Tiếng kêu cứu thu hút rất nhiều người.
Họ nhìn vào phòng, con ngươi lập tức giãn ra.
Nhiều vàng quá!
"Đây là thứ tôi được xem miễn phí sao?"
"Nói mới nhớ, thiếu gia Bạc cũng ở đây à?"
Ai nói nhà họ Tần sắp phá sản chứ?
Nhiều vàng thế này, phá sản cái gì không biết?
Một cô gái đeo kính râm đi ngang qua, nghe được cuộc bàn tán, bước chân khựng lại.
Đó là Thẩm Nhan.
Hôm nay Thẩm Nhan đến quay một quảng cáo, đã đặt lịch với đội trang điểm tại khách sạn, không ngờ lại gặp cảnh này.
Cửa phòng có quá nhiều người vây quanh, nên cô ta không nhìn thấy cảnh bên trong.
Nhưng tiếng bàn tán lọt vào tai, cô ta dường như hiểu ra điều gì đó, khoé mắt lập tức đỏ hoe.
"Minh Trạch, hóa ra đây là sự lựa chọn của anh sao, thế chúc anh hạnh phúc.
"
Cô ta không nói thì không sao.
Nói xong, những người hóng chuyện đồng loạt quay lại, chỉ thấy Thẩm Nhan với hai mắt đẫm lệ, nước mắt thì sắp rơi mà mãi không thấy rơi, đọng lại trong hốc mắt trông vô cùng đáng thương, bóng lưng rời đi cũng đầy vẻ tan vỡ.
Tần Dĩ Dạng trong phòng cứng đờ.
Không phải chứ? Nữ chính, cô đi vào trong một chút đi!
Từ xa như thế thấy được gì mà ở đó phát điên lên vậy má?
Tần Dĩ Dạng ôm vàng trong lòng, không chạy được, đành đá Bạc Minh Trạch một cái: “Ngẩn ra đó làm gì, mau đuổi theo đi chứ.
"
Bạc Minh Trạch như tỉnh mộng, đứng dậy đuổi theo, nhưng vừa rời giường, hai chân lập tức mềm nhũn.
! Quên mất, anh còn đang trúng thuốc.
Đều tại Tần Dĩ Dạng hạ thuốc anh!
Anh vịn vào mép giường, muốn đứng dậy nhưng vô tình chạm vào mắt cá chân của Tần Dĩ Dạng.
Ngay lúc này, một giọng trẻ con vang lên trong đầu anh: [Ký chủ, dù Bạc Minh Trạch có đuổi theo giải thích cũng vô ích thôi.
]
Một giọng khác vang lên, [Tại sao?]
Đồng tử Bạc Minh Trạch co lại.
Đây là giọng của Tần Dĩ Dạng mà?
Anh quay đầu lại, nhưng không thấy cô mở miệng nói.
Đang nghi hoặc thì giọng trẻ con kia lại vang lên:
[Bởi vì thuốc mê là do Thẩm Nhan hạ, paparazzi cũng là cô ta gọi tới đấy.
]
Ôi trời? Tần Dĩ Dạng nghe được tin sốt dẻo, cả người phấn chấn, hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt kinh ngạc của Bạc Minh Trạch.
Hệ thống tiếp tục tiết lộ.
[Thẩm Nhan không phải con gái nuôi của ông Thẩm, mà là con riêng.
]
[Năm đó, sau khi phu nhân Thẩm sinh hạ hai con trai, sức khỏe luôn không tốt, khi nằm viện đã thuê một nữ hộ lý.
]
Tần Dĩ Dạng dường như đoán được điều gì, đồng tử chấn động!
[Chẳng lẽ nữ hộ lý đó là mẹ của Thẩm Nhan à?]
[Đúng vậy!] Hệ thống kích động: [Ông Thẩm và mẹ Thẩm Nhan lén lút tằng tịu dưới mí mắt phu nhân Thẩm, nên đã mang thai Thẩm Nhan.
]
[Biết con trai làm ra chuyện bội bạc vô tình như vậy, ông cụ Thẩm nổi giận, muốn đuổi con trai ra khỏi nhà!]
[Mẹ Thẩm Nhan không muốn người yêu khó xử, nên đã chủ động cắt đứt liên lạc.
Mãi đến khi Thẩm phu nhân qua đời, hai người mới liên lạc lại.
]
Tần Dĩ Dạng cảm thán.
Đây đâu phải là sợ người yêu khó xử đâu ta? Mà là mẹ của Thẩm Nhan quá thông minh thì đúng hơn.
Thà làm nốt chu sa, ánh trăng sáng của người tình, còn hơn làm cạn tình yêu trong nghèo khó.
Nhưng điều khiến Tần Dĩ Dạng khó hiểu là, mẹ Thẩm Nhan công khai làm tiểu tam, tại sao trong truyện người cưng chiều Thẩm Nhan nhất lại là anh trai nhà giàu và cậu của cô ta nhỉ?
Họ đều là thân thích của Thẩm phu nhân cơ mà!
Sao lại có thể cưng chiều được?
Không kịp suy nghĩ thêm, hệ thống lại tiết lộ tin sốt dẻo:
[Ông cụ Thẩm luôn phản đối mẹ con Thẩm Nhan vào cửa, cho rằng Thẩm Nhan và mẹ cô ta giống nhau, đều là tiểu tam.
]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook