“Đương nhiên là được.

Cậu thích là được, cậu là khách mà.” Nghiêm Kỷ đã giành trả lời trước, bình tĩnh ra hiệu với cô giúp việc nữ.Những người giúp việc của Nghiêm Kỷ đều được đào tạo chuyên nghiệp và nghiêm ngặt, cô ấy lập tức nhận lệnh và và im lặng lui xuống.Sau khi ăn uống xong, Mộc Trạch Tê không muốn ở lại thêm nữa.

Nghiêm Kỷ tất nhiên sẽ không để Mộc Trạch Tê đã thành thế này mà còn phải tự đi về, vì vậy anh đã sắp xếp cho bác Trần lái xe đưa Mộc Trạch Tê trở về, anh cũng ngồi vào trong xe.Mộc Trạch Tê cảm thấy không biết nên làm thế nào khi ở bên cạnh Nghiêm Kỷ, nếu là cô của trước đây, có lẽ sẽ tìm đề tài nói chuyện.


Nhưng bây giờ cô chỉ im lặng, không nói gì.Trước khi rời đi, điện thoại di động của Nghiêm Kỷ đổ chuông.

Là Lâm Thi Vũ gọi đến, anh không né tránh mà ở trên xe trả lời câu hỏi của Lâm Thi Vũ.Mộc Trạch Tê thu mình sang một bên, giả vờ như không nghe thấy.Đèn đường vào ban đêm tuy sáng nhưng cũng không thể địch lại được đêm tối, Nghiêm Kỷ trầm tĩnh quay đầu nhìn Mộc Trạch Tê dưới ánh đèn mờ ảo, đôi môi hồng óng ánh, ánh mắt anh cẩn thận khắc họa khuôn mặt mềm mại của cô.Mộc Trạch Tê lên xe mới nhận ra bản thân mình có hơi không ổn, cơ thể cô rất nóng, càng lúc càng không thể ngồi yên được.“Nghiêm Kỷ...!tớ, hình như tớ bị say xe rồi...”Nghiêm Kỷ dường như không quan tâm, nhưng vẫn để mắt đến tình hình của Mộc Trạch Tê.Anh tiến lại gần, ngửi thấy mùi thơm sữa hạnh nhân quen thuộc trên người cô, rất nhẹ, hòa với mùi thơm đặc biệt trên người con gái, rất thơm, rất hoài niệm.Nghiêm Kỷ giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu, ân cần hỏi han cô: “Chóng mặt sao? Có muốn nôn không? Rất khó chịu à?”Mộc Trạch Tê lắc đầu, không chóng mặt cũng không buồn nôn, Mộc Trạch Tê cũng không biết là cảm giác gì nữa.Toàn thân cô nhẹ bẫng, không còn chút sức lực, giống như đang vùng vẫy trong biển bong bóng ở sân chơi của trẻ con.

Cô còn cảm thấy ngột ngạt, nóng nực và rất buồn ngủ.Xe chạy rất thoải mái, rung lắc nhẹ.

Mí mắt Mộc Trạch Tê đã hơi nặng, cuối cùng rơi vào bóng tối.

Trượt một cái, cơ thể Mộc Trạch Tê mềm đến mức suýt chút nữa trượt khỏi ghế.Nghiêm Kỷ vội vàng ôm cô vào lòng.

Nghiêm Kỷ biết loại rượu trái cây lên men sẽ có nồng độ cồn nhất định.


Lúc uống vào thì chua chua ngọt ngọt hợp miệng, nhưng sau đó rất dễ say.

Chỉ là anh không ngờ rằng phản ứng của Mộc Trạch Tê lại mạnh mẽ đến vậy.Nếu không có Nghiêm Kỷ giữ cô lại, chắc cô sẽ lăn xuống gầm ghế rồi.Nghiêm Kỷ chỉ có thể xoay người Mộc Trạch Tê nằm nghiêng lại, ôm vào lòng, ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của cô, để cô dựa vào vòng tay mình.

Anh cúi đầu nhìn lông mày của cô, hai người gần như đang mũi chạm mũi, hơi thở giao hòa.Nghiêm Kỷ khó chịu, ôm lấy cơ thể mềm mại của Mộc Trạch Tê, cô khó chịu nên cứ luôn vô thức chuyển động cơ thể, cọ xát khiến anh phát hỏa.Xe vẫn đang chạy, khi sắp đến khu chung cư, Mộc Trạch Tê ngủ chưa được mười phút, dần mở mắt ra và thấy mình đang nằm trong vòng tay của Nghiêm Kỷ.

Mình đang nằm mơ à?Nghiêm Kỷ thấy cô đã tỉnh nhưng vẫn mở to mắt, nằm bất động nên đưa tay xoa đầu Mộc Trạch Tê, sợ rằng cô bị bệnh rồi.Đèn đường trong khu chung cư Mộc Trạch Tê ở đã cũ, ánh sáng phát ra mờ mờ ảo ảo, khiến cho Mộc Trạch Tê có cảm giác như mình đang mơ giấc mộng hoàng lương*, cảm giác không chân thật.


Cô nhìn Nghiêm Kỷ đang cẩn thận bảo vệ mình trong vòng tay của anh, cô liền tưởng rằng mình đang mơ như mọi khi, chỉ là nằm mơ thấy Nghiêm Kỷ mà thôi.*Trong truyện "Chẩm Trung Ký" thời Đường kể chuyện một chàng trai gặp một đạo sĩ trong một quán trọ.

Đạo sĩ cho chàng trai một chiếc gối bảo ngủ đi.

Bấy giờ chủ quán đang nấu một nồi cơm kê vàng, chàng trai nằm mộng thấy mình được làm quan, hưởng phú quý, nhưng khi tỉnh dậy, cơm kê vàng vẫn chưa chín, được ví với sự vỡ mộng.Cô nhớ đến cuộc điện thoại của Lâm Thi Vũ, nhớ đến nguyên tác, cô đã quyết định phải tránh xa nam nữ chính, nhất quyết không được quay đầu.Cô lại nhớ đến sự lạnh nhạt và ấm ức mà cô đã phải chịu sau khi theo đuổi Nghiêm Kỷ bấy lâu nay, cũng như tình yêu và nỗi sợ hãi của cô dành cho Nghiêm Kỷ.Vốn tưởng rằng chỉ đang ở trong giấc mơ, Mộc Trạch Tê uống rượu vào thì người yếu đuối cũng trở nên can đảm, cô to gan bộc phát sự tức giận của mình.“Cát Cách! Để xem tôi có cắn chết anh không!” Cô ngồi dậy cắn mạnh môi mỏng của Nghiêm Kỷ, sau đó mới cảm thấy thoải mái, cô lại nằm xuống ngay ngắn, suy nghĩ chờ mình tỉnh lại.Cảm giác mềm mại và đau đớn chợt thoáng qua, thứ duy nhất còn đọng lại là mùi dương mai, Nghiêm Kỷ ngay lập tức chấn động.Đột nhiên anh lại nghĩ, Cát Cách là ai? Cô ngủ đến hồ đồ nên nhận nhầm anh thành người khác sao!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương