Cố Hành Xuyên đưa Tống Nghi về nhà, đã mười một giờ đêm nên hầm giữ xe hiện tại chỉ lác đác vài người, Tống Nghi mở cửa xe bước xuống, anh bình tĩnh nói: "Cảm ơn đã đưa tôi về."
Khuỷu tay Cố Hành Xuyên đặt lên cửa sổ, hắn nhìn anh từ trên xuống dưới, "Nói cảm ơn là xong à?"
Tống Nghi nâng cằm, anh nhìn xương quai hàm sắc sảo của Cố Hành Xuyên, "Cậu còn muốn gì?"
Chính là ánh mắt cao lãnh, lạnh nhạt này.

Cố Hành Xuyên không thể quen thuộc hơn, Tống Nghi lúc còn đi học nổi tiếng là dễ tính, gặp người nào cũng tươi cười, giáo viên chủ nhiệm rất hay cảm thán rằng đứa trẻ này sao mà tốt tính thế, còn sợ sẽ có người bắt nạt Tống Nghi.

.


Lúc đó Cố Hành Xuyên vô cùng phiền muộn, rõ ràng là Tống Nghi luôn xem thường người khác, thái độ thanh lãnh vô cùng, nhưng ngoại trừ hắn ra thì không ai nhìn ra cả, Cố Hành Xuyên không hiểu là do người khác đều mù cả rồi hay là do cố tình không để ý, cho đến vài năm sau thì hắn mới hiểu, là do Tống Nghi diễn quá giỏi!
Nếu là Cố Hành Xuyên trước đây, khi nhìn thấy ánh mắt này của anh sẽ khiến hắn muốn làm cho anh cúi đầu, khiến cho Tống Nghi khuất phục, thế mà bây giờ hắn nhìn một Tống Nghi như thế lại toàn thân khô nóng...!Thật mẹ nó quyến rũ.

Cả người Cố Hành Xuyên hơi tiến về bên ngoài, hắn nhìn Tống Nghi, nói từng chữ từng chữ ám muội, "Cậu không mời tôi lên nhà uống nước à?"
Tống Nghi nhẹ nhàng nở nụ cười, anh nhướng mày, cảnh cáo nói: "Không nên được voi đòi tiên, món nợ cậu nợ tôi hôm nay tôi còn chưa tính với cậu."
"Không phải cũng đã ngủ với nhau rồi sao, hôn một chút thì chết à?" Cố Hành Xuyên mặt dày nói.


Tống Nghi liếc nhìn hắn: "Cố thiếu gia ơi, cậu nói giống hệt như bọn tội phạm cưỡng dâm ấy."
Cố Hành Xuyên lờ đi, hắn chậm rãi nói: "Làm người thì không nên qua cầu rút ván, bỏ bát mắng mẹ như thế chứ, chúng ta là nước chảy thành sông, không thể tính là cưỡng dâm được."
Nếu có một chai nước trong tay thì Tống Nghi sẽ tạt ngay vào mặt Cố Hành Xuyên, anh chưa từng gặp tên nào lưu manh đến như vậy, "Cố thiếu gia, cậu nói rất đúng, hai người chúng ta một chút quan hệ cũng không có."
Anh nói xong lời muốn nói thì quay lưng, Cố Hành Xuyên nhanh chóng xuống xe, hắn không nói gì, chỉ nhét hai tay vào túi quần rồi đi sau lưng anh.

Hầm giữ xe vắng vẻ, tiếng bước chân một trước một sau vang lên rõ ràng, Tống Nghi đi được một đoạn thì dừng bước, anh nghiêng đầu qua hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Cố Hành Xuyên nháy mắt, "Sữa của cậu làm bẩn quần của tôi này, thế nên cậu phải giặt sạch nó cho tôi."
"Cậu tự đi mà giặt." Mặt Tống Nghi đen lại, anh giả vờ không nghe thấy giọng điệu ám muội của hắn.

Cố Hành Xuyên cau mày, "Tôi nói nghiêm túc với cậu, mẹ tôi giờ đang ở nhà tôi, tôi không thể mang bộ dạng này về nhà được."
Tống Nghi không nhìn ra được hắn đang nói thật hay nói dối, nhưng nghĩ đến mẹ Cố, người phụ nữ nhu hòa, xinh đẹp thì lại khiến anh mềm lòng, anh miễn cưỡng gật đầu, không an tâm nói: "Không cho cậu làm ồn đến mẹ tôi, giặt xong thì đi lẹ."
Cố Hành Xuyên biết gia cảnh nhà Tống Nghi, hắn đã từng xem qua hồ sơ của nghệ nhân Tinh Ngu, nơi Tống Nghi đang sống là một tiểu khu mới xây không lâu, nơi này không tồi, tính bảo an cao nên cũng có nhiều nghệ nhân tuyến hai, tuyến ba dọn đến sống.

"Mẹ tôi ngủ rồi, làm việc nhỏ chút." Tống Nghi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cố Hành Xuyên ngồi trên ghế bố mềm mại, tiện tay cầm lấy một cái gối rồi đặt cằm lên, trên gối toàn là mùi của Tống Nghi, hắn ngửi đến thoải mái.


Nhà Tống Nghi có thể coi là sạch sẽ, có hai phòng ngủ không lớn cũng không nhỏ, nội thật cũng trang trí đơn giản, có điều phòng khách bày rất nhiều đồ vật, vì thế mà có hơi người hơn.

Cố Hành Xuyên nhìn quét qua một vòng, hắn đột nhiên nhớ đến thời đi học, Tống Nghi thường sẽ đến làm việc tại cửa hàng hamburger vào cuối tuần, lúc ấy hắn còn nhỏ, điều kiện gia đình lại khá giả nên không hiểu thế nào là cuộc sống khó khăn, hắn còn tưởng Tống Nghi đi làm thêm là vì muốn chơi thôi.

Nhiều lần hắn đến cửa hàng gọi một đống lớn, chỉ mặt gọi tên muốn Tống Nghi phục vụ, Tống Nghi mười tám mười chín tuổi đã vô cùng nghiêm túc cùng thận trọng, lại lạnh lùng nói hắn sau này đừng đến nữa.

Năm đó, Cố Hành Xuyên thấy tính khí Tống Nghi sao mà kém thế, không hiểu tại sao lại tức giận, mãi cho đến nhiều năm sau hắn mới hiểu, hắn đã đạp đổ lòng tự trọng, kiêu ngạo của thiếu niên đó.

Nghĩ đến đây, Cố Hành Xuyên liền thấy trong lòng khó chịu, mấy năm nay của Tống Nghi có lẽ trôi qua rất mệt mỏi đi?
Tống Nghi rửa mặt xong thì bước ra, anh nhìn quần áo chỉnh tề của Cố Hành Xuyên thì thấp giọng hỏi: "Sao cậu còn chưa cởi ra?"
Phản ứng Cố Hành Xuyên trì độn, hắn ừ một tiếng rồi bắt đầu cởi quần, lộ ra một đôi chân thon dài rắn chắc, cơ bắp cân xứng lại hoàn mỹ, nhìn qua là biết rất có sức, áo thun cũng được cởi ra làm lộ vòng eo tinh lực, nhìn hắn giống như một tác phẩm của thần vậy.

Yêu thích cái đẹp thì ai mà chẳng yêu, Tống Nghi nhìn thêm mấy lần, tim đập nhanh hơn vài nhịp, đáy lòng than nhẹ một tiếng.

Anh thu lại tầm mắt, vô tình lại nhìn thấy hình xăm trên eo Cố Hành Xuyên, anh đã từng nhìn thấy trong ảnh mà "Anh giai chân dài" gửi, đó là một dòng chữ Hy Lạp màu đen, nhìn rất ác.

Chỉ là lần trước anh nhìn giống như cưỡi ngựa xem hoa, lúc đó anh còn buồn bực nghĩ gia đình hào môn của Cố Hành Xuyên có thể cho phép hắn đi xăm sao?

Lúc này anh mới nhìn thấy rõ, hình xăm dùng để che đi một vết sẹo, bên eo Cố Hành Xuyên có một vết sẹo dài, nhìn màu da tái nhợt nơi đó chứng tỏ vết thương đã từ rất lâu rồi.

Loại chuyện riêng tư này thì Tống Nghi không dám hỏi, trong lòng chỉ suy đoán, người ngang ngược như Cố Hành Xuyên mà còn có người muốn động dao với hắn sao? Bộ chán sống à?
Gan người này cũng lớn ghê.

Tống Nghi giặt xong quần áo thì nhanh chóng đem sấy khô, sau đó ném cho Cố Hành Xuyên, "Không còn sớm nữa, mau mặc vào rồi về nhà đi."
Cố Hành Xuyên không vội vã, hắn thong thả ung dung mặc vào, động tác giống như người mẫu đang chuẩn bị quần áo trước khi chụp ảnh, "Tống Nghi, có ai từng đến nhà cậu chưa?"
"Hỏi làm gì?" Thanh âm Tống Nghi lộ ra không vui.

"Nhà cậu bừa bộn thế này, tôi muốn biết cậu đã ném mặt cho ai." Cố Hành Xuyên nói khoác không biết ngượng.

Tống Nghi liếc mắt, "Tôi có mất mặt hay không thì liên quan gì đến cậu."
Lại nói nhà anh cũng không bừa bộn gì, chỉ là mấy ngày nay không sắp xếp đồ đạc thôi, nhìn vẫn rất sạch sẽ, Cố Hành Xuyên dựa vào cái gì mà xoi mói thói quen của anh.

Cố Hành Xuyên cài khuy quần, giống như lơ đãng mà hỏi một câu: "Trình Tụng từng đến chưa?"
Tống Nghi không ngốc, anh ha ha cười, cố ý trào phúng: "Cố Hành Xuyên, cậu hỏi cái này có phải là vì cậu thích tôi không?"
Anh cảm thấy Cố Hành Xuyên không thích anh, tuy rằng mị lực của anh rất mạnh nhưng việc Cố Hành Xuyên yêu Thẩm Lê thì ai cũng là có thể nhìn ra.

Anh nói như thế chính là vì anh ghét Cố Hành Xuyên.


Cố Hành Xuyên sợ run, hắn cười nhạo nhìn Tống Nghi, khinh thường ha một tiếng, "Cậu thật không biết xấu hổ, đừng có mà tự dát vàng lên mặt mình, tôi không thèm thích cậu đâu."
"Cậu nói như thế thì tôi yên tâm rồi." Tống Nghi giả vờ thở phào nhẹ nhõm, anh cười híp mắt, "Bằng không với thái độ của cậu như thế này thì tôi lo cậu đang rất yêu tôi, không kiềm chế được tình cảm đó."
Cố Hành Xuyên dùng sức mím môi, hắn lạnh lùng quay đầu, "Bớt tự luyến đi, người tôi yêu là Thẩm Lê."
Tống Nghi cười cười, rất hứng thú nhìn hắn, "Tôi rất tò mò, rốt cuộc cậu thích gì ở Thẩm Lê vậy?"
Sắc mặt Cố Hành Xuyên hơi đổi, hắn hít một hơi thật sâu, suy nghĩ một chút liền nghiêm túc nói: "Bài Gió mùa hạ là tôi viết cho Thẩm Lê, cậu nghe chưa?"
Tống Nghi có chút ấn tượng, tuy rằng anh không chủ động nghe mấy ca khúc của Cố Hành Xuyên nhưng luôn có người bên cạnh anh nghe chúng, bài hát "Gió mùa hạ" này được tôn là thần khúc của mối tình đầu, mấy năm trước còn gây sốt các bảng xếp hạng.

Cố Hành Xuyên nghiêng đầu, ánh mắt lộ ra ôn nhu hiếm có, hắn nhẹ giọng nói: "Ngày đầu tôi chuyển đến trường thì em ấy có chạy xe đạp thoáng qua tôi, lúc đó tôi nhìn không rõ mặt Thẩm Lê nhưng tôi nhìn thấy hãng áo sơ mi em ấy mặc, sau đó tôi gặp được Thẩm Lê, em ấy giống hệt như trong tưởng tượng của tôi vậy."
Ca khúc "Gió mùa hạ" kể về lần đầu gặp của hắn và Thẩm Lê, vào độ hè tháng bảy tháng tám, tiếng ve còn kêu râm ran trên tán cây, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng chạy trên chiếc xe đạp, mái tóc màu đen bay theo gió, gió còn làm thổi bay vạt áo của thiếu niên, lộ ra một đoạn eo gầy gò nhu hòa, giống hệt như nàng thơ Muse đang vén mạn che mặt lên trước hắn, đó lần lần đầu tiên hắn biết cái gì gọi là hoàn mỹ.

Cảnh tượng đó, mãi cho đến sau này hắn vẫn còn nhớ rõ, mùa hạ, áo sơ mi trắng, thiếu niên chạy xe đạp, hội tụ tất cả từ ngữ của một mối tình đầu đẹp đẽ.

Thần sắc Tống Nghi trở nên kì lạ, anh ho khan vài tiếng, "Cậu nói, lần đầu cậu gặp Thẩm Lê là em ấy đang chạy xe đạp?"
"Ừ." Cố Hành Xuyên nhìn về phía Tống Nghi, hắn đang quan sát biểu tình của anh.

Khóe miệng Tống Nghi giật giật, anh trầm mặc vài giây, trong lòng thở dài một tiếng, "Rất tốt, tình cảm thời niên thiếu luôn rất lạc thú."
Anh thật không đành lòng nói cho Cố Hành Xuyên biết rằng Thẩm Lê chẳng bao giờ chạy xe đạp cả.

Tác giả có lời muốn nói: Chắc các tiểu đồng bọn nhạy bén đã đoán được rồi ha..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương