Hứa Mễ Nhạc thấy lúc Trần Gia Minh nhắc đến bạn nữ mình thích, giọng điệu cực kỳ mất tự nhiên, nên cũng không tiếp tục thăm dò nữa, cô quay đầu nhìn Thù Đồng, quơ quơ bàn tay trước mặt cô ấy.

“Này? Đồng Đồng, sao nãy giờ cậu không nói gì thế?”Thù Đồng giấu đi mất mát trong lòng, miễn cưỡng gượng cười.

“Tiểu Mễ, mình không sao, chỉ là đột nhiên nhớ ra trưa nay phần vệ sinh còn chưa quét sạch, cậu về ký túc xá trước đi, mình quay lại lớp quét xong rồi về sau.

”“Hả? Buổi chiều chúng ta đến lớp sớm một chút, mình và cậu cùng làm là được, sắp đến ký túc xá rồi, cậu quay lại làm gì nữa?”“Không sao đâu, Tiểu Mễ, các cậu về nghỉ trưa đi, tuần này đến lượt mình lau bảng với dọn bàn thôi, mình tự làm được.

”Thấy Hứa Mễ Nhạc lưu luyến một mình đi về phía ký túc xá, Thù Đồng ngẩng đầu lên nhìn Trần Gia Minh vẫn đứng đó không nhúc nhích.

Chỉ là cô còn chưa kịp mở miệng, Trần Gia Minh đã giải thích trước một bước: “Mình, mình để quên chìa khóa ký túc trong lớp học, đúng lúc quay lại cùng cậu một chuyến.


”“À, được…”Thù Đồng gật gật đầu, ôm cuốn sách trong tay và đi về phía khu giảng dạy cùng với Trần Gia Minh.

Chỉ là khi Trần Gia Minh lấy được chìa khóa trong lớp rồi, cậu cũng không vội rời đi, mà không nói lời nào cầm khăn lau bảng lên, chủ động giúp Thù Đồng làm vệ sinh.

Thù Đồng đã nhận ly trà sữa của cậu, căn bản không dám nhớ cậu giúp mình dọn dẹp, sau mấy lần từ chối, Trần Gia Minh mới ngập ngừng thả đồ làm vệ sinh xuống rồi rời khỏi lớp học.

Rèm cửa sổ màu lam nhạt bị gió thổi vào trong, Thù Đồng cầm khăn lau bảng trên bục, lặng lẽ lau đi nét chữ chi chít trên bảng đen.

Cô không vội làm vệ sinh cho xong, chỉ đơn giản muốn tìm một hoàn cảnh không bị quấy rầy, yên tĩnh ở một mình.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân trầm ổn, hình như là Trần Gia Minh đi rồi quay lại.


“Trần Gia Minh, một mình mình có thể làm được, cậu không cần…”Nhưng còn chưa nói hết nửa câu sau, Thù Đồng đã cảm thấy phía sau thấp thoáng một bóng người dần tiến lại gần mình.

Cùng với, hơi thở mát lạnh quen thuộc.

Thù Đồng cuống quýt xoay người lại, ngước mắt lên liền bắt gặp đôi mắt sâu và đen của Trì Tư Việt.

Người mình vẫn luôn nghĩ đến thình lình xuất hiện như vậy, Thù Đồng sửng sốt trong nháy mắt.

Hơi thở quen thuộc trên người Trì Tư Việt quá mạnh, ập thẳng vào mặt cô một cảm giác áp bức mà cô không thể chống lại được.

Cô lùi lại một bước nhỏ, hàng mi dài và dày khẽ rũ xuống.

“Cái áo…ở trong cặp của mình, mình đi lấy.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương