Sau Khi Bị Giáo Chủ Ma Giáo Bắt Đi
-
Chương 8
Không bao lâu sau khi Đoạn Ninh Trầm rời đi, lại có một người lén lút đi vào trong phòng.
Bùi Tự giương mắt nhìn, thấy được Ma giáo tả hộ pháp Thích Phụng.
Biểu tình đối phương nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn y.
“Dịch công tử, tại hạ có một số việc muốn cùng ngươi nói chuyện.”
Bùi Tự đối với người Ma giáo đều không có hảo cảm, nhíu mày, trong lòng lại bốc lên một hồi bực bội.
Y ly khai ánh mắt, dùng hết sức lực để duy trì ngữ khí vững vàng:
“Mời nói.”
Thích Phụng nói: “Giáo chủ chúng ta chưa hiểu tình người, tâm tính đơn thuần, ta nghĩ hắn chỉ là tạm thời bị mê hoặc, từ trước đến nay hắn chỉ có hứng thú với thứ mới mẻ không quá ba ngày, qua khoảng thời gian này, phần nhiệt tình này sẽ giảm…… Ta tin ngươi sẽ minh bạch ý tứ của ta.”
Hắn nói ra lời này chính là muốn cảnh cáo y không nên được một tấc lại muốn tiến một thước, cậy sủng mà kiêu, nếu không sau đó Đoạn Ninh Trầm sẽ tự tay tính sổ y.
Nhưng Bùi Tự lại không phải là một nam sủng.
Y là một thợ săn.
Lời này của Thích Phụng cũng không làm y cảm thấy dao động.
Y không để bụng Đoạn Ninh Trầm có thích y hay không, y tới nơi này chỉ để tìm kiếm phương pháp giảm bớt hàn độc thôi.
Nếu lời Thích Phụng nói là đúng, y cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Tóm lại, y nhất định sẽ làm được.
Bùi Tự nhàn nhạt nói: “Ta đã biết.”
Thích Phụng vì thái độ này của y mà cảm thấy hơi khó chịu, nhưng lại sợ y nói ra nói vào với Đoạn Ninh Trầm, không dám nói quá nặng lời:
“Vậy thôi, ta phải đi rồi.”
Cửa một lần nữa bị đóng lại, trong phòng chỉ còn tàn lưu gió lạnh hiu quạnh, trong không khí tràn ngập nhàn nhạt hơi lạnh.
Bùi Tự nhìn cây nến đang lay động, mặt lộ vẻ trầm tư.
Nếu tùy ý theo người trong Ma giáo đi Long Ninh —— Ma giáo đại bản doanh, lấy tác phong ma đầu kia hàng năm ở trong giang hồ du đãng, không chừng bao lâu về sau mới có thể tái kiến hắn.
Cho nên…… Y che miệng lại ngắn ngủi mà khụ ba tiếng.
Không bao lâu, cửa bị gõ vang lên, bên ngoài truyền đến thanh âm Nhiếp Bân, “Dịch công tử có yêu cầu thêm chút lò hỏa không?”
“Ngươi vào đi.”
***
Sáng sớm hôm sau, liền có giáo chúng Khinh Nhạc Giáo gõ cửa phòng Bùi Tự: “Dịch công tử, ngài tỉnh chưa?”
“Rồi.”
Cửa bị đẩy ra, một người bưng một chén cháo tới, đưa cho y, ân cần nói: “Đây là cháo ngon mới vừa nấu xong, thỉnh ngài dùng.
Chờ ngài chuẩn bị tốt xong, chúng ta liền khởi hành.”
Bùi Tự miễn cưỡng uống hết nửa chén.
“Vẫn là nhân lúc còn sớm xuất phát đi.”
“Ai!” Giáo chúng vội không ngừng muốn dìu y, lại bị Bùi Tự quả quyết chống cự, “Kêu Vương Tam tới.” Vương Tam là tên thế thân của Nhiếp Bân.
“Vâng!” Giáo chúng gãi gãi đầu, đi ra cửa, “Vương Tam! Mau tới!”
Bùi Tự ngồi trên xe ngựa lọt gió.
Tay chân y lạnh băng, quấn chặt quần áo, nhịn rồi lại nhịn.
Ngoài xe là Nhiếp Bân đã hầu hạ y nhiều năm, dù việc Bùi Tự chưa nói, nhưng hắn cũng rõ ràng nhu cầu chủ tử nhà mình, làm bộ người đứng xem cùng người đánh xe thương lượng: “Thân thể Dịch công tử tựa hồ thật không khỏe.
Lặn lội đường xa, lỡ y xảy ra chuyện gì.
Hay chúng ta vì y đổi một chiếc xe ngựa đi?”
Địa vị Khinh Nhạc Giáo phân tầng bởi đỏ cam vàng lục thanh lam tím.
Đỏ tự nhiên là Đoạn Ninh Trầm, cam là trưởng lão, vàng là tả hữu hộ pháp cùng với tứ đại đường chủ.
Người hắn nói chuyện cùng chính là thanh giai quản sự, là người địa vị tối cao cai quản toàn bộ đội ngũ —— hộ pháp Thích Phụng, người đêm qua đã cảnh cáo Bùi Tự, liền tùy theo sai sử của Đoạn Ninh Trầm mà làm.
Quản sự ý vị thâm trường mà nói: “Vương tam, quan hệ của ngươi với công tử ôn hoà kia rất khá à?”
Nhiếp Bân bình thản ung dung nói: “Có thể là Dịch công tử đối với ta khá quen thuộc đi?” Quản sự nhìn nhìn khuôn mặt đầy rỗ như bánh nướng của hắn, lâm vào trầm tư, “Quen thuộc?”
Nhiếp Bân dùng biểu tình “Chẳng lẽ không phải sao” nghi hoặc cùng hắn đối diện.
Quản sự: “…… Ta cảm thấy ngươi nói đúng.
Chúng ta hẳn nên vì Dịch công tử mà đổi một chiếc xe ngựa.”
Lộ phí bọn họ mang cho chuyến đi này rất sung túc, đến cái thành trấn tiếp theo liền bỏ vốn to, vì Bùi Tự đặt mua một chiếc xe ngựa tốt hơn —— dù với Bùi Tự thì đây vẫn như cũ keo kiệt, nhưng tốt xấu gì cũng không lọt gió nữa.
Bọn họ đi được 5 ngày, đã tới Khang Châu, nơi này có tiếng tăm lừng lẫy khắp Dương Sơn phái.
Vì phòng ngừa bị nhận ra, đoàn người bọn họ đã ngụy trang.
Có bang chúng vì lấy lòng “phu nhân tương lai giáo chủ ”, chủ động giải thích với y: “Dương Sơn phái cùng Khinh Nhạc Giáo chúng ta là kẻ thù.
Bọn họ đều là chó săn của Lý Diệp Chu đáng chết kia! Nhưng ngài cứ yên tâm đi, bọn họ chắc chắn sẽ không phát hiện được chúng ta!”
Bùi Tự phản ứng thường thường mà đáp: “Ừ.”
Sau đó, đoàn người đi đến vách núi liền bị cướp.
Đối phương so với bọn họ có nhiều gấp hai nhân thủ, hơn nữa mỗi người đều có võ công cao cường, không cần tốn nhiều sức lực liền chế phục tất cả bọn họ.
Cầm đầu chính là một thanh niên anh tuấn tiêu sái, hắn mặc một thân màu xanh biển, dáng người cao thẳng, bên hông treo một thanh trường kiếm, khí phách hăng hái mà vung tay lên, chỉ huy: “Tất cả đều mang về.”
“Lâm Phục Cương! Ngươi như thế nào ở chỗ này?”
Thanh niên nhìn về phía Ma giáo quản sự đang khiếp sợ, nhếch miệng cười, “Ngươi đoán xem?” Hắn nói, chắp tay sau lưng, chậm rì rì đi tới trước xe ngựa, “Ai nha nha! Các ngươi còn hộ tống người? Để ta nhìn xem, đây là ai?” Hắn vạch trần màn xe, cùng Bùi Tự mặt vô biểu tình bên trong mặt đối mặt.
Hắn kinh ngạc: “Ai nha nha! Không ngờ là một mỹ nhân? Không phải là người tình của giáo chủ các ngươi chứ? Y…… Ai da!” Nói còn chưa dứt lời, một đạo khí kình đánh vào cái trán hắn, ngưng hẳn lại lời hắn định nói.
Hắn hậm hực mà ngậm miệng, buông mành xuống, xoa xoa cái trán đang phát đau, bàn tay vung lên, “Đều mang đi! Đều mang đi!” Liền có người tính toán đem người trong xe ngựa lôi ra.
Lâm Phục Cương ngăn cản gã, “Không cần! Trực tiếp đuổi xe ngựa đi.”
Đến hoàng hôn bọn họ đã tới Dương Sơn phái.
Khinh Nhạc Giáo chúng bị áp đi đại lao, Lâm Phục Cương lại xốc lên màn xe, ngồi ở trên xe, hướng Bùi Tự vứt cái mị nhãn, ngữ khí thân thiết thâm tình: “Sư huynh, đã lâu không thấy! Ngươi có nhớ ta không?”
“Đừng phát bệnh.
Đỡ ta xuống xe.”
Lâm Phục Cương chui vào trong xe, nhìn nhìn sắc mặt tái nhợt của y, kinh ngạc nói: “Hiện tại chân ngươi đã không đi được rồi sao?”
Lông mi Bùi Tự run rẩy mạnh mẽ, không gợn sóng mà nói: “Ừ, không có sức lực.”
Lâm Phục Cương nhấp môi dưới, thực mau hắn dùng ngữ khí thoải mái giảm bớt bầu không khí ngưng trọng này, “Chúng ta còn phân biệt ai với ai à? Tới tới tới, ta cõng ngươi.”
Bùi Tự không cự tuyệt.
Lâm Phục Cương đưa y đến sân sau.
Mà cấp dưới Bùi Tự đã sớm tại đây chờ.
“Đa tạ Lâm thiếu hiệp.” Lâm Phục Cương đem Bùi Tự đặt trên xe lăn, chẳng hề để ý mà xua tay, “Việc nhỏ việc nhỏ, các ngươi đều không hiểu ta cùng sư huynh chính là tình nghĩa thâm hậu, đó là quá mệnh giao tình.”
Bùi Tự lạnh lạnh đáp: “Là muốn mệnh giao tình.”
Lâm Phục Cương chỉ vào y, hướng cấp dưới Bùi Tự nghiêm trang nói: “Các ngươi nhìn xem, y chính là mạnh miệng.”
Các thuộc hạ: “……” Không dám đáp lời.
Bùi Tự lúc này hỏi: “Lâm bá phụ cũng ở đây sao?”
“Cha ta mấy ngày hôm trước cùng người tỷ thí, bị thương lúc xoay eo, hiện tại đang dưỡng thương, thế nhưng vấn đề không lớn.
Sư huynh tìm y có chuyện gì sao?”
Bùi Tự bình tĩnh nói: “Không biết ngươi nghe hay không tin tức Huyền Lục xuất thế?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook