Điện thoại di động của Mộc Trạch Tê reo lên báo có nhận tin nhắn: [Chồng: Anh sắp về rồi.]Đúng lúc này bác Trần - quản gia riêng của Nghiêm Kỷ ở nhà họ Nghiêm đi tới, hơi khom lưng nói khẽ: “Mợ chủ, hôm nay cậu chủ sẽ trở về sớm, mợ nên chuẩn bị về nhà.”Mộc Trạch Tê đành ôm con trai, xin phép Phương Dung Hoa đi về trước.

Trước khi đi Mộc Trạch Tê nghe thấy Lý Vi nói móc: “Không biết có làm nổi bà chủ gia tộc dòng dõi tri thức giàu có không đây?”Trên đường về nhà cũ nhà họ Nghiêm, Mộc Trạch Tê ôm con trai ngồi trong xe hơi xa hoa thoải mái.

Cô nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe mà dâng lên cảm giác xúc động.

Cô nhớ La Nam Nam nói đến vài câu chuyện tiểu thuyết có nội dung quen thuốc trong thế giới của bọn họ.Thường là vào tình huống này, nữ chính sẽ vô cùng mạnh mẽ đập gáy khiến tài xế hôn mê rồi ôm con chạy.


Tiếp đó nữ chính cao chạy xa bay cùng nam phụ thích mình, khiến nam chính theo đuổi vợ, bắt đầu tình tiết anh theo em trốn.Mộc Trạch Tê lắc đầu nhìn liếc mắt nhìn bác Trần lái xe vững vàng và nghiêm túc, bác Trần đã lớn tuổi sẽ không chịu được một cú đập.

Mà bản thân cô cũng không có nam phụ để dẫn cô đi, dù sao chính cô là nữ phụ chuyên làm điều ác khiến người ta ghét.

Vả lại cô nào dám đưa cháu nhà họ Nghiêm đi, chưa được hai cây số đã bị tóm rồi.Nghiêm Kỷ đối với cô cũng không có chút thương tiếc, thậm chí còn hơi hung dữ.

Nếu là cô lại trốn không biết anh lại tra tấn cô thế nào nữa.

Nghĩ đến ‘món đồ chơi’ ở ngăn tủ trong phòng, Mộc Trạch Tê chỉ có thể dẹp bỏ ảo tưởng này.“Nam Nam… rốt cuộc cậu đang ở đâu…”Tay của cục thịt nhỏ ốp điện thoại di động trang trí lấp lánh, ngửa khuôn mặt nhỏ, ê ê a a gọi mẹ nhìn xem.

Mộc Trạch Tê cúi đầu, thì ra trang trí hình mặt trời giống mặt dây chuyền trên cổ cô.Mộc Trạch Tê vỗ mông nhỏ con mình: “Thì ra tưởng là đồ của mẹ nên mới lấy của dì Lý Vi sao? Mẹ cảm ơn con nhé, nhưng làm vậy là không đúng, về sau không được làm như vậy nữa.”Sau đó đưa mặt kề sát khuôn mặt nhỏ của bé cưng, nói khẽ: “Đừng trở nên giống bố con, không tốt đâu, mẹ cũng không thích.”Cục thịt nhỏ nghe không hiểu, chỉ biết sờ mặt mẹ mình cười hihi.-------------------------------------Cửa phòng cách âm vô cùng tốt bây giờ đang mở ra một cái khe lớn.

Mộc Trạch Tê nhìn đồng hồ trên tường, tính toán thời gian người đàn ông trở về.Bé cưng chui rúc ở trong ngực bú sữa mẹ, làm loạn.


Mộc Trạch Tê vừa dỗ bé vừa nôn nóng chờ trả lời.Giao diện nhắn tin hiện ra lần nữa: [La Nam Nam nào vậy?] [Lý Vi cậu sao thế? Sao hôm nay nói chuyện quái đản vậy?] [Không phải Nghiêm Kỷ là người học giỏi nhất sao?]Mộc Trạch Tê vô cùng nôn nóng, sắp sụp đổ.

Cô dùng thông tin Lý Vi lân la dò hỏi cách liên lạc với La Nam Nam, nhưng tại sao không có ai nhớ tới cô ấy? Cho dù bạn học có trí nhớ tốt cũng không nhớ rõ.Rốt cuộc là bản thân đang nằm mơ hay Nam Nam gặp vấn đề gì?Bước chân vang lên cùng với tiếng giày da giẫm sàn nhà ngoài hành lang, Mộc Trạch Tê sợ hãi nhìn về cửa phòng đang mở, nhìn chằm chằm hành lang dài.

“Lạch cạch, lạch cạch” trên hành lang vang lên tiếng giày da giẫm sàn nhà càng lúc càng gần, mỗi một bước như là đánh vào trong lòng đang lo lắng của Mộc Trạch Tê.Cô run tay nhanh chóng bấm xóa khung trò chuyện trên màn hình.Bé cưng còn nằm trên khuỷu tay trong lòng mẹ bú sữa.

Miệng nhỏ ngậm một bên, một cái tay khác còn xoa ngực mẹ bên kia, hai bên đều muốn chiếm, vô cùng ngang ngược.Điện thoại di động hơi nóng một chút, có thể sẽ bị phát hiện đã sử dụng.“Cục cưng, giúp mẹ.” Mộc Trạch Tê dời đi cái tay múp đang đặt ở ngực bên kia, vừa cầm điện thoại di động vừa bắt lấy tay múp, cố gắng làm thằng bé cầm được.“Giúp mẹ.” Mộc Trạch Tê dỗ nhẹ, cái tay múp kia mở ra năm ngón tay cầm chặt di động.Lúc Nghiêm Kỷ đẩy cửa vào, thấy Mộc Trạch Tê đang ngồi ôm con trên giường cho bú.

Quần áo mở rộng ra, lộ ra phần vai trắng nõn.


Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào làm mặt nghiêng xinh đẹp của cô ẩn vào bóng tối, da thịt trắng nõn phát ra ánh sáng nhẹ nhàng.Mộc Trạch Tê nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn người đàn ông.

Vóc dáng Nghiêm Kỷ cao gầy, mặc tây trang được thiết kế khéo léo càng phác họa ra biểu cảm lạnh lùng của anh.

Trên mắt kính phản chiếu ra tia sáng lạnh lẽo che đậy ánh mắt anh, chỉ có thể thấy được chiếc mũi cao thẳng và môi mỏng mím chặt.

Trong lúc nhất thời Mộc Trạch Tê không nhìn được cảm xúc trên khuôn mặt anhĐôi chân dài của Nghiêm Kỷ bước tới gần kèm theo cảm giác áp bách khiến người khó thở….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương