Tần Tu Trạch buông lỏng hai tay đang ôm Tô Thần, đứng dậy mặc quần áo tử tế, định đưa cậu về căn hộ rồi sẽ xử lý sau.
Tần Tu Trạch cầm một bên chăn trực tiếp quấn lên người Tô Thần, nhặt quần áo trên mặt đất ném lên giường, chuẩn bị xong xuôi thì Tần Tu Trạch ôm Tô Thần đang bọc trong chăn rời đi.
Lúc đi tới cổng kí túc xá, cửa đã bị khóa.
Tần Tu Trạch tìm bảo vệ canh cổng cửa mở cửa cho mình.
Ông cụ ba giờ sáng bị đánh thức cảm thấy không cao hứng, thấy Tần Tu Trạch ôm một cái chăn bông liền dò hỏi hắn.
Tần Tu Trạch tuy khó chịu nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích với ông cụ, nói trong chăn là người bạn đang bị bệnh của mình, muốn đưa cậu đi bệnh viện.
Nói là người nhưng cụ ông ngay cọng tóc cũng không nhìn thấy, có chút nghi ngờ nhưng sợ chần chờ làm bệnh tình nặng hơn nên đành cho đi.
Tần Tu Trạch đậu xe dưới lầu, Tô Thần tuy được quấn kín nhưng Tần Tu Trạch vẫn sợ cậu lạnh, đi đến xe định đặt Tô Thần lên ghế phó lái, thế nhưng nghĩ đến vết thương của cậu nếu ngồi sẽ không thoải mái nên Tần Tu Trạch quyết định đặt cậu ở dãy ghế sau.

Chỉnh qua chỉnh lại mới tìm được tư thế tương đối thoải mái cho Tô Thần.
Tần Tu Trạch nhanh chóng nổ máy xe, chạy thẳng đến căn hộ gần trường Tô Thần.


Vừa về đến nhà Tần Tu Trạch liền đun nước nóng rồi gọi cho người bạn là bác sĩ đông y của mình, nói rõ tình huống của Tô Thần, kêu y mang thuốc cùng dụng cụ đến khám một chút.
Người bạn bác sĩ kia gọi là A Kiệt, rạng sáng bốn giờ bị Tần Tu Trạch đánh thức, ban đầu có chút oán giận nhưng nghĩ đến tiểu tình nhân có thể làm Tần Tu Trạch sốt ruột đến vậy, làm y nổi lên tính tò mò muốn nhìn người kia.
Lúc A Kiệt đến, Tần Tu Trạch vừa thu xếp xong cho Tô Thần, đang hút thuốc ở phòng khách, trong phòng ngủ có thể hút thuốc nhưng hắn sợ làm Tô Thần khó chịu.
Tần Tu Trạch mở cửa cho A Kiệt, A Kiệt định đổi giày, Tần Tu Trạch nói: "Khỏi đổi, nhanh xem bệnh người kia đi?"
A Kiệt vừa nghe, hỏi vội: "Mày không lẽ chơi chết người ta luôn rồi sao?"
Tần Tu Trạch mặc kệ y, đi đến phòng ngủ của Tô Thần, A Kiệt cầm hộp thuốc đuổi theo sau.
Tô Thần bây giờ đang nằm trên giường yên tĩnh ngủ, cho dù được tấm chăn che kín nhưng có thể nhìn ra là một thân hình mỏng manh, nhìn đặc biệt gầy yếu đơn bạc.
Tần Tu Trạch đi đến bên giường vén chăn lên, nhẹ nhàng lật người cậu lại, để Tô Thần nằm thoải mái hơn, sau đó hắn quay người nhìn về phía A Kiệt, ý là kêu y có thể bắt đầu xem bệnh.
A Kiệt vừa nhìn thấy bệnh nhân trên giường, lập tức lấy ra dụng cụ khám bệnh hàng ngày, nghiêm túc kiểm tra cho Tô Thần.

Lúc y nhấc áo ngủ Tô Thần lên, nhìn thấy vết máu ứ đọng trên eo cậu, liền ngẩng đầu khinh bỉ nhìn Tần Tu Trạch, "Cầm thú!"
Tần Tu Trạch không vui nói: "Nhanh kiểm tra!" Để cho A Kiệt nhìn thấy cơ thể Tô Thần, Tần Tu Trạch vốn đã rất khó chịu, người này còn dài dòng như vậy!
A Kiệt cúi đầu muốn kiểm tra, sắc mặt Tần Tu Trạch trong nháy mắt đen lại, hắn bỗng nhiên vỗ bỏ tay A Kiệt, đắp kín mền cho Tô Thần, cau mày hỏi: "Nghiêm trọng không? Cần nằm viện sao?"
A Kiệt lườm một cái, y còn chưa xem rõ tình trạng cơ thể đây, có điều nhìn sắc mặt Tần Tu Trạch, A Kiệt nghĩ muốn xem tiếp cũng không được.

Tuy A Kiệt là thầy thuốc Đông y, không phải bác sĩ nam khoa nhưng tình huống nào y cũng gặp rồi, tình trạng của Tô Thần vẫn ổn, tuy bị thương nhưng cũng không quá nghiêm trọng.
Hai người đi ra phòng khách, A Kiệt lấy ra một ít thuốc mỡ đưa cho Tần Tu Trạch nói: "Mỗi ngày trước khi đi ngủ bôi một lần, nửa tháng không được quan hệ, trong vòng một tuần hạn chế đi lại, ăn thức ăn thanh đạm chút." Nói xong lại lấy đồ từ trong hộp thuốc ra: "Nếu nhanh khỏi thì lấy cái này đun lên rồi chườm nóng ở nơi kia.

Mỗi ngày một lần, liên tục đắp trong vòng ba ngày thì kết quả sẽ ổn."
Tần Tu Trạch lại hỏi thêm chút việc, A Kiệt đều nhất nhất trả lời, A Kiệt thấy Tần Tu Trạch hỏi tỉ mỉ như thế, biết hắn rất quan tâm đến người đang nằm trong phòng kia, vì vậy nói: "Đây rõ ràng là lần đầu tiên của em nó, mày không biết tiết chế gì cả! Nếu muốn tiếp tục quan hệ, sau này phải nhẹ nhàng chút, nơi đó rất yếu đuối.


Còn sau khi khỏe rồi thấy lấy thuốc này đắp một tuần một lần, thường xuyên đắp đối với nơi kia rất có lợi, còn giảm được một số bệnh linh tinh.

Có điều bị thiếu dược liệu nên tao chỉ phối được nhiêu đây, mày nếu muốn dùng tiếp thì để tao đưa công thức, rồi tự đi mua dược liệu."
Tần Tu Trạch nghiêm túc gật đầu, chân thành nói: "Mày viết phương thuốc cho tao đi, bao nhiêu tiền thì nói với Anna, cám ơn nhiều!" Phương thuốc Đông y là không được truyền ra ngoài, Tần Tu Trạch đối với sự phóng khoáng của A Kiệt rất biết ơn!
A Kiệt cẩn thận quan sát Tần Tu Trạch nói: "Mày lại nói cảm ơn với tao! Bị trúng tà rồi hả? Tao cảm thấy hành động hôm nay của mày rất kì quái.

Bất quá cũng không cần cảm ơn sớm như vậy, trong này có vài dược liệu không dễ mua, không phải là không có, mà là yêu cầu niên đại quá cao, không mua được.

Dù mày có mua được hay không, tao cũng sẽ không bớt một xu." Thuốc Đông y của A Kiệt rất đắt, là hàng độc quyền, hơn nữa chỉ còn mấy gói!
Vì một tiểu tình nhân bị thương không nghiêm trọng, rạng sáng ba, bốn giờ đã kêu y dậy, thật là dằn vặt người, bệnh trạng kia chỉ cần nằm dưỡng nửa tháng, không cần thuốc cũng tự khỏe lại, cần thiết phải gọi y vào giờ này sao? A Kiệt bây giờ còn có chút buồn ngủ đây, phải tính thêm tiền cho hắn!
A Kiệt lúc này nhìn kĩ Tần Tu Trạch mới phát hiện hai má hắn rõ ràng đỏ lên, thậm chí có hơi sưng, vừa nhìn đã biết là bị người khác tát, A Kiệt giật mình nói: "Mày bị đánh? Đệt, có người dám kéo râu cọp sao! Thật hâm mộ!" Y đây là hâm mộ người kia thật có bản lĩnh, Tần Tu Trạch sức lực mạnh bạo như vậy, y cảm thấy tay người kia thật không an phận.

A Kiệt nói xong liền đưa tay lại gần Tần Tu Trạch, muốn xem tình trạng vết thương của hắn, này là mắc bệnh nghề nghiệp, không còn cách nào!
Tần Tu Trạch thiếu kiên nhẫn gạt tay A Kiệt ra, nói: "Mày thử bắt mạch cho em ấy xem, sức khỏe em ấy không tốt lắm, xem có cách nào điều dưỡng không, thuốc ngủ mày cho trước đó hiệu quả không tệ." Tần Tu Trạch không muốn bị người khác săm soi mặt mình, có chút mất mặt.


Chuyện này nếu truyền ra ngoài, hắn bị tiểu tình nhân của mình đánh, nói ra nhất định sẽ bị mọi người chê cười.

Hơn nữa Tần Tu Trạch đã sớm muốn kêu A Kiệt khám tổng quát cho Tô Thần.
Tuy Tần Tu Trạch không nói nhưng A Kiệt có thể tự suy đoán.

Vết thương của Tần Tu Trạch rõ ràng là mới bị, vậy ngoài người trong phòng ra thì không còn ai khác, hắn bị đánh mà còn quan tâm người kia như vậy! Thuốc ngủ trước đây là cho cậu trai kia, mấy tháng trôi qua rồi mà Tần Tu Trạch vẫn chưa thuần phục được người kia.
A Kiệt quái dị nhìn Tần Tu Trạch, hỏi: "A Trạch, mày thật lòng sao?! Chuyện này vui đùa cũng được, cưng chìu cũng được, tuyệt đối không được nghiêm túc!"
A Kiệt nói xong thấy Tần Tu Trạch không lên tiếng, liền nhìn gương mặt sưng tấy của hắn: "Hơn nữa sủng cũng phải có mức độ, không được để người khác cưỡi lên đầu mày! Việc này không cần tao nói, chính mày so với bất cứ ai còn hiểu rõ hơn!" Người như bọn họ chơi sao cũng được, nhưng không thể nghiêm túc, không thể chiều chuộng quá mức, không thì sẽ trở thành chuyện cười!
Tần Tu Trạch nhăn mày, nhàn nhạt nói: "Tao biết, mày cả nghĩ quá rồi!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương