Editor: Sasaswa
Hiệu quả của thuốc đông y thật sự rất tốt, Tô Thần ngủ rất sâu, không còn gặp ác mộng nữa.

Buổi sáng cậu dậy tương đối trễ, Tần Tu Trạch đã tập thể dục buổi sáng về.

Tô Thần làm sủi cảo cho hắn, ăn sáng xong Tần Tu Trạch liền vội vàng rời đi, trước khi đi còn kêu Tô Thần gửi thời khóa biểu của cho hắn.

Sáng thứ sáu Tô Thần không có lớp nên cậu cũng không vội vã.

Chờ Tần Tu Trạch đi rồi, cậu đơn giản chuẩn bị một chút rồi đeo cặp sách đến trường.

Tuy Tô Thần quay lại trường học bình thường nhưng cậu không trọ ở trường, lúc thường lại rất yên tĩnh, không nói lời nào cho nên trong trường không có bạn bè.

Lúc đầu Cường Tử thấy Tô Thần siêng năng như vậy cũng muốn cố gắng một chút nhưng ngốc không được bao lâu đã bị Tiêu Nhã gọi đi.

Tiêu Nhã không học cùng trường với bọn họ nhưng cách trường của hai người rất gần.

Tiêu Nhã rất đề phòng Tô Thần, cậu cũng không muốn phá hoại tình cảm của hai người, lâu dần số lần hai người liên lạc với nhau cũng ít đi.

Từ Khải có tới trường tìm Tô Thần mấy lần, bất quá Tô Thần mỗi lần đều không gặp gã.


Từ Khải biết nhà Tô Thần gặp chuyện, thấy Tô Thần cố gắng như vậy cũng không tiếp tục tới quấy rầy nữa.

Từ sau khi Tô Thần hỏi bài Vương Bân mấy lần, hai người cũng coi như quen biết.

Có lần Tô Thần tới lớp trễ, lúc vào phòng học thì hàng đầu đã hết chỗ.

Cậu định đi xuống phía sau thì Vương Bân bỗng nhiên gọi lại, chỉ chỉ chỗ bên cạnh đang để sách: "Giữ cho cậu." Sau đó hai người thường xuyên đi học chung, cùng nhau học bài, cùng nhau đến căn tin, hoàn toàn trở thành bạn bè, Tô Thần chỉ cần có vấn đề không hiểu sẽ lập tức hỏi Vương Bân, quan hệ của hai người càng ngày càng tốt.

Vương Bân rất thông minh, cũng rất nỗ lực, Tô Thần cảm thấy Vương Bản đến trường học loại ba này thật sự rất đáng tiếc.

Quen rồi mới biết, trong khoảng thời gian thi tốt nghiệp, nhà Vương Bân xảy ra chút chuyện nên có một môn y không đến dự thi, cuối cùng là đậu vào ngôi trường này, nếu không với năng lực của y, nhất định có thể lọt A đại - top 3 trường đại học toàn quốc.

Một tuần lại trôi qua, đến thứ sáu, Tô Thần trước đó đã đáp ứng Tần Tu Trạch là tối thứ sáu sẽ nấu cơm cho hắn, vì vậy cậu tính hôm nay bớt chút thời gian tự học để đến siêu thị mua thức ăn.

Tô Thần đã nghĩ xong hôm nay nên làm món gì cho Tần Tu Trạch, cậu định làm cánh gà kho, khoai tây cắt sợi chua cay, thịt heo xào rau, canh sườn nấu bí đao.

Tô Thần còn gọi cho dì Tần xác nhận lại cách nấu.

Hơn hai giờ, Tần Tu Trạch gọi điện tới, "Tiểu Thần, tôi đến nhà trọ rồi, cậu ở đâu?" Tần Tu Trạch biết chiều thứ sau Tô Thần không có lớp nên vì muốn về sớm mà buổi sáng hắn đến công ty rất sớm, vừa qua hai giờ các công việc quan trọng đều đã được xử lí xong, nhưng lúc hắn đến thì lại không thấy Tô Thần ở nhà trọ.


"Tần ca, sao giờ anh đã tan làm rồi? Lúc nãy tôi đến thư viện học bài, bây giờ đang trên đường về." Tần Tu Trạch có chìa khóa cửa nên Tô Thần cũng không lo lắng, ghé siêu thị trước khi về nhà.

Tần Tu Trạch trong lúc đợi Tô Thần cũng không nhàn rỗi, ngồi trong phòng khách xử lí công việc.

Khi hắn nhìn thấy Tô Thần mang theo bao lớn bao nhỏ đi vào, vội vàng nhận lấy đồ đạc trong thay cậu: "Cậu làm gì mua nhiều đồ vậy?"
Tô Thần thở hổn hển nói: "Đây là nguyên liệu nấu cơm tối nay."
"Lần sau cần mua nhiều đồ như vậy thì nói tôi, tôi đi với cậu."
Tô Thần ngoài miệng đáp ứng, trong đầu lại nói thầm, tôi cũng không con gái tay trói gà không chặt, mua ít đồ còn cần người khác đến giúp.

Đúng lúc đến giờ làm cơm tối, Tô Thần rửa tay sạch liền bắt đầu làm cơm.

Tần Tu Trạch muốn giúp đỡ, Tô Thần không cho.

Hắn cũng không rời đi, dựa vào cửa bếp bình tĩnh nhìn Tô Thần bận tới bận lui.

Hắn thích nhìn bộ dáng Tô Thần bận rộn vì hắn, điều này làm hắn cảm thấy rất ấm áp.

Tô Thần bị nhìn cũng không dễ chịu, nhưng cậu đuổi hoài cũng không chịu đi.

Để dời đi ánh mắt Tần Tu Trạch nhìn mình, Tô Thần kêu hắn đi lột tỏi.


Tần Tu Trạch lột tỏi xong, Tô Thần lại kêu hắn đi lột hành, không cho hắn thời gian rảnh rỗi, bởi vì Tần Tu Trạch chỉ cần rảnh rỗi một chút là sẽ nhìn cậu chằm chằm, Tô Thần bị hắn nhìn nổi hết cả da gà.

Hai người ăn nên không cần làm quá nhiều món, cứ như vậy một hồi, cuối cùng nấu xong bữa cơm, tuy rằng màu sắc không tốt lắm nhưng mùi vị cũng không tệ, hai người đem đồ ăn ăn hết sạch sẽ, đương nhiên chủ yếu là Tần Tu Trạch ra sức chiến đấu.

Ăn cơm xong, Tần Tu Trạch hỏi Tô Thần, "Cậu ngày mai có bận gì không?"
"Đi thư viện thượng học bài", là cậu và Vương Bân đã hẹn trước đó.

Nội dung giảng viên Chu nói cậu có chút không hiểu lắm, Vương Bân nói sẽ giảng thêm cho Tô Thần.

Vương Bân bây giờ giống như một nửa giảng viên của cậu, mỗi lần giảng viên nói, Vương Bân đều sẽ giải thích thêm cho cậu.

Tần Tu Trạch khẽ cười nói: "Cậu còn rất nỗ lực! Tại sao phải đến thư viện học? Hiện tại trời trở lạnh, không phải học ở nhà cũng được sao?"
Tô Thần có chút xấu hổ nói: "Bài giảng viên dạy tôi có chút không hiểu, nhờ bạn học chỉ lại."
"À, ngày mai tôi cũng không bận gì, để tôi chỉ cho."
Tô Thần không tiện cự tuyệt ý tốt của Tần Tu Trạch, cuối cùng gửi tin nhắn cho Vương Bân, nói y ngày mai mình bận không tới được.

Buổi tối Tần Tu Trạch nấu thuốc cho Tô Thần.

Tô Thần thấy hiệu quả của loại thuốc này cũng không tồi, từ khi cậu trọng sinh tới bây giờ, mấy ngày gần đây là mấy ngày ngủ ngon nhất.

Uống thuốc không bao lâu, Tô Thần dần chìm vào giấc ngủ, lại không biết Tần Tu Trạch sau khi mình ngủ đi vào phòng cậu.

Tần Tu Trạch đi đến bên giường Tô Thần, mở đèn đầu giường, nhìn Tô Thần hô hấp bình bình, bộ dáng ngủ không hề phòng bị, khóe môi câu lên một vệt cười.


Trước đó hắn nghe Tô Thần nói ngủ không ngon giấc, liền kêu bằng hữu kê vài đơn thuốc an thần trợ giúp giấc ngủ.

Người bạn đó nói: Thuốc này có thể làm cho người uống ngủ như heo, sét đánh cũng không tỉnh.

Đối với thân thể không có tác dụng phụ, còn có thể nâng cao sức đề kháng.

Lần trước Tô Thần uống hết thuốc, ban đầu hắn chỉ đơn thuần muốn đi nhìn một chút xem Tô Thần sau khi uống xong ngủ có yên giấc không.

Nhưng hắn sau khi tiến vào, liền thấy Tô Thần dửng dưng nằm ở đó, chăn đá một bên, áo ngủ có chút ngổn ngang, ngủ giống như heo, dáng dấp kia làm tâm hắn ngứa khó nhịn, sau đó hắn muốn làm gì thì làm, không hiệu quả thuốc lại tốt như vậy, Tô Thần từ đầu đến cuối đều không tỉnh.

Tần Tu Trạch ngồi ở mép giường, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má nhẵn nhụi trắng như tuyết cùng bờ môi phấn nộn mềm mại của Tô Thần.

Đôi mắt hắn tối tăm không rõ nhìn người vô tri vô giác đang say ngủ, hắn thấy mình đối với Tô Thần thực sự là rất nhẫn nại, hắn xưa nay không làm qua việc sẽ ủy khuất chính mình, nhưng điều đó không quan trọng, ngày nào đó hắn sẽ đòi Tô Thần gấp bội.

Buổi sáng Tô Thần dậy có chút trễ, mỗi lần cậu uống thuốc kia đều sẽ ngủ rất say, cũng không tập thể dục buổi sáng.

Lúc Tô Thần đi ra, Tần Tu Trạch đang cầm sách cậu đặt trên bàn để xem.

Tô Thần giơ tay che miệng, ngáp một cái, "Tần ca, sớm."
Tần Tu Trạch không ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: "Ừm, tôi mua bữa sáng cho rồi, cậu đi rửa mặt rồi tranh thủ ăn trước khi nguội."
Ăn sáng xong, dọn dẹp xong, Tần Tu Trạch hỏi: "Trong sách chỗ nào không hiểu? Tôi giảng cho.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương