Editor: Sasaswa
Tần Tu Trạch thấy cảnh này có chút sửng sốt, hắn vội vàng quay đầu nhìn về phía Tô Thần.

Tần Tu Trạch nghĩ Tô Thần sẽ tức giận rồi đuổi theo người kia đánh cho hắn ta một trận.

Dù sao gặp loại chuyện này, là đàn ông đều không nhịn được, đặc biệt là người đang trong độ tuổi dễ dàng kích động như Tô Thần.

Nhưng Tô Thần không hề làm gì cả, cậu bình tĩnh nhìn hai người biến mất ở đại sảnh.

Không ngờ cậu rất biết cách giữ bình tĩnh! Tần Tu Trạch quan tâm hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Tô Thần nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, "Không có chuyện gì."
Nhân viên đúng lúc này dọn món lên, Tô Thần nói: "Tần ca, anh nếm thử đi, đây là đặc sản ở đây, ăn rất ngon."
Thấy bộ dáng Tô Thần thật sự không để ý, Tần Tu Trạch nghi hoặc nhìn cậu một hòi lâu: "Muốn uống rượu không?"
Tô Thần lắc đầu một cái, "Lát nữa còn phải lái xe, không uống được."
Sau đó hai người không nói gì nữa, Tô Thần không có tâm tình nói chuyện, còn Tần Tu Trạch là cảm thấy hiện tại không nói gì mới là tốt nhất.

Vì vậy hai người yên lặng ăn hết bữa cơm này.

Tâm trạng Tô Thần bây giờ không bình tĩnh như những gì cậu biểu hiện ra.

Món ăn có ngon đến đâu thì đối với cậu chỉ như đang nhai sáp.

Rốt cục ăn hết bữa cơm này, Tô Thần hiện tại chỉ muốn lập tức rời đi, muốn yên tĩnh một mình.

Tần Tu Trạch biết tâm tình Tô Thần không tốt đẹp chút nào, có điều bây giờ tâm tình hắn ngược lại có chút vui vẻ.

Hắn thấy Tô Thần muốn nhanh chóng rời đi cũng không nói gì thêm, chỉ dặn Tô Thần trên đường lái xe cẩn thận.

Tô Thần một mình trở lại công ty, hiện tại đã gần mười giờ tối, toàn bộ công ty yên tĩnh không có ai, chỉ có tiếng bước chân của cậu vang trên hành lang, làm cho cậu thoạt nhìn càng thêm cô đơn.


Tô Thần nhìn văn phòng trống trải, vắng vẻ giống như tâm trạng của mình bây giờ, vừa cô đơn vừa lạnh lẽo.

Nhớ lại hình ảnh hai người kia vui vẻ dắt tay nhau rời khỏi làm ý nghĩ lừa mình dối người rằng hai người chỉ là bạn bè của Tô Thần hoàn toàn sụp đổ.

Tô Thần cảm thấy đời trước mình sống rất thất bại, điều duy nhất làm cậu cảm thấy hạnh phúc chính là những năm qua lại với Dư Đình Đình.

Lúc đó hai người bọn họ rất ít khi cãi nhau, tuy rằng Dư Đình Đình không hề giống bề ngoài dịu dàng của mình, nhưng cũng không phải người hay gây sự.

Tô Thần lúc ấy thật sự đặt Dư Đình Đình lên đầu quả tim.

Bây giờ nhìn lại, tháng năm đó đối với cậu chẳng qua chỉ là một trò cười.

Sự việc này xảy ra làm tình cảm của Tô Thần đối với Dư Đình Đình trở nên phai nhạt.

Trước đó Tô Thần nghĩ rằng đời này đợi sau khi cả hai tốt nghiệp cậu sẽ lập tức cưới Dư Đình Đình, tranh thủ cho cha Tô sớm ôm cháu nội.

Hai người đơn giản cùng nhau trải qua mỗi ngày, đồng thời chăm sóc cha Tô và con của hai người, Tô Thần cậu sẽ nỗ lực làm việc để đem đến cuộc sống hạnh phúc cho cả hai vợ con, không bao giờ ra ngoài ăn chơi lêu lỏng nữa.

Nhưng bây giờ Tô Thần nghĩ mình đúng là kẻ ngốc mà! Đời trước cậu luôn hối hận vì mình say rượu loạn tính rồi làm chuyện có lỗi với Dư Đình Đình.

Khi đó Tô Thần vẫn luôn tự trách, cho rằng chính mình có lỗi với nàng! Nhưng theo tình hình bây giờ thì Dư Đình Đình có thể đã sớm làm ra việc có lỗi với cậu.

Nếu không phải sống lại lần nữa, nếu không phải ngày hôm nay đi ăn cơm với Tần Tu Trạch thì căn bản cậu sẽ không bao giờ biết được sự thật này.

Tô Thần choáng váng đi vào phòng nghỉ trong văn phòng, hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số của Dư Đình Đình, cậu muốn biết Dư Đình Đình sẽ nói như thế nào.

Điện thoại reo một hồi cuối cùng cũng thông, từ điện thoại truyền ra âm thanh êm ái Tô Thần vẫn luôn yêu thích, "A Thần."
Tô Thần làm mình bình tĩnh lại, làm bộ lơ đãng hỏi: "Đang ở đâu?"
"Ở nhà đây, mới đi với chị họ về, mệt mỏi quá! Anh buổi chiều làm gì?"
Tô Thần vốn muốn chất vấn nhưng bỗng nhiên không còn tâm trạng để hỏi nữa, "Anh buổi chiều đi xem phim, có chút mệt mỏi, cúp đi." Nói rồi trực tiếp cúp điện thoại.

Tô Thần cảm thấy không còn ý ngĩa gì nữa, cậu sở dĩ phiền muộn như vậy không phải vì biết mình bị lừa sao? Cậu sở dĩ cảm thấy tức giận không phải vì tình cảnh ngày hôm nay trùng hợp bị Tần Tu Trạch nhìn thấy, rất mất mặt sao?
Đời trước chuyện này không có xảy ra, bây giờ là tình huống quái quỷ gì đây! Không phải chỉ là bị bạn cái cắm sừng thôi sao? Còn chưa cưới nữa mà! Cưới về thì sớm muộn gì cũng ly hôn.

Bản thân ở đây nghĩ tới nghĩ lui thì có ý nghĩa gì chứ? Công ty còn một đống việc cần mình giải quyết đây, không có thời gian để suy nghĩ đến việc này nữa đâu.

***
Tần Tu Trạch sau khi về đến nhà thì suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Trì, "Nói chuyện được không?"
Thẩm Trì vội vàng nói: "Được, Tần ca, anh gọi cho em có việc gì sao?"
Tần Tu Trạch nói thẳng: "Tôi hôm nay đi Mỹ Vị Cư có thấy cậu, cô gái đi kế cậu là người mới quen sao?"
Thẩm Trì có chút sợ hãi nói: "Tần ca, sao anh lại quan tâm đến chuyện của em vậy? Không phải anh đang theo đuổi cô gái đó chứ?"

Tần Tu Trạch giải thích: "Không có, cô gái kia là em gái của Chu Nhã Thiến.Vừa gặp mấy ngày trước, cậu là nghiêm túc sao?"
Thẩm Trì bảo đảm nói: "Em nghiêm túc, cô gái này cũng không tệ lắm."
Tần Tu Trạch hài lòng nói: "Vậy giữ quan hệ cho tốt, đừng tiếp tục đổi tới đổi lui nữa, cậu cũng không còn nhỏ nữa."
Thẩm Trì lập tức nói: "Ừm, lần này nhất định nghiêm túc."
Sau khi cúp điện thoại, Tần Tu Trạch vui vẻ gửi cho Tô Thần một mẩu tin nhắn.

***
Tô Thần nằm một hồi rồi đứng dậy cầm áo ngủ đi tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra cầm điện thoại lên thì thấy có hai tin nhắn ngắn vừa gửi đến.

Một tin là của Dư Đình Đình, một tin là của Tần Tu Trạch, cậu mở tin nhắn của Dư Đình Đình trước.

Dư Đình Đình: Anh mệt thì đi ngủ sớm chút, không cần quá lao lực, sức khỏe anh vốn không tốt, phải chú ý nghỉ ngơi! Trước đây mỗi lúc được Dư Đình Đình săn sóc quan tâm, Tô Thần cảm thấy đặc biệt vui vẻ, đặc biệt ấm áp, hiện tại cậu lại cảm thấy đặc biệt chói mắt.

Tô Thần cầm điện thoại lên muốn trả lời lại Dư Đình Đình nhưng viết viết xóa xóa một hồi, một chữ cũng không gửi được.

Nếu muốn chia tay thì ít nhất cũng nên gặp mặt nói chuyện rõ ràng.

Chờ sau khi giải quyết ổn thỏa chuyện công ty, Tô Thần dự định sẽ hẹn Dư Đình Đình gặp mặt một lần.

Sau đó mở tiếp tin nhắn của Tần Tu Trạch: Về tới chưa? Đừng suy nghĩ nhiều, ngủ sớm một chút, mơ thấy mộng đẹp! Tô Thần buồn bực bứt bứt tóc, mộng đẹp em gái anh á! Anh thử bị cắm cho cặp sừng rồi còn ngủ ngon được không! Nói không chừng bây giờ anh ta đang cười nhạo mình, Tô Thần buồn bực suy nghĩ.

Bất quá vẫn là trả lời Ừa, về đến rồi.

Tần ca, anh cũng nghỉ sớm một chút.
Buổi sáng Tô Thần vừa rửa mặt xong trợ lý Trương đã mang đồ ăn sáng tới.

Từ khi Tô Thần ở lại công ty, bữa sáng đều là do trợ lý Trương trực tiếp mang tới.

Tô Thần rất cảm kích trợ lý Trương, dù sao anh đối với Tô Thần và cha Tô rất tốt.

Cha Tô mặc dù có thể yên tâm giao công ty cho Tô Thần, nhưng phần lớn nguyên nhân là bởi vì có trợ lý Trương ở bên hỗ trợ cậu, ông trước khi đi còn nói chuyện một hồi với trợ lý Trương.

Còn trợ lý Trương lúc đầu là không hài lòng với Tô Thần, nhưng hiện tại cái nhìn của anh đối với Tô Thần đã hoàn toàn thay đổi.

Trước tiên không nói tới năng lực của Tô Thần, ít nhất thái độ của cậu đối với công việc rất làm trợ lý Trương tán thành.

Trải qua sự tình ngày hôm qua, Tô Thần không thể tiếp tục nhờ Chu Nhã Thiến giới thiệu luật sư được nữa.

Tô Thần vừa ăn vừa nói với trợ lý Trương: "Trương ca, anh tìm luật sư đi."
Trợ lý Trương gật đầu, chớp mắt nói: "Tô thiếu, tôi đã mời được giám đốc Lưu Phó.


Qua sáu giờ tối ông ấy sẽ có thời gian rảnh nên tôi đã hẹn lúc bảy giờ, địa điểm là ở Ngự Phẩm Hiên".

Tô Thần đã nói qua mấy lần với trợ lý Trương, kêu anh gọi mình là Tô Thần là được rồi nhưng trợ lý Trương chính là không nghe.

Hiện tại Tô Thần cũng lười sửa lại cho anh.

Gần đây nguồn vốn của công ty eo hẹp, mà ngân hàng cho vay phê duyệt rất nghiêm khắc.

Cho nên trợ lý Trương mới mời giám đốc Lưu, giám đốc Lưu không phải là loại người dễ mời, trợ lý Trương khẳng định không phí ít tâm tư vào cuộc hẹn này.

Cuộc hẹn này nhất định phải thành công nếu không công ty phải tạm ngưng sản xuất.

Trợ lý Trương lại nói: "Tôi buổi chiều còn có chuyện khác, không thể cùng đi với cậu.

Cậu mang Hà Lị theo, cô ấy uống rượu so với đàn ông còn tốt hơn." Trợ lý Trương gần đây đang bận việc chuyển nhượng công ty và chuyện khởi tố.

Lúc nào cũng chạy ngoài đường, rất ít khi ở công ty.

Hà Lị làm việc ở bộ phận Marketing, rất có năng lực và nhanh nhẹn, không chỉ uống tốt mà còn rất biết cách nói chuyện.

Năng lực phi thường xuất chúng, nghe nói được rất nhiều công ty chiêu mộ, thế nhưng cô vẫn chọn không đi.

Cô ở công ty cha Tô làm việc đã nhiều làm, rất quen thuộc với Tô Thần, mang cô theo rất thích hợp.

Buổi chiềuvừa qua năm giờ Hà Lị đã tới.

Cô trông rất xinh đẹp, dáng người yểu điệu, mái tóc xoăn gợn sóng, ba mươi tuổi nhưng nhìn chỉ như hai lăm.

Nhìn thấy Tô Thần câu đầu tiên nói là, "Bảo bối, cậu lại gầy rồi.

Đừng liều mạng như vậy nữa,sức khỏe là quan trọng nhất."
Hà Lị điểm nào cũng tốt, chỉ là điểm này làm Tô Thần rất đau đầu, mỗi lần gặp nhau đều phải trêu ghẹo cậu một chút.

"Lị Lị tỷ, chị không sợ bị Trương ca nghe được sao?" Hà Lị từ trước đến giờ luôn theo đuổi trợ lý Trương, nhưng trợ lý Trường đối với sự theo đuổi nhiệt tình đó của cô vẫn làm như không thấy.

Hà Lị trừng Tô Thần một cái nói: "Đừng nhắc tới khúc gỗ kia, quá mất hứng! Chị đây thích dạng người tiểu thịt tươi như cậu hơn." Nói xong còn bóp mặt Tô Thần một cái, hâm mộ nói: "Non thật, có thể bấm ra nước luôn đó chứ."
Tô Thần bất đắc dĩ đỡ trán, cậu đối với người này là bó tay.

Tô Thần và Hà Lị quen biết nhau đã mấy năm, lúc mới quen Hà Lị đã như vậy, lâu dần Tô Thần cũng thành thói quen.

Hà Lị liếc nhìn quần áo của Tô Thần, "Cậu thay đồ đi, tốt nhất là mặc âu phục, nhìn sẽ thành thục hơn chút.


Thôi, chị đi tìm cho cậu." Nói xong trực tiếp đi vào phòng nghỉ của Tô Thần.

Tô Thần sờ sờ mũi, đi theo phía sau Hà Lị.

Hà Lị lật qua lật lại tủ quần áo của Tô thần, cuối cùng chọn một bộ âu phục màu lam đậm nói: "Chọn bộ này đi."
Chọn quần áo xong Hà Lị lập tức đi ra ngoài.

Phòng nghỉ tuy không lớn nhưng nội thất vẫn đầy đủ, không thiếu thứ gì.

Bởi vì trước đây cha Tô thường làm việc xong sẽ ở lại đây nghỉ luôn cho nên cái phòng nghỉ nhỏ này giống như căn phòng dành cho những người độc thân.

Mỗi ngày đều có nhân viên đến quét dọn vệ sinh, Tô Thần ở đây cũng rất thoải mái.

Tô Thần thay xong đi ra, ánh mắt Hà Lị sáng lên nói: "Thật không tệ! Bảo bối, tại sao cậu lại đẹp trai vậy hả? Chị đây yêu cậu mất."
Tô Thần lườm một cái nói: "Đem tình cảm đó dành cho Trương ca đi."
Giờ này rất dễ kẹt xa, hai người cũng không chậm trễ nữa, trực tiếp chạy tới Ngự Phẩm Hiên.

Bởi vì hai người đều sẽ uống rượu nên lúc đi đã cố ý dẫn tài xế theo.

Tô Thần và Hà Lị đến sớm 15 phút, khoảng chừng bảy giờ rưỡi giám đốc Lưu Phó mới đến.

Giám đốc Lưu Phó bốn mươi tuổi, vóc người không cao mà còn rất béo, đặc biệt là cái bụng bia không nhỏ kia.

Bên cạnh ông là một người cao lớn khoảng ba mươi tuổi, đoán chừng là trợ lý nam.

Giám đốc Lưu Phó sau khi đi vào nói: "Xin lỗi, để hai người đợi lâu, vừa nãy kẹt xe." Tuy miệng nói xin lỗi nhưng trên mặt giám đốc Lưu không có một tia áy náy nào.

Tô Thần vội vàng đứng dậy cùng giám đốc Lưu Phó bắt tay, "A thị gần đây kẹt xe ngày càng nhiều." Nhờ người giúp đỡ chính là như vậy, nhất định phải khiêm tốn, chỉ là đợi nửa giờ thôi mà, không bị cho leo cây là tốt lắm rồi.

Lần đầu tiên gặp mặt nên Tô Thần tự giới thiệu mình trước, thuận tiện giới thiệu Hà Lị cho giám đốc Lưu Phó.

Qua lại vài câu rồi từng người ngồi xuông
Đồ ăn rất nhanh được đem lên, giám đốc Lưu Phó uống được rượu, hơn nữa còn uống rất tốt, có điều Hà Lị ứng phó cũng rất thành thạo điêu luyện.

Tô Thần bởi vì thân thể không tốt, hơn nữa tửu lượng cũng không cao, chỉ uống hai chén lúc đầu, sau đó không uống tiếp.

Hà Lị tuy uống nhiều nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, chuyện cần làm vẫn phải làm, điều này làm Tô Thần thấy rất yên tâm.

Nhưng dần dần Tô Thần phát hiện có gì đó không đúng, bàn tay to lớn mập mạp của Lưu Phó cứ lôi kéo tay Hà Lị không tha.


Việc này còn có thể chịu đựng, việc làm người khác không chịu nổi là một cái tay khác của lão đang đặt trên đùi Hà Lị.

Hà Lị vừa uống vừa nói chuyện cho nên vẫn luôn ngồi kế bên Lưu Phó, còn Tô Thần ngồi kế bên Hà Lị.

Tình huống phía dưới, Tô Thần có thể thấy rõ rõ ràng ràng.

Mặc dù Hà Lị đối với hành động khiếm nhã của Lưu Phó rất chán ghét, nhưng cô đã gặp chuyện này rất nhiều lần nên cho dù bị sàm sỡ, thần sắc trên mặt vẫn không thay đổi, không làm lỡ chuyện chính sự.

Hà Lị có thể bình tĩnh tiếp tục uống rượu nói chuyện nhưng Tô Thần thì không nhịn nổi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương