Cô cố mở mắt ra, hít một hơi thật sâu, tàn dư của giấc mơ ảnh hưởng không nhỏ đến cô, cô tỉnh rồi nhưng vẫn ngơ ngác không phản ứng kịp.


"Tiểu Hàm?"

Hạ Vĩ Thông mừng rỡ gọi cô:

"Cuối cùng em cũng tỉnh rồi? Em ngủ hai ngày hai đêm! Em mà không tỉnh nữa thì anh phải gọi điện về nhà em rồi, tỉnh lại là tốt rồi! Em thấy khó chịu ở đâu? Đầu còn đau không? Anh đi gọi bác sĩ đến!"

Tô Hàm chớp chớp mắt, nhìn Hạ Vĩ Thông, cảm giác bây giờ của cô rất kỳ lạ, nhìn thấy bạn trai cô đáng lẽ phải vui mừng nhưng không hiểu sao, trong lòng cô lại chẳng có chút gợn sóng nào, giống như nhìn thấy một người xa lạ.


Ý nghĩ này vừa lóe lên, Tô Hàm giật mình, cô ấn vào trán, cứ thấy mọi thứ trước mắt đều cách một lớp màn, kỳ lạ vô cùng.


Đúng rồi, hình như cô đã mơ một giấc mơ rất đáng sợ, giấc mơ rời rạc, những âm thanh kỳ lạ trong mơ dường như vẫn còn văng vẳng bên tai cô, cô bị ồn đến đau đầu dữ dội, sắc mặt rất khó coi.



"Tiểu Hàm…"

Hạ Vĩ Thông quay lại bị dáng vẻ của Tô Hàm làm cho sợ, vội vàng hỏi: "Tiểu Hàm em sao vậy?"

"Nước, em muốn uống nước.

"

"Ồ, ồ!"

Tô Hàm nhận lấy nước bắt đầu uống, Hạ Vĩ Thông đi ra ngoài gọi bác sĩ vào.


"Không sao rồi.

"

Bác sĩ vào kiểm tra Tô Hàm một lượt, nói tỉnh lại là tốt rồi:


"Não rất tinh vi phức tạp, có người bị một hạt đậu nành đập vào đầu cũng có thể mất mạng.


Vết thương của cô tuy không nghiêm trọng, thậm chí không cần khâu nhưng cô đã hôn mê một ngày một đêm, để phòng ngừa xuất hiện các triệu chứng khác, cô vẫn nên nằm viện theo dõi thêm vài ngày! "

Đợi bác sĩ đi rồi, Hạ Vĩ Thông nói: "Chúng ta đừng xuất viện vội, ở lại thêm vài ngày, dù sao Lý Trân làm em bị thương thì phải chịu trách nhiệm chi trả viện phí, không ở thì phí.

"

"Là Lý Trân đánh em sao?" Tô Hàm hỏi, lúc đó cô căn bản chẳng nhìn rõ gì đã ngất đi.


"Đúng vậy, đồng nghiệp của em dùng điện thoại của em gọi cho anh, lúc anh đến thì cô ta cầu xin anh đừng báo cảnh sát, nói sẽ chịu trách nhiệm chi trả viện phí.

Tiểu Hàm, em nghĩ sao?"

Tô Hàm bây giờ trăm mối tơ vò, cứ thấy khắp nơi đều kỳ lạ.

Cô nhìn bạn trai mình, cảm giác vui mừng đó hoàn toàn biến mất.


Sao lại thế này?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương