Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
-
10: Quỳ Xuống Cầu Tôi Tha Thứ Cho Cậu
"Trí Viễn ca, anh đã đến rồi? Cậu, cậu ấy là đệ tử của em......"
Lâm Lộc cuống quít đẩy Lệ Hàng đẩy ra.
Đôi tay Ninh Trí Viễn để trong túi, trầm giọng nói: "Tôi mặc kệ hắn là ai.
Cho cậu một phút, đuổi hắn đi."
"Chính là bọn em còn ở đang học....."
"Cậu thu học phí của hắn bao nhiêu."
Ninh Trí Viễn lất bóp da ra rút ra một chồng tiền giấy, hung hăng trừu ở trên mặt Lâm Lộc: "Có đủ hay không?"
Tiền giấy còn mới nên cạnh bên sắc bén, ở trên mặt Lâm Lộc trên xẹt qua đi.
Lần này lại lại tàn nhẫn nặng nề hơn, Lâm Lộc bị chà xát đến đến gò má trên gương trắng nõn nháy mắt đã có thềm vài vết đỏ.
"Anh làm gì?!"
Lệ Hàng túm lấy tay Lâm Lộc, đem cậu kéo về phía sau mình: "Đừng chạm vào thầy Tiểu Lộc!"
Ninh Trí Viễn nheo đôi mắt lại, đôi mắt hẹp dài chớp động lửa giận.
"Buông cậu ta ra."
"Anh nằm mơ! Đừng cho là tôi sẽ cho anh ở trước mặt tôi...Ô a!" Ninh Trí Viễn một phen nắm lấy cánh tay Lệ Hàng, mu bàn tay hướng khớp xương ở cổ tay hắn mà đánh xuống.
Lệ Hằng kêu rên một tiếng, bị bắt buông lỏng Lâm Lộc ra.
Ninh Trí Viên đem cánh tay hắn bẻ ngược hướng sau lưng, tiếng khớp xương kêu rõ ràng có thể nghe thấy.
"Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Trước tiên nhìn xem ngươi có bổn sự này hay không.
Lại đụng vào cậu ta một chút, không ngừng lại là một cái cánh tay đâu." Nói xong, hắn càng dùng thêm vài phần sức lực, đôi mắt Lệ Hàng trợn to, đau đến mức trán toát ra mồ hôi lạnh.
Hiển nhiên, chỉ cần Ninh Trí Viễn lại thêm lực, cánh tay của Lệ Hàng liền thật muốn chặt đứt!
"Không cần!"
Lâm Lộc nhào lên tới, liều mạng túm cánh tay Ninh Trí Viễn.
"Trí Viễn ca, không được! Cậu ta là đệ tử của em!"
Ninh Trí Viễn chậm rãi quay đầu lại.
"Cậu thực khẩn trương vì hắn? Liền bởi vì hắn là học sinh của cậu? Hửm? Lâm Lộc, vậy cậu còn có nhớ hay không —— cậu là người nào của tôi?"
"......"
"Quỳ xuống."
"Trí Viễn ca?"
Lâm Lộc mở to đôi mắt, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
"Quỳ xuống!"
"Đừng ở chỗ này! Không thể ở chỗ này......!Đây là em tập múa......!Trí Viễn ca......"
Sắc mặt Ninh Trí Viễn tức khắc trầm xuống.
Hắn túm lấy cánh cửa mở ra, giống như vứt rác đem Lệ Hàng ném đi ra ngoài, phanh một tiếng mà khóa trái cửa.
Lệ Hàng ở bên ngoài phá cửa không được, Ninh Trí Viễn tựa như không nghe được, bước nhanh đi vào trước mặt Lâm Lộc trước mặt, nắm cằm cậu.
"Múa, lại là múa! Lâm Lộc, trong đầu cậu trừ bỏ múa, chỉ sợ không còn gì đi."
"......"
"Việc này trách tôi.
Là tôi quá dung túng cậu, nói cậu không nhớ rõ thân phận của mình, càng không nhớ rõ thân phận của tôi.
Cậu cho rằng cậu có thể muốn làm gì thì làm.
Ngay cả tôi, đều có thể không bỏ ở trong mắt."
"Không phải......"
"Thật sự sao?"
"Thật sự không phải......"
"Như vậy, chứng minh cho tôi xem."
Ninh Trí Viên nghiêng mặt đi, tầm mắt đảo qua từ Lệ Hàng bên ngoài điên cuồng phá cửa.
Ánh mắt hắn càng ám trầm, bên môi lại mang theo một chút lạnh lùng ý cười.
Âm thanh lại càng vững vàng tới rồi cực điểm.
"Ở trước mặt tên học sinh không biết tốt xấu kia của cậu, chứng minh cho tôi xem."
Dứt lời, hắn buông lỏng Lâm Lộc ra, lui về phía sau một bước.
Đứng ở trên sàn nhà đầy dụng cụ vũ đạo của Lâm Lộc, đôi tay hắn cắm trong túi quần, chăm chú nhìn hai mắt Lâm Lộc.
"Quỳ xuống, cầu xin tôi tha thứ cho cậu.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook