Sau khi tất cả các tiết học buổi sáng kết thúc thì đến thời gian nghỉ trưa."Thi Vũ! Cùng nhau ăn cơm nha!" Lâm Thi Vũ đã dần dần hòa nhập với lớp học, có một người bạn thường xuyên hẹn nhau cùng đi ăn cơm."Yes sir!" Lâm Thi Vũ kiểm tra lại quỹ lớp thu lần trước, kẹp vào trong sách đặt lên cạnh bàn rồi cùng mọi người đi ăn cơm.Lúc nghỉ trưa, phòng học không có một bóng người.

Mộc Trạch Tê ăn xong bữa cơm giảm béo được mẹ chuẩn bị, ức gà không có dầu không có muối, trứng gà không có lòng đỏ, salad rau quả không có sốt salad, hoàn toàn là bữa ăn ít calo và ít chất béo.Vẫn rất đói, đói muốn ngất.

Đói đến mức Mộng Trạch Tê hăng hái học hành.Cô đang đọc “Thấm Viên Xuân - Trường Sa ** Hàn Đông...!“ thấy quả quýt đầu cây, cô nuốt nước miếng, sau đó quyết định không học thuộc bài này nữa.Cô lại đọc “Vệ Phong.


Manh manh chi si si…”nhìn thấy "vô thực tang thấm", nhắc đến quả dâu, miệng đã chảy đầy nước miếng, lại nhìn thấy "Kỳ thủy thang thang", não Mộc Trạch Tê tự động dịch thành nước canh? Canh gì?Trong phòng học chỉ có một mình Mộc Trạch Tê, Nghiêm Kỷ đang chuẩn bị rời đi vừa đúng lúc thấy hai mắt Mộc Tê Trạch phát sáng nhìn sách giáo khoa, nuốt nước miếng.Nghiêm Kỷ âm thầm rời đi đầu đầy dấu chấm hỏi.Mộc Tê Trạch chìm đắm trong thế giới tri thức đẹp đẽ (Thế giới đồ ăn ngon.).Bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, một tiếng "lạch cạch"vang lên, dọa Mộc Trạch Tê lau miệng một cái.

Hóa ra tất cả sách giáo khoa trên bàn Lâm Thi Vũ rơi xuống, quỹ lớp kẹp trong sách giáo khoa cũng rơi ra.Tiền bạc là quan trọng, sao lại tùy ý kẹp trong sách giáo khoa như thế? Mộc Trạch Tê chịu đựng cơn đói bụng, hơi bực bội đi thu dọn, cô nhặt tiền lên, trong đầu chợt lóe, cô đứng im ở đó, trong lòng xoắn xuýt.Cuối cùng, cô nhặt tất cả các tờ tiền rơi nhưng lại kẹp tiền trong một quyển sách bài tập khác...Đúng lúc này mấy người bạn cùng lớp quay lại, Mộc Trạch Tê chột dạ rời khỏi bàn Lâm Thi Vũ.Mấy tiết buổi chiều không biết có phải vì làm việc trái lương tâm nên chột dạ không mà Mộc Trạch Tê cảm thấy tức ngực, bụng dưới cũng trở nên đau nhức.

Cô lấy tay ôm bụng, tai ù đi, trong đầu trống rỗng, không nghe lọt tai lời giảng trên lớp.Tiết học cuối cùng, Lâm Thi Vũ không tìm thấy quỹ lớp trong sách giáo khoa, bắt đầu hoảng sợ.Quỹ lớp vốn dĩ là do lớp phó đời sống Lâm Thi Vũ phụ trách.

Nhưng bây giờ cô ấy lại không tìm được quỹ lớp.

Việc mất trộm tiền quỹ lớp sẽ ảnh hưởng đến vấn đề đoàn kết của lớp.Cuối cùng chuyện cũng đến tai giáo viên chủ nhiệm lớp Vương Khiết.

Chuyện như vậy nếu bị lãnh đạo trường học biết, không phải nghĩa là lớp ưu tú của mình lại xuất hiện kẻ trộm sao? Đến lúc đó phụ huynh của những học sinh kia mà hỏi tới...!bà ấy càng khó mà giải thích.Nhiều người vốn dĩ cũng đã không thích Lâm Thi Vũ, nhân cơ hội này chỉ trích cán bộ lớp thiếu trách nhiệm.


Từ sai sót trong trách nhiệm của một cán bộ lớp, nói cô ấy đến từ nông thôn không thay đổi được thói xấu tham tiền.Càng nói càng quá đáng, lập tức khiến Lâm Thi Vũ trăm miệng không cãi lại được, mắt mũi đỏ bừng.

Trước khi rời khỏi phòng học, Nghiêm Kỷ rất bình tĩnh, giọng nói ôn hòa nhưng mang theo ý cảnh cáo: "Tùy việc mà xem xét, đừng công kích cá nhân."Một số bạn học không nói nữa, cũng không dám nói những lời quá khó nghe.Mà Mộc Trạch Tê ở bên cạnh nhìn Lâm Thi Vũ khóc lóc trong tiếng bàn luận ầm ĩ, cô ngơ ngác nắm váy, trong lòng cũng không thoải mái, trái lại càng thêm buồn bực, lương tâm bất an."Lúc nghỉ trưa chỉ có Mộc Trạch Tê ở trong lớp học." Bỗng nhiên Lý Vi cất giọng châm chọc .Tiếng bàn luận bỗng nhiên vang lên, mọi người thì thầm nói chắc chắn là Mộc Trạch Tê đố kỵ Lâm Thi Vũ nên hãm hại cô ấy, mũi nhọn lập tức chuyển hướng chỉ vào Mộc Trạch Tê.Chân Mộc Trạch Tê mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống.

Cô ổn định lại tinh thần, lập tức phủ nhận cô không ăn trộm quỹ lớp, không tin có thể lục soát đồ của cô.La Nam Nam đau đầu nhìn trò cười này, nhân vật nhỏ trong sách đúng là tận tâm tận lực thúc đẩy nội dung cốt truyện nha.Quả cầu lửa đột nhiên lại va phải vai nữ phụ này.


Cô cũng thực sự khâm phục tính cách của nữ phụ Mộc Trạch Tê, mặt mũi đã trắng bệch rồi mà còn có thể nhịn được.Chẳng qua rất nhanh sẽ bị vả mặt...Chỉ trong chốc lát, Nghiêm Kỷ trở lại phòng học, cầm trên tay bài tập vật lý vừa mới thu buổi chiều nay của Lâm Thi Vũ.

Vừa mở sách ra, quỹ lớp vậy mà lại ở bên trong.Sự việc ăn cắp quỹ lớp lần này không tồn tại nữa.Mà Lâm Thi Vũ nghĩ mãi không ra, cô ấy nhớ rất rõ ràng là mình kẹp vào bên trong sách giáo khoa."Sau khi ăn trưa về, tớ nhìn thấy Mộc Trạch Tê vừa rời khỏi chỗ ngồi của Lâm Thi Vũ." Một bạn học nhỏ giọng nói.Nhất thời cả lớp đều xôn xao, tất cả mọi người đều nhìn Mộc Trạch Tê giống như cô là hồng thủy mãnh thú vậy.La Nam Nam nhìn Mộc Trạch Tê trở thành mục tiêu công kích thì có hơi khó chịu, cô gái xinh đẹp luống cuống đứng sừng sững trong đám người, chấp nhận thiết lập trong sách, nhận vai ác và bị vả mặt.La Nam Nam không đành lòng, cũng thừa nhận mình là người cuồng nhan sắc.

Mộc Trạch Tê đúng là rất ưa nhìn, cô gái đẹp hoàn mỹ như vậy không nên giống như con chuột chạy qua đường như trong sách miêu tả..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương