Bệnh dịch hạch được coi là một trong những bệnh truyền nhiễm nguy hiểm nhất, tính lây nhiễm mạnh, tỉ lệ t.ử v.ong cao.

Cái ch.ết đen là đại dịch dịch hạch nổi tiếng nhất trong lịch sử, nó đã từng quét sạch toàn bộ Châu Âu khiến hơn hai nghìn người t.ử v.ong.

Trong lịch sử Hoa Hạ, bệnh dịch hạch từng bùng phát rất nhiều lần.

Trong số đó, trận dịch xảy ra vào cuối thời nhà Minh là trận dịch gây thiệt hại nghiêm trọng nhất.

Theo ghi chép lịch sử, vào năm Sùng Trinh thứ mười bốn, một trận dịch hạch hoành hành ở phủ Đại Danh, mười người thì chết năm sáu người, trên đường không có một bóng người, ven đường toàn là xương trắng, nói đây là đ.ịa ng.ục trần gian cũng không quá đáng.

Tuy nhiên, theo sự phát triển của khoa học công nghệ dịch bệnh đã được kiểm soát, mặc dù vẫn chưa thể loại bỏ hoàn toàn nhưng nó không còn là mối lo ngại của xã hội loài người nữa.

Vì vậy bệnh dịch hạch cũng dần biến mất khỏi tầm mắt của người dân bình thường, khiến hầu hết mọi người không còn nhớ đến căn bệnh này.

Đường Thi cũng là một trong số đó, kiếp trước nàng sống hai mươi mấy năm, nàng biết cái ch.ết đen là từ dùng để mô tả mức độ th.ảm kh.ốc của trận đại dịch dịch hạch hoành hành vào giữa thế kỷ XIV.

Ngoài thông tin này, nàng không biết gì thêm về triệu chứng hay phương pháp điều trị căn bệnh dịch hạch.

Nếu hôm nay Qua Qua không nhắc nhở, chắc nàng cũng không nghĩ đến chuyện dịch hạch sẽ bùng phát.

Cho dù Đường Thi không hiểu về bệnh dịch hạch, nhưng nàng cũng nhận thức rõ được sự ng.u.y h.iểm của căn bệnh truyền nhiễm này.

Căn bệnh này sẽ gây ch.ết người đấy, hơn nữa sẽ ch.ết rất nhiều người.

Một khi xử lý không tốt sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng, ch.ết mấy chục vạn, thậm chí đến mấy trăm vạn người cũng là chuyện bình thường.

Bực ghê ấy, nàng chỉ muốn hóng chuyện với bình luận một tí để gi.ết thời gian thôi mà, tại sao lại dính dáng đến một chuyện lớn như vậy chứ?

Tâm trạng Thiên Hành Đế và chúng đại thần t.ồi t.ệ hơn Đường Thi rất nhiều.

Bọn họ hiểu rõ mối ng.u.y h.iểm của đại dịch dịch hạch hơn Đường Thi.

Thôn trang cách kinh thành không xa, Kinh Thành lại có rất nhiều con đường nối liền với các khu vực, số lượng thương nhân qua lại nhiều không đếm xuể.

Hơn nữa sắp đến cuối năm, nhiều thương nhân sẽ về quê ăn Tết đoàn tụ với gia đình, nếu bệnh dịch hạch bùng phát nó sẽ nhanh chóng lan ra khắp nơi, hậu quả sẽ khó có thể lường trước được.

Bởi vậy các vị đại thần đều đứng khựng lại, Tuyên Bình Hầu lại phải chịu thêm một cú s.ốc mới, hai mắt tối sầm suýt chút nữa thì ng.ất x.ỉu.

Ông ta nắm chặt nắm đấm rồi đẩy Vĩnh Ân Bá đang sững sờ ra, sau đó nhanh chóng xoay người quỳ bịch xuống mặt đất trước điện, nước mắt rơi như mưa: "Hoàng thượng, vi thần có t.ội."

Thiên Hành Đế mặt không biểu lộ cảm xúc, không thèm liếc mắt nhìn ông ta lấy một cái, hắn ra lệnh cho Quảng Tuyền: “Gọi Hầu Tư Mẫn lại đây.”

Hầu Tư Mẫn là viện thủ Thái Y Viện.


Sau đó Thiên Hành Đế lại hạ chỉ triệu Cát Kinh Nghĩa vừa mới rời đi, Chỉ huy sứ Ngũ thành binh mã tư Mạnh Giang, phủ doãn Kinh Triệu mới nhậm chức Doãn Sài Lượng và các vị đại thần khác vào cung.

Tiếng động bên chính điện không nhỏ, nhưng bây giờ Đường Thi không có tâm trạng để đi hóng hớt nữa rồi.

Đường Thi rối rắm đến mức muốn vò đầu bứt tai, nàng hỏi Qua Qua: 【Đang yên đang lành, tại sao bọn họ lại lây nhiễm bệnh dịch hạch chứ?】

Khả năng lây lan của bệnh dịch hạch rất cao, tỷ lệ t.ử v.ong cũng rất cao, Chắc chắn không phải là hiện tượng thường xuyên xảy ra.

Nếu bệnh dịch hạch x.ảy ra thường xuyên ở thời đại thiếu bác sĩ, thuốc men, điều kiện vệ sinh lạc hậu như thế này thì loài người đã bị d.iệt v.ong từ lâu rồi.

Qua Qua đã biết rõ ngọn nguồn: 【Tại cái tên Bàng Phi chít tịt kia chứ ai.

Đám chuột của hắn ăn sạch hoa màu, gần hai năm qua tá điền và nông dân không thu hoạch được gì.

Họ không có gì ăn nên mới lén bắt chuột để ăn, sau đó họ còn lấy da chuột phơi khô làm chăn đệm chống lạnh nên mới bị lây nhiễm dịch hạch.】

Đường Thi tức chít đi được: 【Hắn ta muốn chít thì đi mà chít một mình đi, lại còn kéo theo bao nhiêu người vô t.ội như vậy.

Nếu thế tử Tuyên Bình Hầu t.àn nh.ẫn một chút, đừng coi trọng tình huynh đệ như vậy thì tốt rồi.】

Nhưng bây giờ nói những thứ này cũng chẳng có tác dụng gì.

Đường Thi suy nghĩ một vấn đề khác: 【 Qua Qua, ngươi nói xem chúng ta có nên nghĩ cách thông báo cho triều đình biết không?】

Nếu đi thông báo thì bí mật của nàng sẽ bị bại lộ, không cẩn thận sẽ bị người ta coi là yêu quái rồi th.iêu ch.ết đấy.

Không nói thì nàng phải trơ mắt nhìn những người vô t.ội đó ch.ết, nàng sẽ không thể chịu đựng nổi nếu phải chứng kiến cảnh tượng đó.

Chuyện này cũng giống như giống như trở lại tháng 11 năm 2019 (trước khi bùng nổ dịch covid 19), đau đầu quá, haiz, sầu quá sầu.

Dù sao Qua Qua cũng là hệ thống, nó không có nhiều tình cảm phức tạp như Đường Thi: 【Ký chủ, ta khuyên ngươi đừng nói, ngươi không thể giải thích rõ tất cả mọi chuyện đâu.】

Thiên Hành Đế ở chủ điện bên cạnh nghe thấy một người một hệ thống nói chuyện, hắn bình tĩnh liếc mắt nhìn Cát Kinh Nghĩa.

Hắn đã khoanh vùng được một số đối tượng, việc tìm ra nàng ấy chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Hắn không tiếp tục điều tra, không phải vì hắn không thể điều tra mà do hắn không muốn điều tra tiếp nữa.

Bây giờ chưa phải là lúc "tìm thấy" nàng ấy.

Hôm nay lại càng không phải thời cơ tốt.

Nếu thân phận của nàng ấy bị lộ vào lúc này, tất cả mọi người sẽ đặt hy vọng chống dịch lên người nàng ấy.


Nếu thành công thì không sao, nhưng nếu không thành công thì nàng ấy sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Cho nên dù nàng ấy có lòng tốt thì Thiên Hành Đế cũng không thể đồng ý để nàng ấy làm như vậy.

Cát Kinh Nghĩa làm quan hơn hai mươi năm, nên cũng là người lão luyện, ông ta hiểu nỗi băn khoăn của Thiên Hành Đế.

Ông ta cũng cảm thấy bây giờ không phải là thời cơ tốt, vì vậy ông ta lập tức đứng ra nói: “Hoàng Thượng, vi thần mới nhận được một tin, trong thôn trang đã có không ít người mắc bệnh, hầu hết các bệnh nhân đều có triệu chứng n.ôn m.ửa, s.ốt c.ao và h.o ra m.áu.

Một số người đã m.ất m.ạng, số người còn lại ố.m đ a u nằm liệt giường, vi thần cảm thấy việc này không đơn giản.”

Viện thủ Thái y viện Hầu Tư Mẫn liếc nhìn tờ giấy nhỏ trong tay, rồi nhăn nhó nắm chặt nắm đấm: “Cát đại nhân, th.i th.ể của những người này đã chuyển sang màu tím đen có đúng không?”

Cát Kinh Nghĩa nhìn ông ta bằng ánh mắt "kh.iếp s.ợ": “Sao Hầu đại nhân lại biết?”

Hầu Tư Mẫn vội vàng chắp tay, lo lắng nói: “Hoàng Thượng, vi thần suy đoán có thể thôn trang đã bùng phát bệnh dịch hạch.”

Qua Qua lập tức nói với Đường Thi đang bối rối: 【Ký chủ ơi, ngươi không cần phải suy nghĩ nữa đâu, người của Hình bộ đến thôn trang thẩm vấn, đã phát hiện ra việc này rồi.】

Đường Thi thở phào nhẹ nhõm: 【Tốt quá, may quá đi mất, Cát đại nhân đúng là phúc tinh của Đại Ung.】

Không, không phải ta, là ngươi mới đúng.

Nếu không có phúc tinh như bà cố nội ngươi, cũng không biết đến khi nào bọn họ mới có thể phát hiện ra chuyện này, và có lẽ đến lúc đó bệnh dịch hạch đã lan rộng ra khắp nơi rồi.

Lại phải mạo nhận một công lao không phải của mình, Cát Kinh Nghĩa mất tự nhiên ho khan, tiếp tục đóng kịch tạo điều kiện cho Hầu Tư Mẫn nói tiếp: “Hầu đại nhân, ông chắc chắn chứ? Bệnh dịch hạch không phải là chuyện nhỏ đâu, một khi chuyện này bị truyền ra ngoài sẽ khiến cả Kinh Thành lâm vào khủng hoảng đấy.”

Hầu Tư Mẫn nghiêm túc gật đầu: “Hoàng Thượng, những triệu chứng này thật sự rất giống triệu chứng của bệnh dịch hạch, vi thần nắm chắc sáu phần, nhưng để biết chắc chắn hơn chúng thần cần đi kiểm tra bệnh nhân mới biết được.”

Thiên Hành Đế lập tức hạ chỉ: “Hầu Tư Mẫn, ngươi triệu tập y quan lập tức tới Bàng gia trang để xác minh sự việc.”

Đường Thi vừa vui mừng trước hành động mạnh mẽ quyết đoán của triều đình, vừa cảm thấy lo lắng: 【Nhưng họ cứ đi không như vậy à? Họ không chuẩn bị trước đồ bảo hộ, khẩu trang, bao tay gì đó ư? Bác sĩ lại không có món đồ bảo hộ nào trong tay là dở rồi.

Đúng rồi, Qua Qua, bệnh dịch hạch lây lan qua những đường nào thế?】

Qua Qua nghiêm túc nói rõ: 【Bốn con đường lây lan chủ yếu của bệnh dịch hạch gồm: một là, lây nhiễm qua vết đ.ốt của bọ chét, rận hoặc bị chuột c.ắn; hai là tiếp xúc da, tiếp xúc trực tiếp với dịch đặc (m.áu, nước bọt, dịch mủ,...) của vật thể nhiễm bệnh; ba là do ăn th.ịt bị nhiễm bệnh; bốn là lây nhiễm qua đường hô hấp, nước bọt, lây từ người sang người.】

Đường Thi: 【Nó cũng khá giống dịch Covid-19 nhỉ? Chắc chắn phải đeo khẩu trang mới có thể phòng ngừa dịch bệnh lây từ người sang người.】

Khẩu trang là cái gì?

Hầu Tư Mẫn vừa bối rối vừa hưng phấn, ghi nhớ lại hết những điểm quan trọng.

Trước kia bọn họ vẫn luôn cho rằng bệnh dịch hạch lây lan là do bị chuột c.ắn hoặc ăn phải chuột bị nhiễm bệnh gây nên.


Không ngờ đến cả việc hít thở, tiếp xúc với nước bọt cũng có khả năng lây bệnh, đây là một phát hiện vô cùng quan trọng.

Qua Qua: 【Có thể là không có khẩu trang đâu, khẩu trang gần như là phát minh của người hiện đại.

Ký chủ, ngươi đoán xem người Hoa Hạ đầu tiên phát hiện ra khẩu trang là ai?】

Đường Thi làm sao mà biết được kiến thức đấy chứ.

【Qua Qua, ngươi đừng có mà úp úp mở mở nữa.】

Qua Qua kích động nói: 【Ngũ Liên Đức, là chiến sĩ chống bệnh dịch hạch, ông ấy từng sáng tạo ra kỳ tích tiêu diệt dịch hạch trong vòng một trăm ngày.

Ông ấy là người sống vào cuối thời nhà Thanh, nhiều trải nghiệm của ông ấy rất đáng để tham khảo.】

Những năm cuối thời nhà Thanh y học hiện đại vẫn còn tương đối lạc hậu, đúng là có giá trị tham khảo, Đường Thi vội hỏi: 【Ông ấy dùng cách gì tiêu diệt bệnh dịch hạch nhanh đến như vậy?】

Qua Qua nói:【Cách ly phong toả toàn thành, ngăn cản sự lây lan của vi khuẩn.

Khử trùng, t.iêu d.iệt vi khuẩn, thành lập khu dịch bệnh, cách ly các bệnh nhân có triệu chứng khác nhau ra, phân phát các bữa ăn để tránh lây nhiễm chéo.

Đ.ốt th.i th.ể để t.iêu h.ủy mầm bệnh dịch, giảm bớt nguồn vi khuẩn, phát minh ra khẩu trang, kẹp một lớp bông thấm nước giữa hai lớp băng gạc là có thể phòng ngừa lây truyền từ người sang người.】

Đường Thi vô cùng ngạc nhiên: 【Các phương pháp này không khác các phương pháp phòng chống dịch Covid-19 là mấy nhỉ? Cách ly phong toả thành trì, khử trùng, tiêu diệt vi khuẩn và đeo khẩu trang.】

Qua Qua: 【Có thể vì con đường lây lan của hai loại dịch bệnh không khác nhau là mấy.

Chẳng qua bệnh dịch hạch còn phải t.iêu d.iệt chuột, đúng rồi, chuột rất ghét mùi ngựa nên nó sẽ không c.ắn ngựa, tỷ lệ kỵ binh bị lây nhiễm thấp hơn người thường rất nhiều.】

Hai mắt Hầu Tư Mẫn sáng rực lên, ước gì trong tay ông ta có một cây bút để ghi lại hết tất cả những điều này.

Hôm nay ông ta đã học được rất nhiều điều, không chỉ hiểu rõ các con đường lây lan của dịch bệnh mà còn học được cách phòng ngừa và điều trị nó.

Hầu Tư Mẫn ghi nhớ những kiến thức quý giá này xong vẫn không nỡ rời đi, nghe một câu của người khác còn hơn đọc sách mười năm, ông ta vẫn muốn nghe tiếp.

Cát Kinh Nghĩa nhìn thấu suy nghĩ của Hầu Tư Mẫn.

Tuy ông ta không phải đại phu, nhưng cũng biết những gì bà cố nội và Qua Qua nói sẽ giúp ích rất nhiều cho bọn họ, nếu có phương thuốc thì càng tốt.

Cho nên ông ta chủ động giúp đỡ Hầu Tư Mẫn "khách sáo" hỏi: “Hoàng Thượng, bệnh dịch hạch là vấn đề nghiêm trọng, cần phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ đặc biệt là thuốc men, cần Dược viện điều chế phân phối.

Hầu đại nhân, để điều trị bệnh dịch hạch cần sử dụng những loại thuốc nào?"

Hầu Tư Mẫn vội vàng báo lại một danh sách các loại thuốc: “Đại Hoàng, Phác Tiêu, Đỗ Thực, Xuyên Phác, Tê Giác, Linh Dương Giác…”

Phương pháp phối thuốc trung y vô cùng phức tạp, Đường Thi không hiểu, nàng hỏi Qua Qua: 【Những loại thuốc này có tác dụng không?】

Qua Qua nói: 【Có chút tác dụng, nhưng không đáng kể.】

Đường Thi thở dài: 【Nếu có kháng sinh thì tốt rồi.】


Qua Qua nói: 【Ngươi đừng nghĩ nữa, bọn họ còn không dám m.ổ xẻ th.i th.ể để tìm hiểu về cấu trúc cơ thể con người cơ mà, càng đừng nói đến những thứ phức tạp như thuốc kháng sinh.

Nhưng thuốc trung y cũng không phải hoàn toàn vô dụng, trong sách "Tổng hợp về bệnh dịch hạch" có ghi một phương thuốc trị bệnh: 2 tiều Sài Hồ, 5 tiền Hoa Hồng, 2 tiền Cam Thảo….

Nghe nói có thể chữa dứt điểm bệnh này đấy, có vẻ hơi cường điệu nhỉ, nhưng chắc chắn nó có hiệu quả hơn phương thuốc của bọn họ.】

Hầu Tư Mẫn kích động đến mức râu ria vểnh hết cả lên, hôm nay ông ta tiến cung kiếm bộn rồi, ông ta vội vàng lẩm bẩm đọc đi đọc lại cố gắng học thuộc đơn thuốc.

Chờ qua đợt dịch hạch này, ông ta sẽ đi gi.ải ph.ẫu th.i th.ể để xem các cấu trúc bên trong cơ thể con người.

Còn cả thuốc kháng sinh kia nữa, ông ta cũng muốn học, tất nhiên nếu có thể bái Qua Qua làm thầy thì càng tốt.

Các đại thần cũng vô cùng kích động, tuy tin tức bùng phát dịch hạch khiến mọi người vô cùng hoang mang, nhưng hôm nay bọn họ đã biết ng.uồn lây nhiễm và biện pháp phòng trị, bọn họ tin rằng chắc chắn có thể khống chế được sự lây lan của dịch bệnh.

Việc này không nên chậm trễ, Thiên Hành Đế lần lượt đưa ra mệnh lệnh, đồng thời ra lệnh cho Dược viện, Binh mã tư Kinh Thành, phủ Kinh Triệu và các nha môn cùng xuất phát đến Bàng gia trang cùng Thái y viện.

Mặc dù Thiên Hành Đế không nói rõ ràng, nhưng các đại thần đã biết rõ chức trách của mình từ Qua Qua, họ lần lượt tiếp nhận mệnh lệnh.

Tuyên Bình Hầu lẻ loi quỳ trên mặt đất, vừa bi phẫn vừa sốt ruột.

Khi có những vụ việc như thế này, dù có thể nhanh chóng khống chế được bệnh dịch thì cũng phải h.y s.inh không ít người, hao phí sức người sức của, mà Bàng gia nhà ông ta lại chính là đầu sỏ gây t.ội.

Tuy ông ta không biết gì về chuyện này, nhưng dạy con không nghiêm là lỗi của cha, không dạy dỗ được đứa con ngỗ nghịch đó, không phát hiện ra những hành vi khác người của nó cũng là sự thất trách của người làm cha như ông ta.

Bây giờ điều duy nhất ông ta có thể làm là lấy công chuộc tội, cố gắng tìm cho phủ Tuyên Bình Hầu một con đường sống.

Vì vậy ông ta đứng dậy chủ động xin nhận việc: “Hoàng Thượng, khu dịch bệnh ng.uy h.iểm, việc này do đứa con trai ngỗ nghịch nhà thần gây ra.

T.ội thần nghiệp chướng nặng nề, xin Hoàng Thượng cho phép vi thần lấy công chuộc t.ội, dẫn một đội vào trong thôn trang sắp xếp người bệnh, t.iêu d.iệt đàn chuột, sớm ch.ấm d.ứt sự hỗn loạn này.”

Ông ta đã đến tuổi này, sức khỏe vốn đã không tốt, có lẽ khi đi rồi sẽ không thể trở về được nữa.

Tất cả mọi người đều hiểu, Tuyên Bình Hầu đã quyết tâm đến thôn trang, nguyện hy sinh m.ạng s.ống của mình để chuộc t.ội.

Hy vọng Hoàng Thượng có thể xem xét ông ta già cả đáng thương, mà tha cho phủ Tuyên Bình Hầu một con đường sống.

Haiz, đây là hậu quả của việc không dạy dỗ con cái đoàng hoàng.

Khi về nhà chắc chắn bọn họ sẽ nghiêm khắc quản thúc con cháu trong nhà.

Đừng có gây ra t.a.i h.oạ ngập trời giống Bàng Phi, rồi lại bắt một ông già sắp xuống lỗ phải gồng mình đi giải quyết hậu quả.

Thiên Hành Đế không lên tiếng, chỉ nhìn Tuyên Bình Hầu.

Tuyên Bình Hầu có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét của Hoàng Đế, ông ta dập đầu thật mạnh: “Cầu xin Hoàng Thượng cho lão thần một cơ hội ch.uộc t.ội.”

“Tuyên Bình Hầu, trẫm cho ngươi một cơ hội này, nếu việc này được giải quyết ổn thoả, trẫm chỉ phế bỏ tước vị của phủ Tuyên Bình Hầu biếm thành thứ dân.” Thiên Hành Đế lạnh lùng lên tiếng.

Cuối cùng cũng có được cơ hội sống sót, Tuyên Bình Hầu lập tức dập đầu: “Tạ ơn Hoàng Thượng.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương