Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Kết Hôn Với Giang Tổng
-
Chương 56
Quân Ninh tưởng rằng Lâm Tuyết Hạ đã bị cô ta nói trúng, gương mặt hiện lên vẻ đắc ý: “Haha, đúng là không liên quan đến tôi. Có điều, tối hôm đó người đàn ông đó còn nói một cách quang minh chính đại như vậy, nói cô tốt biết bao, tôi còn tưởng anh ta yêu cô thế nào chứ, hóa ra cũng chỉ như vậy mà thôi.”
Cô cảm thấy người phụ nữ này thật sự ngu muội, không khỏi lắc đầu: “Quân Ninh, cô mắc chứng hoang tưởng à?”
“Sao cơ? Lẽ nào tôi nói sai à? Theo tôi thấy, người đàn ông kia do cô tùy tiện kéo đến để diễn kịch mà thôi, vì muốn sỉ nhục tôi và Thiếu Kiệt chứ gì?”
Quân Ninh vẫn giữ suy nghĩ là cô bị vứt bỏ, nếu không tại sao trong một trường hợp quan trọng như hôm nay, người đàn ông đó sao lại không đến, vậy nên cô ta cười càng đắc ý hơn: “Lâm Tuyết Hạ ơi là Lâm Tuyết Hạ, tôi không nghĩ đến cô đã thiếu thốn đàn ông đến mức độ như vậy, nếu như cô cần, tôi có thể giới thiệu cho cô đó, đêm nay có rất nhiều đàn ông ưu tú ở đây.”
Nói đến đây, Quân Ninh đột nhiên vẫy tay với một người đàn ông ở cách đó không xa: “Anh Lạc.”
“Cô Quân”
Người đàn ông đó nghe thấy tiếng gọi, rất nhanh đã bước đến đây.
Đợi đến khi anh ta gần đến, Lâm Tuyết Hạ mới nhận ra người đàn ông này là cậu chủ của tập đoàn Lạc thị, Lạc Dương.
Người đàn ông này cũng có chút danh tiếng ở thành phố Bắc Ninh, là một thanh niên giàu có đời hai điển hình, trẻ tuổi nhưng đã kết hôn hai lần.
Nghe người ngoài giới truyền tin, người này có khuynh hướng bạo lực gia đình, còn không quản nổi nửa th@n dưới, ỷ nhà mình có quyền có thế, đi đến đâu cũng trêu chọc phụ nữ, thậm chí đến những người đã kết hôn anh ta cũng không bỏ qua, vô cùng bỉ ổi đê tiện.
Lâm Tuyết Hạ lập tức trở nên cảnh giác, cô biết người phụ nữ Quân Ninh này không có ý tốt.
Lục Thiếu Kiệt cũng nhíu mày lại, hỏi cô ta: “Em gọi anh ta đến làm gì?”
Quân Ninh cười, nói: “Không có gì cả, giới thiệu anh Lạc và Tuyết Hạ với nhau thôi. Nào, anh Lạc, giới thiệu cho anh, đây là người em gái tôi đã từng nhắc đến, Lâm Tuyết Hạ.”
Lạc Dương nghe thấy vậy, lập tức nhìn chằm chằm sang Lâm Tuyết Hạ, đôi mắt đó đang tùy tiện đánh giá cơ thể cô.
Cô đêm nay xinh đẹp đến động lòng người.
Cô mặc một bộ lễ phục vàng nhạt trễ vai, hai bên eo được chiết lại, tôn lên đường cong, xương quai xanh xinh đẹp lộ ra, chiếc váy được thêu lên nhiều đường may tinh xảo, dài chạm đất.
Cô trang điểm nhẹ, tôn lên những đường nét nhỏ nhắn thanh tú, mái tóc xoăn sóng được thả ra hai bên vai, phần tóc mái lưa thưa được vén lên đầu và cố định bằng một chiếc kẹp tóc tinh xảo.
Sắc vàng cao quý, che đi khí chất trong sáng của cô, tăng thêm vài phần xinh đẹp, rất thu hút ánh mắt của người khác.
Ánh mắt Lạc Dương nhìn cô, có chút phát sáng, gương mặt càng thể hiện rõ ý muốn chiếm được cô.
“Xin chào, cô Lâm, tôi là Lạc Dương, là bạn của chị cô.”
“Chị?”
Lâm Tuyết Hạ nhướng mày, cười giả dối: “Nhà họ Lâm chỉ nhận nuôi có một cô con gái duy nhất là tôi thôi, chị ở đâu ra chứ? Nếu như anh đang nói đến người phụ nữ này, thì tôi không quen cô ta.”
“Lâm Tuyết Hạ, mày…" Gương mặt Quân Ninh nhất thời thay đổi.
Sắc mặt Lạc Dương cũng có chút không vui, với quyền thế của anh ta, bình thường muốn cái gì là có cái đó, từ bao giờ lại để phụ nữ qua mặt như vậy?
Cô cười thầm trong lòng không ngớt, dường như không để ý đến sự phẫn nộ của Quân Ninh, tiếp tục nói: “Anh Lạc, anh cũng là người thông minh, tôi và Quân Ninh là kẻ thù của nhau, trời đất đều biết. Chị ta giới thiệu anh cho tôi, hiển nhiên là không có ý tốt, anh cũng chỉ bị lợi dụng mà thôi, dù sao… danh tiếng của anh Lạc ở ngoài kia cũng chẳng ra làm sao. Anh là người thông minh, chắc là phải hiểu rõ đạo lí này chứ?”
Lời này của Lâm Tuyết Hạ, nói đến vô cùng sắc bén, cũng không hề sợ sẽ đắc tội Lạc Dương.
Anh ta nghe xong, sắc mặt vô cùng khó coi trừng mắt nhìn Quân Ninh: “Cô Quân, cô có ý như vậy sao?”
Sắc mặt Quân Ninh nhất thời trắng bệch.
Quả thực cô ta có ý này, tiếng xấu của Lạc Dương người của cả thành phố Bắc Ninh này đều biết, nếu như có thể đẩy anh ta cho Lâm Tuyết Hạ, vậy thì sau này cô ta có càng nhiều cách để đối phó cô.
Nhưng cô lại không theo ý của cô ta, thậm chí còn lật lại ván cờ của cô ta.
Quân Ninh hận Lâm Tuyết Hạ muốn chết, nếu như không phải là cô, thì cô ta đã không mất mặt mũi như vậy rồi.
“Anh Lạc, anh đừng nghe Tuyết Hạ nói bậy, tôi không hề có ý đó.”
Cô ta không dám đắc tội Lạc Dương, vì vậy cho dù sắc mặt cô ta đang không được tốt, cũng chỉ có thể cười giải thích với anh ta.
Lâm Tuyết Hạ không muốn phí lời với bọn họ, nhân cơ hội này rời đi.
Lục Thiếu Kiệt nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt không khỏi sâu thêm vài phần.
Đêm nay, là cơ hội tốt để níu kéo cô.
Cô cảm thấy người phụ nữ này thật sự ngu muội, không khỏi lắc đầu: “Quân Ninh, cô mắc chứng hoang tưởng à?”
“Sao cơ? Lẽ nào tôi nói sai à? Theo tôi thấy, người đàn ông kia do cô tùy tiện kéo đến để diễn kịch mà thôi, vì muốn sỉ nhục tôi và Thiếu Kiệt chứ gì?”
Quân Ninh vẫn giữ suy nghĩ là cô bị vứt bỏ, nếu không tại sao trong một trường hợp quan trọng như hôm nay, người đàn ông đó sao lại không đến, vậy nên cô ta cười càng đắc ý hơn: “Lâm Tuyết Hạ ơi là Lâm Tuyết Hạ, tôi không nghĩ đến cô đã thiếu thốn đàn ông đến mức độ như vậy, nếu như cô cần, tôi có thể giới thiệu cho cô đó, đêm nay có rất nhiều đàn ông ưu tú ở đây.”
Nói đến đây, Quân Ninh đột nhiên vẫy tay với một người đàn ông ở cách đó không xa: “Anh Lạc.”
“Cô Quân”
Người đàn ông đó nghe thấy tiếng gọi, rất nhanh đã bước đến đây.
Đợi đến khi anh ta gần đến, Lâm Tuyết Hạ mới nhận ra người đàn ông này là cậu chủ của tập đoàn Lạc thị, Lạc Dương.
Người đàn ông này cũng có chút danh tiếng ở thành phố Bắc Ninh, là một thanh niên giàu có đời hai điển hình, trẻ tuổi nhưng đã kết hôn hai lần.
Nghe người ngoài giới truyền tin, người này có khuynh hướng bạo lực gia đình, còn không quản nổi nửa th@n dưới, ỷ nhà mình có quyền có thế, đi đến đâu cũng trêu chọc phụ nữ, thậm chí đến những người đã kết hôn anh ta cũng không bỏ qua, vô cùng bỉ ổi đê tiện.
Lâm Tuyết Hạ lập tức trở nên cảnh giác, cô biết người phụ nữ Quân Ninh này không có ý tốt.
Lục Thiếu Kiệt cũng nhíu mày lại, hỏi cô ta: “Em gọi anh ta đến làm gì?”
Quân Ninh cười, nói: “Không có gì cả, giới thiệu anh Lạc và Tuyết Hạ với nhau thôi. Nào, anh Lạc, giới thiệu cho anh, đây là người em gái tôi đã từng nhắc đến, Lâm Tuyết Hạ.”
Lạc Dương nghe thấy vậy, lập tức nhìn chằm chằm sang Lâm Tuyết Hạ, đôi mắt đó đang tùy tiện đánh giá cơ thể cô.
Cô đêm nay xinh đẹp đến động lòng người.
Cô mặc một bộ lễ phục vàng nhạt trễ vai, hai bên eo được chiết lại, tôn lên đường cong, xương quai xanh xinh đẹp lộ ra, chiếc váy được thêu lên nhiều đường may tinh xảo, dài chạm đất.
Cô trang điểm nhẹ, tôn lên những đường nét nhỏ nhắn thanh tú, mái tóc xoăn sóng được thả ra hai bên vai, phần tóc mái lưa thưa được vén lên đầu và cố định bằng một chiếc kẹp tóc tinh xảo.
Sắc vàng cao quý, che đi khí chất trong sáng của cô, tăng thêm vài phần xinh đẹp, rất thu hút ánh mắt của người khác.
Ánh mắt Lạc Dương nhìn cô, có chút phát sáng, gương mặt càng thể hiện rõ ý muốn chiếm được cô.
“Xin chào, cô Lâm, tôi là Lạc Dương, là bạn của chị cô.”
“Chị?”
Lâm Tuyết Hạ nhướng mày, cười giả dối: “Nhà họ Lâm chỉ nhận nuôi có một cô con gái duy nhất là tôi thôi, chị ở đâu ra chứ? Nếu như anh đang nói đến người phụ nữ này, thì tôi không quen cô ta.”
“Lâm Tuyết Hạ, mày…" Gương mặt Quân Ninh nhất thời thay đổi.
Sắc mặt Lạc Dương cũng có chút không vui, với quyền thế của anh ta, bình thường muốn cái gì là có cái đó, từ bao giờ lại để phụ nữ qua mặt như vậy?
Cô cười thầm trong lòng không ngớt, dường như không để ý đến sự phẫn nộ của Quân Ninh, tiếp tục nói: “Anh Lạc, anh cũng là người thông minh, tôi và Quân Ninh là kẻ thù của nhau, trời đất đều biết. Chị ta giới thiệu anh cho tôi, hiển nhiên là không có ý tốt, anh cũng chỉ bị lợi dụng mà thôi, dù sao… danh tiếng của anh Lạc ở ngoài kia cũng chẳng ra làm sao. Anh là người thông minh, chắc là phải hiểu rõ đạo lí này chứ?”
Lời này của Lâm Tuyết Hạ, nói đến vô cùng sắc bén, cũng không hề sợ sẽ đắc tội Lạc Dương.
Anh ta nghe xong, sắc mặt vô cùng khó coi trừng mắt nhìn Quân Ninh: “Cô Quân, cô có ý như vậy sao?”
Sắc mặt Quân Ninh nhất thời trắng bệch.
Quả thực cô ta có ý này, tiếng xấu của Lạc Dương người của cả thành phố Bắc Ninh này đều biết, nếu như có thể đẩy anh ta cho Lâm Tuyết Hạ, vậy thì sau này cô ta có càng nhiều cách để đối phó cô.
Nhưng cô lại không theo ý của cô ta, thậm chí còn lật lại ván cờ của cô ta.
Quân Ninh hận Lâm Tuyết Hạ muốn chết, nếu như không phải là cô, thì cô ta đã không mất mặt mũi như vậy rồi.
“Anh Lạc, anh đừng nghe Tuyết Hạ nói bậy, tôi không hề có ý đó.”
Cô ta không dám đắc tội Lạc Dương, vì vậy cho dù sắc mặt cô ta đang không được tốt, cũng chỉ có thể cười giải thích với anh ta.
Lâm Tuyết Hạ không muốn phí lời với bọn họ, nhân cơ hội này rời đi.
Lục Thiếu Kiệt nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt không khỏi sâu thêm vài phần.
Đêm nay, là cơ hội tốt để níu kéo cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook