Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu
-
Chương 27: Tôi Rất Lo Lắng Cho Cậu 4
Edit: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
**************
Thật lâu sau, cậu mới nói: "Được, chuyện đã qua, chúng ta không cần phải xoắn xuýt nữa.
Thay vì nghĩ đến chuyện trước kia, chẳng bằng ngẫm lại xem là ai đang ngắm vào Phương Phàm."
Nghe Giang Diệc nói như thế, Trương Dương nhíu mày.
Cẩn thận mà nghĩ, Trương Dương nói: "Phương Phàm chưa từng đắc tội với ai, cậu ấy là một người rất đơn thuần, chỉ cần là người không có vấn đề về nhân phẩm, cậu ấy đều có thể coi người đó là bạn."
Giang Diệc nhíu mi, trong lòng của cậu mơ hồ suy đoán, nhưng không biết có phải là người này không.
Lúc nãy khi cảnh sát hỏi chuyện cậu đã nói qua về vấn đề này, nếu như thật sự là hắn ta, thì cảnh sát sẽ tra ra được dấu vết.
Bọn họ còn chưa thảo luận ra nguyên do, thì cha mẹ của Trương Dương đã vội vàng chạy tới.
"Cuối cùng hai người cũng đến!" Thấy cha mẹ mình tới Trương Dương mới hoàn toàn yên tâm.
Tối nay cha mẹ của Trương Dương đi xã giao ở bên ngoài, khi nhận được điện thoại của Trương Dương thì chạy đến ngay.
Ngày thường cha Trương cao lớn khôi ngô, vừa đến đã trừng mắt nhìn Trương Dương, nổi giận mắng: "Đã bảo con ở trường phải chăm sóc tốt cho Phàm Phàm, con chăm sóc cái kiểu gì đấy?"
Mẹ Trương đánh chồng mình một cái: "Thầy giáo và các bạn học của con đều ở đây, anh bình tĩnh một chút?"
Cha Trương trừng mắt liếc Trương Dương: "Lúc về sẽ xử con sau!"
Trương Dương khổ mà không nói nên lời.
Cùng lão Từ nói sơ qua tình hình, vừa nghĩ đến mà cha Trương mẹ Trương đã thấy sợ, nếu như hôm nay không có Giang Diệc ở đây, bọn họ không dám tưởng tượng đến cùng sẽ xảy ra chuyện gì.
Đôi mắt mẹ Trương đỏ lên, không ngừng nói cảm ơn với Giang Diệc: "Cảm ơn bạn học Tiểu Diệc, cảm ơn cháu."
Giang Diệc thấy hơi xấu hổ: "Không có việc gì, Phương Phàm vốn là bạn của cháu, cháu chăm sóc cậu ấy cũng là việc nên làm."
"Thật sự cảm ơn cháu." Mẹ Trương vỗ vỗ ngực.
"Nếu như Phương Phàm thật sự xảy ra chuyện, cô không dám nghĩ......"
"Được rồi." Cha Trương ôm bả vai mẹ Trương an ủi.
"Bây giờ đã không sao rồi, chúng ta chỉ cần chờ tin tức từ bác sĩ."
Mắt mẹ Trương đỏ hồng gật đầu, lại tiếp tục cảm ơn Giang Diệc.
Cha Trương mẹ Trương đã đến rồi, Phương Phàm đã có người chăm sóc, mấy người Giang Diệc phải đến cục cảnh sát.
Lão Từ muốn ở lại trông chừng Phương Phàm, không thể đi cùng.
Lúc gần đi không quên dặn dò bọn họ chú ý an toàn, đợi Phương Phàm tỉnh lại ông sẽ đến đó.
"À, còn có Giang Diệc và Tư Kinh Mặc, các trò đừng quên gọi điện về nhà." Lão Từ nói.
"Hôm nay đã muộn rồi, ngày mai các trò ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."
Giang Diệc đáp Vâng.
Tư Kinh Mặc gật đầu, không lên tiếng.
Giang Diệc không cần phải báo lại cho ai, dì không ở lại nhà cậu, dù đêm nay cậu có không về nhà cũng chẳng sao.
Còn Tư Kinh Mặc thì phải gọi một cuộc điện thoại, sau đó mới lên xe cảnh sát.
Tốc độ của cảnh sát rất nhanh, toàn bộ thông tin của học sinh lớp 12 đã được đem đến, để cho nhanh chóng, cảnh sát đã những thông tin này ra làm ba phần, ba người ngồi ở 3 máy tính khác nhau mà xem.
Tư Kinh Mặc là người xem xong đầu tiên.
Giang Diệc chậm hơn hắn mấy phút.
"Có phát hiện gì không?"
Tư Kinh Mặc lắc đầu.
Giang Diệc: "Không có, đều không phải."
Cảnh sát nhíu mày: "Các em chắc chứ?"
Mặc dù Giang Diệc chỉ liếc qua, nhưng cậu có thể chắc chắn, trong số những người này, không có ai giống nam sinh mà cậu đã từng thấy trước đó.
Tư Kinh Mặc gật đầu: "Chắc chắn, không có."
Cảnh sát im lặng một lúc.
Qua hơn mười phút, Trương Dương cũng xem xong, cậu ta cũng không thấy có ai trong này giống với nam sinh đó.
Trong phòng lâm vào im lặng.
Một lát sau, cảnh sát Dư - người phụ trách chuyện này hỏi: "Bạn học Tư Kinh Mặc, em chắc chắn là lúc trước em thấy hắn ở gần tòa nhà dạy học lớp 12 chứ? Hắn đang học lớp 12?"
Tư Kinh Mặc nhíu mày, gật đầu khẳng định nói: "Đúng vậy, lúc ấy em còn thấy hắn đi vào một phòng học."
"Có biết là lớp nào khôg?" Cảnh sát Dư hỏi.
Tư Kinh Mặc nhớ lại một lát, mày nhăn lại: "Lúc ấy......!Chúng em vẫn đang học lớp mười, nơi đó là, lớp mười một ban 7."
"Lớp mười một ban 7, bây giờ là lớp mười hai ban 7!"
"Lớp mười hai ban 7, không phải là lớp của Chu Thiên sao?"
Trương Dương bỗng nhiên đứng bật dậy: "Là Chu Thiên ư?"
"Đã cho người đi điều tra Chu Thiên." Có một cảnh sát nói.
Là bạn học Giang Diệc cung cấp manh mối.
Dựa theo những xích mích của các em với hắn lúc trước, hoàn toàn có khả năng là hắn gây án.
Nhưng kết quả điều tra cho thấy, lúc xảy ra chuyện Chu Thiên đang học ở ban 7, điều này tất cả giáo viên và bạn học ở lớp 12 ban 7 đều có thể làm chứng."
Trương Dương cắn răng: "Nhưng nếu không phải tên khốn đó thì còn có thể là ai?"
Tư Kinh Mặc đột nhiên mở miệng: "Cảnh sát Dư, chỗ này của các vị có chắc là có đầy đủ thông tin của học sinh lớp 12 không?"
Cảnh sát Dư nhướng mày: "Ý của em là?"
Tư Kinh Mặc trầm giọng nói: "Ý của em là đã bao gồm học sinh đã nghỉ học trước đó chưa?"
Đồng tử của cảnh sát Dư hơi co lại, bọn họ thật sự không nghĩ tới điểm đó.
"Chờ một lát." Cảnh sát Dư ra ngoài gọi một cú điện thoại, rất nhanh nên phía trường học đã gửi đến thông tin của học sinh đã nghỉ học trước đó, cảnh sát Dư chỉ lấy ra thông tin của học sinh đã nghỉ học của lớp 12 ban 7.
"Chính là hắn!" Giang Diệc nhìn vào màn hình nói một cách chắc chắn.
Tư Kinh Mặc cũng gật đầu: "Là hắn."
"Được, cảm ơn sự phối hợp của các em.
Đã biết được là ai, việc tiếp theo sẽ dễ hơn nhiều, cảnh sát không cần phải xem đi xem lại camera nữa." Cảnh sát Dư nói với ba người.
"Bây giờ các em có thể về, xe của cảnh sát sẽ đưa các em về."
Bọn họ đương nhiên sẽ không trở về như vậy, ba người gọi xe, chuẩn bị trở lại bệnh viện.
Trương Dương vừa lên xe đã không nhịn được hùng hùng hổ hổ: "Con mẹ nó, tớ biết ngay là không tránh khỏi quan hệ với thằn Chu Thiên kia mà!"
"Nếu như thật sự là hắn, ngày mai bố mày sẽ giết hắn!"
Giọng Tư Kinh Mặc lạnh lùng nói: "Đó cũng là do cậu trêu chọc mà ra."
Tiếng mắng người của Trương Dương đã đến bên miệng, lại bị cậu nuốt trở về: "Tư ca, cậu không thể nói thế được, sao lại là do tớ trêu chọc chứ?"
"Nếu như không do cậu lên diễn đàn xỉa xói hắn, thì hắn sẽ trả thù à?" Bên trong giọng nói của Tư Kinh Mặc đều là lạnh lẽo.
Trương Dương bị hắn nói đến á khẩu không trả lời được.
Nếu thật sự là vì chuyện này, vậy đây thật sự là trách nhiệm của cậu ta.
Nhưng bây giờ vẫn chưa làm rõ, sao lại đổ trách nhiệm lên đầu cậu ta được?
"Không phải, Tư ca cậu không thể nói thế được, bây giờ còn chưa chắc chắn là do Chu Thiên làm đâu." Giọng nói của Trương Dương đã pha lẫn tức giận.
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, một lời không hợp thì trong giọng nói sẽ mang theo sự tức giận.
Tư Kinh Mặc cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Bầu không khí trong xe dần cứng lại, Giang Diệc không biết tối nay Tư Kinh Mặc đã gặp phải chuyện gì, đầu tiên là gây hấn với cậu, hiện tại lại quay sang Trương Dương.
Nhìn nam sinh bên cạnh, gương mặt cứng rắn lạnh lẽo không có biểu cảm, bờ môi gần như mím thành một đường thẳng.
Giang Diệc nghĩ đến tình cảm của Tư Kinh Mặc dành cho Phương Phàm, có hơi giải thích được.
Người mình thích, bởi vì anh em đưa ra cách thức trả thù không ổn, nếu như là cậu, chắc chắn cậu cũng nổi cáu lên.
Khẽ ho một tiếng, Giang Diệc mở miệng làm dịu bầu không khí: "Được rồi, Trương Dương.
Tư ca quan tâm quá sẽ loạn mà thôi, bây giờ Phương Phàm còn đang nằm trong bệnh viện, cậu ấy chắc chắn là đang rất lo lắng cho Phương Phàm......"
"Tớ đang lo lắng cho cậu." Đột nhiên Tư Kinh Mặc lạnh giọng cắt đứt lời Giang Diệc.
Giang Diệc hơi kinh ngạc: "Cái gì?"
Gương mặt Tư Kinh Mặc lộ vẻ thâm trầm, hiện tại đã rất muộn, ánh đèn từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tạo nên một chiếc bóng mờ trên gương mặt lạnh lẽo của nam sinh.
"Phương Phàm đã không sao, nãy giờ tớ vẫn luôn lo lắng cho cậu.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook