Khung cảnh vắng vẻ, gió lạnh hiu quạnh.

Cảnh người đi đường vội vàng, tuyết đọng trên đường phố bị gạt sang hai bên đường, nhưng vẫn còn lớp băng sương ngưng kết trên mặt đường.

Lông chim tuyết nhẹ nhàng từ không trung rớt xuống.

Một chiếc xe ngựa lặng yên không một tiếng động dừng chân tại một hẻm nhỏ không người.

Thân xe dày nặng to như vậy là vì được chế tạo từ gỗ tử đàn, ngựa to lớn, màu lông phát sáng, mặc cho ai xem đều có thể nhìn ra được chủ nhân của xe ngựa xa xỉ này là một người giàu có.

Hơn mười danh thị vệ đi theo bên cạnh xe ngựa, đợi khi xe đã dừng hẳn, Nhiếp Bân, thị vệ nắm quyền cao nhất đi tới trước xe ngựa, ôm quyền khom người, cung kính nói: “Chủ thượng, tới rồi.”
Sau một lúc lâu, trong xe truyền đến một tiếng: “Ừ.”
Nhiếp Bân nghe được một tiếng này, cất bước lên xe.

Còn các thị vệ khác thì nhanh nhẹn lấy ra một cái dốc ngiêng bằng gỗ, đặt ở bên xe, một người xốc lên màn xe, những người còn lại khoanh tay cung kính đứng ở một bên.

Một lúc lâu sau, Nhiếp Bân đẩy xe lăn ra.

Trên xe lăn ngồi ngay ngắn một thanh niên mặc áo khoác tuyết trắng.

Áo bào từ lông chồn càng thêm tôn lên dung mạo tinh xảo của y, mặt mày thâm thúy, tròng mắt đen nhánh như mực, như một tuyệt tác nghệ thuật mà thợ thủ công ưu tú nhất đã hao hết tâm huyết cả đời mình để tạo ra, mỗi một chỗ đều hoàn mỹ đến không còn gì để bắt bẻ.

Chỉ là sắc mặt của y quá mức tái nhợt, màu da trắng đến cơ hồ như trong suốt, môi không hề có chút huyết sắc.

Ai cũng đều có thể nhìn ra thân thể y yếu ớt.

Sương mù, từ trong xe ấm áp đi ra bên ngoài rét lạnh, Bùi Tự nhịn không được che miệng ho nhẹ, ôm chặt bình nước nóng nhỏ che ở bụng.

Nhiếp Bân không dám trì hoãn, vội đẩy hắn vào cửa, những người khác theo sát sau đó.

Trong viện sớm đã có người đang đứng chờ.

Đó là một nữ trung niên, “Cung nghênh chủ thượng!”
Bùi Tự thanh đạm đáp lại, giương mắt nhìn vào bên trong.

Đây là một tòa thanh lâu, lúc này đã là đêm tối, đúng lúc sinh ý thịnh vượng, ngọn đèn dầu lộng lẫy, tiếng cười ồn ào náo động.

“Thuộc hạ vì chủ thượng đã chuẩn bị tốt một căn phòng, thỉnh chủ thượng đi bên này.” Thiệu Phượng, nữ trung niên lên tiếng.

Tòa thanh lâu bên ngoài này là của chủ nhân, y là người ngầm phụ trách thế lực cả ba tỉnh miền Đông Bắc.


Thiệu Phượng sớm đã cho người an bài trong phòng mấy cái lò sưởi, lúc này trong phòng ấm áp như mùa xuân, đã sớm có một nam trung niên chờ bên trong.

Nghe được âm thanh mở cửa, nam trung niên vội vàng đứng lên, hành lễ nói: “Tứ gia.”
“Dương đại nhân, biệt lai vô dạng.” Bùi Tự ngữ khí nhàn nhạt.

Nhiếp Bân đẩy hắn tới bên cạnh bàn, Thiệu Phượng rót hai ly trà, phân biệt dành cho hai người bọn họ,sau đó lặng yên lui xuống.

“Lại phải khiến Tứ gia tự mình chạy đến khi đang mùa đông khắc nghiệt.” Dương Nhạc có chút áy náy.

Bùi Tự nói: “Không sao, ta vốn muốn hồi kinh, tới Xương Châu cũng vì tiện đường thôi.

Sao nào, đã tra ra gì chưa?”
Dương Nhạc cúi thấp đầu xuống, “Đã xác định được Tô Vĩ đang âm thầm cấu kết với Ma giáo, thu hối lộ, trở thành người che chở cho Ma giáo.”
Từ trong tay áo, hắn lấy ra một quyển sách, trình lên cho Bùi Tự.

Bùi Tự tiếp nhận, tùy tiện lật xem vài cái, rồi đem quyển sách bỏ lên trên bàn.

“Về chuyện Lâm tổng đốc bị ám sát, không thể nào điều tra rõ ra việc này có liên quan đến Ma giáo sao?”
“Trước mắt không thể điều tra ra.”
“Ngày hội Tân Xuân đang đến gần, đây là một sự kiện lớn.

Cần phải tăng mạnh phòng bị, đừng để Ma giáo lọt vào được.”
“Vâng, hạ quan chắc chắn sẽ chú ý.”
Bùi Tự lại nói: “Đối với Tô Vĩ, ngươi tính toán xử trí hắn như thế nào?”
Dương Nhạc cẩn thận nói: “Hạ quan tính sẽ đem chứng cứ tâu lên, để Thánh Thượng tới quyết định.

Không biết ý của Tứ gia thế nào?”
Bùi Tự hơi hơi gật đầu, “Có thể.

Vậy ta liền cử ngươi đi làm.”
Dương Nhạc nghe vậy, thở dài nhẹ nhõm.

Chính sự kết thúc, Dương Nhạc lại nói: “Hôm nay sắc trời không còn sớm, tối nay Tứ gia muốn tại chỗ này nghỉ ngơi?”
“Dương đại nhân có ý gì?”
Y ngồi ở trên xe lăn, biểu tình trước sau luôn đạm nhiên, không hề toát ra một chút khí thế bức nhân, nhưng khi Dương Nhạc bị cặp mắt đen thấu triệt như lưu li kia nhìn chằm chằm, liền cảm thấy một áp lực lớn vô hình.

Là loại cảm giác khi nội tâm của mình bị phân tích tới rồi rõ như ban ngày.

Hắn cũng biết thủ đoạn cùng thực lực của vị này.


Dù cho thân thể ốm yếu cũng có thể bằng bản thân, điên đảo toàn bộ cục bộ trong triều đình, thậm chí là toàn bộ người trong thiên hạ.

Cũng không biết có bao nhiêu người hận y, hận đến mức muốn nhai xương uống máu, mỗi tháng đều có không ít đả kích ngấm ngầm hay công khai, nhưng y vẫn lông tóc vô thương.

Chỉ là…… Trong mắt Dương Nhạc ẩn chứa vai phần lo lắng, nhìn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy kia.

Thân thể Tứ gia tựa hồ càng ngày càng kém.

Không may mắn mà nghĩ, nếu Tứ gia thật sự đi…… Chỉ sợ thế cục lại phải có biến hóa thật lớn.

—— biến hóa này cũng không phải là một điều tốt lành gì.

Dương Nhạc nói: “Hạ quan mới vừa thu vài cây linh chi, muốn đưa cho Tứ gia.”
“Có tâm.” Bùi Tự đáp, “Nhưng không cần, dược liệu của ta còn đủ dùng.”
Dương Nhạc nghĩ, đại khái là Tứ gia không nghĩ muốn nợ hắn đi.

Chỉ phải thưa: “Tứ gia khách khí.”
Hắn biết tính tình Bùi Tự, cũng biết đối phương không hào hứng gì với việc nói chuyện phiếm, liền đứng lên nói: “Tứ gia hảo hảo nghỉ ngơi, hạ quan xin cáo lui.”
Bùi Tự lại gọi hắn trở lại, “Từ từ.”
Dương Nhạc: “Tứ gia?”
Đầu ngón tay tái nhợt của Bùi Tự đụng vào chén trà, thấy đầu ngón tay hơi hơi phiến hồng, màu đỏ nhanh rút đi.

Y đạm thanh nói: “Bên ngoài có thích khách, phái ám vệ mau xử lý.” Ngữ khí lại giống như là “Bên ngoài có mấy con bọ đến, ta gọi người tới diệt”.

Dương Nhạc: “……”
Hắn khô cằn mà lên tiếng, một lần nữa ngồi xuống, lần này liền khó tránh khỏi có chút đứng ngồi không yên, lỗ tai dựng lên, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.

Đáng tiếc, ngoài tiếng lả lướt của tiền viện thanh lâu, hắn không nghe được thanh âm nào khác.

Hàn khí bỗng nhiên dâng lên, sắc mặt Bùi Tự biến đổi, che miệng kịch liệt ho khan, một tay khác của y thâm nhập vào trong tay áo, lấy ra bình dược, lại nhớ tới bình dược đang ở trên xe ngựa, quên cầm xuống theo.

Y nhìn mắt Nhiếp Bân, từ sự ăn ý của hai người, Nhiếp Bân đã hiểu ý tứ của y, nói: “Thuộc hạ đi lấy thuốc.”
Trong phòng chỉ còn lại Bùi Tự cùng Dương Nhạc.

Dương Nhạc nhìn Bùi Tự ho không ngừng, muốn mở miệng thăm hỏi, dù Bùi Tự có lẽ hơn phân nửa cũng sẽ không đáp lời hắn.

Nhưng hắn ở bên cạnh nhìn, tựa hồ cũng không được tốt lắm.


“Tứ gia, hạ quan đỡ ngài lên trên giường nằm một lát?” Hắn hỏi.

Bùi Tự nâng mi lên nhìn hắn, gật đầu một cái rất nhỏ.

Dương Nhạc tiến lên đẩy xe lăn, tới bên mép giường, cẩn thận mà nâng y lên trên giường.

Bùi Tự nằm ở trên giường, tạm thời đình chỉ ho khan, chỉ là tay chân bắt đầu tê dại, như thể toàn thân đang tẩm vào nước đá, y cơ hồ không thể cảm nhận được sự tồn tại của tay chân mình.

Sau khi lạnh đến mức tận cùng, y lại cảm thấy một trận hư nhiệt từ đan điền của mình khuếch tán ra.

Trên mặt y hiện lên màu đỏ bất thường.

Bùi Tự hơi nhắm hai mắt, nhẹ nhàng thở phì phò, miễn cưỡng mở miệng nói: “Ngươi hãy thay ta cởi bỏ quần áo.”
***
Đoạn Ninh Trầm là Khinh Nhạc Giáo chủ.

Khinh Nhạc Giáo mới là tên thật, còn người bên ngoài đều là gọi bọn hắn là Ma giáo.

Đoạn Ninh Trầm là một nam nhân có dã tâm.

Từ khởi niên thiếu, hắn đã lập chí muốn thống nhất giang hồ, xưng bá võ lâm.

Hiện nay hắn đã 24 tuổi, luôn vì mục tiêu này mà nỗ lực.

Bước đầu tiên, hắn mượn sức đô úy Tô Vĩ ở Xương Châu, có Tô Vĩ trợ giúp, Khinh Nhạc Giáo hành sự tiện hơn rất nhiều.

Chỉ là gần đây, Tô Vĩ khẩn cấp liên hệ với hắn, nói thái thú Dương Nhạc giống như đã tra ra được quan hệ của bọn họ.

Giáo chủ Đoạn Ninh Trầm tự thân xuất mã, theo dõi Dương Nhạc mấy ngày nay, cố tìm ra sơ hở của Dương Nhạc.

Thế nhưng tối nay, hắn lại trơ mắt nhìn Dương Nhạc vào thanh lâu.

Phi! trong lòng Đoạn Ninh Trầm khinh thường.

Còn tưởng Dương Nhạc là người cương trực công chính, là một thanh quan luôn giữ mình đoan chính? Còn không phải là đã phạm vào giới!
Hắn là một nam nhân một lòng mang sự nghiệp, trước nay chưa từng đi đến thanh lâu.

Bản năng đối với loại địa phương này là tự nhiên mà sinh sợ hãi.

Nhưng cũng chỉ tốn chút công phu đứng ở cửa bồi hồi, lại đi vào, liền tìm không được bóng người Dương Nhạc.

Hắn cũng muốn nhìn một chút, tình nhân của Dương Nhạc là dạng người gì, thuận tiện suy xét có thể hay không từ tình nhân đó mà xuống tay.

Sau khi nhìn lén vô số cảnh tượng cay mắt, Đoạn Ninh Trầm vẫn không tìm được Dương Nhạc.

Đúng lúc hắn hết đường xoay xở, hắn lại phát hiện thanh lâu này vậy mà mở ra một hậu viện kín, thủ vệ nghiêm ngặt! tinh thần Đoạn Ninh Trầm Nơi đầy hưng phấn, nơi này khẳng định có quỷ!
Thủ vệ nghiêm ngặt, cũng không thể làm khó được hắn.


Hắn dễ như trở bàn tay né tránh thủ vệ, thuận lợi tiến vào hậu viện, sau một khắc liền nhìn thấy một gian nhà mở đèn sáng, bên cửa đúng là thị vệ của Dương Nhạc.

Đây xem như là bị hắn bắt tại trận!
Từ chỗ hẻo lánh, hắn lặng yên không một tiếng động nhảy lên nóc nhà, xốc lên mái ngói, hướng vào phía bên trong nhìn xem.

Sau đó hắn thấy được thân ảnh béo lùn của Dương Nhạc đang đứng ở bên mép giường, trên giường nằm một người, Dương Nhạc đang tự mình cởi bỏ đai lưng của đối phương.

Đoạn Ninh Trầm nhìn ra được trên giường chính là một nam tử.

Phi! Không nghĩ tới Dương Nhạc là đoạn tụ! Trong lòng hắn khinh thường càng sâu, cũng muốn nhìn thử nam tử kia lớn lên có bộ dáng gì, kết quả là, dịch người qua, lại vạch lên một khối ngói hướng bên trong xem.

Không xem thì không sao, vừa thấy, Đoạn Ninh Trầm liền kinh sợ.

Người này…… Đồng tử hắn co rụt lại, trong mắt lộ ra si mê.

Thế gian này sao có thể có người lớn lên xinh đẹp như vậy? Thậm chí hắn có thể nghe được tiếng trái tim mình kịch liệt nhảy, thịch thịch thịch, phảng phất như muốn từ ngực hắn nhảy ra.

Hắn bưng kín ngực của mình, nghĩ thầm, đây chẳng lẽ chính là cảm giác động tâm sao?
Lại nhìn xuống phía dưới, Dương Nhạc đã vạch trần lớp quần áo của mỹ nhân, lộ ra da thịt trắng nõn, một cổ lửa giận vô danh xông thẳng lên trán hắn.

Tên Dương Nhạc lùn mập kia,làm sao dám!
Tình cảm chiến thắng lý trí, chờ khi hắn lấy lại tinh thần, hắn đã một chưởng phá nóc nhà, rơi xuống trong phòng, hai người kia đồng loạt nhất trí nhìn về phía hắn.

Đoạn Ninh Trầm hậu tri hậu giác nghĩ tới mục đích mình đi chuyến này.

Việc đã đến nước này…… Hắn hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tới cùng, bình sinh 24 năm tới nay, lần đầu tiên hắn có chính khí nghĩa hiệp, xông lên phía trước, bế mỹ nhân lên, chạy ra bên ngoài.

Dương Nhạc: “??????” Hắn hoàn toàn trì độn.

Người kia là ai? Cùng Tứ gia có quan hệ gì?
Khi Đoạn Ninh Trầm tiếp cận nơi này, Bùi Tự nghe thấy âm thanh, liền biết là hắn.

Trùng hợp hơn, lại lên cơn bệnh, y cũng không cố kỵ nhiều như vậy, lường trước được Đoạn Ninh Trầm là vì Dương Nhạc mà đến, để điều tra tình huống.

Càng lường trước được Đoạn Ninh Trầm sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Khi Đoạn Ninh Trầm đánh vỡ nóc nhà, thần trí y đã khôi phục một chút, ý nghĩ đầu tiên chính là Đoạn Ninh Trầm đã nhận ra thân phận của y, ám khí trong tay áo nhanh chóng rơi xuống.

Nhưng từ trên người Đoạn Ninh Trầm y không cảm nhận được sát khí, hành động của Đoạn Ninh Trầm càng làm y không thể nghĩ ra được gì.

Sau khi bị ôm ra bên ngoài, y che miệng ho ba tiếng, hai nhẹ một nặng.

Dục đám ám vệ ở trong chỗ tối ra cứu chủ nhân, để họ vô thanh vô tức đi theo.

Đoạn Ninh Trầm không hề nhận ra, nhanh chóng ôm mỹ nhân thoát khỏi hiện trường..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương