Mộc Trạch Tê suy nghĩ xong, trái tim cũng dần trở nên kiên định.

Cô hít mũi một cái, kiềm nén nước mắt.

Việc này đã qua, sau này không nhắc tới nữa.

Mọi thứ đều sẽ như lúc đầu, cho đến khi đi hết nội dung cốt truyện.Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tễ rõ ràng rất sợ hãi nhưng không hiểu sao ánh mắt lại chẳng may may dao động, bỗng nhiên cảm thấy bực bội.


Suy đoán của anh về phản ứng của Mộc Trạch Tê không hề sai, cô sợ hãi, bất an.Nhưng điều gì đã tiếp cho cô sức mạnh để đeo tấm chắn “kiên cường” giả tạo đó lên, thậm chí còn vô cùng dứt khoát nói rằng: “Xem như không xảy ra chuyện gì.”Nghiêm Kỷ thầm ngờ vực trong lòng, chậc, anh không thích cảm giác không thể kiểm soát mọi thứ trong tay này.Có điều anh lại thích cái cảm giác từ từ lấy lại quyền khống chế kia, rất có tính khiêu chiến, khiến anh nóng lòng muốn thử đến mức cảm xúc dâng trào.

Bởi điều anh thích nhất là xé nát lá chắn của người khác.“Việc chịu trách nhiệm hay không để đó nói sau, giờ ăn cơm trước đã.

Tối qua chúng ta đã làm rất nhiều lần, thậm chí phút cuối cậu còn ngất xỉu.

Hôm nay lại dậy trễ như vậy, bụng hẳn là trống rỗng rồi.

Để tôi ôm cậu xuống ăn cơm.” Nói xong, Nghiêm Kỷ ôm Mộc Trạch Tê lên, chuẩn bị đi xuống tầng.Cảm xúc khó khăn lắm Mộc Trạch Tê mới ổn định được giờ lại trở nên căng thẳng một lần nữa.

Cô vội vàng che miệng Nghiêm Kỷ lại, mặt mày đỏ bừng, xấu hổ nói: “Chúng ta nói xong rồi! Chuyện này cứ cho qua như vậy đi, cậu… cậu đừng nhắc lại nữa.”Nghiêm Kỷ chính là không muốn cho Mộc Trạch Tê dễ chịu, cố ý nói làm cho cô xấu hổ.

Bây giờ cô nhắc lại, bỗng nhiên có loại cảm giác mình là người kéo quần lên không thừa nhận nắm chặt chăn mền trên giường mà khóc kia.“Cho dù em nói như vậy nhưng đêm qua thật sự rất khó để quên đi, bởi đó là đêm đầu tiên của hai ta.

Tôi sẽ không nhắc tới trước mặt người khác, nhưng kiểu gì chúng ta cũng sẽ nhớ tới đối tượng đã cùng nhau trải qua đêm đầu thôi.” Nghiêm Kỷ hôn lên lòng bàn tay mềm mại của cô, nói.Cảm xúc mềm mại ẩm ướt của đôi môi nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay, trái tim Mộc Trạch Tê cũng run lên theo.


Cô vội thả lỏng tay ra, vỗ nhẹ vào vai Nghiêm Kỷ, nói nhỏ: “Nghiêm Kỷ… cậu thả tớ xuống, tớ tự đi được.”Cho dù cơ thể hai người đã từng hòa làm một nhưng Mộc Trạch Tê vẫn chưa thể quen với việc bất ngờ tiếp xúc quá thân mật như vậy với Nghiêm Kỷ, bởi điều đó sẽ khiến Mộc Trạch Tê cảm thấy bất an và uất ức.

Những lần thân thiết bất ngờ đó gợi cho cô nhớ về khoảnh khắc cô và Nghiêm Kỷ say rượu đánh mất lý trí, dẫn tới quan hệ giữa hai người thay đổi.Nghiêm Kỷ rất tốt, anh đồng ý chịu trách nhiệm, nhưng chỉ giới hạn ở việc chịu trách nhiệm mà thôi.

Còn Mộc Trạch Tê đã được mẹ dạy dỗ từ nhỏ nên hiểu rất rõ cái gọi là chịu trách nhiệm của những gia đình giàu có đó là như thế nào.

Họ có thể nuôi cô, để cô thích làm gì thì làm, đưa cô vô số tài sản, nhưng chỉ vậy thôi, không còn gì nữa.Nhìn thì giống như chỉ cần trèo vào được nhà giàu là sẽ có tất cả, nhưng thứ bọn họ không thiếu nhất chính là những đồng tiền này.

Dù cô có tiêu xài phung phí cỡ nào cũng chẳng ăn thua gì với họ, chẳng có gì quan trọng hết.Và một gia tộc giàu có như nhà họ Nghiêm cũng không phải ngoại lệ.Nghiêm Kỷ không hề thích cô.

Anh biết rất rõ những chuyện xấu xa lúc trước cô từng làm với Lâm Thi Vũ, nhưng thậm chí là đến tận bây giờ anh cũng không hề nói gì.


Điều này không phải là do Nghiêm Kỷ dịu dàng mà là anh căn bản không thèm để ý.Giống như lúc nhỏ, từng có một thời gian Nghiêm Kỷ rất thích hoa anh túc, một loài hoa toàn thân đều là độc, hơn nữa độc tính còn lớn đến mức có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng anh không quan tâm, chỉ xem hoa có đẹp hay không là được, còn độc hay không độc không quan trọng.

Sau đó anh thậm chí còn trồng đầy một sân.Nghiêm Kỷ lại một lần nữa cảm nhận được sự lơ đãng xen lẫn chút xa cách nào đó của Mộc Trạch Tê, anh cảm thấy rất bực bội, bực bội đến khó hiểu.

Lần mây mưa sau anh phải dạy dỗ cô gái nhỏ không nghe lời này một trận mới được.Anh nhẹ nhàng đặt Mộc Trạch Tê xuống: “Vậy để bảo thím Lý bưng cơm lên đây.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương