Editor: Morela
Giang Ngạn Tuyết thực sự rất phục tố chất cơ thể của Nam Kha.

Theo lý thuyết, tuổi cậu ta còn nhỏ, đang là độ thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân như hoa nở, kết quả sức khỏe lại kém hơn một đoạn, vừa chạy hai bước đã thở dốc, một lát sau đã thở hồng hộc, chống đầu gối có vẻ muốn ói.
"Cậu nên đi tập thể hình!" Giang Ngạn Tuyết cũng không tốt bụng mà để cho Nam Kha có thời gian hồi sức, túm cổ tay cậu ta lao về phía trước.
Nam Kha nghẹn một hơi ngay cổ, sặc tới mức nước mắt chảy ròng ròng: "Như này quá bất công với tôi hu hu hu..."
Mùi máu tanh nồng nặc ập vào mặt, Tôn Chu vung vẩy tứ chi tàn tạ nát bét của anh ta đuổi theo hai người như một con bọ ngựa, để lại máu tươi cùng thịt nát rơi đầy đất.
"Đệt, đó là xác sống sao?" Đám người Lục Vũ đang đứng ở đầu cầu thang tầng hai bị bất ngờ không kịp phòng bị, người chơi nam vừa mới được cởi trói sợ tới mức cứng đờ người ngồi liệt trên đất, mọi người cũng không ai rảnh lo cho ai, vội vã xuống cầu thang chạy trốn.
"Đừng, đừng bỏ tôi, cứu tôi..." Tiếng hét thảm thiết của người chơi nam quanh quẩn trong tòa nhà dạy học tĩnh mịch.
Ngay sau đó là tiếng nhai nuốt khiến xương sống người ta phát lạnh, không rét mà run.

Giọng của người chơi nam biến mất, Tôn Chu máu tươi đầm đìa lại một lần nữa đuổi theo.
"Nó là anh Tôn sao, không phải anh ta đã chết rồi sao?" Bạch Tĩnh vừa gào khóc vừa chạy.
Gắng sức chạy!
Liều mạng chạy!
Toàn thân Nam Kha đều đau, gần như muốn quỳ xuống tới nơi, nếu không phải bị Giang Ngạn Tuyết kéo cậu ta ép cậu ta phải chạy, chắc chắn Nam Kha đã ngồi liệt trên mặt đất giống như người chơi nam kia, vậy là lại có thêm một người chết bất ngờ!
"Đi, xuống cửa chính tầng một!" Nam Kha dùng toàn bộ sức lực từ khi còn uống sữa mẹ hét lên một câu, một tay bị Giang Ngạn Tuyết túm, tay còn lại vung vung vẩy vẩy.
Mọi người chật vật chạy đến đại sảnh ở tầng một, đầu cầu thang rộng lớn đối diện thẳng với cửa lớn của tòa nhà dạy học.
Người ở trong tuyệt cảnh mới có thể bị kích thích tiềm năng, cũng không biết Nam Kha lấy sức lực từ đâu ra, chạy tới phía trước như thể hồi quang phản chiếu, đẩy mạnh cánh cửa thủy tinh cao lớn ra, đứng trước cánh cửa, vừa thở vừa nói: "Mau, nhanh lên!"
Giang Ngạn Tuyết nhíu chặt lông mày, cậu nhớ rất rõ cửa lớn của tòa nhà dạy học được khóa cố định, bất kể là kéo ra hay đẩy vào đều không mở ra được.
Không kịp tìm hiểu rõ đến cùng, đoàn người nhanh chóng lao ra ngoài, trong nháy mắt sau khi người chơi nữ cuối cùng chạy ra, Nam Kha nhanh tay đóng cánh cửa lại.

Thế nhưng không ngờ Tôn Chu lại đột nhiên thò tay xuyên qua cánh cửa, tóm lấy chân của người chơi nữ, người chơi nữ mất trọng tâm ngã lăn trên đất, liều mạng giật người ra ngoài, miệng hét lớn: "Cứu mạng! Cứu mạng!"

Bạch Tĩnh vội vàng bắt lấy cánh tay của người chơi nữ kia, kéo về phía ngoài, Lục Vũ đi tới giúp Nam Kha đè cánh cửa lại, khung cửa kẹp chặt cánh tay của Tôn Chu, thế nhưng hắn lại như thể không cảm nhận được đau đớn, cái đầu nát rữa đầy máu lao về phía trước, bắt chặt lấy chân của người chơi nữ không buông, tiếng cười "khằng khặc" đầy âm u phát ra từ cái miệng máu thịt lẫn lộn.
Rắc ——
Tiếng cười đột nhiên ngừng lại.
Giang Ngạn Tuyết cầm một cây gậy sắt, phang mạnh vào cổ tay của Tôn Chu, tiếng xương gãy xé toạc bầu trời đêm tối tăm, âm thanh thảm thiết của những linh hồn lang thang khiến người ta kinh hãi.
Xương tay của Tôn Chu bị đập nát bét, Nam Kha cùng Lục Vũ thuận lợi đóng cửa lại, Giang Ngạn Tuyết cắm cán búa lên tay vịn cửa, Tôn Chu không kịp thu thế, toàn thân lao lên cánh cửa, máu tươi trộn lẫn với một loại chất lỏng không xác định bắn tung tóe đầy mặt kính.
Một tiếng khóa cửa nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy vang lên, cánh cửa kính to lớn đóng chặt, cho dù Tôn Chu đã bị đâm tới máu thịt bay tứ tung cũng không thể lọt qua.
Nam Kha nhìn về phía cây gậy sắt, đúng là được lấy ra từ cái thùng nhựa dưới bục giảng trong phòng học kia, không khỏi bội phục tốc độ tay của Giang Ngạn Tuyết, cũng học theo cậu cầm lấy một cái.
Bất kể là dùng để phòng vệ hay tấn công, vẫn nên có một vũ khí có tính sát thương trong tay.
Nam Kha rùng mình một cái, nhiệm vụ ẩn giấu của Giang ca sẽ không thực sự là giết cậu ta đó chứ?
[Leng keng ~ ]
[Ngài đã thành công sống sót trong 5 giờ, hiện tại còn lại 7 người chơi.]
Sống sót sau tai nạn cũng không làm mọi người vui vẻ chút nào, nhớ lại cảnh tượng Tôn Chu biến thành xác sống ăn người chơi nam kia, Bạch Tĩnh liền không nhịn được mà điên cuồng nôn mửa.
"Không ổn rồi!" Lục Vũ phản ứng lại cực nhanh, nhớ ra đầu tiên: "Mặc dù nơi này không ra được, thế nhưng hành lang trên tầng ba nối thẳng tới ký túc xá học sinh, Tôn Chu có thể đi ra theo đường đó!"
Nam Kha đặt mông ngồi bệt xuống đất, thoi thóp nói: "Đừng lo, cửa bên đó bị tôi khóa lại rồi, hắn không sang được."
Lục Vũ lắp bắp kinh hãi: "Cậu khóa lại lúc nào?"
Nam Kha hít vào thì nhiều thở ra thì ít, thực sự không còn sức lực để trả lời, Lục Vũ cũng không tiếp tục truy vấn mà nhìn về phía ký túc xá, nói: "Chúng ta có sáu người, như vậy thì người cộng sự kia của cậu đang ở một mình trong ký túc xá, chúng ta vẫn nên đi tìm cậu ta đi!"
Không đợi Giang Ngạn Tuyết nói gì, Lục Vũ đã lại hô hào mọi người, lấy thân phận dê đầu đàn thu xếp cho mọi người đi tới ký túc xá.
Thấy bọn họ đã đi xa một chút, Giang Ngạn Tuyết chìa tay ra với Nam Kha đang thở hồng hộc như chó, nhẹ nhàng nói: "Toàn bộ cửa trong trường học đều dùng khóa thông minh, kiểm soát bằng máy chủ, có thể điều khiển từ xa."
"Hả, anh có nghiên cứu về phương diện này sao?" Nam Kha đặt tay lên tay Giang Ngạn Tuyết, Giang Ngạn Tuyết lại rụt tay lại, Nam Kha quơ tay vào không khí, vô cùng xấu hổ.
"Như vậy, chỉ cần xâm nhập vào hệ thống của trường học, nơi này là "quảng trường" hay là "mật thất", cũng chỉ cần một câu nói của cậu mà thôi."
Mây đen trôi qua che khuất vầng trăng máu đơn độc lạnh lẽo giữa không trung, ánh trăng đỏ thẫm thê lương phủ lên con ngươi của Giang Ngạn Tuyết một tầng ánh sáng rực rỡ mà lạnh lẽo âm u: "Huyền Miêu."
*Mình giữ nguyên mật danh của Nam Kha là Huyền Miêu vì chữ Huyền này không chỉ có nghĩa là "màu đen" mà còn có nghĩa là "bí ẩn, huyền bí".
Nam Kha ngẩn người, bất ngờ đối diện với ánh mắt của Giang Ngạn Tuyết, một tia khiếp sợ đầy bất ngờ lướt qua trên mặt: "Anh biết tôi?"
Mật danh Huyền Miêu, hacker nổi tiếng.


Mỗi lần xuất hiện đều nhấc lên một hồi sóng to gió lớn, ba năm trước từng xâm nhập vào máy chủ của hệ thống máy tính của cảnh sát, lục lọi một loạt dữ liệu quan trọng bí mật nội bộ rồi biến mất không một dấu vết; hai năm trước lại xâm nhập vào Cục Điều tra Liên bang Mỹ, đùa giỡn xoay vòng vòng FBI trong lòng bàn tay, bị liệt vào danh sách đối thủ hàng đầu của họ, là một vết nhơ của quân đội.
Vô số nhà phân tích tâm lý đã tiến hành miêu tả về "Huyền Miêu" dựa trên phương pháp phạm tội, thói quen, thời gian và hàng loạt yếu tố khác.

Có người nói đó là một sinh viên tiến sĩ trẻ tuổi ngoại hình xinh đẹp thành tích học tập xuất sắc, có người nói là một trạch nam ba mươi tuổi tính tình quái gở mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, cũng có người nói đó là một cụ già bảy mươi tuổi tính cách ôn hòa hiền hậu vô cùng được mọi người yêu quý.
Chỉ là không ai ngờ tới hacker tiếng tăm lừng lẫy uy phong hiển hách được treo thưởng truy nã 300.000USD trên toàn thế giới này lại có thể là một học sinh phổ thông 17 tuổi bình thường.
Nói cách khác, khi cậu ta tạo ra một chuỗi truyền kỳ kia, cùng lắm cũng chỉ gần 15 tuổi mà thôi.
Đường đường là hacker thiên tài lại phải đi khống chế mấy cái khóa cửa trong trường học nhỏ bé này, thật sự là dùng dao mổ trâu giết gà.
Tuy nhiên, Giang Ngạn Tuyết lại nghĩ tới một chuyện khác.
Tố chất thân thể kém như vậy, quả nhiên là một con mọt kỹ thuật!
Nam Kha thao tác đơn giản trên điện thoại, cái "logo" không ngừng lấp lóe trên màn hình khóa điện thoại liền biến mất, Nam Kha chống đầu gối đứng dậy, nhìn Giang Ngạn Tuyết bằng ánh mắt như nhìn vật lạ: "Nói tới cái này, người dân bình thường căn bản không tiếp xúc được với những vấn đề như hacker này, vậy mà anh chỉ dựa vào một con mèo đen nhảy loạn liền kết luận tôi là "Huyền Miêu", chẳng nhẽ anh đã từng thấy cái logo này rồi? Đồng nghiệp sao?"
Giọng Giang Ngạn Tuyết nhẹ nhàng: "Tháng 5 năm nay, cậu đã xâm nhập vào máy tính của chủ hộ ở số 5 Ngự Lâm Thủy Ngạn, quận Đông Thành, thành phố Kinh Châu, lật đi lật lại dữ liệu bên trong mười lần, cuối cùng không thu hoạch được gì, thẹn quá hóa giận bèn để lại một câu cho chủ nhân của cái máy."
Nam Kha nhớ lại một chút, bỗng nhiên bừng tỉnh: "Đúng là có chuyện như vậy, sao thế? Chẳng lẽ anh cũng là fan sách của Lâu Độ?"
Giang Ngạn Tuyết nhớ đến bốn chữ to đùng kèm theo một đống hiệu ứng đầu lâu xương chéo máu me be bét: Cút đi lấp hố.
Cùng với khuôn mặt tức giận đen như đít nồi của Lâu Độ, đột nhiên cảm thấy vô cùng hả dạ, vỗ vỗ vai Nam Kha, tán thưởng: "Làm tốt lắm!"
"Người bạn tốt, đi cùng nhau nào
Hát bài hát của bạn, ăn luôn thịt của bạn
Lấy xương của bạn để nấu canh, cùng với con búp bê kia
Sa đọa đi, đắm chìm đi, kiếp sau chúng ta vẫn là bạn tốt."
Giai điệu âm u, tiếng hát the thé chói tai, mỗi khi có người chết lại vang lên một lần, như thể dùng thứ âm nhạc chói tai ma quái này để chúc mừng những vụ giết người đẫm máu và tàn bạo.
Diện tích của ký túc xá học sinh cũng không lớn, tổng cộng chỉ có một tòa nhà, một số phòng ở tầng một dùng làm phòng chờ cho giáo viên, tầng hai là ký túc xá nữ, tầng ba là ký túc xá nam.
Giang Ngạn Tuyết và Nam Kha vừa mới bước chân lên tầng hai đã nghe thấy tiếng của Lục Vũ cùng những người khác truyền tới từ xa.

"Hiện tại chúng ta nên nhanh chóng tìm được người chơi đang lạc một mình kia, cậu ấy ở một mình quá nguy hiểm!" Lục Vũ cực kỳ gay gắt, hùng hổ giáo huấn Bạch Tĩnh.
Bạch Tĩnh cũng không chịu yếu thế, chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi đã chết mất hai người còn vừa sống sờ sờ, sau khi trải qua hàng loạt kích thích tinh thần từ chết chóc, kinh hoảng, tuyệt vọng, lúc này Bạch Tĩnh như vò đã mẻ lại sứt, lớn tiếng la hét: "Tôi không muốn giống như Tôn Chu, vừa đi vệ sinh đã bị giết chết, chết rồi cũng không biết mình chết như thế nào!"
Sắc mặt Lục Vũ trầm xuống: "Rốt cuộc cô muốn thế nào?"
Hai mắt Bạch Tĩnh đỏ bừng, vô cùng đáng thương nhìn Lục Vũ: "Đừng đi tìm người chơi một mình kia nữa, chúng ta tự mình giữ mạng vẫn quan trọng hơn! Nếu chỉ vì đi tìm anh ta mà lại có thêm người chết thì thực sự rất không đáng! Hay là chúng ta cứ tìm một nơi an toàn để trốn đi, sống sót qua 7 giờ nữa là được mà đúng không?"
Một người chơi nữ không nhịn được nói: "An toàn? Ở đây có nơi nào an toàn sao? Trong trường học không những có quỷ mà còn có cả xác sống, cô có thể trốn tới đâu chứ?"
"Thành thật đợi một chỗ vẫn an toàn hơn chạy lung tung." Bạch Tĩnh khóc nức nở, bấu chặt lấy cánh tay Lục Vũ, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy cầu xin: "Lục đại ca, ông không sợ chúng ta tìm khắp nơi, không tìm được người chơi lạc một mình kia mà ngược lại tìm được một ác quỷ khát máu sao?"
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều giật mình một cái.
Đúng vậy, di chuyển và thăm dò một cách mù quáng rất có thể sẽ kích hoạt "bãi mìn" của trò chơi, đến lúc đó bị nổ đến tan xương nát thịt, lại một lần nữa bị ác quỷ đuổi giết, thực sự rất đáng sợ.
Suy cho cùng, người chơi kia sở dĩ chỉ có một mình cũng là vấn đề của chính hắn! Ai bảo hắn không chủ động gia nhập cùng mọi người? Tại sao mọi người lại phải liều mạng đi tìm hắn?
Trong trò chơi sinh tử này, tính mạng của mình phải do tự bản thân chịu trách nhiệm, ai có thể làm thánh mẫu mà đi quan tâm đến người khác?
Đến con kiến còn tham sống, ngay cả Bạch Tĩnh cũng đã hối hận muốn sống tiếp.

Đi ngược với nhân tính, ích kỷ, lợi dụng lẫn nhau, đều không là gì cả, chỉ là muốn tiếp tục sống mà thôi.
Giang Ngạn Tuyết nhìn về phía trước, hỏi: "Cậu theo ai?"
Nam Kha không hề nghĩ ngợi: "Đương nhiên là theo Giang ca anh rồi."
Giang Ngạn Tuyết: "Không sự chết?"
Nam Kha nhìn nhóm người Lục Vũ đang dần đi xa: "Cũng không chắc bọn họ có thể sống."
Nghe lời này, mắt Giang Ngạn Tuyết sáng lên, lấy một thái độ khác nhìn lại vị hacker thiên tài mặc đồ ngủ gấu con này.

Cậu cười khẽ một tiếng, hỏi: "Trong tổ đội bốn người kia, ai có tính uy hiếp nhất?"
Nam Kha không cần nghĩ đã nói: "Chắc là Lục Vũ? Ông ta là người chơi cũ đã vượt qua hai cửa."
Giọng Giang Ngạn Tuyết nhàn nhạt: "Không nói đến việc ông ta nóng lòng đi tìm người chơi đang lạc một mình là vì tốt bụng hay có mục đích khác, chỉ nói về cô học sinh yểu điệu tự sát vì tình kia thôi.

Chỉ với một vài câu nói, cô ta đã chi phối được suy nghĩ của mọi người, nhưng đương nhiên đây cũng không phải trọng điểm."
Nam Kha hoảng sợ: "Hả? Bạch Tĩnh tự sát vì tình?"
"Ngón giữa tay trái có vết đeo nhẫn, chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay phải là đồng hồ đôi, hợp thời trang, phong cách trẻ trung, rất được các cặp đôi sinh viên yêu thích."
Nam Kha ngẩn người.

Năng lực quan sát mạnh, tư duy nhanh nhạy, vậy cũng đã đủ làm người ta giật mình rồi.

Hơn nữa còn là ở trong hoàn cảnh đáng sợ có thể bị ác quỷ ăn tươi nuốt sống bất cứ lúc nào mà vẫn có thể giữ bình tĩnh, quan sát từng chi tiết, duy trì mạch tư duy rõ ràng.

Người bình thường đều đã bị dọa tè ra quần từ lâu rồi!
Nam Kha thực sự phục sát đất.
"Anh nói Bạch Tĩnh là một tâm cơ girl?"
Ánh mắt Giang Ngạn Tuyết vẫn tĩnh lặng như cũ, nhưng ngữ khí lại có chút lạnh lùng: "Ở một mình chắc chắn nguy hiểm hơn so với ở cùng một nhóm, trong phim ảnh và tiểu thuyết, ma quỷ thường sẽ lựa chọn tấn công người đi một mình.

Cứ như vậy, đoàn đội nhỏ của Bạch Tĩnh sẽ an toàn."
Nam Kha bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra Bạch Tĩnh cố ý không cho mọi người đi tìm người kia chính là vì muốn biến cộng sự của anh thành con mồi? Trời ơi, cô ta không phải là một con thỏ trắng nhỏ đáng thương sao, vặn vẹo thế nào lại thành một con sói xám ăn thịt người không chịu nhả xương vậy?"
Giang Ngạn Tuyết không nói gì.
Lòng người, cách một lớp da, ngoài mặt lương thiện dịu dàng, sau lưng lại là thủ đoạn tàn độc.

Vốn dĩ cứ tưởng cô là một mặt trời nhỏ, sưởi ấm cho cả thế giới, không ngờ cô lại là một đóa anh túc nở rộ dưới địa ngục, phá hại bầu trời.
Higashino Keigo đã từng nói: "Trên đời này có hai thứ không thể nhìn thẳng, một là mặt trời, hai là lòng người."
*Higashino Keigo là một tác giả người Nhật Bản được biết tới rộng rãi qua các tiểu thuyết trinh thám (Phía sau nghi can X, Điều kỳ diệu ở tiệm tạp hóa Namiya,...).

Câu nói trên được trích dẫn từ một trong số những tác phẩm của ông – Bạch dạ hành.
Bên ngoài dịu dàng, ôn nhuận như ngọc.

Bên trong thối nát, lạnh lẽo tối tăm.
Bản thân mình cũng là một ngoài trong ngoài bất nhất như thế, có tư cách gì đi đàm luận thiện ác của người khác?
Giang Ngạn Tuyết cười khẩy một tiếng, đi về phía điểm đỏ đang nhấp nháy.
Hai người, cũng không tính là "đơn độc" nhỉ!
~~~~~~~・゚: *・゚:* *:・゚*:・゚~~~~~~~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương