Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
-
22: Ngươi Nếu Thích Đem Cậu Ta Tặng Cho Ngươi
Hay là...Tôi tới thay Ninh tổng dạy dỗ, giúp Ninh tổng khỏi lo lắng?"
Chủ quán Trịnh Bân nghe xong câu này, rượu trong miệng thiếu chút nữa phun ở trên bàn.
Trừ bỏ hắn, những người khác đều không quen biết Lâm Lộc.
Nhưng Trịnh Bân biết, Lâm Lộc đã theo Ninh Trí Viễn sáu năm, đừng nói cho cậu ra bồi rượu, Ninh Trí Viễn cả đội paparazzi chụp lén đều không cho phép nhảy ra một chút! Lần trước bởi vì có một phóng viên nhỏ không hiểu chuyện chụp lén bóng dáng mơ hồ của Lâm Lộc phát tán ở trên mạng, ngày hôm sau liền xảy ra "Sự cố", nghe nói gãy xương ở bệnh viện khoa chỉnh hình nằm vài tháng......!
Nghe nói Ninh Trí Viễn dẫn người tới thế hắn chắn rượu, Trịnh Bân còn tưởng rằng là những tiểu minh tinh thường nịnh bợ hắn.
Như thế nào cũng không nghĩ tới, thế lại là Lâm Lộc này ông phật lớn! Vừa rồi một màn chuốc rượu kia, Trịnh Bân nhìn đến thẳng mắt.
Ninh Trí Viễn đây là điên rồi? Vẫn cùng Lâm Lộc chơi trò tình thú gì đây?
Ngày thường một tấm ảnh chụp tiểu tâm can đều không lọt được ra ngoài, bây giờ bỏ được vậy đổ rượu mạnh như vậy vào trong?
Cũng mặc kệ là vì sao, đó là người Ninh Trí Viễn dạy dỗ bên gối, lại không ai có thể khoa tay múa chân đối với Lâm Lộc! Đừng nói gì đến chuyện "Thay thế hắn dạy dỗ"!
Trịnh Bân nhưng không nghĩ tiệc rượu tan rã trong không vui.
Hắn chạy nhanh tới hoà giải.
"Vương đạo, ngài đây chính là uống nhiều quá rồi.
Vị này không giống với những người khác, cậu ấy đã theo Ninh tổng của chúng ta sáu năm......"
"Có cái gì không giống nhau? Vốn dĩ chính là nuôi một tình nhân nhỏ.
Loại đồ vật này, dưỡng sáu năm hay là sáu ngày, có gì khác nhau sao?"
Đánh gãy lời Trịnh Bân, thế nhưng lại là lời của Ninh Trí Viễn.
Hắn nhéo lên mặt Lâm Lộc, cưỡng bách cậu ngẩng đầu lên.
Tựa như xử tội trước mặt mọi người như lúc trước, Lâm Lộc không thể trốn.
Giọng nói của Ninh Trí Viễn vang lên sau tai cậu.
"Như thế nào, Vương đạo có hứng thú?"
"Cái này......"
Vương đạo ái muội mà nở nụ cười.
Ninh Trí Viễn cũng cười, đầu ngón tay hắn sờ từ hầy kết của Lâm Lộc, theo cằm mềm nhẹ bò đến gương mặt cậu.
Sau đó hắn đột nhiên nắm lấy cằm Lâm Lộc, buộc cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía vẻ mặt tham lam của Vương đạo.
"Cùng lắm chỉ là đồ vật nhỏ.
Vương tổng nếu thích, liền tặng cho ngươi."
"Thật sao?"
Vương đạo vui mừng quá đỗi, cũng đem một thiếu niên bên cạnh mình đẩy ra tới.
"Ninh tổng hào phóng như vậy, tôi đương nhiên cũng phải đào cho mận chứ.
Đứa nhỏ này mới mười chín tuổi, ninh tổng nhìn xem thế nào?"
Thiếu niên kia hướng về phía Ninh Trí Viễn cười ngọt ngào.
Tướng mạo hắn rất tốt, một đôi mắt mèo lóe lên ánh sáng.
Tuy rằng hơi trang điểm nhẹ, vẫn không che được sức sống thanh xuân đầy như cũ.
Khi mở miệng, giọng hắn còn mang theo một nét ngây ngô, nhưng lời nói ra lại không hợp với tuổi rất trải đời.
"Ninh tổng, từ trước đến nay em rất sùng bái ngài, thích ngài đã lâu.
Ninh tổng, có thể hãnh diện cùng em uống một ly sao?"
Giọng nói mới thoát ra, hắn liền vươn thân mình tiến bên người đến Ninh Trí Viễn, dựa vào hắn ngồi xuống.
Ninh Trí Viễn chính mình nhấp một ngụm rượu, cũng không liếc mắt thiếu niên kia một cái.
Hắn vốn là khí thế bức người, giờ phút này khuôn mặt lãnh đạm, càng có vẻ cao không thể chạm tới.
Tựa hồ bị đại khí mãnh liệt trên người hắn trấn trụ, vẻ tươi cười trên mặt thiếu niên kia cứng đờ.
Nhưng hắn rất mau lại khôi phục lại nụ cười xán lạn, tiếp tục hướng tới trên người Ninh Trí Viễn cọ cọ.
Ninh Trí Viễn cúi đầu liếc liếc mắt một cái, đùi thiếu niên đã không an phận mà kề sát ở trên đùi hắn.
Hắn trào phúng mà cười.
Trên tay còn bắt lấy cằm Lâm Lộc, ngón cái ở trên môi cậu không chút để ý mà xoa nắn.
Đột nhiên, hắn bẻ khớp hàm Lâm Lộc, một đoạn ngón cái thọc đi vào miệng, quấy loạn, mang theo tiếng nước ái muội.
Móng tay cứng rắn xẹt qua hàm trên, Ninh Trí Viễn nói nhỏ ở bên tai Lâm Lộc.
"Như thế nào, ngồi ngốc ở chỗ này, cậu không có đầu óc sao? Lâm Lộc, cái này cũng không biết, cậu còn có thể làm được cái gì?"
Ngón trỏ Ninh Trí Viễn cũng duỗi đi vào.
Hai ngón tay kẹp lấy một đoạn lưỡi mềm mại, ác ý run rẩy.
"Cậu nhìn xem người ta, cậu nhìn lại mình.
Nếu là vừa rồi người tôi thọc vào miệng là cậu ta, chỉ sợ hiện tại cậu ta đã sớm dựa lại đây, tìm mọi cách nịnh hót tôi.
Lâm Lộc, cậu theo tôi sáu năm, chính là hầu hạ tôi như vậy sao? Loại phế vật này, tính về sau bán đi, chỉ sợ bán không được đi."
Lâm Lộc một trương miệng bị Ninh Trí Viễn làm mọi cách thọc lộng, vành mắt đã phiếm hồng.
Lông mi cậu rung động, chinh lăng mà nhìn thiếu niên kia.
Thiếu niên rúc vào người Ninh Trí Viễn, hướng về phía Ninh Trí Viễn ngọt ngào mà cười.
Ngón tay cố ý hay vô tình xẹt qua đầu gối Ninh Trí Viễn, ở mặt trên viết gì đó.
Mấy chữ liền thành một câu.
Lâm Lộc thấy không rõ hắn viết cái gì, lại có thể nhìn thấy Ninh Trí Viễn dừng lại một chút, có ý vị khác mà liếc nhìn qua.
Lâm Lộc mắt thấy hai người nhìn nhau, Ninh Trí Viễn đột nhiên một tay kéo thiếu niên vào trong lòng ngực, ở bên tai hắn nói nhỏ.
Thiếu niên lại cười đến càng ngọt ngào hơn, ngón tay mang theo ý vị khiêu khích, một chút một vươn tới bắp đùi của Ninh Trí Viễn.....!
Trí Viễn ca......!Thích như vậy sao? Trẻ tuổi, xinh đẹp, còn chủ động cầu hoan......!Cho nên hắn mới nói muốn "Vứt bỏ" mình, muốn đem mình đưa cho Vương đạo kia?
Phảng phất có một bàn tay to nắm lấy trái tim, Lâm Lộc không thở nổi.
Lời nói của Ninh Trí Viễn vọng lên trong đầu cậu.
"Cậu chính là phế vật!"
"Ngay cả kêu, cũng không có cho người ta rối loạn......"
"Tính bán ra ngoài, cầu đều bán không được......"
Trong miệng đột nhiên truyền đến hương vị rỉ sắt.
Lâm Lộc hung hăng nuốt hai ngụm nước bọt, vị rỉ sắt vị lại càng ngày càng nồng.
Hương vị kia là từ dạ dày nảy lên tới.
Rượu mạnh bỏng rát dạ dày, huyết vị nổi lên, lại muốn trào ra.
"Thế nào, đứa nhỏ này thức thời hợp ý đi?"
Vương đạo hắc cười hắc hắc.
"Ninh tổng, đứa nhỏ này hôm nay tôi cũng mới biết được, gọi là Bạch Vụ.
Thần tượng mới xuất đạo, sạch sẽ! Ninh tổng muốn mang về nhà hay không, cùng đứa nhỏ lén tâm sự?"
Trái tim Lâm Lộc bỗng nhiên trầm xuống.
Trên mặt cậu huyết sắc trắng bệch, cầu xin mà nhìn về phía Ninh Trí Viễn.
Ninh Trí Viễn nhìn chằm chằm đôi mắt Lâm Lộc, trên mặt chậm rãi hiện lên vẻ tươi cười lãnh khốc.
"Đúng vậy, tôi rất thích sạch sẽ.
Người khác chạm qua, quá bẩn, tôi chướng mắt."
"Trí Viễn ca!....."
Lâm Lộc thất thanh kêu sợ hãi, lại đột nhiên cuộn lên thân mình, bưng kín miệng.
Dạ dày đau quá......!Lâm Lộc vốn dĩ có bệnh bao tử, như thế nào chịu được rượu nặng như vậy? Rượu hỗn độn với dịch dạ dày, ở dạ dày Lâm Lộc sông cuộn biển gầm, kích thích đến niêm mạc co rút từng trận.
Lâm Lộc trước mắt say sẩm, trên người mồ hôi chảy ra như suôi.
Cậu có chút muốn nôn ra, lại chỉ có thể nôn khan vài tiếng.
Cả ngày hôm nay, ngoại trừ miếng sandwich còn lại cái gì cũng chưa ăn qua.
Ngay cả nôn, đều căn bản không nôn ra được gì.
"Lâm tiên sinh!"
Trịnh Bân có chút sốt ruột.
"Ninh ca, Lâm tiên sinh có chút không thích hợp.
Anh chơi thì chơi, nhưng đừng đùa quá mức......"
"Không cần phải xen vào cậu, cậu ta tự tìm."
Âm thanh Ninh Trí Viễn lạnh nhạt, đâm vào tai Lâm Lộc.
"Cậu đi trên lầu thay tôi chuẩn bị một gian phòng có giường lớn, đêm nay tôi phải dùng.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook