Sau Khi Bị Giáo Chủ Ma Giáo Bắt Đi
-
Chương 11
Dẫu Dương Sơn phái chỉ tượng trưng phái vài đệ tử đi tìm kiếm người Ma giáo, thì vào buổi sáng ngày hôm sau bọn họ cũng đã nhanh nhẹn rời đi.
Thích Phụng biết được Bùi Tự muốn đi cùng bọn họ, tỏ vẻ phản đối mãnh liệt, “Giáo chủ! Y không biết võ công, đi theo chúng ta, không phải sẽ vướng bận sao?”
Đoạn Ninh Trầm khẩn trương nhìn về phía Bùi Tự, thấy người sau “Buồn bã thương tâm” cúi đầu, vội vàng nói: “Lấy thực lực chúng ta, chỉ là mang thêm một người thôi, thì có làm sao?”
Tâm tình Thích Phụng phức tạp, “Giang hồ hiểm ác, đao kiếm không có mắt……”
Đoạn Ninh Trầm đơn giản chặn họng bằng cách vô lại, “Dù thế nào thì ta cũng sẽ dẫn y theo, ngươi muốn vui thì vui, không vui thì thôi, cùng ta không quan hệ.”
Thích Phụng không trị được hắn, nhưng có người có thể trị được.
Hắn nói: “Nếu lão giáo chủ cùng đại trưởng lão biết……”
Đoạn Ninh Trầm tự tin cười, “Nghĩa phụ đang bế quan.
Đến đại trưởng lão…… cũng đã biết chuyện này.
Gia nói tùy ta vui vẻ.”
Nghe vậy, Thích Phụng không nói thêm gì nữa, trong lòng tự có tính toán.
Bùi Tự làm bộ sợ hãi cuối đầu, đáy mắt lại hờ hững như giếng cổ không gợn sóng.
Ma đầu này bảo hộ y rất tốt.
Và y cũng biết được nội tình sâu cạn trong đó.
Ma giáo buôn lậu hàng hóa bị quan phủ chặn lại, không chỉ gặp phải một chút tổn thất về vàng bạc, còn phải thừa nhận bồi thường từ việc giao hàng không đúng thời hạn dẫn tới vi phạm thoả ước, hơn nữa vị quan phủ đã bắt được người trong Ma giáo, đang nghiêm hình khảo vấn, muốn tra ra con đường Ma giáo di chuyển hàng hoá.
Ma giáo còn phải nghĩ cách diệt trừ những người đang bị nhốt lại, nhưng lại càng sợ dẫn tới sự chú ý của quan phủ.—— tóm lại, các loại tình huống nối gót tới, hiện tại Ma giáo bên kia đã vội đến sứt đầu mẻ trán, chân không chạm đất.
Mà đại trưởng lão đưa tin cho Đoạn Ninh Trầm,muốn hắn tạm thời đừng hồi giáo, chỉ nói “Đang điều tra nội gian”.
Biết được Đoạn Ninh Trầm đang trầm mê một tiểu quan, đại trưởng lão tra qua tư liệu bối cảnh, sau khi xác định “Dịch Tự” này vô hại, liền cũng không còn thời gian rảnh rỗi quản việc này.
Và nhằm khiến Đoạn Ninh Trầm an tâm bên ngoài đợi đã nói với hắn “Tùy hắn vui vẻ”.
Thuyết phục được Thích Phụng, Đoạn Ninh Trầm vui vẻ tới bên cạnh Bùi Tự, vỗ vỗ bờ vai y, thỏa thuê đắc ý nói: “Tốt! Ngươi về sau liền cùng chúng ta đi.”.
Chap mới luôn có tại ( Tг Цмtгuуen.мE )
Bùi Tự hỏi: “Đi nơi nào?”
Vừa hỏi ra, Đoạn Ninh Trầm liền nhíu mày trầm tư, nhìn về phía Thích Phụng, “Chúng ta đã tra ra được nơi Hồng Trường Phong rơi xuống chưa?”
“Chỉ tra được đại khái, sau khi hắn rời Giang Châu, liền hướng về phía bắc đi rồi.”
Đoạn Ninh Trầm khí phách hiên ngang oai hùng, “Tốt! Vậy chúng ta hướng về phía bắc đi!”
Như vậy, đoàn người liền mênh mông cuồn cuộn đi về phía bắc, Đoạn Ninh Trầm còn giao cho Bùi Tự một chiếc xe ngựa.
Đến đây Thích Phụng nhịn rồi lại nhịn, bọn họ đi bắt người hay là đi du ngoạn? Chỉ sợ chờ bọn họ đuổi tới Hồng Trường Phong, rau kim châm đều đã lạnh.
Bọn họ còn chưa ra tới Khang Châu, Đoạn Ninh Trầm đã nhận được tin tức thứ nhất, người gửi tới là đô úy Tô Vĩ ở Xương Châu đã từng cùng bọn họ hợp tác, đã buộc tội thái thú Dương Nhạc - người hiện giờ mang “tội Hối lộ” mà bị áp giải vào kinh.
Nhưng thái thú Dương Nhạc lại không chịu bất cứ sự trừng phạt gì, cũng không biết có phải hay không vì Tô Vĩ chưa kịp nói.
Việc này làm Đoạn Ninh Trầm cảm thấy bất bình tức giận, cân nhắc có nên kéo Dương Nhạc xuống ngựa hay không.
Hắn nhìn mỹ nhân bên cạnh đang uống nước, cặp tay kia đang niết ấm nước thô ráp bằng ngọc thạch, đốt ngón tay hơi hơi trắng bệch, phảng phất như đang dùng không ít sức lực, Đoạn Ninh Trầm có chút lo lắng hoa văn trên ấm nước kia sẽ làm đau ngón tay kiều nộn của mỹ nhân, hận không thể tự mình động thủ đút y uống —— tùy tiện ngẫm lại, hắn là chính nhân quân tử.
Vẻ mặt Đoạn Ninh Trầm nghiêm trang nhìn Bùi Tự buông ấm nước xuống, nhìn chằm chằm sắc môi ánh nước của y, tâm ngứa, lén lút ngồi gần Bùi Tự thêm một chút.
Bùi Tự nhíu mày nhìn về phía hắn, “Ngươi làm gì?”
Đoạn Ninh Trầm nhìn y nhíu mày, ngực tựa như hóa khai xuân thủy, hắn nghiêm trang nói: “Dịch Tự, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Bùi Tự không cần nghĩ liền biết hắn lại muốn nháo chuyện xấu, từ nội tâm phát ra cảm giác không muốn trả lời hắn, nhưng lý trí khiến y phải thuận theo đối phương hỏi: “Chuyện gì?”
Đoạn Ninh Trầm nhìn chằm chằm dung mạo tinh xảo của y, nói: “Ngươi là thần tiên hạ phàm sao? Trên thế giới làm sao sẽ có người đẹp như ngươi?”
Gân xanh huyệt Thái Dương Bùi Tự đột nhiên nhảy lên.
Y nhịn rồi lại nhịn, lý trí liều mạng mà hướng y hò hét “Công pháp, công pháp”, nề hà thế nào mà vẫn không đem tính tình y áp xuống dưới, ngược lại còn càng thêm lên cao hơn.
Y lạnh nhạt đáp: “Ta nếu là thần tiên hạ phàm, chuyện thứ nhất ta làm chính là khiến ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh.”
Đoạn Ninh Trầm bưng kín mặt mình, “Ngượng ngùng” nhìn y, “Sau đó khiến ta vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi sao? Không nghĩ tới ngươi yêu ta như vậy! Kỳ thật…… Ta cũng không ngại!”
“Đoạn giáo chủ, ngươi……”
Đoạn Ninh Trầm đánh gãy lời y nói, thân thiết đáp: “Chúng ta đều đã nhận thức nhau lâu như vậy, ngươi còn gọi kính xưng của ta, quá xa lạ nha? Ngươi kêu ta một tiếng Đoạn ca ca thì tốt rồi —— lớn hơn hai tháng vẫn là lớn hơn đúng không! Vậy ta sẽ kêu ngươi là …… Tiểu Tự đi!”
Mắt thấy chủ tử nhà mình đã tới điểm giới hạn rồi, Nhiếp Bân kịp thời tiến lên cứu vãn, “Giáo chủ, gà rừng đã nướng xong.”
Đoạn Ninh Trầm đứng lên, liền kêu to, “Tiểu Tự, chờ ta đem gà nướng tới đưa cho ngươi!”
Đã qua bao nhiêu năm, y đều không có quá nhiều cảm xúc dao động mãnh liệt.
Ma đầu này lại lần lượt mà khơi lên hỏa khí của y, cố tình y lại tạm thời vô pháp trị được hắn, dù sao thì vẫn còn mục đích quan trọng hơn, khiến y không thể không ẩn nhẫn.
Loại trải nghiệm này là lần đầu tiên kể từ khi y sinh ra cho tới giờ.
Y hít sâu mấy hơi thở, lệnh cho cảm xúc mình vững vàng hạ xuống, sau đó liền cảm thấy hình như máu hướng lên đại não, khiến y có chút nóng lên, sau lưng cũng nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.
Trong khoảng thời gian này, Đoạn Ninh Trầm thường thường truyền chân khí cho y, xem ra Đoạn Ninh Trầm muốn giúp thân thể y ấm lên, không nghĩ tới đối với bệnh tình Bùi Tự có trợ giúp cực lớn.
Thôi.
Bùi Tự tự nói với bản thân.
Cứ cho là ơn nghĩa vì giúp y chữa bệnh đi.
Chờ Đoạn Ninh Trầm cầm gà nướng trở lại, Bùi Tự đã khôi phục bình tĩnh.
“Tiểu Tự, tới tới tới, cho ngươi ăn đùi gà!” Đoạn Ninh trầm “Roẹt” một tiếng xé xuống một cái đùi gà, đang muốn đưa cho Bùi Tự, lại nghĩ tới hiện tại đùi gà còn nóng, mình da dày thịt béo không có việc gì, nhưng đưa cho mỹ nhân thì không tốt lắm, hơn nữa trên đùi gà còn đều là dầu mỡ, sẽ bẩn tay mỹ nhân.
Hắn dứt khoát kiên quyết mà thu hồi tay, hướng về phía các thuộc hạ hỏi: “Các ngươi ai có khăn tay sạch không? Cái loại đặc biệt sạch sẽ ấy!”
Một đám giang hồ cường hãn hai mặt nhìn nhau, không hiểu khăn tay là vật gì.
Nhiếp Bân đứng dậy, thong dong từ tay áo trong túi lấy ra một tiểu bố bao, lại từ cái cái bố bao ấy lấy ra một cái khăn tay, “Giáo chủ, ta có!”
Đoạn Ninh Trầm tiếp nhận, vừa lòng gật đầu, “Vương tam, ngươi trong khoảng thời gian này biểu hiện thực sự không tồi, bản giáo chủ sẽ thưởng thật mạnh cho ngươi!”
Nói xong, Đoạn Ninh Trầm vui sướng đi về phía mỹ nhân xum xoe.
Nhiếp Bân lại quay về chỗ ngồi, tiếp nhận ánh mắt khác thường xung quanh, Nhiếp Bân vẫn bình thản ung dung.
Thế thân “Vương tam” - người này vốn là gian tế bọn họ xếp vào Ma giáo, xưa nay hành sự điệu thấp, không cùng người khác giao thiệp.
Mọi người đều biết gã nhưng lại không thân thiết.
Bởi vậy, Nhiếp Bân cũng không cần sợ “Hành vi dị thường” sẽ khiến cho người khác hoài nghi.
“Uầy! Không nghĩ Vương Tam còn có loại đam mê kỳ quái này.”
“Chắc là vì nhìn ra được giáo chủ phu nhân cần thứ này chứ gì, nên đã sớm chuẩn bị tốt?”
“Khẳng định là như thế! Khó trách gã là người duy nhất có được tín nhiệm của giáo chủ phu nhân.”
“Vua nịnh nọt! Thật đáng khinh thường!”
“Đáng giận, cư nhiên để Vương Tam dành trước.
Lần sau ta cũng sẽ chuẩn bị khăn tay.”
“Ta cảm thấy, giáo chủ phu nhân có lẽ sẽ yêu cầu hương liệu.”
“……” Đã biết tổng quát sự việc đang phát sinh, hơn nữa lại được đại trưởng lão dặn dò “Chăm sóc giáo chủ” - tả hộ pháp Thích Phụng biểu tình đờ đẫn, nội tâm hỏng mất.
Các ngươi thanh tỉnh chút đi!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook