Phó Thời Viễn nghe được lời này, trợn trừng mắt, “Đánh người á?”
Phó Ngọ Khê rất chân thành, cười ngọt ngào kéo Phó Thư Đào ra ngoài: “Đi, chúng ta đi dạo phố đi!”
Phó Thư Đào vẫy tay, “Anh Tư, anh có đi cùng không?”
Ba người đứng đầu mỗi người bận một việc, Phó Thời Viễn ngó trái ngó phải, vui vẻ đi theo hai cô gái nhỏ đi ra ngoài.
Ngồi trong nhà lâu thật sự rất nhàm chán, đi chung vui cũng không tồi!
Điểm đến đầu tiên chính là ngân hàng, trước tiên phải làm cái thẻ ngân hàng cho Phó Thư Đào, bằng không sẽ không thể rút tiền.
Sau đó đi mua cái điện thoại di động, chuyện đầu tiên sau khi Phó Thư Đào nhận được điện thoại là chụp ảnh - chụp số thẻ ngân hàng rõ ràng chờ các anh chị phân phát quà ra mắt!
“Đi thôi, chúng ta đi mua quần áo!” Phó Ngọ Khê tràn đầy ý chí chiến đấu, đưa cô tới tiệm thường hay ghé vào, để nhân viên cửa hàng phối cho cô mấy bộ quần áo.
Phó Thư Đào không có yêu cầu cao với quần áo, sạch sẽ là được.
Vì thế, người ta phối xong đến hỏi ý kiến của cô, cô đều đồng ý.
Phó Thời Viễn còn đứng một bên, dùng khiếu thẩm mỹ có hạn của anh ấy đưa ra kiến nghị táo bạo: “Anh cảm thấy chiếc váy màu tím kia đổi thành màu xám sẽ càng đẹp.
”
“Sao cứ phải mua màu trắng, hồng nhạt rất đẹp, hợp với các cô gái nhỏ.
”
Đẹp chỗ nào?
Rất đau mắt được chứ!
Với khiếu thẩm mỹ này, tốt nhất anh ấy đừng nói chuyện.
Phó Ngọ Khê không dám dỗi anh ấy, chỉ có thể bất lực đẩy mạnh Phó Thư Đào vào phòng thay đồ, “Không vội, thử từng bộ một xem thế nào.
”
Phó Thư Đào ngoảnh đầu lại, giọng gấp gáp: “Em vội, em còn chưa mua kiếm…”
“Mua quần áo trước, em thử đi.
” Phó Ngọ Khê thở dài: “Kiếm tí nữa hẵng tính.
”
Phó Thư Đào thỏa hiệp, nhưng sau khi thử qua hai bộ lại thấy phiền phức: “Mua hai bộ này đi, đủ đồ thay là được.
”
“Như vậy sao được!” Phó Ngọ Khê chớp chớp mắt, dặn nhân viên cửa hàng: “Phiền cô theo size này, gửi mười bộ quần áo đến nhà chúng tôi.
”
Phó Thư Đào: “! ”
Biết Phó Ngọ Khê thấy áy náy trong lòng, nói mua liền mua, coi như cô ấy dùng tiền đổi lấy an tâm.
Cô suy đi tính lại vẫn nhớ kỹ kiếm của mình: “Em phải đi đâu mua kiếm?”
“Em thực sự muốn mua kiếm đấy à?” Phó Ngọ Khê giật mình: “Chị chưa thấy cửa hàng nào bán kiếm, anh Tư, anh có biết không?”
“Không, hơn nữa nhiều thanh kiếm là vũ khí cấm, không thể dùng được.
”
“Là vậy à.
” Tuy có chút thất vọng, nhưng sư phụ từng nói, sau khi xuống núi phải tuân thủ gia pháp!
Phó Ngọ Khê chần chừ nhìn cô một cái, nhỏ giọng hỏi: “Kiếm gỗ đào…được không? Chị biết nơi nào có bán.
”
Phó Thư Đào lập tức vui vẻ trở lại: “Có!”
Ba người lang thang suốt buổi sáng, giữa trưa chạy về ăn cơm.
Dù sao cũng là bữa ăn đầu tiên mừng Phó Thư Đào về nhà, Phó Thời Viễn và Phó Ngọ Khê vô cùng hiểu ý đưa cô quay về.
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên bàn.
Bữa ăn gần nhất của Phó Thư Đào là cơm hộp ở đoàn phim trưa ngày hôm qua, vừa nhìn đồ ăn, hai mắt cô đã phát sáng.
“Ăn không nói chuyện” là quy tắc ăn cơm của Phó gia.
Phòng ăn yên tĩnh, tiếng lòng của Phó Thư Đào giống như côn trùng chui vào đầu năm anh em, không ngừng trôi lềnh bềnh.
[Không hổ là nhà hào môn, tay nghề của đầu bếp thật giỏi!]
[Mùi vị của quả cà tím khác với quả trồng ở đạo quan chúng ta, ăn ngon!]
[Gà xào này cho thêm ớt thì tốt, hơi nhạt.
]
[Thịt dê cũng không biết có ở đâu, không tanh, ngon thật!]
[Cánh gà còn một cái cuối cùng, mình gắp có phải thiếu lễ phép quá không…]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook