Nam Yên đã từng khó chấp nhận.

Rốt cuộc, ai có thể tìm thấy một gia đình thần kỳ nào như này trên thế giới không?


Nhưng đối với Dịch Nam Yên hiện tại mà nói, dù sao đó cũng chỉ là một cách sống, không chỉ gia đình bọn họ như thế này, mà là phần lớn các gia đình thực sự chỉ coi việc sinh con là một nhiệm vụ, và sinh con xong là mặc kệ, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc giả vờ thành một mối quan hệ gia đình bình thường trước mặt bọn trẻ.

*

Trong phòng ngủ, Diệp Sơ Hạ và Dịch Nam Yên ngơ ngác nhìn nhau, hành vi trực tiếp đóng cửa lại của Dịch Túc khiến Diệp Sơ Hạ có chút thấp thỏm, xét từ lần tiếp xúc ngày hôm qua, bố Dịch là một người đàn ông thẳng như ruột ngựa, ông không hề có khái niệm gì về đồng tính luyến ái, nhưng hành vi hiện tại của ông ấy, dù nhìn thế nào đi nữa cũng trông giống như một người lớn cởi mở luôn có thể giả vờ "không nhìn thấy gì", như thể ông ấy biết rõ mối quan hệ của họ.

Lúc này Dịch Nam Yên tựa hồ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, dù sao cô cũng hiểu bố mình là người như thế nào nhiều hơn Diệp Sơ Hạ, vì vậy cô bình tĩnh nói: "Em đi rửa mặt trước đi, chị xuống lầu."

Diệp Sơ Hạ không thể hiểu cách làm của Dịch Túc, nhưng nàng biết rất rõ Dịch Nam Yên, nên khi nhìn thấy cô như vậy, nàng lập tức yên lòng và gật đầu.

Bữa sáng ở nhà họ Dịch trông giống như những gì người bình thường ăn, và nó có vẻ không phù hợp với hình tượng của những người giàu sang quyền quý, nhưng Diệp Sơ Hạ tin chắc rằng giá của bữa sáng này gấp mười lần những gì nàng thường ăn, mặc dù theo cái nhìn của nàng, sự khác biệt về hương vị giữa hai loại cũng không lớn lắm.

Diệp Sơ Hạ ở biệt thự của nhà họ Dịch cho đến hết kỳ nghỉ, khi về nhà nàng xách theo một túi đồ lỉnh kỉnh Dịch Túc đưa, nhiệt tình hiếu khách khiến nàng khó có thể liên tưởng bố Dịch với ông chủ lớn xuất hiện trong tin tức.

Thực tế là phong cách khác nhau hơi lớn.

Bố Dịch ở bên ngoài giống như Dịch Nam Yên, ông là một hình tượng lạnh lùng tiêu chuẩn, không giống như những ông chủ lớn "bình dị gần gũi" thời nay bị trên mạng cà khịa như "Hãy đặt mục tiêu nhỏ trước", "Tôi còn không biết vợ tôi có đẹp hay không", "Tôi chưa từng chạm vào tiền" vv, trông ông không bình dân lắm nhưng khi bắt đầu tiếp xúc riêng, chưa đến hai ngày là lộ nguyên hình ngay, vào ngày thứ ba, ông xuất hiện trước mặt Diệp Sơ Hạ trong bộ đồ ngủ SpongeBob, cũng không biết tại sao ngày đầu gặp mặt lại mặc trang phục trang trọng như vậy, dẫu sao với tốc độ bại lộ này thì căn bản không cần bày vẻ làm gì.

Diệp Sơ Hạ không biết rằng Dịch Túc muốn để lại ấn tượng với nàng bằng hình ảnh một bậc cha chú thân thiết, nhưng ông cũng không muốn bị nàng coi là ngố tàu, nhưng khi thấy con gái rất thích nàng, mà trong nhà nàng cũng không còn người thân nào khác, ông đoán khả năng cao là con gái sẽ mời nàng về nhà vào những ngày nghỉ lễ, nên Dịch Túc không muốn giả vờ nữa.

Nói cho cùng, kỳ nghỉ nào cũng phải ra vẻ thì thực sự rất mệt!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương