Đương nhiên, trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là — sống sót!
Nếu ra ngoài sẽ bị hại, vậy trước tiên cứ trốn trong phòng này, nếu gặp may, trước khi chủ nhân căn phòng mở cửa đi vào có thể hồi phục thể lực và trốn thoát.
Cô vừa nghĩ đến đây liền nghe thấy âm thanh mở cửa, ngay sau đó, đèn trong phòng sáng lên.
Trời muốn giết ta!!!
Công hiệu của thuốc quá mạnh, cô muốn nói chuyện nhưng không mở nổi miệng, sốt ruột muốn chết.
Tiếng bước chân ngày càng gần, sau đó đột nhiên dừng lại, người nọ huýt sáo một cái, bất cần đời nói: “Ái chà, tự leo lên giường còn nhào vào lòng tôi, cô thật chủ động đấy.
”
Phó Thư Đào thấy rõ người đứng ở cuối giường, ngẩn người ra, đây không phải Phó tứ thiếu nhà đầu tư tới đoàn phim hôm nay sao!
Từ từ, Phó tứ thiếu…
Đó chính là anh Tư của mình!
Phó Thư Đào chớp mắt kịch liệt, thầm nói với trong đầu: [Anh, em là em gái của anh mà!]
Anh em gì chứ?
Phó Thời Viễn khinh bỉ: “Em gái, anh không ăn em đâu, kiềm chế lại đi.
”
Phó Thư Đào từ nhỏ lớn lên ở đạo quan, không biết cụm từ em gái này còn mang hàm ý khác, ngạc nhiên: [Sao anh ấy biết mình là em gái của anh ấy? Anh ấy biết cốt truyện?]
Cốt truyện? Chuyện linh tinh lộn xộn gì thế này?
Phó Thời Viễn nhìn khuôn mặt nhỏ như bàn tay của cô, nhướng mi: “Đừng phí tâm tư làm gì, diễn kịch thì tới đoàn phim, đừng tới tìm tôi, cô không phải mẫu người tôi thích.
”
Quá tự luyến, Phó Thư Đào không nhịn được thầm nôn trong lòng: [Rồi rồi, em biết anh thích mối tình đầu bạch nguyệt quang trong sáng mà.
]
Phó Thời Viễn biến sắc.
Không chỉ bởi cô biết chuyện mối tình đầu, mà là…miệng cô còn chưa mở, anh ấy đã nghe được giọng nói của cô rồi?
Rốt cuộc là chuyện gì?
Anh ấy nổi hứng tò mò, chất vấn: “Cô vào phòng tôi làm gì? Cô vào bằng cách nào?”
Vừa nhắc đến cái này, Phó Thư Đào xém chút tức chết: [Phó đạo diễn đoàn phim Lý Minh Tân đến đưa cho em một ít nước uống, còn giúp em mở nắp chai, trong đám đông nhất thời không phòng bị uống một ngụm nước, lúc tỉnh lại thì đã ở đây.
Con chó già đó, chờ mình khỏe lại, không đánh một trận thì uổng phí lên núi luyện công 18 năm!]
Phó Thời Viễn thực sự khiếp sợ, anh ấy xác định có thể nghe được tiếng lòng của cô gái này, trong lúc nhất thời còn hơi khó tin, anh ấy vừa thức tỉnh năng lực đặc biệt nha!
Phó Thư Đào thấy anh ấy hưng phấn chạy ra ngoài, một lát sau lại ủ rũ quay về, cũng không biết vội làm cái gì, cô liên tục than thở: [Phó tứ thiếu phong lưu lãng tử quả là danh bất hư truyền, hay cằn nhằn, cảm xúc bất thường, tuy mình là em gái anh ấy nhưng lại không thể hiểu được.
]
Phó Thời Viễn: “! ”
Anh ấy cùng lúc cạn lời, cuối cùng ý thức được một việc, cô gái này trong lòng nói “em gái” hình như không phải từ “em gái” anh ấy nghĩ kia.
Phó Thời Viễn đánh giá Phó Thư Đào, càng nhìn càng thấy quen thuộc.
À nghĩ ra rồi, hôm nay lúc ở đoàn phim có gặp qua một người, thấy đôi mắt cô có chút giống anh cả, anh ấy còn dò hỏi nhân viên công tác xem cô là ai, biết được là diễn viên đóng thế cho nữ hai, anh ấy liền không để ý nữa.
Phó Thời Viễn trong lòng như nuốt trúng ruồi bọ, thuận miệng hỏi một câu, người ta đã tặng người đến cho anh ấy, anh ấy nổi giận: Bên ngoài mình nổi tiếng đến nỗi người ta cho rằng thịt rau đều không kị!
Phó Thư Đào thấy mặt anh ấy càng ngày càng lạnh, lòng hơi hoảng: [Anh Tư của mình nghĩ cái gì thế? Đừng thấy người đẹp nổi ham muốn nha…Cứu mạng, chúng ta là anh em ruột mà!]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook