Cô nói với giọng điệu õng ẹo bén nhọn, không khác gì mấy người phụ nữ thích nịnh bợ trên tivi: "Nghiêm Kỷ, cậu cũng biết đó, trước giờ tớ tiếp cận cậu cũng chỉ là vì tớ ham mê quyền thế của nhà họ Nghiêm mà thôi! Tớ là người có dã tâm rất lớn, làm sao mà cam lòng chỉ làm "kẻ thứ ba" được!"Thật ra Nghiêm Kỷ rất thích dáng vẻ này của cô, thấy cô không còn dáng vẻ quyến rũ thì biết thừa cô chỉ là đèn lồng giấy có lớp lót bên ngoài thôi.


Đúng là diễn xuất vụng về mà.Nghiêm Kỷ không nhịn được bật cười, đưa tay nhéo gương mặt cô tiện thể miết môi cô, giọng nói trầm xuống: "Thế theo ý cậu thì sau này chúng ta mà lăn giường thì tôi có thể tận tình mà bắn vào bên trong?"Mộc Trạch Tê: "???" Cậu đang nói cái quái gì thế?Nghiêm Kỷ phân tích một cách vô cùng nghiêm túc: "Dựa vào địa vị xã hội cùng với tài sản hiện nay của nhà họ Mộc, nếu cậu muốn gả vào nhà họ Nghiêm thì cậu phải vừa xinh đẹp vừa thông minh để ôm trọn lấy tôi, lại mẫu bằng tử quý* thì mới có một tí cơ hội."*mẫu bằng tử quý: mẹ sướng nhớ conĐến cả cách làm sao để được gả vào nhà giàu cũng phân tích rất rõ ràng.

Xấu xa, Nghiêm Kỷ thật sự rất xấu xa.Mộc Trạch Tê giãy ra, đẩy tay Nghiêm Kỷ, lớn tiếng thốt lên: "Không có lần sau đâu!" Sau đó nhanh chân chạy mất.Nghiêm Kỷ để mặc cho Mộc Trạch Tê chạy, đầu ngón tay ma sát với nhau, cảm giác trơn nhẵn của gương mặt kia dường như vẫn còn lưu lại trên tay.Nghiêm Kỷ thầm than, lúc nào mới có thể tùy ý đẩy ngã bánh sữa nhỏ trơn mịn này đây?Mộc Trạch Tê nằm trên giường lại che kín chăn.Mộc Trạch Tê vẫn còn trẻ, lại thiếu kinh nghiệm nên trong lòng bây giờ rất hỗn loạn, chẳng thể nào giải quyết được hoàn cảnh khó khăn hiện tại của bản thân.Mới rạng sáng ngày hôm sau Mộc Trạch Tê đã lên tàu điện ngầm đến trường học, người đàn ông mặc áo hoodie nhàn nhã đi theo sau Mộc Trạch Tê như mọi lần.Mộc Trạch Tê vừa mới bước ra hỏi hầm thì bắt gặp mấy cô học sinh con nhà giàu bước ra khỏi tiệm bánh ngọt boutique.

Bọn họ vừa hay thấy Lâm Thi Vũ bước xuống từ trên một chiếc xe sang trọng, bèn xúm lại cười nhạo, lớn tiếng châm chọc: "Ai da, sao hôm nay cô chủ lại ngồi xe đi học thế này? Gia đình trúng số, lên đời hả?"Cô gái nói chuyện tên là Lưu Tâm Ấu, Mộc Trạch Tê cũng biết, quan hệ cũng khá ổn.Cô ta cũng là một trong những nữ phụ độc ác.Lưu Tâm Ấu bện từng lọn tóc nhỏ, xỏ khuyên đầy tai, là một đứa “xã hội đen”, tính tình vô cùng đanh đá, vui buồn thất thường.Lâm Thi Vũ cũng không tranh chấp, mắt điếc tai ngơ với lời châm chọc, nhanh chóng rời đi.Lưu Tâm Ấu tức đến nhe răng trợn mắt, suýt nữa thì nhào tới đánh Lâm Thi Vũ.Lưu Tâm Ấu đột nhiên nhìn thấy Mộc Trạch Tê, còn “ồ” một tiếng chào hỏi.Trước đây Mộc Trạch Tê duy trì quan hệ như có như không với Lưu Tâm Ấu, cũng không chịu nổi tính thất thường có thể vạch mặt nhau bất cứ lúc nào của cô ta, chỉ nhẹ nhàng cười đáp lại.Hôm nay, Mộc Trạch Tê cũng coi như vui vẻ.Bởi vì không hiểu sao Nghiêm Kỷ rất bận, thậm chí còn không lên lớp.


Dù sao thành tích của anh vẫn có thể giữ vững, người khác cũng không cảm thấy gì.Anh chỉ vội vàng quay lại hai lần giữa giờ nghỉ, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Mộc Trạch Tê đang cúi đầu dò lại bài, vì thành tích tụt dốc mà khóc không ra nước mắt.Lúc nghỉ giữa giờ, Mộc Trạch Tê cất bài tập giáo viên đã sửa xong.Vô tình đụng trúng bàn học của mình, nhìn thấy mấy bức thư kẹp trong quyển sách ngoại khóa.Mộc Trạch Tê cảm thấy khó hiểu, mở ra xem, là một bức thư tình cực kỳ trìu mến.

Đó là bức thư tình Mộc Trạch Tê viết cho Nghiêm Kỷ lúc đầu óc đầy tình yêu nhưng không có can đảm đưa cho anh.Một bức thư khác là thư ác độc nguyền rủa Lâm Thi Vũ.Một lúc đụng chạm đến hai người, Mộc Trạch Tê không khỏi rùng mình.“Cô Chu là cô của tớ, cô nói với tớ học sinh nghèo lớp mười hai đó bị vu oan, trong giây phút nóng giận nên mới làm người ta bị thương.


Nghiêm Kỷ đã tìm ra bằng chứng chứng minh đó là phòng vệ chính đáng mới hủy khởi tố được.”“Thật sao! Nghiêm Kỷ dịu dàng thật đấy!”Hai cô gái trong lớp vừa bàn tán vừa bước vào.Mộc Trạch Tê chỉ nghe thấy tên Nghiêm Kỷ đã chột dạ, tay chân luống cuống nhét vài thứ vào trong cặp, không kịp nhặt thứ kẹp trong sách bài tập.Vào giờ tan học tối thứ sáu, phần lớn học sinh có hoạt động cuối tuần chỉ muốn về nhà, trường học nhanh chóng vắng lặng, chỉ còn thưa thớt mấy người.Hôm nay Mộc Trạch Tê trực nhật, làm xong thu dọn rồi ra ngoài, nhận được tin nhắn của Nghiêm Kỷ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương