Đôi bàn tay thon dài sạch sẽ của nam sinh lướt qua trước mặt cô, lấy cây bút từ ống đựng bút ra rồi rời đi, cánh tay hơi gầy của cậu vô tình chạm phải cây trầu bà bé nhỏ trên bàn.

Tuy cách cậu không gần lắm, nhưng Thù Đồng lại vô thức hô hấp nhẹ đi rất nhiều, hàng mi dài cong vút khẽ run lên theo biên độ dao động của phiến lá trầu xanh, nhẹ nhàng đến khó có thể thấy được.

Một lát sau, Thù Đồng trở nên hơi lơ đễnh, khóe mắt tràn ngập hình ảnh Trì Tư Việt cúi đầu, đường xương cổ rõ ràng, đôi môi mỏng hơi mím lại cúi đầu viết gì đó.

‘Cạch’ một tiếng, nắp bút được đóng lại, Phương Lâm nhận lại cây bút từ đối phương, cũng kiến nghị cô có thể hỏi bài Lý bạn cùng bàn, cũng là người đứng nhất lớp đợt này, Trần Gia Minh.

Mãi đến khi cửa được mở ra, Trì Tư Việt rời đi, nhưng suy nghĩ của Thù Đồng vẫn chưa quay trở lại, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn cây trầu bà trong lọ thủy tinh kia.


Phương Lâm biết tính cách Thù Đồng hơi trầm lặng ít nói, trò chuyện một hồi, thấy cô bé mím môi không nói, lo lắng mình nói nhiều dễ khiến cô gái nhỏ suy nghĩ nhiều, bèn nhắc lại phải nỗ lực học tập thêm lần nữa, rồi thả cô bé quay trở lại lớp học.

Thù Đồng nhẹ nhàng khép cửa văn phòng lại, ngước mắt nhìn thoáng qua nơi cuối hành lang.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống mặt sàn từng vệt vàng óng, thỉnh thoảng có học sinh chạy qua hành lang, xung quanh đều có thể nghe thấy tiếng cười nói rôm rả, có cả tiếng bóng rổ loáng thoáng đập xuống sân thể dục ở lầu dưới.

Chắc là cậu ấy, trở về lớp học rồi nhỉ.

Nghĩ đến đây, Thù Đồng xoay người, giẫm lên tấm lưới sắc vàng do mặt trời tạo ra, đi về phía cầu thang bên kia.


Mới vừa đến chỗ ngã rẽ, cánh cửa khép hờ bên cạnh hoàn toàn bị mở ra, cánh tay đang buông thõng bên người của Thù Đồng bị nắm lấy.

Cô còn chưa kịp giương mắt nhìn rõ thì đã bị đối phương dùng sức kéo vào trong.

“Đang tìm tôi sao?”Thù Đồng dựa lưng vào tấm ván cửa, nghe câu hỏi của cậu, cô biết vừa rồi mình thò đầu vào hành lang tìm cậu đã không thoát khỏi ánh mắt cậu, đành khẽ gật đầu, ậm ừ cực nhỏ.

Trì Tư Việt khá hài lòng với câu trả lời thành thật của cô, cơ thể cậu tiến lại gần hơn đôi chút.

Cảm nhận được hơi thở nóng rực của cậu phả vào bên tai, Thù Đồng có chút cứng đờ, phảng phất có một dòng điện nhàn nhạt từ vành tai dần lan tỏa theo dây thần kinh lên đến đỉnh đầu.

“Môn tiếp theo là gì?” Cậu hỏi.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương