Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Kết Hôn Với Giang Tổng
-
Chương 62
Lâm Tuyết Hạ ở bệnh viện suốt cả buổi sáng, Giang Thần Duệ bèn ở lại đây chăm sóc cho cô suốt.
Trưa ngày hôm ấy, Tịnh Dao hay tin nên đến thăm cô, gương mặt cô ấy có vẻ rất nghiêm túc: “Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?”
“Cậu có thể đối xử tốt với người bệnh một chút hay không hả? Vừa mới đến đã tin tốt tin xấu gì đấy?”
Cô tỏ vẻ bất mãn, cô trừng mắt nhìn cô ấy, nhưng vẫn nói: “Tin tốt trước đi.”
"Đám cưới của chị cậu có đặc biệt mời phóng viên Thời Đại.”
“Ồ? Thế tin xấu thì sao?”
“Con ả đê tiện Tiểu Lan đó bắt tớ ở lại xử lý hết công việc còn sót lại mà không cho tớ đi.” Gương mặt Tịnh Dao sầm tối, cô ấy tỏ vẻ phiền muộn.
Lâm Tuyết Hạ sững sờ, dở khóc dở cười: “Cái này cũng tính là tin xấu hả, đây không phải là chuyện bình thường hay sao?”
Tịnh Dao lắc đầu, gương mặt cô ta toát ra vẻ phẫn nộ: “Hôm nay lúc tớ đến phòng lấy nước, vô tình nghe Tiểu Lan và Quân Ninh nói chuyện điện thoại với nhau, người đề ra ý định này là Tiểu Lan đấy.”
“Cái gì?”
Sau khi nghe xong, sắc mặt Lâm Tuyết Hạ chợt thay đổi: “Cậu không nghe nhầm chứ?”
“Không có, có thể là vì cô ta bây giờ không đối phó được với cậu nữa nên chuyển sang đối phó tớ, lần đi phỏng vấn này rõ ràng tớ có thể tham gia vào nhưng cô ta cố ý chèn ép, khiến tớ không thể tham gia được.”
Tịnh Dao vừa mới dứt lời, gương mặt Lâm Tuyết Hạ cũng sầm tối lại, ánh mắt cô hơi tối tăm.
Ánh mắt của Giang Thần Duệ càng đáng sợ hơn nữa, lạnh lẽo giống hệt như những tảng băng, khiến cho da đầu Tịnh Dao hơi tê dại.
Mặc dù bình thường không quan tâ m đến người khác nhiều lắm, nhưng bây giờ vì Lâm Tuyết Hạ mà Tịnh Dao mới bị liên lụy. Anh biết, nếu cô biết được chuyện này chắc chắn sẽ cảm thấy rất có lỗi.
Có điều anh không nói gì, anh tôn trọng mọi cảm xúc cũng như quyết định của cô. Chỉ cần cô cần thì anh sẽ lập tức có mặt, nếu tạm thời không cần thì anh sẽ lặng lẽ đứng phía sau âm thầm bảo vệ và ủng hộ hết mình.
Lúc này, việc anh có thể làm là im lặng nhìn Lâm Tuyết Hạ, đợi cô tự đưa ra quyết định.
Sau khi im lặng một hồi lâu, Lâm Tuyết Hạ chợt hít sâu một hơi như thể cô đã quyết định được bản thân nên làm điều gì đó, cô quay sang nhìn anh với ánh mắt trấn an, rồi nói nói Tịnh Dao: “Không cần lo đâu, nếu cô ta cố ý làm khó cậu thì tớ sẽ gọi cho chị nhờ chị ấy gửi riêng cho cậu một thư mời tham gia bữa tiệc. Chắc chắn lần này sẽ không có vấn đề nào nữa rồi.”
Tịnh Dao sững sờ, nhìn Lâm Tuyết Hạ với ánh mắt ngạc nhiên, rồi niềm vui cuộn trào trong ánh mắt cô, cô ấy gật đầu liên tục: “Được chứ, đương nhiên là tốt lắm rồi! Tớ được gửi thư mời riêng luôn sao, aaaa... Thật là hạnh phúc quá đi. Cảm ơn cậu nhiều!"
“Đừng kích động, bọn họ sẽ không bỏ qua dễ dàng thế đâu nên chúng ta cần phải đề phòng hơn.”
Lâm Tuyết Hạ híp mắt, ánh mắt anh lộ ra vẻ nguy hiểm.
Tịnh Dao lại thờ ơ phất tay: “Tớ không sợ cô ta đâu, dù sao bên cạnh tớ còn có một Tuyết Hạ vừa thông minh vừa xinh đẹp nữa mà. Huống hồ, còn có Giang tổng nữa."
“Đúng thế.”
Lâm Tuyết Hạ phì cười rồi quay sang nhìn Giang Thần Duệ, anh cũng nhìn lại cô, đôi môi mỏng nhếch lên: “Phu nhân muốn làm gì thì cứ việc làm, trời có sập xuống cũng có anh gánh cho em.”
“Ừm.” Cô mỉm cười gật đầu.
Tịnh Dao đứng ở một bên, nhìn thấy hai người bọn họ âu yếm nhau, cô không khỏi cảm thấy hâm mộ.
Chọn đàn ông thì phải có mắt nhìn mới được, lần này rõ ràng Lâm Tuyết Hạ đã không còn mù nữa rồi.
Dù sao thì trước kia Tịnh Dao chưa từng nghe thấy Lục Thiếu Kiệt nói như vậy với cô!
Tịnh Dao không nán lại lâu làm phiền không gian riêng tư của hai người họ, nên vội vàng nói lời tạm biệt với Lâm Tuyết Hạ, sau đó bèn lên công ty.
Chiều ngày hôm ấy, Lâm Tuyết Hạ cũng đã làm xong thủ tục xuất viện rồi về nhà nghỉ ngơi.
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Tuyết Hạ vì đã nghỉ việc rồi nên thong thả ngồi sofa ăn bánh uống trà và xem tivi.
Có lẽ bởi vì thủ đoạn của Giang Thiên Vũ đã có tác dụng cộng thêm việc cô đã nghỉ làm ở Thời Đại rồi nên mấy ngày nay rất yên bình, cô còn nghe đâu Quân Ninh gần đây rất an phận, đặc biệt là Tiểu Lan bây giờ cũng không có cơ hội gây chuyện cho cô nữa.
Có điều, suy đi nghĩ lại thì cô thấy Quân Ninh không phải là người có thể chịu đựng được thiệt thòi, tát cô ta một cái thì làm sao cô ta có thể cho qua được.
Mà sự thật là như thế, trong một buổi chiều nào đó, sau khi Tịnh Dao đi phỏng vấn về, cô bèn nói với Lâm Tuyết Hạ: “Gần đây Quân Ninh hay qua lại với bên đó lắm, cô ta sẽ tái xuất trong thời gian ngắn thôi.”
“Ồ? Nhanh đến thế à?” Cô nhướn mày, trông có vẻ rất có hứng thú.
“Ừm, hai ngày trước cô ta đã hủy hợp đồng với công ty cũ rồi, mấy ngày nay định ký tiếp với công ty giải trí mới, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì e là đã âm thầm thương lượng xong rồi.”
Tịnh Dao bĩu môi, gương mặt cô ấy đượm vẻ lo âu.
Tịnh Dao biết, một khi Quân Ninh tái xuất thì người đầu tiên cô ta tấn công là Lâm Tuyết Hạ, suy cho cùng thì với cô, đây chẳng phải là chuyện gì tốt.
Cô cũng không mấy quan tâm, chỉ hờ hững lên tiếng hỏi: “Có biết cô ta tiếp xúc với công ty nào hay không?”
Trưa ngày hôm ấy, Tịnh Dao hay tin nên đến thăm cô, gương mặt cô ấy có vẻ rất nghiêm túc: “Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?”
“Cậu có thể đối xử tốt với người bệnh một chút hay không hả? Vừa mới đến đã tin tốt tin xấu gì đấy?”
Cô tỏ vẻ bất mãn, cô trừng mắt nhìn cô ấy, nhưng vẫn nói: “Tin tốt trước đi.”
"Đám cưới của chị cậu có đặc biệt mời phóng viên Thời Đại.”
“Ồ? Thế tin xấu thì sao?”
“Con ả đê tiện Tiểu Lan đó bắt tớ ở lại xử lý hết công việc còn sót lại mà không cho tớ đi.” Gương mặt Tịnh Dao sầm tối, cô ấy tỏ vẻ phiền muộn.
Lâm Tuyết Hạ sững sờ, dở khóc dở cười: “Cái này cũng tính là tin xấu hả, đây không phải là chuyện bình thường hay sao?”
Tịnh Dao lắc đầu, gương mặt cô ta toát ra vẻ phẫn nộ: “Hôm nay lúc tớ đến phòng lấy nước, vô tình nghe Tiểu Lan và Quân Ninh nói chuyện điện thoại với nhau, người đề ra ý định này là Tiểu Lan đấy.”
“Cái gì?”
Sau khi nghe xong, sắc mặt Lâm Tuyết Hạ chợt thay đổi: “Cậu không nghe nhầm chứ?”
“Không có, có thể là vì cô ta bây giờ không đối phó được với cậu nữa nên chuyển sang đối phó tớ, lần đi phỏng vấn này rõ ràng tớ có thể tham gia vào nhưng cô ta cố ý chèn ép, khiến tớ không thể tham gia được.”
Tịnh Dao vừa mới dứt lời, gương mặt Lâm Tuyết Hạ cũng sầm tối lại, ánh mắt cô hơi tối tăm.
Ánh mắt của Giang Thần Duệ càng đáng sợ hơn nữa, lạnh lẽo giống hệt như những tảng băng, khiến cho da đầu Tịnh Dao hơi tê dại.
Mặc dù bình thường không quan tâ m đến người khác nhiều lắm, nhưng bây giờ vì Lâm Tuyết Hạ mà Tịnh Dao mới bị liên lụy. Anh biết, nếu cô biết được chuyện này chắc chắn sẽ cảm thấy rất có lỗi.
Có điều anh không nói gì, anh tôn trọng mọi cảm xúc cũng như quyết định của cô. Chỉ cần cô cần thì anh sẽ lập tức có mặt, nếu tạm thời không cần thì anh sẽ lặng lẽ đứng phía sau âm thầm bảo vệ và ủng hộ hết mình.
Lúc này, việc anh có thể làm là im lặng nhìn Lâm Tuyết Hạ, đợi cô tự đưa ra quyết định.
Sau khi im lặng một hồi lâu, Lâm Tuyết Hạ chợt hít sâu một hơi như thể cô đã quyết định được bản thân nên làm điều gì đó, cô quay sang nhìn anh với ánh mắt trấn an, rồi nói nói Tịnh Dao: “Không cần lo đâu, nếu cô ta cố ý làm khó cậu thì tớ sẽ gọi cho chị nhờ chị ấy gửi riêng cho cậu một thư mời tham gia bữa tiệc. Chắc chắn lần này sẽ không có vấn đề nào nữa rồi.”
Tịnh Dao sững sờ, nhìn Lâm Tuyết Hạ với ánh mắt ngạc nhiên, rồi niềm vui cuộn trào trong ánh mắt cô, cô ấy gật đầu liên tục: “Được chứ, đương nhiên là tốt lắm rồi! Tớ được gửi thư mời riêng luôn sao, aaaa... Thật là hạnh phúc quá đi. Cảm ơn cậu nhiều!"
“Đừng kích động, bọn họ sẽ không bỏ qua dễ dàng thế đâu nên chúng ta cần phải đề phòng hơn.”
Lâm Tuyết Hạ híp mắt, ánh mắt anh lộ ra vẻ nguy hiểm.
Tịnh Dao lại thờ ơ phất tay: “Tớ không sợ cô ta đâu, dù sao bên cạnh tớ còn có một Tuyết Hạ vừa thông minh vừa xinh đẹp nữa mà. Huống hồ, còn có Giang tổng nữa."
“Đúng thế.”
Lâm Tuyết Hạ phì cười rồi quay sang nhìn Giang Thần Duệ, anh cũng nhìn lại cô, đôi môi mỏng nhếch lên: “Phu nhân muốn làm gì thì cứ việc làm, trời có sập xuống cũng có anh gánh cho em.”
“Ừm.” Cô mỉm cười gật đầu.
Tịnh Dao đứng ở một bên, nhìn thấy hai người bọn họ âu yếm nhau, cô không khỏi cảm thấy hâm mộ.
Chọn đàn ông thì phải có mắt nhìn mới được, lần này rõ ràng Lâm Tuyết Hạ đã không còn mù nữa rồi.
Dù sao thì trước kia Tịnh Dao chưa từng nghe thấy Lục Thiếu Kiệt nói như vậy với cô!
Tịnh Dao không nán lại lâu làm phiền không gian riêng tư của hai người họ, nên vội vàng nói lời tạm biệt với Lâm Tuyết Hạ, sau đó bèn lên công ty.
Chiều ngày hôm ấy, Lâm Tuyết Hạ cũng đã làm xong thủ tục xuất viện rồi về nhà nghỉ ngơi.
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Tuyết Hạ vì đã nghỉ việc rồi nên thong thả ngồi sofa ăn bánh uống trà và xem tivi.
Có lẽ bởi vì thủ đoạn của Giang Thiên Vũ đã có tác dụng cộng thêm việc cô đã nghỉ làm ở Thời Đại rồi nên mấy ngày nay rất yên bình, cô còn nghe đâu Quân Ninh gần đây rất an phận, đặc biệt là Tiểu Lan bây giờ cũng không có cơ hội gây chuyện cho cô nữa.
Có điều, suy đi nghĩ lại thì cô thấy Quân Ninh không phải là người có thể chịu đựng được thiệt thòi, tát cô ta một cái thì làm sao cô ta có thể cho qua được.
Mà sự thật là như thế, trong một buổi chiều nào đó, sau khi Tịnh Dao đi phỏng vấn về, cô bèn nói với Lâm Tuyết Hạ: “Gần đây Quân Ninh hay qua lại với bên đó lắm, cô ta sẽ tái xuất trong thời gian ngắn thôi.”
“Ồ? Nhanh đến thế à?” Cô nhướn mày, trông có vẻ rất có hứng thú.
“Ừm, hai ngày trước cô ta đã hủy hợp đồng với công ty cũ rồi, mấy ngày nay định ký tiếp với công ty giải trí mới, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì e là đã âm thầm thương lượng xong rồi.”
Tịnh Dao bĩu môi, gương mặt cô ấy đượm vẻ lo âu.
Tịnh Dao biết, một khi Quân Ninh tái xuất thì người đầu tiên cô ta tấn công là Lâm Tuyết Hạ, suy cho cùng thì với cô, đây chẳng phải là chuyện gì tốt.
Cô cũng không mấy quan tâm, chỉ hờ hững lên tiếng hỏi: “Có biết cô ta tiếp xúc với công ty nào hay không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook